Editor + Beta: Tiểu Hy.
Trải qua đêm nay, Chung Ngưng rốt cuộc cũng xác định được tửu lượng của mình thật sự không tốt, chỉ tiếc lúc ý thức được điều này thì đã muộn.
Rượu nho tác dụng khá chậm, lúc uống không cảm thấy, một lát sau liền cảm giác đầu óc mê mang, ý thức mơ hồ. Sớm biết vậy lúc Hứa Huyền Thụy nói uống thay thì cô đã không cự tuyệt, còn nữa, sao anh lại không khuyên cô nhiều một chút chứ?
Tuy rằng có chút choáng váng, nhưng ý thức của Chung Ngưng vẫn còn thanh tỉnh, ít nhất cô biết mình đã say, không thể uống nữa.
Tề An Trạch lại lần nữa rót rượu vào ly của cô, cô vội vàng cự tuyệt, "Tôi không thể uống nữa, tôi say rồi."
Tề An Trạch cũng không để lời cô nói ở trong lòng, nói: "Người uống say sẽ không nói mình say, tới, tôi rót cho cô một ly."
Có thể cho người ta mặt mũi một chút không? Chung Ngưng dùng ánh mắt cầu cứu Hứa Huyền Thụy, nếu uống thêm một ly, có khả năng cô sẽ trực tiếp ngã xuống, cô có thể uống say rồi phát điên hay làm gì đó lung tung hay không, cô không thể mặc kệ.
Hứa Huyền Thụy giải vây cho cô, "Tửu lượng của cô ấy không tốt, cậu đừng làm khó dễ cô ấy."
"Tề tổng, lần sau tôi mời anh được không?" Chung Ngưng ánh mắt cầu xin.
Tề An Trạch nhướng mày nói: "Được, lần sau có thể là đại hôn của hai người không?" Hắc hắc hắc, hiện tại Chung Ngưng đỏ mặt, bộ dáng có chút uống say.
Chuyện này thật đúng là không biết nên phản ứng thế nào, Chung Ngưng làm bộ không nghe thấy, để che dấu một chút, cô liền cầm lấy một lọ đồ uống, vặn nắp bình rồi uống, trên thân bình đều là chữ Thái, cô xem không hiểu, không biết là cái gì, nhưng uống vào có hương trái cây, hương vị không tồi, cô lập tức uống hết nửa bình.
Tề An Trạch trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Không phải cô nói không thể uống nữa sao? Vừa rồi còn nói là lần sau..."
"Sẽ không để cậu đợi lâu." Hứa Huyền Thụy nói.
Chung Ngưng không xác định được lời này là Hứa Huyền Thụy nói hay là do cô ảo giác, bởi vì cô cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, cảnh tượng trước mắt sinh ra bóng chồng. Cô nhắm mắt lại hất hất đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít.
Nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt nhìn mình, cô nghe thấy chính mình nói: "Sao lại nhìn tôi như vậy, mọi người nói gì đó?"
Tề An Trạch cười hì hì nói: "Chúng tôi chúc mừng hai người trước nha."
Những người khác đều mồm năm miệng mười mà phụ họa, Chung Ngưng vốn dĩ đầu đã hỗn loạn bây giờ chỉ còn tiếng ong ong. Cô cảm thấy nên đi dạo một chút, gió biển thổi có lẽ sẽ thanh tỉnh lại.
"Bị choáng à?" Hứa Huyền Thụy quan tâm hỏi, mọi người đều quá ồn, anh cúi người nói vào lỗ tai cô.
Mọi người thấy bọn họ thân mật liền tiếp tục trêu ghẹo, dù sao có Tề tổng đi đầu, bọn họ không lo chọc phải Hứa Huyền Thụy, hơn nữa có tình yêu tâm tình của tổng giám đại nhân thật sự rất dễ chịu, sẽ không so đo với bọn họ.
Khi thì thanh tỉnh, khi thì mê mang, Chung Ngưng nghe lời bọn họ lời, lập tức đỏ bừng mặt.
"Tôi qua bên kia đi dạo một chút." Nói xong cô liền đứng dậy, muốn mau chóng thoát khỏi cái nơi thị phi này. Đứng lên, cô liền cảm giác một trận trời đất quay cuồng, thân thể mất đi cân bằng, hai chân tựa như không còn sức lực.
Cô nghĩ thầm: Xong rồi, sắp ngã rồi.
Cô đương nhiên không có ngã xuống, Hứa Huyền Thụy bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đứng dậy đỡ cô. Chân cô mềm nhũn, dù có người đỡ thì thân thể vẫn ngã xuống, Hứa Huyền Thụy đành phải ôm lấy cô, trở thành chỗ cho cô chống đỡ.
Trước mắt bao người, tư thế như vậy thật sự là có chút quá thân mật, người xem là cấp dưới, Hứa Huyền Thụy cũng có chút thẹn thùng.
(Tiểu Hy: ≧﹏≦ Người ta thẹn đó nhaa~)
Thế giới bỗng dừng chuyển động, Chung Ngưng cũng thanh tỉnh lại một chút, chỉ là phản ứng có chút chậm, cũng không ý thức được tư thế này có vấn đề. Cô ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với Hứa Huyền Thụy, nói: "Sao anh lại ôm em? Anh mau buông ra, em muốn đi hóng gió biển."
Cô thật sự say rồi.
Mọi người đều bắt được từ mấu chốt từ trong lời cô nói — "Lại". Lại ôm... Bọn họ sôi nổi nhìn về phía Hứa Huyền Thụy, trong mắt chứa đầy thâm ý.
Không nghĩ tới tổng giám lại là dạng người này, không phải anh nên là dạng cấm dục sao?
"Em uống say rồi." Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ nói, nhưng mà khi mọi người nghe thấy, ánh mắt cùng với ngữ điệu này, quả thực chính là sủng nịch!
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ nhất thời khó có thể tiếp thu.
Mọi người đều chuyên chú nhìn Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy, tuy rằng anh đã quen bị chú ý, nhưng hiện tại bị coi như người kỳ quái, thật đúng là lần đầu tiên.
"Chung Ngưng uống say rồi, tôi đưa cô ấy về trước."
"Ha ha, đưa đi đưa đi." Vẻ mặt mọi người hiểu rõ.
Hứa Huyền Thụy lười để ý đến bọn họ, ôm Chung Ngưng định rời đi, nhưng cô đã dựa vào trong lòng anh ngủ mất.
Hứa Huyền Thụy: "..."
"Cậu vẫn là ôm đi." Tề An Trạch cực kì hảo tâm mà kiến nghị.
Hứa Huyền Thụy chỉ suy tư một giây đồng hồ liền khom người một tay ôm Chung Ngưng lên.
Mọi người lập tức hoan hô, khen thể lực Hứa Huyền Thụy thật tốt.
Phương Vi cực kỳ hâm mộ mà nói: "Cảnh tượng này lãng mạn quá."
Hà Minh ở một bên cười nói: "Nếu em thích, chúng ta cũng làm."
Phương Vi cười nói: "Hứa tổng giám người ta thể trạng tốt, ôm Chung Ngưng không chút tốn sức. Còn anh tứ chi thể lực vô dụng, nếu có bế được em, chắc cũng chỉ đi không được vài bước."
Thể lực của đàn ông là thứ không thể bị xem nhẹ nhất, chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm. Bị kích thích Hà Minh nhất thời không lý trí, phản kích nói: "Đó là vì em nặng."
Còn đối với phụ nữ, nhất định không thể bị nói "nặng", Phương Vi tức giận, cô quyết định không thèm nói chuyện với Hà Minh nữa.
Lúc này Chung Ngưng cảm thấy rất nóng, cảm giác mình bị một khối khí nóng vây quanh, đặc biệt là xung quanh bả vai cùng với đầu gối, có thứ gì đó rất nóng đang áp vào người cô. Nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, toàn bộ thân thể đều có thể thả lỏng, không cần tiêu phí sức lực.
Hứa Huyền Thụy ôm Chung Ngưng về khách sạn, bên trong khách sạn hơi lạnh, nhiệt độ trong nhà chênh lệch lớn với bên ngoài, Chung Ngưng không khỏi co rúm lại, sau đó gắt gao mà áp sát vào nguồn nhiệt.
Hứa Huyền Thụy ôm Chung Ngưng đến cửa phòng cô, sau đó mới phát hiện quên lấy túi Chung Ngưng. Không có chìa khóa phòng Chung Ngưng, anh dứt khoát ôm cô đến phòng mình.
Anh đặt Chung Ngưng lên giường, nghĩ ngợi một chút rồi xoay người đến phòng vệ sinh lấy khăn lông ướt lau mặt cho cô.
Làn da bị nước lạnh kích thích, Chung Ngưng nhíu mày, không kiên nhẫn mà tránh né. Nhưng đôi mắt cô vẫn luôn nhắm, cô rất mệt nhọc, cô buồn ngủ. Nhưng có người lại không buông tha cho cô, lau xong mặt rồi còn muốn lau chỗ khác, cô liền xoay người tránh đi.
Chiếc váy dài Bohemian của cô tuy không phải loại gợi cảm nhưng trước ngực phía sau lưng vẫn lộ ra khá nhiều, hơn nữa còn có đai đeo, động vài cái, nghiêng người, cảnh xuân chợt lộ.
Bị khăn lông ướt lau Chung Ngưng cảm thấy lạnh căm, mà Hứa Huyền Thụy dùng khăn lông ướt lau cho cô lại là cả người khô nóng.
Mỗi lần anh lau đều rất dày vò, nội tâm rối rắm, chỉ muốn đem khăn lông đổi thành tay mình.
Cuối cùng cũng lau xong rồi, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bận rộn một trận, anh đã ướt đẫm mồ hôi, vì thế liền vào phòng tắm.
Không đến mười phút anh đã đi ra, lau khô đầu tóc rồi đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Chung Ngưng trầm tĩnh ngủ. Tề An Trạch đã từng nói phần lớn phụ nữ sau khi uống say hoàn toàn là một bộ dáng khác, anh vốn tưởng rằng Chung Ngưng sẽ quậy phá, không nghĩ tới lại an tĩnh như vậy.
Lúc ở quán BBQ, khi Chung Ngưng nói mình uống say, anh còn cho rằng cô vẫn có thể uống thêm một chút, thậm chí lúc cô nói không thể uống nữa, thoạt nhìn cô cũng không có men say, đôi mắt thanh tỉnh, thần thái tự nhiên, nói chuyện cũng có trật tự, không nghĩ tới mới một lát sau, cô đã chịu đựng không nổi, lại còn say không nhẹ.
Nhìn cô ngủ trầm tĩnh như vậy, anh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Anh vốn nghĩ để cô uống một ít, hơi say say là được, không nghĩ tới lại say hoàn toàn như vậy, hiện tại muốn dụ dỗ cô nói vài câu thật lòng cũng không được.
Sau đó Chung Ngưng bị nghẹn mà tỉnh lại, nội tâm giãy giụa một phen, sau đó mới đứng dậy đi đến phòng vệ sinh. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, cô hơi hơi trợn mắt, sau khi nhìn rõ đường thì khép nửa con mắt đi về phía trước. Đầu cô vẫn mơ hồ như cũ, hơn nữa còn chưa ngủ đủ nên phản ứng dị thường chậm chạp, Hứa Huyền Thụy hỏi gì, cô liền trả lời cái đó, cũng không phát hiện có gì không đúng.
Hứa Huyền Thụy ngồi dậy, nhìn cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía phòng vệ sinh, sợ cô lát nữa sẽ đụng vào tường nên anh đứng dậy định đi dìu cô, mới đi được hai bước thì Chung Ngưng đã đi qua khung cửa hữu kinh vô hiểm[2] mà vào phòng vệ sinh.
[2] Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Anh đến sô pha ngồi xuống, chờ cô đi ra.
Chung Ngưng giải quyết xong vấn đề sinh lý, người liền thanh tỉnh một chút, cô phát hiện mình vẫn còn mặc váy dài, bởi vì chưa tắm cho nên không thoải mái, vì thế rất đương nhiên mà định đi tắm. Phòng vệ sinh rất lớn, được chia thành hai khu vực, trong phòng tắm có vòi sen cũng có bồn tắm, bồn tắm rất lớn, nằm ở bên trong nhất định rất thoải mái.
Cô đi xả nước, mới xả một nửa cô liền gấp không chờ nổi mà cởi áo đi vào.
Ngâm mình ở trong nước ấm, Chung Ngưng rất thích ý mà nhắm mắt lại hưởng thụ. Không bao lâu, ngoài cửa vang lên một thanh âm.
"Chung Ngưng... Chung Ngưng..." Hứa Huyền Thụy thấy cô không đáp lại, có chút sốt ruột, nói: "Em làm sao vậy? Anh đi vào đó nha?"
Chung Ngưng bỗng nhiên bừng tỉnh, đầu tiêu hóa lời nói vừa nghe thấy, không chờ cô hiểu thì cửa đã phát ra tiếng "Cạch".
"Đừng! Anh đừng vào đây!" Cô cúi đầu nhìn mình đang trần trụi nằm trong bồn tắm, tim đập nhanh.
Ngay lúc Chung Ngưng nói thì cửa đã bị Hứa Huyền Thụy mở ra hai mươi cm, tại thời gian ngắn ngủn này, anh đã nhìn thấy cách thành kính mờ trong phòng tắm, Chung Ngưng nằm ở trong bồn tắm.
"Em đang tắm, anh đừng vào." Chung Ngưng bổ sung.
Hứa Huyền Thụy đóng cửa lại, tay anh vẫn nắm then cửa như cũ, anh điều chỉnh hô hấp một chút rồi nói với Chung Ngưng: "Ừm, vậy em tắm đi, đừng ngủ đó." Sau đó anh rời khỏi cửa phòng tắm, trở lại sô pha ngồi xuống. Qua nửa phút, anh cầm lấy điều khiển từ xa, bật điều hòa thấp xuống hai độ. Nhưng cũng không có tác dụng, anh vẫn cảm thấy rất nóng, anh cũng muốn đi tắm.
Chung Ngưng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô cảm giác có chuyện lớn rồi, cô suy nghĩ tại sao khuya khoắt thế này mà Hứa Huyền Thụy lại ở trong phòng cô. Sau khi quan sát phòng vệ sinh, cô phát hiện không phải Hứa Huyền Thụy ở trong phòng cô, mà là cô ở trong phòng anh.
Sự nhận ra này làm cô buồn rầu, váy áo đã ướt không thể mặc lại, cô không biết làm sao để đi ra ngoài, nếu mặc áo tắm dài, bên trong cũng không mặc gì.
Cô phải ra ngoài đối mặt với Hứa Huyền Thụy thế nào đây?
A a a, cô không muốn ra ngoài.
"Chung Ngưng..." Ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng không muốn trả lời anh.
"Có phải đã ngủ rồi khôbg?" Hứa Huyền Thụy cầm then cửa, cảm quan nhạy bén của Chung Ngưng bắt được thời điểm then cửa lệch vị trí phát ra tiếng vang rất nhỏ liền cuống quít nói: "Không có! Em không ngủ, em lập tức ra liền."