*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Phương

“Bề ngoài thân thiện, bên trong ai mà biết được có ác ý hay không “

***

Thời tiết chuyển đông, Tống Đồng lại không có tiền mua quần áo ấm, chỉ có thể mặc thêm hai cái áo len cho đỡ rét. Không biết có thể chống chọi qua mùa đông này không

Áo len dù có dày thế nào đi nữa thì ai cũng sẽ cảm thấy rét sun vòi đúng không:3?

____

Nguồn phí duy nhất là bán chè trứng gần đây cũng không còn, vì chè trứng mùa đông dễ nguội, ai cũng ngại mua. Hơn nữa cậu cũng không muốn bà sáng sớm lại phải dậy bán hàng

Không còn nguồn kinh phí, cậu đành để dành hai đồng ăn thành môt đồng, chỉ đủ mua một cái bánh bao chay, thêm một cốc nước ấm là đủ no rồi.

Tống Đồng tính toán một chút, nếu buổi trưa nhịn ăn thì buổi tối có thể ăn hai cái bánh bao chay * rồi

 ” Nguyên gốc: Màn thầu

Chu Dật trở lại chỗ ngồi, Tống Đồng biết, nhưng cậu không quay xuống.

Tống Đồng không muốn Chu Dật thấy cảnh mình đang ăn bánh bao, thực ra thì chẳng ra làm sao cả. Chỉ là mỗi khi cậu bị nhìn thấy sẽ có ánh mắt thương hại, làm Tống Đồng xấu hổ vô cùng.

Tống Đồng sợ Chu Dât sẽ như vậy.

Hơn nữa gần đây cậu hay bị cháy túi, hai đồng cũng không thể bỏ ra để mua nước cho Chu Dật.

Thôi thì sống yên ổn chút đi

Chu Dật gõ gõ lưng ghế Tống Đồng

Tống Đồng xoay người: “Sao thế?”

Chu Dật chỉ vào cái bánh bao chay trong tay cậu: “Tối qua chưa ăn cơm, cậu cho tôi một cái đi.”

Tống Đồng than thở trong lòng, Chu Dật lại dùng chiêu cũ rồi.

Bề ngoài thân thiện, bên trong ai mà biết được có ác ý hay không

Tuy tâm không muốn mà tay nó vẫn cứ tự động đưa. Lúc đó Tống Đồng chỉ nghĩ đơn giản là sẽ đòi lại sau thôi

Chu Dật không thèm cảm ơn, ăn xong đã xách đít lên đi rồi

Cậu có thể hiểu là Chu Dật không muốn cậu xấu hổ không?

Tống Đồng thắc mắc nửa ngày, cuối cùng thì bỏ suy nghĩ đó đi, Chu Dật thích thì cậu chiều thôi, tính toán so đo làm gì cơ chứ.

Cậu muốn theo đuổi hắn, hắn mới ăn một cái bánh bao thì đã là gì?

Buổi chiều hôm sau, Chu Dật mua trả cậu một cái bánh bao chay

Tống Đồng cứng đờ người

Chu Dật liếc nhìn hắn một cái: “Sao nào, tôi ăn của cậu cái bánh bao, cậu muốn tôi trả lại sơn hào hải vị?”

Tống Đồng đỏ mặt, Chu Dật như có đôi mắt nhìn thấu hồng trần vậy, nhìn phát biết ngay cậu đang nghĩ gì.

Chu Dật cười như không cười: “Nếu cậu muốn thì không phải là không thể ……”

“Không cóoo!” Tống Đồng giật lấy cái bánh, cãi lại

Chu Dật nhướng mày.