Cô không có cách nào đi trách cứ Diệp đại ca, bởi vì chính cô cũng đã làm ra chuyện có lỗi với anh. Nhưng cô không thể nào chịu đựng được chuyện mình đã bị người bạn thân thiết nhất lừa dối.

Từ bé đến lớn, chưa từng có một ai lừa dối cô như vậy. Cho dù là Nhiếp Trọng Chi, người mà cô ghét nhất, cũng chưa từng làm thế!

Anh trai Tưởng Chính Nam suốt đường về không ngừng dỗ dành cô. Vừa về đến nhà, cô liền nhắm mắt ngủ, trong đầu vừng vựng, hư ảo. Toàn bộ thế giới lúc này đối với cô mà nói hoàn toàn trống rỗng. Tưởng Chính Nam ngồi trông cô hồi lâu, nghĩ rằng cô đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đẩy cửa rời đi. Tưởng Chính Tuyền mờ mịt nằm trong phòng ngủ nghe được tiếng xe anh trai khởi động rồi đi xa. Nhưng chẳng bao lâu, cánh cửa phòng ngủ lại bị nhẹ nhàng mở ra một lần nữa, có người vào phòng ngủ của mình. Tưởng Chính Tuyền nghĩ là dì Lan nên cũng không để ý.

Đệm giường lún xuống, người mới tới ngồi xuống bên giường cô. Trong không khí phảng phất một mùi xà bông thơm mát dịu nhẹ, đầu Tưởng Chính Tuyền đau như muốn nứt ra rốt cục cũng có phản ứng lại, người tới là Nhiếp Trọng Chi.

Giờ phút này sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Toàn thân mệt rã rời đến nỗi ngay cả chút sức lực để nói chuyện cũng không có.

Nhiếp Trọng Chi không lên tiếng ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng cùng cô. Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn luôn như vậy, sắc bén tựa như lưỡi dao, làm cho người ta không thể trốn tránh được, cho dù lúc này Tưởng Chính Tuyền đang giả bộ ngủ, thì cô vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của hắn. Đến cuối cùng, cô không thể nào giả vờ được nữa.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt từ trong chăn ngồi dậy, cô yếu ớt không chịu nổi, nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh đi ra ngoài được không? Hôm nay tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. Anh buông tha cho tôi đi, cho dù là ngày hôm nay thôi cũng được! Tôi cầu xin anh, được không?”

Nhiếp Trọng Chi nhìn cô không rời, hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, không nói một lời nào hết, chỉ ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay khe khẽ vuốt ve qua lại trên lưng cô, dịu dàng tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nước mắt những tưởng đã kiềm xuống được giờ phút này lại muốn trào ra. Tưởng Chính Tuyền đem tất cả những gì không cam lòng và ủy khuất biến thành sức lực, không ngừng đánh vào người hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi hận các người. Tôi hận chết các người! Tôi ghét các người! Anh đi đi! Anh đi đi!”

Chuyện gì cũng đều bị hắn nói trúng. Diệp đại ca cho tới bây giờ chưa từng yêu cô! Chỉ là một mình cô đơn phương tình nguyện!

Vẻ yêu thương trong ánh mắt Nhiếp Trọng Chi chậm rãi biến thành bi thương tịch mịch: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh!”

“Tôi hận chết các người. Các người ai củng khi dễ tôi, lừa gạt tôi.”

“Anh đi đi, đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa. Anh đi ngay cho tôi, đi đi.”

“Được, anh sẽ đi ngay bây giờ, đi ngay bây giờ. Em đừng khóc, đừng khóc được không.”

“Được rồi được rồi…. Đừng khóc… Đừng khóc…”

Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, bị tất cả mọi thứ xung quanh làm cho phát điên. Cô đắm chìm trong nỗi ưu tư của mình, không quan tâm, không để ý, không nghe gì nữa, chỉ biết vừa nức nở nghẹn ngào rồi vung tay đánh hắn.

Nhiếp Trọng Chi vẫn ôm lấy cô như vậy, mặc cho cô đánh mình, ghé vào bên tai cô thì thào từng câu từng câu, gọi cô là bảo bối, dỗ dành cô, để cô không còn thương tâm, không còn khổ sở.

Sau một hồi khóc nháo tâm tình cô cũng dần dần bình tĩnh hơn: “Tôi không muốn ở nhà. Tôi muốn ra ngoài…” Nhiếp Trọng Chi chỉ đáp một tiếng “Được” liền lái xe đưa cô đi loanh quanh cho khuây khỏa.

Suốt dọc đường đi, Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi tựa đầu vào khung cửa xe, nhìn từng phố lớn ngõ nhỏ lạnh lùng trong đêm khuya không ngừng lướt qua… Dạ dày của cô dường như bị cuốn theo cảm xúc lúc này, càng lúc càng khó chịu tới cực điểm.

Lúc xe chạy tới cây cầu lớn nhất ở Lạc Hải, Tưởng Chính Tuyền khàn khàn mở miệng: “Dừng xe ở nơi này được không? Tôi muốn đi dạo trên cầu một lát.”

Đêm lạnh như nước, Nhiếp Trọng Chi cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người cô. Trên áo khoác tràn ngập mùi hương nam tính của hắn, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên dâng lên một cơn buồn nôn, cô ôm lấy bụng, vừa kiềm chế cổ dịch vị muốn trào lên, tay kia lại vươn ra muốn kéo áo xuống.

Nhiếp Trọng Chi nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Hắn hơi cúi người, ngón tay thon dài lần mò đem từng chiếc nút áo một cài lại. Tới lúc cài đến chiếc cuối cùng, năm ngón tay Nhiếp Trọng Chi lại biến thành chiếc lược, giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc rối: “Được rồi, đi thôi.”

Cơn buồn nôn trong dạ dày dường như đã bị đè nén xuống. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, đau như búa bổ, cả người như bồng bềnh trên đám mây, mỗi bước chân lơ lửng không cân bằng, nếu không phải có Nhiếp Trọng Chi đỡ lấy cánh tay mình, có lẽ cô đã sớm ngã quỵ.

Hai người một trước một sau đi bộ lên cây cầu, đi rồi lại ngừng, cuối cùng đến giữa cây cầu thì cũng dừng bước. Bầu trời lúc này đã bắt đầu hừng đông, không có lấy một bóng dáng xe cộ qua lại chứ đừng nói là người. Khung cảnh xung quanh cực kì an tĩnh.

Tưởng Chính Tuyền nhìn chằm chằm dòng nước dưới cầu một hồi lâu, mãi sau mới cất giọng khàn khàn lên: “Tôi muốn uống nước.” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi nhìn cô thật tha thiết, “Uh” một tiếng, xoay người đi về phía xe. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn cảm thấy lo lắng, nói: “Khuya rồi, hay là em quay về xe rồi uống, được không?”

Tưởng Chính Tuyền im lặng một lát, lắc đầu: “Thôi quên đi, tôi không uống nữa.” Nhiếp Trọng Chi thở dài, không còn cách nào khác đành dặn dò cô một câu: “Vậy em ở đây chờ anh, anh về xe lấy, sẽ quay lại ngay.”

Thực sự thì, Tưởng Chính Tuyền tuyền cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, cuối cùng lại nhảy xuống từ trên cầu Lạc Hải. Chỉ biết là lúc ấy toàn bộ đầu óc cô mê mê tỉnh tỉnh, hoàn toàn trống rỗng. Mặt nước phía dưới tựa như tấm gương lớn, ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, phía xa xa là một mảnh tối tăm xanh thẳm, giống như một viên đá quý đen tuyền đầy ma lực. Trong nháy mắt đó cô tựa như bị vẻ âm u đó hấp dẫn, tay chân đặt lên lan can, sau đó là trèo ra bên ngoài, tay buông nhẹ, mắt nhắm nghiền, tất cả mọi thứ đều bị cô bỏ lại phía sau.

Một khắc rơi vào trong nước, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu đau đến xé lòng của Nhiếp Trọng Chi vang vọng bên tao: “Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền……Đừng….. Tuyền Tuyền”

Giữa cơn mờ mịt, chưa bao giờ cô cảm thấy được giải thoát, được thanh thản như vậy, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Thật tốt, mọi chuyện đã xảy ra cuối cùng cũng không còn liên quan tới cô. Sau đó nữa, cô chìm vào giữa cơn lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ý thức.

☆ ☆ ☆

Bốn năm sau, sân bay quốc tế Lạc Hải.

Trong khoang máy bay, giọng nói mềm mại dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên: “Kính chào hành khách, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay quốc tế Lạc Hải. Đề nghị mọi người gập bàn lại, tắt các thiết bị điện tử, thắt dây an toàn cẩn thận, chuẩn bị cho máy bay hạ cánh. Xin thay mặt toàn bộ nhân viên trên máy bay cảm ơn hành khách vì đã lên chuyến bay này. Chúc mọi người có một chuyến đi kế tiếp vui vẻ.”

Tưởng Chính Tuyền tựa vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài. Năm đó cô mang theo trái tim đầy vết thương rời khỏi nơi này, hết thảy đều rõ ràng ngay trước mắt. Sau bốn năm, cuối cùng cô cũng quay về.

Hành khách bên cạnh gọi cô: “Tiểu thư, dây đeo an toàn của cô đâu?” Lúc này Tưởng Chính Tuyền mới hồi phục tinh thần, thấy người kia chỉ vào dây an toàn của cô, vì thế liền mỉm cười tỏ ý cảm ơn tới người đó, sau đó cài dây an toàn vào.

Dọc đường về cô luôn cảm thấy thật mờ mịt, mãi cho đến khi hai chân dẫm lên bãi cỏ nhà mình, cô mới có cảm giác chuyện này là thật.

Dì Lan vừa nghe thấy tiếng xe đi vào, đã vội vàng chạy từ trong nhà ra đón, vừa nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, bà đã kích động đến mức muốn khóc: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.”

Bốn năm, suốt bốn năm trời. Lần đầu tiên gặp lại dì Lan, lần đầu gặp lại người xa cách ngần ấy thời gian, phảng phất như cách cả một thế hệ.

Tưởng Chính Tuyền tiến lên, ôm chầm lấy bà: “Dì Lan, dì có khỏe không?”

Dì Lan nắm tay Tưởng Chính Tuyền, nghẹn ngào nói: “Khỏe khỏe khỏe, nhờ phúc của tiểu thư, dì Lan cái gì cũng tốt, dì Lan chỉ nhớ tiểu thư quá mà thôi.” Ánh mắt dì Lan xem xét Tưởng Chính Tuyền từ đầu tới chân, đau lòng nói: “Sao con lại gầy thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chỉ còn mỗi một đôi mắt to? Aiz, từ bé con đã được nuông chiều, mấy thứ hamburger rồi pizza bên đó, con ăn thành quen rồi phải không? Thật may là con về nhà rồi, dì Lan ấy mà, sau này ngày nào cũng sẽ hầm canh bổ cho con ăn, đảm bảo nuôi con thành trắng trẻo mập mạp ngay.”

Bà lại lẩm bẩm tiếp: “Sau này con cũng đừng tới mấy quốc gia đó nữa, ngay cả trong sân trường mà cũng có xả súng, dì Lan mỗi lần nhìn thấy tin tức này là lo cho con không thôi chứ đừng nói là phu nhân.”

Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu, hỏi: “Mẹ con đâu dì?” Nhắc tới phu nhân Lục Ca Khanh, vẻ mặt dì Lan u sầu: “Thời gian qua phu nhân ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc. Mới vừa uống thuốc của bác sĩ Tạ, đang nghỉ ngơi trên lầu. May mà thiếu gia có dặn dò chúng tôi không được nói cho phu nhân biết hôm nay tiểu thư về, nếu không phu nhân lại đòi ra sân bay đón cô.”

Dì Lan sai người hầu đem hành lý lên lầu: “Tiểu thư, ngồi máy bay lâu như vậy đã ăn gì hay chưa? Dì thấy chắc con đói bụng lắm rồi. Con lên tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một chút. Dì Lan vào bếp làm chút điểm tâm cho con.”

Tưởng Chính Tuyền nói cảm ơn dì Lan, liền đi lên lầu. Vốn định để mẹ nghỉ ngơi, nhưng vì cô quá nhờ bà, dừng chân bên ngoài phòng mẹ một lát, cuối cùng vẫn là rón ra rón rén đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Khi nhìn thấy mẹ Lục Ca Khanh trong lúc ngủ hai hàng lông mày cũng nhíu chặt, trong lòng Tưởng Chính Tuyền không khỏi chua sót. Mẹ cô từ trước đến nay vẫn luôn tao nhã ung dung, nhưng người phụ nữ đang nằm ngủ ở đây, gương mặt tái nhợt tiều tụy, tựa như một trái cà tìm nhiễm sương, so với mấy năm trước dường như mẹ cô đã già đi rất nhiều.

Mẹ Lục Ca Khanh trong ký ức của Tưởng Chính Tuyền có mái tóc đen tuyền được uốn quăn, váy dài đến đầu gối thật thanh lịch trang nhã, trên chiếc cổ thon đeo một chuỗi ngọc trai sáng bóng. Khi cô còn bé, mỗi lúc tan học, mẹ tao nhã đoan trang mỉm cười hiền từ đứng trước cửa nhà trẻ đón cô về.

Bạn học trong nhà trẻ lúc đó đều là những đứa bé chưa hiểu chuyện, nghĩ gì liền nói đó. Từng bạn nhỏ đều rất hâm mộ cô vì cô có một người mẹ xinh đẹp lại dịu dàng: “Tưởng Chính Tuyền, mẹ bạn thật là xinh đẹp.” “Tưởng Chính Tuyền, mình rất thích mẹ của bạn.” “Mình cũng vậy, mình thích nhất là mẹ của Tưởng Chính Tuyền.”

Thậm chí có một bạn nhỏ kia, Tưởng Chính Tuyền đến bây giờ vẫn còn nhớ tên của cậu ta là Vương Hạ Thiên. Còn nhớ có một ngày, cậu ta bỗng dưng mang món đồ chơi mà cậu ta thích nhất đến nói với cô: “Tưởng Chính Tuyền, mình đem món đồ chơi ô tô mình thích nhất này cho bạn. Bạn có thể đổi mẹ của bạn cho mình không?” Mẹ của Vương Hạ Thiên trông rất hung dữ, bạn nhỏ Tưởng Chính Tuyền không ít lần chứng kiến cậu ta bị mẹ mình đánh vào mông ngay trước cổng trường.

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên là không chịu, thời điểm đó đúng là nghĩ mẹ cũng có thể đổi tới đổi lui được, vì thề liền oa oa khóc lớn ngay giữa nhà trẻ: “Không đổi, không đổi, mình mới không cần đổi mẹ cho bạn, mình không đổi!”

Lần đó khóc đến mức phải nói là long trời lở đất, vũ trụ nổ tung. Cô giáo ở nhà trẻ dỗ thế này không được, nịnh thế kia cũng không xong, không còn cách nào khác đành phải thông báo cho mẹ Lục Ca Khanh tới đón cô. Mẹ cô vừa nghe cô giáo kể rõ ngọn ngành, liền mỉm cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Bé ngốc, mẹ mãi mãi là của con, người khác sẽ không bao giờ đổi được.”

Mãi mãi là của cô, điều đó có nghĩa là cái tên Vương Hạ Thiên thối kia sẽ không bao giờ đổi được mẹ của cô. Tưởng Chính Tuyền rất vui vẻ, vì thế liền bày ra gương mặt với hai hàng nước mắt thật dài, nước mũi tèm lem, nhưng lại cười đến là hạnh phúc.

Thế nhưng, hiện tại…. Tay nhẹ nhàng chạm lên làn da mềm mại của mẹ, nước mắt chậm rãi tràn qua hốc mắt, từng giọt đua nhau rơi xuống. Mẹ đã giành thứ tốt đẹp nhất của mình là thời gian, là tuổi trẻ cho cô và anh trai, vì hai người mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí. Trước kia cô chưa bao giờ biết luyến tiếc hạnh phúc. Cô vẫn luôn nghĩ mẹ mãi ở sau lưng cô, luôn mỉm cười dõi theo từng bước cô đi, tiếp thêm cho cô sức mạnh và sự ấm áp, để cô tự tin mạnh mẽ đi về phía trước.

Thực ra một người có thể thoải mái tung bay, sống một cuộc sống theo ý thích của mình, đơn giản là bởi vì người đó có cha mẹ, có người thân ở đằng sau mình.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mẹ cũng sẽ già đi. Nếp nhăn dần dần hiện lên trên làn da từng trơn mịn hồng hào, mái tóc đen dần dần sẽ mất đi vẻ sáng bóng, chậm rãi chuyển thành màu hoa tiêu rồi bạc trắng.

Mấy năm qua cô sống ở Mĩ, mẹ Lục Ca Khanh mỗi năm đều sang thăm rồi ở cùng cô một thời gian. Đầu năm nay, cả nhà vốn đã đặt xong xuôi vé máy bay, dự định sang bên này tham gia lễ tốt nghiệp của cô. Nhưng ba ba Tưởng Triệu Quốc đột nhiên bị mang đi điều tra, mẹ Lục Ca Khanh không chịu nổi đả kích này, bệnh tim liền tái phát, phải nằm liệt trẹn giường. Anh trai Tưởng Chính Nam của cô cũng không khá hơn, theo những tin tức cô đọc được trên mạng internet, họ nói anh trai đã bị cấm xuất ngoại. Khi đó cô thực không nghĩ tới chị dâu…. Chị dâu Tiền Hội Thi lại muốn ly hôn với anh.

Mẹ Lục Ca Khanh cả đời này sống yên ả, tới tuổi ngậm kẹo đùa cháu, hưởng phúc từ con cái, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy. Trong ngoài đều khốn đốn chật vật, trong lòng khó tránh khỏi lòng nóng như lửa đốt, cho nên liền bệnh nằm một chỗ không thể đi đâu.

Tưởng Chính Tuyền ngồi ngắm mẹ mình một hồi lâu, bởi vì bà mới uống thuốc nên ngủ rất say. Trong phòng phảng phất một hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc, yên bình tĩnh lặng, khiến cô cảm thấy thật an tâm, đó là hương thơm của mẹ. Dường như thời gian đang quay về lúc cô còn nhỏ…Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, tựa như tất cả mệt mỏi trong nháy mắt chợt ập đến, cô chậm rãi khép mắt lại.

Lúc bà Lục Ca Khanh tỉnh lại bỗng thấy dung nhan con gái ngủ say gần trong gang tấc. Bà nghĩ mình đang mơ, sau một hồi lâu chần chừ, bà vươn tay ra, muốn chạm lên làn da trắng nõn trên gương mặt con gái. Nhưng tay đưa ra rồi, bà lại sơ mình đánh thức con đang ngủ, liền dừng lại giữa không trung. Chăm chú nhìn con gái một lúc lâu, bà Lục Ca Khanh lau nước mắt ướt át nơi khóe mắt, kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên cho con.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi cũng làm Tưởng Chính Tuyền thức giấc. Tưởng Chính Tuyền dụi mắt, từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện là gương mặt hiền từ của mẹ, nét mặt cô lập tức thả lỏng, thoải mái nở nụ cười: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Con buồn ngủ quá.”

Một câu nói quen thuộc của Tưởng Chính Tuyền, khiến hốc mắt Lục Ca Khanh chua sót, bà vuốt ve gương mặt Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền của mẹ….”

Ngày còn mang thai Tưởng Chính Tuyền, Lục Ca Khanh ao ước có một đứa con gái đến muốn phát cuồng, cũng may ông trời thương bà, để bà muốn gì được đó. Sau khi sinh Tưởng Chính Tuyền, bà yêu chiều cưng nựng con như viên ngọc quý trong tay, chuyện gì cũng đích thân làm hết.

Mỗi sáng sớm bà đều đến gian phòng công chúa của Tuyền Tuyền để đánh thức con dậy, ba trăm sáu mươi lăm ngày không thiếu một ngày sao. Tiểu Tuyền Tuyền đáng yêu lần nào cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhíu mày làm nũng: “Mẹ, con còn buồn ngủ lắm.”

Bây giờ được nhìn con hai mắt nhập nhèm không muốn dậy, tất cả giống như đã quay lại ngày xưa.

Tưởng Chính Tuyền một phen ôm chầm lấy cổ bà Lục Ca Khanh, mặt dán chặt vào lòng mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm.”

Lục Ca Khanh rưng rưng mà cười: “Bé ngốc, mẹ cũng nhớ con lắm.” Lục Ca Khanh hơn ba mươi tuổi mới sinh được đứa con gái này, năm đó ở Lạc Hải bà được xem như sản phụ lớn tuổi nhất. Từ khi mang thai cho tới ngày vượt cạn, ba ngày một lượt kiểm tra nhỏ, năm ngày một lượt kiểm tra lớn. Vì để giữ thai, mỗi ngày bà phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Thật đúng là vì đứa nhỏ này mà chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Bà và Tưởng Triệu Quốc ở tuổi trung niên mới có con gái, đương nhiên là xem con bé như vàng như ngọc mà yêu thương. Tuyền Tuyền từ bé bộ dạng đã phấn nộn đáng yêu chưa nói, còn cực kì lễ phép hiểu chuyện. Dù đi đến nơi nào cũng được người ta khen ngợi không ngớt lời. Thậm chí đến tuổi nghịch ngợm hiếu động của trẻ con, Tuyền Tuyền vẫn ngoan ngoãn nhu thuận như trước. Thời điểm đó, con đường làm quan của chồng Tưởng Triệu Quốc cực kì thuận lợi, con trai Tưởng Chính Nam đứng ra tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp mà phụ thân bà Lục Hồng Nghiệp để lại, từng năm trôi đi, Lục Ca Khanh cảm thấy mọi chuyện đều như ý mình. Mỗi lần nghĩ đến con gái bảo bối, bà vẫn luôn có cảm giác cuộc đời con rồi cũng sẽ suôn sẻ như bà.

Nhưng chưa bao giờ bà nghĩ tới chuyện tình cảm của con gái Tưởng Chính Tuyền lại nhấp nhô khúc chiết như vậy. Có lẽ, quy luật tạo hóa là thế, ông trời cho bạn điều này, thì nhất định sẽ lấy lại của bạn một thứ kia. Không ai có thể xuôi chèo mát mái mãi được, giống như bà, vô ưu vô lo mấy chục năm, đến khi về già lại gặp nhiều chuyện đến thế.

Có điều cho dù lúc này không còn già, bà vẫn còn hai đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận, cùng Triệu Quốc luôn ở bên bà cho dù gặp hoạn nạn. Nếu so với rất nhiều người ngoài kia, đời này bà cũng được xem như quá hạnh phúc rồi.

Hai mẹ con cứ ôm nhau như vậy, yên lặng cảm thụ hơi ấm của nhau.

Lục Ca Khanh vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của con, lòng đau vạn phần: “Sao con lại để mình gầy như vậy?! Ở bên đó mỗi ngày rốt cục có chịu ăn uống đúng giờ hay không?” Tưởng Chính Tuyền cười: “Mẹ, bây giờ có cô gái nào lại không muốn mình gầy ạ, họ chỉ muốn mình gầy thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi, huống chi con lại không gầy một chút nào. Mẹ sờ chỗ này mà xem.”

Lục Ca Khanh thấy con gái chỉ chỉ vào chỗ kia bảo bà sờ, không khỏi bật cười: “Con gái ai lại ghét chỗ này mình nhiều thịt chứ? Nhiều người còn phải đi làm cho to thêm nữa kìa. Con đúng là con bé ngốc nghếch.” Tưởng Chính Tuyền làm mặt quỷ dỗ cho mẹ vui: “Mẹ, đây là nhờ rau xanh với trái cây cả đấy?”

Lục Ca Khanh lại xoa nhẹ hai má con gái, thật sự bà vẫn rất đau lòng, thở dài nói: “Con xem con đi, trên mặt chẳng có bao nhiêu thịt, còn nói mình không gầy! Mẹ còn nhớ, trước kia mặt của con rất tròn, sờ vào rất mềm mại, giống như cái bánh trôi nho nhỏ vậy.” Tưởng Chính Tuyền khẽ cười: “Mẹ, đó là vì con còn nhỏ nên tròn trịa. Bây giờ con lớn rồi đương nhiên không còn nữa.”

Lục Ca Khanh nhìn con yêu thương: “Trong lòng mẹ ngược lại ước gì con vẫn mãi giống trước kia, mập mạp mũm mĩm, miệng chảy nước miếng, ngày nào cũng cười hi ha đùa nghịch, khua cánh tay vừa trắng lại vừa mềm mại như củ sen, đung đưa hai cái chân nhỏ.”

Mẹ đến tuổi này lẽ ra đã được ôm cháu. Anh trai Tưởng Chính Nam kết hôn được mấy năm nhưng vẫn chưa sinh được đứa bé nào. Mà cô… Tưởng Chính Tuyền không hiểu sao, trong lòng cô chợt đau xót.

Hai mẹ con tâm sự với nhau hồi lâu, mãi cho đến khi dì Lan bưng chén hoành thánh nóng hổi đi vào.

Lục Ca Khanh nói: “Xem đi, cũng là dì Lan thương con nhất. Mấy năm qua dì ấy chẳng mấy khi vào bếp nấu, bây giờ con về, xem ra dì ấy lại có cơ hội tái xuất giang hồ rồi.” Bà mỉm cười với dì Lan: “Dì cho tôi một chén nhỏ. Để xem tay nghề của dì có còn tốt như ngày xưa hay lại mai một rồi?”

Dì Lan biết phu nhân Lục Ca Khanh gần đây vì chuyện của Tưởng tiên sinh mà ăn không vô, bây giờ nghe bà ấy muốn ăn hoành thánh, biết là Tuyền Tuyền đã quay về, trong lòng phu nhân hẳn đang rất vui vẻ. Vì thế bà cũng cười, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng.”

Lục Ca Khanh vì đang rất vui nên ăn liền bốn miếng hoành thánh nhân tôm mới buông đũa, mỉm cười nói với Tưởng Chính Tuyền: “Nhìn con ăn như hổ đói là biết tay nghề của dì Lan vẫn không bị mất đi chút nào rồi.” Tưởng Chính Tuyền gật đầu như giã tỏi: “Mấy năm qua sống ở bên đó, đồ ăn bên ngoài bán kiểu gì con cũng không thích, chỉ muốn được ăn hoành thánh do chính dì Lan làm mà thôi.”

Dì Lan nghe Tưởng Chính Tuyền nói mà cười không ngớt, lòng vui rạo rực: “Nếu tiểu thư thích ăn, ngày nào dì Lan cũng gói cho tiểu thư.”

Sau khi dì Lan xuống lầu, Tưởng Chính Tuyền mới cầm tay của mẹ, tỉ mỉ hỏi han những chuyện đã xảy ra trong nhà.

Lục Ca Khanh thở dài: “Tuyền Tuyền, con ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai mẹ sẽ kể tường tận cho con nghe.”

Tưởng Chính Tuyền nắm chặt lấy tay mẹ, ánh mắt kiên định: “Không, mẹ, con muốn được biết ngay bây giờ, con cũng là một thành viên trong gia đình mình, chuyện trong nhà, cho dù con không giúp được gì nhưng con muốn được chia sẻ cùng. Mẹ, con đã trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa. Mẹ, sau này mỗi một ngày, nếu vui vẻ con sẽ vui cùng mẹ, nếu buồn phiền con sẽ gánh vác thay mẹ, được không?”

Lục Ca Khanh vốn chỉ muốn lẳng lặng nhìn con gái, nhưng khi nghe được những lời đó của con, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mềm đi muốn tan chảy, nước mắt bất giác rơi xuống từ lúc nào.

Đến tận giờ phút này, rốt cục bà cũng biết được con gái đã không còn là đứa nhỏ mà bốn năm trước bà nâng niu trong lòng bàn tay nữa. Mấy năm qua, cuộc sống bên ngoài đã khiến con bé trưởng thành, thuần thục hơn.

Đây xem như là một chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện không tốt chút nào.

Nếu có thể, mỗi một người làm mẹ trên đời này, đều hy vọng con gái mình có thể sống một cách đơn thuần nhất. Được như vậy thì cả đời của con sẽ suôn sẻ không lo nghĩ.

Nhưng cuộc đời của các con, nếu số mệnh đã định sẵn chúng phải trải qua thì phải để chúng tự mình lo lấy. Cười hay khóc, yêu hay hận, ai cũng không thể thay đổi được.

Con gái bà đã thật sự trưởng thành rồi, đã biết đứng ra bảo hộ cho bà, vì bà chắn gió che mưa.

Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy mẹ rơi lệ trước mặt mình, huống chi là khóc thành thế này, trong lòng cô cả kinh, vội dỗ dành: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Lục Ca Khanh gạt nước mắt mỉm cười, hiền từ vuốt tóc của con: “Bé ngốc, đây là mẹ đang vui vẻ. Con yên tâm, ba con không có chuyện gì.”

Tưởng Chính Tuyền biết mẹ Lục Ca Khanh đang trấn an cô, nếu thực sự đơn giản như vậy, mẹ đã không lo nghĩ đến sinh bệnh trong người. Nếu mẹ đã không muốn cô phải lo lắng, vậy thì cô sẽ làm như “không lo lắng” là được rồi. Khóe miệng Tưởng Chính Tuyền cong lên cười cười: “Vậy là tốt rồi, ba ba không có chuyện gì là tốt rồi. Con cũng an tâm.”

Lục Ca Khanh dừng một chút, thần sắc lại ảm đạm nhắc tới chuyện của Tưởng Chính Nam: “Về phần chuyện anh trai con ly hôn, có lẽ con cũng đã biết. Tiền gia sợ bị gia đình chúng ta làm liên lụy, cho nên vừa nghe ba con bị đưa đi điều tra, bọn họ liền vội vàng đề nghị ly hôn. Chuyện còn đang rối ren họ tuyên bố rằng hai người kết hôn nhưng tính cách không hợp, rồi là ở riêng đã lâu. Mặc dù đó cũng không phải bịa đặt gì, nhưng dù sao cũng là lòng người nguội lạnh… Cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, đó cũng đủ thấy Tiền gia bọn họ là người chỉ có thể cùng hưởng phú quý nhưng không thể cùng chung hoạn nạn. Chuyện đã như vậy, mà anh trai con…Anh trai con một chút ý nghĩ vãn hồi cũng không có, cho nên mẹ cảm thấy hai đứa nó ly hôn cũng không phải chuyện xấu gì!”

Lục Ca Khanh nói tới đây, không khỏi thở dài: “Tuyền Tuyền, người ta nói đây là “Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải!”, xã hội chính là như thế.”

*Có thể hiểu nôm na là: Một người khi có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao, thì người ta nịnh nọt. Còn khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt, thậm chí đối địch với mình. (Nguồn: Phượng Vũ Sơn Trang.wp.com)

Tưởng Chính Tuyền nhớ lại trước kia Tiền Hội Thi đối với cô luôn hòa nhã ân cần, nhất thời không khỏi cảm khái, trầm mặc một lúc lâu, cô khẽ hỏi mẹ: “Vậy ý anh trai thế nào ạ?” Lục Ca Khanh đáp: “Mẹ cũng từng hỏi anh trai con, nó chỉ nói một câu – nên thế nào thì thế ấy, bảo mẹ không cần bận tâm, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, chuyện trong nhà cứ để nó lo. Mẹ nhìn anh con như vậy, cuộc hôn nhân này có lẽ đã quyết rồi.”

Tưởng Chính Tuyền trấn an mẹ, nói: “Anh trai mấy năm qua có sang thăm con rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần gặp anh ấy, con đều cảm thấy cuộc sống của anh ấy dường như không vui vẻ gì. Mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ cũng biết hôn nhân giống như một đôi giày, chật hay không chật, chỉ người trong cuộc mới biết được. Mẹ cũng đừng lo nghĩ quá, để anh trai tự mình quyết định đi.”

Tưởng Chính Tuyền từng được nhìn thấy lúc anh trai thật sự vui vẻ hạnh phúc. Đó là khi anh ở cùng Hứa Liên Trăn, trong ánh mắt anh luôn tràn ngập vẻ yêu chiều sủng nịch, trong lúc lơ đãng luôn dõi theo Hứa Liên Trăn không dời. Bình thường anh sẽ vì mỗi một động tác của cô ấy mà khóe miệng bất giác nhếch lên, tinh quang trong mắt lóe lên, chân mày khóe mắt đầy vẻ vui sướng thỏa mãn, trông giống như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.

Như thế, có lẽ là yêu! Người mà anh trai cô yêu chính là Hứa Liên Trăn!

Suốt thời gian một mình cô đơn ở New York, Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn nhớ tới Hứa Liên Trăn. Giữa cô và Liên Trăn, là một mối quan hệ phức tạp cỡ nào, so với phim truyền hình tám giờ tối còn cẩu huyết hơn. Nhưng chuyện cẩu huyết như vậy rõ ràng đã xảy ra ngay trên người cô.

Kết cục cuối cùng đó là không có kết cục gì, Hứa Liên Trăn rời khỏi anh trai cô, rời khỏi Lạc Hải, từ đó về sau không còn ai biết đến hành tung của cô ấy nữa. Còn Tưởng Chính Tuyền cô một mình lẻ loi nơi trùng dương, ở một quốc gia không ai quen biết.

Thời gian ban đầu, cô thật sự rất hận Hứa Liên Trăn! Cô vẫn luôn xem Hứa Liên Trăn là một người bạn thân thiết, một người chị em tốt của mình, không hề keo kiệt mà chia sẻ với cô ấy tất cả những cảm xúc vui buồn của mình. Nhưng kết quả cô lại phát hiện, cô ấy chính là người trong lòng của chồng sắp cưới của cô!

Trên đời này không có chuyện nào vừa hoang đường lại vừa không thể tha thứ như chuyện đó!

Nhưng sau một thời gian đằng đẵng sống ở New York, cô vậy mà lại thường xuyên nhớ tới Hứa Liên Trăn. Nhớ tới khi hai người cùng bị trói, cô ấy đã từng liều lĩnh muốn cứu cô. Nhớ tới hai người cùng nhau đi dạo phố, mua sắm, uống cà phê, ăn bánh ngọt.

Nhớ tới tất cả những gì đã từng xảy ra.

Có lẽ là vì một mình cô cô đơn tịch mịch nơi xứ người! Cho nên mới hay suy nghĩ miên man!

Tưởng Chính Tuyền thường tự trấn an mình như vậy!

Lục Ca Khanh vỗ về bàn tay con gái, than thở nói: “Đúng vậy, hôn nhân giống như người ta uống nước, ấm lạnh ra sao chỉ người đó mới biết được. Đến bây giờ, cuối cùng mẹ xem như cũng biết được cái gì gọi là ‘nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc’*. Từ giờ trở đi mẹ sẽ không bao giờ ép buộc các con gì nữa, chỉ cần các con hạnh phúc là mẹ vui rồi. Kiếp con người, chẳng mấy chốc đã hết một đời, sống vui vẻ mới là điều quan trọng, mẹ không thể thay thế các con để sống cuộc sống của riêng hai đứa được. Trước kia là vì mẹ chưa nghĩ thông suốt điều này. Cho nên….Aiz!”

*Nguyên văn có 2 vế ‘Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc, mạc vị nhi tôn tác viễn ưu': con cháu tự có phúc phận của con cháu, đừng vì con cháu mà phải lo xa lo gần, lao tâm khổ tứ.

Tất cả những cảm xúc vui mừng hay giận dữ, đau buồn hay hân hoan, được hay mất, thì tự bản thân mình phải trải qua. Không có ai có thể thay thế!

Lục Ca Khanh thỉnh thoảng cũng hay nhớ tới Hứa Liên Trăn ———cô gái nhã nhặn lễ phép, nói năng nhỏ nhẹ kia. Bà không phải kẻ ngốc. Năm đó biểu hiện của Chính Nam sau khi gặp phải trận tai nạn giao thông, bà biết Chính Nam yêu cô gái đó. Nếu không yêu, vì sao lại phải dùng trăm phương nghìn kế để đi tìm người ta. Nếu không vì cô gái đó và Diệp Anh Chương có dây dưa quá nhiều, lại từng ngồi tù, lúc đó có lẽ bà đã không…..

Cuối cùng Chính Nam cũng kết hôn với Tiền Hội Thi, một cô gái có xuất thân trong sạch, môn đăng hộ đối với gia đình bà. Nhưng mỗi lần bà nhìn thấy ánh mắt con trai nhìn Tiền Hội Thi, vĩnh viễn đều là bình thản ôn hòa, giống như đang nhìn một người bên ngoài, một chút hân hoan vui sướng hay yêu thương cũng không có. Lục Ca Khanh là người từng trải, làm sao lại không hiểu cho được, con trai Tưởng Chính Nam của bà bất kể vì nguyên nhân gì mà cưới Tiền Hội Thi, nhưng chắc chắn không phải là yêu.

Có một ngày sau khi con trai đã kết hôn, Lục Ca Khanh đến nhà riêng của hai vợ chồng, kết quả bà chợt nhìn thấy con chó lông xù mà ngày trước Hứa Liên Trăn đã nuôi, tên gọi là Tiểu Bạch. Chính Nam vậy mà lại giấu Hội Thi, quang minh chính đại nuôi con chó này ở bên người. Con trai bà có phải là điên rồi không?!

Ngày hôm sau, Lục Ca Khanh vì chuyện con chó Tiểu Bạch mà đến phòng làm việc của con trai. Tưởng Chính Nam nghe xong không nói một lời, chỉ im lặng hồi lâu, từ trên ghế đứng lên, đưa lưng về phía bà, nhẹ nhàng đáp lại: “Mẹ, con chỉ còn một mình Tiểu Bạch mà thôi.” Chính Nam chưa bao giờ dùng giọng điệu trầm thấp đau thương như vậy nói chuyện cùng bà, Lục Ca Khanh lập tức giật mình đứng sững tại chỗ, ý định ban đầu đến đây để khởi binh vấn tội phút chốc như bị một xô nước đá lạnh băng dội thẳng xuống làm tiêu tán. Đứa con trai của bà từ trước đến giờ vẫn luôn khí phách không ai có thể so bằng, bây giờ lại sa sút tinh thần đến mức này.

Tưởng Chính Nam đứng về phía ánh sáng, bóng lưng con vừa tịch mịch lại bi thương, lần đầu tiên bà ý thức được tình cảm của Chính Nam và Hứa Liên Trăn có lẽ còn sâu đậm hơn so với bà nghĩ nhiều lắm. Lục Ca Khanh bất chợt không biết chính mình nên nói cái gì. Tại giây phút đó, thậm chí bà còn cảm thấy hối hận với quyết định lúc trước khi mình đã bảo Hứa Liên Trăn rời đi. Bà không ngừng tự hỏi chính mình: Bà làm như thế có đúng hay không?

Từ đó trở đi, Lục Ca Khanh không bao giờ hỏi đến chuyện giữa con trai bà và Tiền Hội Thi nữa. Cho dù sau đó Tưởng Chính Nam dọn ra ngoài ở riêng, con dâu Tiền Hội Thi có hẹn bà ra ngoài đi uống trà chiều, bà cũng chỉ thản nhiên nói: “Hội Thi, con cũng biết từ trước tới giờ mẹ vẫn rất thích con. Nhưng chuyện giữa mấy người trẻ tuổi, trưởng bối chúng ta không tiện xen vào. Như vậy đi, ở trước mặt Chính Nam mẹ coi như không biết chuyện này. Qua vài ngày nữa, mẹ gọi hai đứa về nhà ăn bữa cơm, con tìm cơ hội nào đó mà nói chuyện rõ ràng với Chính Nam.”

Tưởng Chính Tuyền hiểu vì sao mẹ cô không nói gì thêm nữa, năm đó, Hứa Liên Trăn, Diệp Anh Chương, Nhiếp Trọng Chi, vài cái tên này, vẫn là điều cấm kỵ giữa bọn họ, mỗi người đều có gắng để không nhắc tới.

Tưởng Chính Tuyền hỏi: “Mẹ, mấy năm nay đều không có tin tức của Liên Trăn sao?” Lục Ca Khanh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn con gái. Tưởng Chính Tuyền cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Là cô gái mà anh hai thích, Hứa Liên Trăn, cô ấy……. Cô ấy một chút tin tức cũng không có à mẹ?”

Lục Ca Khanh lắc đầu: “Mẹ không rõ lắm.” Rồi sau đó thở dài, “Cho dù anh trai còn tìm được cô gái đó trở về, mẹ cũng không xen vào nữa. Anh trai con yêu ai thì cứ như vậy đi. Hơn nữa, đã mấy năm trôi qua rồi, cô gái đó đến tuổi này có lẽ đã kết hôn sinh con, làm sao có thể đến với anh trai con được nữa?”

Lời của mẹ cô nói không phải không có lý. Thời gian khiến tất cả mọi chuyện trở thành quá khứ! Không thể quay lại được nữa.

Thế nhưng, trong lòng Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn nghi hoặc, Hứa Liên Trăn cùng anh trai cô dây dưa vài năm, chẳng lẽ trong những năm đó, cô ấy với anh trai Tưởng Chính Nam của cô một chút tình cảm cũng không có sao? Nhớ lại trước kia, từng cái nhăn mặt nhíu mày hay mỉm cười của Liên Trăn rõ ràng đều ẩn chứa tình cảm trong đó. Có lẽ là vì giữa hai người còn có quá nhiều điều vướng mắc, tỷ như cô, tỷ như Diệp Anh Chương…

Tưởng Chính Tuyền im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Vậy anh con thì sao?” Bàn tay đang bưng ly trà bằng gốm của Lục Ca Khanh thoáng dừng một chút, chậm rãi đặt nó lại đế ly, nói: “Sau khi con ra nước ngoài, Diệp Anh Chương chủ động xin về Ngũ Phúc, bây giờ đã là phó cục trưởng cục Cảnh sát Ngũ Phúc rồi, tuổi còn trẻ, công tác lại đầy hứa hẹn. Nhưng vẫn chưa chịu kết hôn. Sau khi ba con gặp chuyện không may, dì Diệp của con cũng có lòng, vài lần gọi điện tới đây, trấn an mẹ rất nhiều… Còn nói chuyện trong nhà, aizz… Đều là một quyển kinh khó niệm. Chú Diệp và Diệp Anh Chương hai người ấy cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nói gì. Dì Diệp cũng khó xử vì là kẹt ở giữa, dì ấy bây giờ chỉ một lòng ngóng trông Diệp Anh Chương mau mau kết hôn rồi sinh cho dì ấy một đứa cháu mà thôi.”

Có người được yêu lại có người đáng thương, đây có lẻ chính là cuộc đời. Năm đó giữa họ có những nút thắt khó gỡ, ai cũng đau lòng, ai cũng mất mát thống khổ.

Buổi tối đầu tiên khi về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc của chính mình, Tưởng Chính Tuyền lại trằn trọc khó ngủ. Cuộc trò chuyện khi nãy giữa hai mẹ con, mẹ và cô đều tự lảng tránh nói về chuyện Nhiếp Trọng Chi. Lục Ca Khanh không đề cập tới, là bởi vì sợ con gái nhớ lại chuyện cũ không vui. Tưởng Chính Tuyền không nhắc đến, là vì không muốn làm mẹ lo lắng.

Tưởng Nhiếp hai nhà đều là thế gia ở Lạc Hải, từ đời ông nội cô đã có giao tình. Ở trường trung học tư nhân Ngự Nam của Lạc Hải, Nhiếp Trọng Chi và anh trai Tưởng Chính Nam của cô hai người gặp lần đầu đã quen thân, vô cùng hợp ý. Từ đó về sau, cứ ba ngày hai bận Nhiếp Trọng Chi lại đến nhà họ Tưởng, mẹ cô Lục Ca Khanh cũng xem như là nhìn hắn lớn lên, đối xử với hắn như con trai của mình.

Năm đó sau khi chuyện cô mang thai bị lộ ra ngoài, Lục Ca Khanh đối với Nhiếp Trọng Chi vừa giận lại vừa oán trách, nhưng sau lại thấy hắn để mặc mình bị đánh bị mắng, hết lần này đến lần khác xin cưới cô, thái độ vô cùng khẩn thiết, vô cùng thành tâm. Vả lại bà nghĩ chuyện nam nữ không phải một câu hai câu là có thể dễ dàng nói rõ được. Lục Ca Khanh nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, sau nhiều lần cân nhắc, bà đi khuyên con gái mình: “Tuyền Tuyền, con thử nghĩ kỹ một chút xem, cho dù là vì đứa nhỏ trong bụng cũng được.”

Lục Ca Khanh là người từng trải, nhìn bộ dạng Nhiếp Trọng Chi lúc đó, hiển nhiên không phải bởi vì đứa nhỏ trong bụng mới đối xử như vậy với Tuyền Tuyền. Nhìn qua cũng thấy được tình cảm sâu đậm, không gì có thể so được. Bình tĩnh mà xem xét, Lục Ca Khanh không phải không hài lòng Diệp Anh Chương, hai nhà họ Tưởng họ Diệp không còn xa lạ gì, cái chính là ở Diệp Anh Chương… Diệp Anh Chương đối với Tuyền Tuyền không thể nói là không có tình cảm, chỉ là, Lục Ca Khanh vẫn cảm thấy được Tuyền Tuyền quá yêu Diệp Anh Chương, yêu đến mức xem trọng người ta hơn cả bản thân mình.

Tình yêu chính là như vậy, người nào yêu trước người đó thua, người đó phải trả giá nhiều hơn. Trong mối quan hệ của Tuyền Tuyền và Diệp Anh Chương, con bé rõ ràng là người thua thiệt. Tuyền Tuyền thu bớt tính tình của mình lại, cẩn thận hơn, biết nhẫn nhịn cầu toàn. Đối với một người làm mẹ như bà Lục Ca Khanh, trong lòng bà không biết dâng lên tư vị gì. Lục Ca Khanh bà con dâu có thể không có, thế nhưng phải thương Tuyền Tuyền, yêu Tuyền Tuyền, bất cứ chuyện gì cũng phải đặt con gái mình lên nhất.

Diệp Anh Chương hiển nhiên không làm được. Nhưng Nhiếp Trọng Chi thì ngược lại, xem bộ dạng có lẽ thằng bé này sẽ bị Tuyền Tuyền ăn triệt để.

Là người làm mẹ, Lục Ca Khanh đương nhiên hy vọng Tuyền Tuyền sẽ tìm được một người, mà người đó sẽ yêu con bé nhiều hơn con bé yêu người ta. Như vậy cuộc đời về sau của Tuyền Tuyền mới có thể hạnh phúc. Cho nên lúc đó bà mới mở miệng ra khuyên con.

Còn anh trai Tưởng Chính Nam vẫn trầm mặc không nói gì, anh trai chỉ nói với cô một câu: “Tuyền Tuyền, cuộc sống của em thì tự em phải quyết định. Bất kể lựa chọn của em là gì, anh trai mãi mãi vẫn sẽ ủng hộ em.” Thời gian đó anh trai vì cô mà cắt đứt kết giao với Nhiếp Trọng Chi.

Mà cô làm sao có thể nhận lời cầu hôn của Nhiếp Trọng Chi được. Cô hận hắn còn không hết. Đời này chuyện mà cô muốn làm nhất chính là trở thành cô dâu của Diệp đại ca. Nhưng thời điểm kia, tất cả mọi chuyện đều bị phơi bày ra ánh sáng một cách trần trụi, không chỗ nào che giấu. Cho nên, không còn khả năng nào nữa.

Khi đó, lần đầu tiên cô ý thức được, đời này đã không thể. Cô sẽ không bao giờ gả cho Diệp đại ca được nữa.

Mấy năm qua, Tưởng Chính Tuyền mỗi lần nhìn thấy trên quảng cáo sản phẩm có trẻ con, cô giống như phản xạ có điều kiện mà lập tức đổi kênh. Trên đường phố New York, trông thấy những ông bố bà mẹ trẻ ôm con mình, cả nhà ba người đi trên đường phố, hoặc là vui đùa hạnh phúc cùng nhau trong công viên, cô giống như trốn tránh mà quay mặt đi nơi khác, bước nhanh mà đi.

Trước kia cô từng nghĩ chỉ cần rời khỏi Nhiếp Trọng Chi, là cô sẽ có thể giải thoát, giải thoát hoàn toàn. Cho nên cô điên cuồng muốn đi, đi khỏi Lạc Hải, rời khỏi đống lộn xộn ở nơi này. Chỉ là, cô sai rồi, vài năm qua, cho dù cô đã đi thật xa, nhưng chưa bao giờ cô thật sự buông xuống được.

Cho dù hết lần này đến lần khác cô cố gắng quên đi, nhưng trong những phút giây lơ đãng cô vẫn nhớ tới Nhiếp Trọng Chi, nhớ tới đứa nhỏ mà cô không cẩn thận làm mất, so với những lần nhớ đến Diệp Anh Chương còn nhiều hơn rất nhiều.

Cô không hiểu, bản thân mình rốt cục là làm sao?

Buổi chiều ngày thứ ba, anh trai Tưởng Chính Nam phong trần mệt mỏi trở về nhà, cho Tưởng Chính Tuyền một cái ôm thật nồng nhiệt. Tưởng Chính Nam vẫn như trước kia, sủng ái mà xoa tóc cô: “Tiểu Tuyền Tuyền của nhà ta cuối cùng cũng học xong. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, về nhà chăm sóc mẹ.”

Vòng tay của anh trai vẫn vững chãi như ngọn núi cao, vì cô mà chắn gió che mưa. Tưởng Chính Tuyền ôm chặt lấy anh mình: “Anh…”

Tưởng Chính Nam: “Tuyền Tuyền, anh trai chúc mừng em tốt nghiệp. Về sau này, em có ý định gì không?”

Tưởng Chính Tuyền cười: “Anh, nếu em nói cho anh, em lấy danh nghĩa là Teresa Jiang đi ứng tuyển vào làm việc cho phòng thiết kế của tập đoàn K.W, hơn nữa còn được nhận vào làm rồi. Anh có vui mừng cho em không?”

Tập đoàn K.W, một tập đoàn kinh doanh thời trang có tiềm lực mạnh nhất ở tỉnh Z, tổng giám đốc Trì Tĩnh Niên của K.W nổi danh lừng lẫy khắp cả nước, Tưởng Chính Nam đương nhiên cũng có quen biết.

Tưởng Chính Nam cũng không muốn để Tuyền Tuyền đi ra bên ngoài công tác. Hắn làm sao có thể để em gái bảo bối của mình phải khúm núm nhìn sắc mặt người khác, cực khổ cả tháng trời để lấy một chút tiền lương còn không đủ mua được bộ quần áo cho con bé? Nhưng nghĩ lại Tuyền Tuyền hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của mình, dễ dàng nhận được một vị trí công việc mà rất nhiều người mơ ước, trong lòng Tưởng Chính Nam quả thật rất vui mừng.

Hơn nữa, Tuyền Tuyền không còn nhỏ nữa, để con bé ra ngoài công tác, cho con bé tiếp xúc với thế thái nhân tình cũng không phải là xấu. Đến lúc đó, nếu Tuyền Tuyền không muốn làm việc nữa thì không cần đi làm, coi như cho em gái hắn đi chơi cũng được. Nghĩ đến đây, hai hàng chân mày Tưởng Chính Nam nhất thời thả lỏng hơn: “Đương nhiên rồi, đây là một chuyện rất tuyệt! Đợi anh chút… Để anh đi khui một chai rượu chúc mừng cho em.” Tưởng Chính Tuyền vốn đang lo lắng anh trai sẽ không đồng ý, lại không nghĩ tới anh cô cư nhiên tán thành thật dứt khoát, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Tưởng Chính Nam rót một ly rượu nhỏ, đưa cho Tưởng Chính Tuyền: “Khi nào thì bắt đầu đi làm?”

Tưởng Chính Tuyền: “Công ty hy vọng em có thể đi làm được càng sớm càng tốt.”

Hai chiếc ly thủy tinh cụng nhau, phát ra một tiếng ‘tinh’ thật thanh thúy: “Tuyền Tuyền, em làm anh cảm thấy rất kiêu ngạo.” Dứt lời, Tưởng Chính Nam uống một hơi cạn ly.

Tưởng Chính Tuyền chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đặt chiếc ly xuống, gương mặt cô nghiêm lại nhìn Tưởng Chính Nam: “Anh, tình hình của ba hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Anh có thể gạt được mẹ, nhưng anh không lừa được em đâu.” Bàn tay Tưởng Chính Nam rót rượu khẽ dừng một chút, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn cong cong nụ cười thản nhiên: “Em là con gái trong nhà, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem nên ăn cái gì, mặc cái gì là tốt rồi. Yên tâm đi, Tưởng gia chúng ta vẫn còn có anh ở đây, việc này cứ để anh trai em lo liệu đi.”

Tưởng Chính Tuyền biết mọi người trong nhà đều chiều chuộng cô, thương cô, không muốn cô phải lo lắng. Bây giờ dù cô có hỏi thêm nữa cũng không được gì.

Hai người trầm mặc một lát, Tưởng Chính Tuyền cất tiếng khẽ hỏi: “Anh, em có thể hỏi anh một chuyện khác được không?”

Tưởng Chính Nam cười: “Chuyện khác là chuyện gì?”

Tưởng Chính Tuyền ngược lại trở nên do dự, cô khẽ cắn môi dưới: “Anh có biết Nhiếp…. Anh ta bây giờ thế nào?”

Chỉ có một chữ “Nhiếp”, Tưởng Chính Nam cũng đã biết người mà em gái muốn nói tới là ai. Tưởng Chính Nam ngửa đầu uống cạn ly rượu, mới nói: “Theo những gì anh biết, cậu ta đã bán đi tất cả tài sản tư nhân của mình, sau khi xử lý xong công ty phá sản thì liền biến mất. Mấy tháng qua, ngoại trừ nhà họ Nhiếp, bọn anh cũng đã đi tìm cậu ta, thậm chí còn nhờ cả thám tử tư. Nhưng cho tới bây giờ, một chút tin tức cũng không thu được.”

Nhiếp Trọng Chi mất tích! Một người kiêu ngạo tự cao như Nhiếp Trọng Chi, sẽ không tiếp nhận được sự thật là đã bị phá sản, cô đã sớm đoán được điều này. Nhưng là, cô không ngờ được, Nhiếp Trọng Chi lại chơi trò mất tích.

Hắn sẽ không làm ra chuyện gì ngốc nghếch chứ?! Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, cả người Tưởng Chính Tuyền liền run lên, cô lắc đầu thật mạnh, tự nói với chính mình: Không, không thể nào. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy được.

Tưởng Chính Tuyền miên man suy nghĩ, trong lòng bỗng chốc rối như tơ vò, không thể kiểm soát được. Giống như cái đêm mà cô nghe được tin Nhiếp Trọng Chi phá sản.

Cô không biết chính mình làm sao. Vì cái gì lại trở nên như vậy? Nhưng cô vì không thể kiềm chế được bản thân nên mới phản ứng như thế.

Sau một lúc lâu, Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng mà hỏi: “Anh, vậy anh và chị dâu… Thật sự phải đi đến bước đường đó sao?” Tưởng Chính Nam nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, yên lặng nhìn chất lỏng màu ửng đỏ trong ly thủy tinh. Hắn lẳng lặng đáp lời cô: “Kỳ thật, hết thảy đều là lỗi của anh. Hôn nhân không phải là cách giúp chúng ta trốn tránh mọi thứ hay có thể giải quyết được vấn đề. Nó chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn mà thôi. Cho nên, bất kể là vì cái gì, cũng không được nhất thời xúc động, lấy hôn nhân của mình ra nói giỡn. Giống như lời em từng nói, nếu muốn kết hôn, thì nhất định phải tìm một người mà mình thật lòng yêu thương.”

“Anh và cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước đường này. Chuyện của ba chẳng qua chỉ là thứ xúc tác để nó đến nhanh hơn…”