Lúc mới bắt đầu đi học, ấn tượng đầu tiên của mọi người trong lớp về Lâm Vãn đều là thiên tài, có tài năng thiên bẩm.

Mãi cho đến khi mọi người phát hiện ra không có lúc nào là cô không cắm đầu vào học thì mới biết được không có cái gì gọi là thiên tài hết.

Thiên tài chẳng qua là nỗ lực nhiều hơn người khác mà thôi.

Bởi vì kiếp trước đã chơi qua rồi, cũng chơi đủ rồi, Lâm Vãn không còn những suy nghĩ lung tung muốn được vui chơi như các bạn học khác.

Ở trong trường, ngoài việc học ra cô không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì hết, đương nhiên là ngoại trừ vẽ tranh.

Cô vẫn dành thời gian ra để vẽ tranh giống như lúc trước.

Cô cũng đã cân nhắc với người nhà ổn thoả rồi.

Chờ sau khi cô đặt chân lên cấp 3 thì sẽ dùng thân phận của học sinh mỹ thuật văn nghệ để tiếp tục học tập.

Tất nhiên đối với việc này, bố mẹ đều rất ủng hộ cô.

Kỳ kiểm tra giữa kỳ đúng hạn mà đến.

Lớp của Lâm Vãn giành được thắng lợi.

Người đứng đầu của khối và người đứng thứ hai của khối đều đến từ lớp của bọn họ.

Hơn nữa, kỳ lạ là cô giành được hạng nhất, Thời Cẩm giành được hạng hai.

Điều này cũng khiến cho Lâm Vãn nhìn cô bé đó với một cặp mắt khác.

Xem ra cô bé vẫn có chút lợi hại, nếu không đối phương cũng sẽ không tự tin đi phát chiến thư cho cô như thế.

Sau khi tiết tự học buổi tối cùng ngày công bố thành tích kết thúc, Lâm Vãn vừa mới rời khỏi phòng học chưa được bao lâu thì Thời Cẩm đã lại đuổi theo, thở hồng hộc.

“Bạn học Lâm Vãn.”

Lâm Vãn dừng chân lại, lịch sự chờ đợi đối phương.

Vào cái lúc quay đầu lại, Lâm Vãn nhìn thấy một nụ cười mà cô hiếm thấy trên gương mặt lạnh nhạt, không có tí cảm xúc gì của Thời Cẩm.

Suýt chút nữa cô còn tưởng mình bị hoa mắt rồi.

“Xem ra là tớ đã đánh giá thấp cậu rồi.

Cậu thật sự rất giỏi.”

Lâm Vãn nở nụ cười hòa nhã: “Cậu cũng rất giỏi.”

Hai người cứ tự nhiên như vậy mà cùng nhau đi lên tầng của ký túc xá.

Toàn bộ chủ đề nói chuyện của họ đều có liên quan đến chuyện học tập.

“Bình thường sau giờ học cậu có đi học thêm không?” Thời Cẩm dò hỏi.

Lâm Vãn lắc đầu: “Nhưng tớ sẽ tự học.”

“Tự học? Cậu đã học đến đâu rồi?”

“Toàn bộ chương trình học tập của cấp 2 đã học xong rồi.

Để không làm ảnh hưởng đến việc thi giữa kỳ, tớ định trước tiên tạm ngừng học kiến thức của cấp 3.

Trước mắt, tớ đang trong giai đoạn đầu tiên của ôn tập toàn diện.”

Lời vừa mới dứt, trên mặt của Thời Cẩm lộ ra vẻ khó tin: “Sao cậu có thể làm được thế? Cậu dạy cho tớ đi.”

Trong lòng Lâm Vãn dở khóc dở cười.

Dù sao thì cô cũng không thể nói là bản thân trọng sinh, chương trình học tập đều đã học qua một lần được.

Nhưng trong chuyện này Lâm Vãn vẫn phải cho người ta một lý do chính đáng.

“Thật ra tớ từ lâu đã bắt đầu học trước rồi.

Tớ cũng không biết phải dạy cho cậu như thế nào nữa.

Hay là cậu cứ thử trước xem, tự học hết chương trình học tập của kỳ 2 lớp 6 trước.

Có chỗ nào không biết thì cậu có thể tới tìm tớ.” Lâm Vãn thăm dò nói.

Thời Cẩm giống như vừa được đánh thức, liền lập tức gật đầu nói: “Tớ biết rồi.

Cảm ơn cậu Lâm Vãn.”

Nhìn bóng dáng đối phương hào hứng rời đi, Lâm Vãn không nén nổi suy nghĩ.

Thật ra cô bé này cũng không lạnh lùng giống như trong tưởng tượng, cũng không quái thai như trong lời đồn của các bạn học khác.

Cô bé chỉ là quá mức sôi nổi với chuyện học tập mà thôi.

Hoặc là điên cuồng đi?

Lâm Vãn không phải là thiên tài.

Chẳng qua cô sống nhiều hơn người ta một kiếp mà thôi.

Cô cảm thấy Thời Cẩm mới là thiên tài thật sự.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, cô bé đã đuổi kịp cô.

Hơn thế còn trực tiếp trong kỳ thi cuối kỳ, cô bé cũng cùng giành được hạng nhất với Lâm Vãn.

Sau khi kỳ thi đi qua, kỳ nghỉ hè lại đến rồi.

Bởi vì ngủ muộn, dậy muộn nên Lâm Vãn trực tiếp ăn bữa sáng cùng bữa trưa luôn.

Ăn xong, mẹ liền kéo cô đi đo chiều cao.

Cô có thể nhìn thấy rõ mẹ kiễng chân lên để vạch dấu.

Bây giờ Lâm Vãn mới nhận ra, không ngờ bản thân cô đã cao như thế này rồi.

Nhìn thấy nụ cười vừa lòng của mẹ, Lâm Vãn quay đầu nhìn con số trên tường, 168cm?

Người đầu tháng mới tròn 12 tuổi như cô vậy mà đã cao 168cm rồi, còn vượt qua chiều cao 165cm của cô ở kiếp trước.

Quả nhiên là công lao của việc uống nhiều sữa bò.

“Quá tốt rồi.

Tiểu Vãn nhà chúng ta cao hơn mẹ rồi.” Trình Mỹ Khiết vừa lòng chắp hai tay trước ngực: “Tranh thủ sớm ngày vượt qua bố.”

Lâm Vãn nghe thấy thì hơi hoảng sợ, liên tục xua tay nói: “Bố cao 178 cơ.

Không thể đâu, không thể đâu.

Con có thể cao đến 175 là đã mãn nguyện rồi.

Mẹ cảm thấy con còn có khả năng không?”

“Đương nhiên là có khả năng rồi.

Con mới 12 tuổi, con gái bình thường cũng phải tăng chiều cao đến năm 15 tuổi cơ.

Mau mau, uống nhiều sữa bò vào, uống xong rồi mẹ lại bảo bố con đi mua tiếp cho.”

Chiều cao này của Lâm Vãn cũng đã tiêu tốn không ít tiền rồi.

Dù sao thì vào những năm 90, sữa bò cũng không phải thứ rẻ tiền gì.

Mà nhà họ vì chiều cao của Lâm Vãn mà mỗi tháng dường như đều mua từng thùng về.

Một mình Lâm Vãn trong một tháng có thể uống hết hai thùng sữa.

Bố mẹ cũng là vì suy nghĩ cho cô, may mà thành quả trước mắt cũng không phụ lòng bọn họ.

“Một lát nữa ăn cơm xong, con muốn mang chút hoa quả đi thăm dì Tố Tố.

Lâu lắm rồi con chưa đi qua bên dì ấy.” Lâm Vãn nói.

“Được được, đi đi, cũng nên đi thăm một chút.

Lúc còn nhỏ, con ranh mãnh như thế.

Bây giờ lại trở nên tốt như vậy.

Công lao của dì Tố Tố cũng không nhỏ đâu.”

Lâm Vãn nghe thế thì dở khóc dở cười.

Mấy năm gần đây, mẹ luôn thích đem điểm tốt của cô quy thành công lao của dì Tố Tố.

Nhưng mà bọn họ nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ cả.

Trước khi trọng sinh, bản thân có bộ dạng gì trong lòng cô hiểu rõ nhất.

Hình như quả thực là bắt đầu từ sau khi cô gặp được dì Tố Tố, cả người cô đều thay đổi.

Bố mẹ không nghĩ như thế mới lạ đấy.

Không sao hết.

Thế nào cũng được.

Chỉ cần bố mẹ không can thiệp vào việc qua lại giữa cô và dì Tố Tố là được rồi.

Theo sự phát triển tuổi tác, gần đây Lâm Vãn cũng rất hay mơ thấy ác mộng.

Cô luôn mơ thấy chuyện cô thích dì Tố Tố bị bại lộ.

Sau đó ở nhà và trường học đều loạn cào cào hết cả lên.

Trước khi ra khỏi nhà, cô cẩn thận trang điểm một chút.

Người vừa bước ra đến cửa thì đã bị giọng nói của mẹ gọi lại.

“Ai da, con gái của mẹ trang điểm đẹp quá.

Nhưng mà nhìn vào thì hơi trưởng thành.”

“Mẹ à, con đã lên trung học rồi đấy.”

“Có lên trung học thì con cũng chỉ mới 12 tuổi thôi.

Trẻ con trang điểm trưởng thành quá không hay đâu.”

“Không sao đâu mẹ.

Con đi trước đây.” Để tránh cho không bị mẹ tiếp tục càm ràm, Lâm Vãn nhanh chóng bước chân ra ngoài.

Lâm Vãn đặc biệt soi gương nhiều lần, chiều cao này của cô kết hợp thêm quần áo, nhìn vào nếu không giống như 20 thì cũng là 16, 17 hoặc 18 tuổi.

Nhìn bằng mắt thường có thể rút ngắn lại khoảng cách giữa cô và dì Tố Tố thì cũng không tồi.

Suốt dọc đường đến cửa hàng bán hoa quả của bố, ban đầu cô không bị phát hiện.

Có lẽ cũng vì bố đang bận chuyện buôn bán, Lâm Vãn giống như khách mua hàng bình thường chọn một ít hoa quả.

Sau đó lúc cô đến quầy thu ngân thanh toán thì mới bị Lâm Triệu Phong nhận ra.

“Con gái, hoa quả của nhà mình con trả tiền làm cái gì chứ?”

“Không sao, phải ghi sổ lại.” Lâm Vãn móc hết tiền tiêu vặt của mình ra.

Lúc này, một ông lão đang xếp hàng bên cạnh không nhịn được kinh ngạc mà nói: “Lão Lâm, đây là con gái nhà ông à? Chưa gì đã lớn rồi.

Lúc trước không phải vẫn còn là một cô bé đứng ở cửa gào thét sao?”

“Con gái cứ lớn lên là thay đổi nhiều ấy mà ha ha.” Lâm Triệu Phong cười vui vẻ.

“Bố, con còn có việc phải đi trước đây.” Lâm Vãn chào hỏi xong thì cầm hoa quả rời khỏi cửa tiệm.

Dáng người cao thì lộ rõ độ tuổi.

Bây giờ cô ra ngoài nói với người ta bản thân cô 12 tuổi cũng chẳng có ai tin cả.

Bởi vì quá quen thuộc rồi, Lâm Vãn còn có thể tính được vào lúc này dì Tố Tố vẫn đang lên lớp hay còn đang ở trong văn phòng.

Bác bảo vệ ở cổng vẫn là người đó, cũng không hề làm khó cô.

Ngược lại còn kinh ngạc cảm thán, chỉ không gặp một khoảng thời gian thôi mà cô đã cao vậy rồi.

Trước khi vào trong, Lâm Vãn tặng cho bác bảo vệ chút hoa quả rồi mới đi vào chờ dì Tố Tố tan học.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Vãn đứng dưới tầng chờ.

Không bao lâu sau, một bóng người quen thuộc đi từ trên tầng xuống.

Lâm Vãn cười nhàn nhạt, không làm ra phản ứng gì kịch liệt khoa trương hết.

Liễu Tố Tố cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt tràn đầy nụ cười đi tới.

Nàng vừa ngạc nhiên vì sự thay đổi của cô vừa cẩn thận đánh giá, qua một lúc mới mở miệng nói: “Tiểu Vãn, có thật là con không đấy?”

“Là con đây.” Lâm Vãn sợ nàng không tin nên cố ý quay một vòng cho nàng xem.

“Hình như chỉ mấy tháng không gặp thôi, con lại cao lên rồi, con đã cao bằng dì rồi đây này.” Đôi mắt của Liễu Tố Tố tràn đầy sự kinh ngạc.

“Đúng vậy.

Lúc này quả thực con tăng chiều cao khá nhanh.” Lâm Vãn cười e thẹn.

Có lẽ cũng là vì dần dần lớn lên rồi, cô cũng ngại ôm ôm ấp ấp với dì Tố Tố giống như khi còn nhỏ.

Tất cả mọi hành động đều được thu lại và kiềm chế hơn.

“Phải rồi.

Con mang cho dì ít hoa quả, đều là hoa quả theo mùa hết.”

“Con xem con kìa, mỗi lần đến đều mang theo đồ, dì ngại lắm.”

“Không sao đâu.

Để con cầm cho, cái này hơi nặng.” Lâm Vãn và dì Tố Tố cùng sóng vai nhau đi đến phòng làm việc.

Thi thoảng Lâm Vãn sẽ liếc nhìn đối phương một cái.

Cô rất hài lòng với trạng thái hiện giờ của mình, có thể nhìn thẳng vào dì Tố Tố mà không phải giống như một đứa bé ngẩng đầu nhìn nàng nữa.

Nhưng mà cô hy vọng mình sẽ cao thêm một chút, giống như một cái cây đại thụ có thể bảo vệ cho nàng.

“Tiểu Vãn.” Liễu Tố Tố đang đi thì đột nhiên gọi tên cô.

“Dạ.

Có chuyện gì sao dì Tố Tố?”.