Editor + Beta: Tiểu Hy.

Không bao lâu, cửa phòng Hứa Huyền Thụy vang lên tiếng gõ, anh đứng dậy đi qua mở cửa. Mới mở ra được hai mươi cm, một cái máy sấy liền hiện ra trước mặt anh.

Chung Ngưng không thèm nhìn anh, rũ mí mắt mà nói: "Hứa tiên sinh, sau khi anh làm khô tóc thì ngủ sớm một chút, trong túi còn có thuốc hạ sốt cùng nhiệt kế, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon."

Hứa Huyền Thụy không nói gì, cũng không nhận máy sấy, Chung Ngưng không thể không ngẩng đầu nhìn anh, thời điểm tầm mắt hai người va chạm nhau, tâm cô lộp bộp một chút.

Cô lập tức cúi đầu, nhét máy sấy vào trong lòng ngực anh, xoay người bước từng bước nhỏ về phòng mình.

Đóng cửa lại, dựa vào trên ván cửa, cô giơ tay ấn vào vị trí ngực như muốn trấn an trái tim đang mãnh liệt nhảy lên.

Vừa rồi cô có một loại cảm giác Hứa Huyền Thụy muốn bắt cô lại.

Ừm, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô muốn đi tắm rửa một cái để bình tĩnh lại.

Cô tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi ra, vừa mới mở cửa phòng tắm, liền nghe thấy tiếng di động rung, cô chạy tới cầm lấy, vừa nhìn liền có chút thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Là Thiệu Dương gọi tới. "Xin chào", cô khách khí lại lễ phép mà nói.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Thiệu Dương, "Buổi tối tốt lành, Chung Ngưng, cô đang bận sao?"

"Ồ, vừa rồi đang tắm nên không nghe thấy tiếng điện thoại."

"Chuyện là như thế này, tôi mua một ít đặc sản ở chỗ tôi, đã gửi đến công ty của cô rồi."

"Anh khách khí quá."

Thiệu Dương cười nói: "Là cô quá khách khí."

Hiện tại Chung Ngưng cực kì xác định mình không có cảm giác với Thiệu Dương, cô cắn môi dưới, nghĩ ngợi rồi nói: "Cảm ơn amh, chừng nào anh đi công tác về, tôi mời anh ăn cơm." Cô muốn cự tuyệt, chuyện này phải trực tiếp nói mới được, đây cũng coi như là một loại tôn trọng.

"Cụ thể khi nào trở về còn chưa xác định, khi nào chắc chắn tôi sẽ nói với cô."

"Được."

Vào ngay lúc này, có người gõ cửa phòng Chung Ngưng.

Thiệu Dương cũng nghe thấy, hắn hỏi: "Nhà cô có người gõ cửa phải không?"

"Ừm." Chung Ngưng nói, "Hiện tại tôi đang ở khách sạn, hôm nay tôi cũng đi công tác, chắc là đồng nghiệp tìm tôi."

"Đừng vội mở cửa, nếu là đồng nghiệp của cô thì hỏi trước một tiếng, hoặc là gọi điện thoại xác nhận." Thiệu Dương dặn dò.

Chung Ngưng: "Được, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút..."

"Chờ một lát..." Thiệu Dương ngăn cô, lại hỏi: "Đồng nghiệp của cô là nam hay nữ?"

Chung Ngưng ngẩn người một chút, có chút chột dạ mà nói: "Nam."

Thiệu Dương trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Cô vẫn là đừng mở cửa cho anh ta, có chuyện gì thì nói trong điện thoại, dù sao thì lòng người cũng khó đoán."

Lòng người khó đoán gì đó, Chung Ngưng có chút dở khóc dở cười. "Ừm, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, vậy... tôi cúp máy trước nhé?"

"Được, có chuyện gì thì gọi cho tôi, cô nhớ chú ý an toàn."

"Được được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi cúp máy, Chung Ngưng mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là Hứa Huyền Thụy. Cô vội vàng gọi lại, đúng lúc này, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.

Cô đi đến phía sau cửa, di động được nhận sau khi vang lên hai tiếng.

"Mở cửa." Thanh âm Hứa Huyền Thụy để lộ ra ý vị không được ngắt lời.

"Hứa tiên sinh, có chuyện gì sao?" Chung Ngưng yếu ớt hỏi. Mặc kệ anh có bụng dạ khó lường hay không, cô vẫn là không muốn đối mặt với anh.

Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc một đoạn ngắn ngủi, sau đó liền nghe thấy Hứa Huyền Thụy nói: "Tôi đến trả máy sấy cho cô."

Chung Ngưng kéo chiếc khăn quấn qua loa trên đầu làm nó rơi xuống, mái tóc ướt đẫm buông xuống trên vai cô. Hiện tại cô mặc váy ngủ, bên trong chỉ có một cái quần lót, cô không thể mở cửa vào lúc này.

"Không cần..."

Đứng ở ngoài cửa, tâm tình Hứa Huyền Thụy rất không tốt, loại cảm giác bị đề phòng như sắc lang, thật sự là quá khiến người ta tức giận. Anh không tin mình không thể khiến cô mở cái cửa này! "Tôi đã đứng ngoài cửa phòng cô rồi, cô mở cửa đi, đưa cho cô xong tôi liền trở về ngủ, tôi không đi vào, cô yên tâm." Ba chữ sau, anh là cắn răng nói.

Đã nói tới mức này, Chung Ngưng đành phải mở cửa ra, nhưng thân thể của cô đứng ở sau ván cửa, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cô biết cách làm này của mình có vẻ trẻ con, bởi vậy liền cười nịnh nọt, nói: "Hứa tiên sinh, cảm ơn anh." Sau đó vươn tay về hướng anh.

Cô không biết lúc này dùng ván cửa ngăn trở thân thể mình là khiến người ta miên man bất định cỡ nào. Mái tóc đọng hơi nước, gương mặt đỏ lên vì hơi nóng, cánh tay trần trụi, nhìn không thấy một chút quần áo.

Hứa Huyền Thụy không khống chế được tưởng tượng của mình, anh lại là người đặc biệt quen thuộc với cơ thể người, trong đầu gần như đã hiện ra rõ ràng hình ảnh tưởng tượng.

Anh âm thầm siết chặt nắm tay, cảnh cáo bản thân mình không được nghĩ ngợi lung tung.

Tay Chung Ngưng còn vắt ngang ở trước mắt, anh hung hăng liếc mắt nhìn Chung Ngưng một cái, sau đó đặt máy sấy vào tay cô.

Lực đạo của anh có chút mạnh, tay Chung Ngưng bởi vì chịu lực mà bị hạ xuống một tí.

Hứa Huyền Thụy không nhìn cô, thời điểm xoay người liền nói: "Ngủ sớm đi, đừng gọi điện thoại nữa."

"Được." Chung Ngưng ngoan ngoãn trả lời. Nhìn Hứa Huyền Thụy về phòng, cô đột nhiên nhớ tới tình trạng thân thể anh, hình như vừa rồi anh nói chuyện mang theo giọng mũi, vì thế liền quan tâm hỏi: "Hứa tiên sinh, nếu không thoải mái thì nhớ nói với tôi."

Hứa Huyền Thụy dừng bước, chỉ nghiêng đầu rồi đáp: "Ừm."

"Vậy... ngủ ngon." Cũng không đợi anh trả lời, Chung Ngưng đóng cửa lại.

Chung Ngưng điều chỉnh cảm xúc một chút, cũng không bận tâm tại sao anh kêu cô đừng gọi điện thoại nữa, cô làm khô tóc rồi nằm xuống ngủ.

Ôm chăn, ở trong lòng mặc niệm "Đừng suy nghĩ bậy bạ, ngủ thật ngon." Cô cho rằng mình sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng lại vì thân thể quá mức mỏi mệt mà một lát sau liền thiếp đi.

Mà Hứa Huyền Thụy lại không tốt như cô.

Anh bị cảm, đầu choáng váng nghẹt mũi, nhưng lại không thể ngủ. Anh leo lên giường, ngồi không một hồi lâu, nhìn thấy túi thuốc trên bàn trà, vì thế đi đến sô pha ngồi xuống, cầm lấy bịch thuốc mà nhìn chỉ dẫn.

Trên thuốc trị cảm ghi là có tác dụng gây ngủ, anh không khỏi mắng chửi: "Thông tin giả dối."

Anh cầm đến cây nhiệt kế, sau đó ma xui quỷ khiến kẹp dưới nách để đo nhiệt độ cơ thể, thậm chí anh còn hy vọng mình thật sự phát sốt.

Loại ý tưởng phi lý tính này vừa nảy ra, anh liền cực kì ảo não, anh cảm thấy nhất định là mình bị bệnh rồi.

Anh lấy nhiệt kế ra, không sốt, quyết đoán mà đứng dậy, đi lên giường nằm, tắt hết toàn bộ đèn trong phòng.

Chung Ngưng có một giấc mộng, trong mơ cô thành bạn gái của Thiệu Dương, bọn họ tay nắm tay đi trên con đường lớn không bóng người, Thiệu Dương nói chuyện với cô rất vui vẻ, cô hạnh phúc lắng nghe, đột nhiên phía sau có người kêu cô. Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng cô lại không nhận ra là ai, thời điểm đang muốn quay đầu lại nhìn thì thân thể của cô đột nhiên chấn động, sau đó, cô tỉnh giấc.

Chiếc di động ở đầu giường đã đánh thức cô dậy, lúc này nó đang phát ra tiếng "Ong ong".

Màn hình lóe lên ánh sáng thực chói mắt, cô hơi hơi nheo mắt lại, sau khi thích ứng mới thấy, là Hứa Huyền Thụy gọi tới. Trong nháy mắt cô liền thanh tỉnh, vội vàng nghe máy.

"Hứa tiên sinh làm sao vậy?"

"Tôi bị bệnh rồi." Hứa Huyền Thụy trần thuật với ngữ khí không gợn sóng.

Chung Ngưng ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Anh đừng gấp. Có phải là phát sốt hay không?"

"Không biết, đau đầu." Giọng mũi của anh rất nặng, quả thật giống như bị bệnh rất nghiêm trọng.

Chung Ngưng có chút nóng vội, "Hay là đến bệnh viện đi?"

"Không đi, không nghiêm trọng đến vậy."

"Anh kiểm tra nhiệt độ thử xem, có phải đã phát sốt hay không, nếu như sốt nặng quá thì đến bệnh viện." Chung Ngưng nói, nghĩ đến nếu anh thật sự sốt cao thì rất nghiêm trọng, vì thế lại nói: "Tôi qua đó xem thử."

"Ừm." Hứa Huyền Thụy nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi đến cửa.

Lúc này là 0 giờ, Hứa Huyền Thụy vẫn luôn không ngủ được, cảm mạo khó chịu là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là do đầu óc vẫn luôn rất thanh tỉnh. Đêm khuya tĩnh lặng, lúc trằn trọc sẽ suy nghĩ đặc biệt rõ ràng, anh suy nghĩ rất nhiều, cũng xác định được một ít việc.

Anh thích Chung Ngưng, anh cũng cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng, nhưng từng cái nhăn mày từng cái nhếch môi của cô anh đều nhớ rất rõ. Loại cảm giác bị hình ảnh của một người chiếm cứ tâm trí mình thực kỳ diệu.

Anh còn nhớ cảm giác ôm cô trong lòng ngực, sau đó anh sinh ra một ý tưởng mãnh liệt, đó là nếu ôm cô ngủ, có phải anh sẽ không bị mất ngủ hay không?

Loại ý tưởng này thật là một tội ác, nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho cô.

Anh đứng ở sau cửa hai phút, ngay lúc anh hoài nghi Chung Ngưng có phải sẽ không tới hay không thì tiếng gõ cửa vang lên. Anh lập tức mở cửa, Chung Ngưng đang giơ tay muốn gõ cửa thêm lần nữa liền bị hoảng sợ.

Nhìn bộ dáng cô bị dọa, Hứa Huyền Thụy liền bỏ ý định ôm cô.

Lá gan cô nhỏ như vậy, còn thêm cái quy tắc dành cho nhân viên kia, vẫn là từng bước một mà tiến đi.

Chung Ngưng lập tức đi vào, quan sát thần sắc của anh, "Anh mau lên giường nằm đi, đo nhiệt độ một chút." Kỳ thật cô rất muốn duỗi tay sờ trán anh nhưng mà không dám.

Nếu muốn Chung Ngưng hiểu lầm mình bị bệnh rất nghiêm trọng thì ít nhiều cũng phải biểu hiện một chút. Bởi vậy anh trở lại giường nằm.

Chung Ngưng lấy nhiệt kế từ trong túi thuốc ra, vẩy vẩy cho thủy ngân rơi xuống, sau đó đưa cho Hứa Huyền Thụy.

Hứa Huyền Thụy kéo cổ áo tắm ra, lộ ra một bên ngực. Chung Ngưng vội vàng quay mặt đi, gương mặt đột nhiên có chút nóng, vừa rồi hình như cô nhìn thấy... cơ ngực, thật không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy thoạt nhìn như sống trong nhung lụa lại có cơ bắp.

"Phải đo trong bao lâu?" Hứa Huyền Thụy hỏi, anh rất ít khi bị bệnh, căn bản không cần phải dùng thứ này, trong nhà cũng không có thứ này.

"Năm phút đồng hồ." Chung Ngưng đáp, sau đó cầm lấy di động xem thời gian.

Sau đó liền lâm vào trầm mặc.

"Anh có khát nước không?" Chung Ngưng hỏi.

"Ừm."

"Tôi đi nấu cho anh một ấm nước sôi." Trong phòng có ấm đun nước.

"Ừm."

Thời điểm nấu nước xong, thời gian đo nhiệt độ cơ thể cũng đủ, Hứa Huyền Thụy lấy ra xem, 37.8 độ, thật đúng là phát sốt, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.