Chương 8
Tuệ Hạnh chưa trải sự đời, làm gì gặp được chiến trận này. Cô cúi đầu, ấp úng nói: “Dạ.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Có được câu trả lời, Thẩm Tư Lam khẽ cười một tiếng, thu ánh mắt lại, đẩy phanh xe xuống, nghiêng đầu nhìn chăm chăm kính chiếu hậu ngoài xe, xoay vô lăng tiếp tục lái xe. Ngón tay gọn gàng thon dài của người đàn ông vắt trên vô lăng, nhẹ nhàng chậm rãi gõ nhẹ có tiết tấu quy luật. Mặc dù trên gương mặt không có cảm xúc gì, nhưng Tuệ Hạnh vẫn nhìn thấy thoáng qua từ ngón tay hắn, tâm trạng của hắn không tệ. Tuệ Hạnh cũng vui theo, có cảm xúc rạo rực gì đó trào dâng bọt bóng trong tim cô. Tuy sau đó không nói chuyện nữa, nhưng Tuệ Hạnh vẫn kéo dài tâm trạng tốt này tới điểm đến. Cho đến khi cô theo Thẩm Tư Lam lên lầu trở lại phòng làm việc. Phản ứng đầu tiên của Tuệ Hạnh chính là tìm Hàng Gia Chú. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Anh hai.” Hàng Gia Chú đang gọi điện thoại, thấy cô đã đến chỉ gật đầu, dùng ánh mắt tỏ ý đã biết. Mấy phút sau, Hàng Gia Chú xoa mi tâm cúp điện thoại. “Nếu tôi đánh bên A, chắc sẽ không có ảnh hưởng gì đến công ty đâu ha.” Khi anh nói câu này trên gương mặt không có ý cười gì cả, cũng không mang theo vẻ cà lơ phất phơ trước nay. Lời này vừa nói ra, đã biết anh vừa nói chuyện với ai rồi. “Không đâu, đổi ông chủ thôi.” Giọng điệu Thẩm Tư Lam bình tĩnh. Hàng Gia Chú làm như không nghe thấy, nói với Tuệ Hạnh đang ngoan ngoãn đợi anh ở bên cạnh: “Anh dọn đồ đạc rồi xuất phát” sau đó mới giơ tay về phía Thẩm Tư Lam, “Trả chìa khóa xe cho tôi.” Thẩm Tư Lam không nhúc nhích. “Chờ lát nữa tôi lái xe cho.” Hàng Gia Chú nghe không hiểu, “Cậu làm lái xe hộ từ khi nào vậy? Hạ mình quá rồi đó.” “Hiếm khi có người mời ăn buffet, tôi hạ mình lái xe” giọng Thẩm Tư Lam bình tĩnh, nhưng vẫn không che được sự kiêu ngạo và mặt dày trong giọng nói của hắn, “Nên làm thôi.” Mặt Hàng Gia Chú đầy dấu chấm hỏi: “Cậu sống trong mơ đi, tôi nói mời cậu ăn buffet khi nào?” Vừa lên tiếng hỏi liền phát hiện Tuệ Hạnh ở bên cạnh vì chột dạ mà đã rụt vai lại muốn giảm bớt cảm giác tồn tại. Hiểu rồi. Bên anh đã xuất hiện một con nhóc phản bội. Hàng Gia Chú cười khẩy kỳ quái, “Có người mượn chiêu của người phúc ta này thật là kỳ diệu nha, đúng không đồng chí Tuệ Hạnh?” Tuệ Hạnh nhỏ giọng cãi chày cãi cối: “Làm người phải rộng lượng.” “Em nói rộng lượng với anh à? Anh mua đồ ăn vặt để trong nhà, cái em thích ăn thì mấy ngày ăn hết sạch, cái không thích thì vứt toàn bộ cho anh để anh giải quyết giúp em, mỗi lần lúc giặt quần áo thì em cầm mấy cái quần áo dơ kia của em nói tiện thể với anh, anh bảo em giặt vớ giúp anh mặt em đã nhăn thành dưa muối khô. Nào nào nào, em nói với anh xem, hai chữ rộng lượng này em biết viết không mà dám dạy anh?” Thẩm Tư Lam ở bên cạnh lắng nghe, nụ cười ranh mãnh trong đáy mắt ngày càng rõ rệt. Tuệ Hạnh ngại ngùng không ngóc đầu lên được, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua. “Em nhỏ hơn anh mà, anh chăm sóc em là chuyện nên làm.” Hàng Gia Chú phì cười: “Được, bắt đầu từ ngày mai anh gọi em là chị, đổi lại em chăm sóc anh, em thấy thế nào?” “Vậy anh gọi đi.” “?” Mặc dù Tuệ Hạnh có chút sợ, nhưng vẫn hung hăng tiếp tục nói: “Anh hai sao anh còn chưa gọi?” “....” Hít sâu vài hơi, Hàng Gia Chú trầm giọng: “Em đừng cho rằng ở bên ngoài thì anh không dám đánh em.” Ngoài miệng Tuệ Hạnh chiếm đủ tiện nghi, ngậm miệng rồi. Hàng Gia Chú lườm cô, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, sau đó chất vấn Thẩm Tư Lam: “Thẩm Tư Lam, được thôi. Còn chơi đường cong cứu quốc với tôi à? Nhưng cậu vẫn nên đối phó với cái người trong phòng nghỉ kia trước đi.” Thẩm Tư Lam nghe vậy nhíu mày: “Cậu ấy vẫn chưa đi à?” “Chưa đi đâu, nhất quyết chờ cậu quay lại” Hàng Gia Chú kéo dài giọng điệu xấu xa nói, “Nếu cậu không quay lại, tôi đoán có thể cô ấy vẫn tiếp tục đợi.” Tuệ Hạnh không hiểu nguyên do, cái người trong phòng nghỉ kia là người nào chứ?” Cô nhớ lại trước đó trong điện thoại nghe Hàng Gia Chú nói có người đến tìm Thẩm Tư Lam. Có thể là nghe được tiếng động bên ngoài cửa, người trong phòng nghỉ bước ra. Uông Dục Phi cuối cùng cũng đợi được người quay lại, giọng điệu vui mừng: “Sao cậu đi lâu như vậy.” Giọng điệu này giống như người vợ phòng không gối chiếc ở nhà cuối cùng cũng chờ được người chồng rong chơi bên ngoài đủ rồi trở về. Mà Thẩm Tư Lam nghiễm nhiên chính là người chồng khốn nạn kia. “Sao cậu vẫn chưa đi?” Uông Dục Phi: “Tôi đợi cậu cùng ăn tối.” Thẩm Tư Lam hất cằm về phía Tuệ Hạnh không lên tiếng bên cạnh, “Tôi có hẹn rồi.” Lúc này Uông Dục Phi mới di chuyển tầm mắt sang Tuệ Hạnh. “Đây là?” Hàng Gia Chú: “Em gái tôi. Tuệ Tuệ, gọi chị đi.” Tuệ Hạnh mím môi, gọi một tiếng chị. “Tuệ Tuệ phải không? Trông em thật đáng yêu” Uông Dục Phi lại liếc nhìn Hàng Gia Chú, “Hai anh em cậu nhìn không giống nhau lắm, tôi cũng không nhìn ra.” Cô không giận. Vì sao, lẽ nào cô nhìn qua liền không có tính uy hiếp như vậy sao? Tuệ Hạnh cúi đầu không biết đang nghĩ gì, không nói chuyện. Hàng Gia Chú mỉm cười, coi như đáp lại câu trêu chọc của cô ta. Công ty ồn ào ban nãy chớp mắt chìm vào yên tĩnh. Uông Dục Phi miễn cưỡng nở nụ cười, nhỏ giọng nói với Thẩm Tư Lam: “Nếu cậu phải dẫn em gái của học trưởng Hàng đi ăn, vậy chúng ta đổi hôm khác nha?” Thẩm Tư Lam không nói chuyện, im lặng nhắc cô ta rời khỏi, ánh mắt hắn lúc này dần sâu lắng, hiển nhiên đã hết kiên nhẫn rồi. Uông Dục Phi che dấu cảm xúc, nói câu tạm biệt rồi xoay người rời đi. “Đi thôi” Hàng Gia Chú nói, “Đi ăn buffet.” Thẩm Tư Lam xuống lái xe trước, Tuệ Hạnh kéo Hàng Gia Chú, bộ dạng giống như có lời muốn nói. Hàng Gia Chú cúi người xuống, xoa đầu cô: “Sao vậy? Bị người ta nói không giống anh nên buồn hả?” Tuệ Hạnh hỏi nhỏ: “Chúng ta thật sự không giống nhau hả?” Hàng Gia Chú nhìn đôi mắt tròn xoe của cô, cười nói: “Thật sự không giống.” Đột nhiên Tuệ Hạnh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Cũng may không giống.” Hàng Gia Chú: “?” Tuệ Hạnh tiếp tục nói: “Nếu như giống, em sợ em giống anh, hai mươi ba tuổi rồi vẫn không tìm được người yêu.” “....” Khóe môi Hàng Gia Chú cô giật, lập tức a một tiếng, cười xấu xa, “Con nhóc em biết không? Nếu em trông giống anh, có lẽ chỉ cần độc thân đến hai mươi ba tuổi. Đáng tiếc, em không giống anh, sau này biến thành bà cô già rồi cũng không ai cần.” Tuệ Hạnh: “Không đâu!” Hàng Gia Chú buông tay cố làm ra vẻ: “Mỏi mắt mong chờ thôi.”*Khúc nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến hứng thú ăn buffet của họ. Nhà hàng buffet vào giờ ăn tối là náo nhiệt nhất. Ánh đèn trong nhà hàng sáng rực, tiếng người huyên náo, còn đi kèm với tiếng dầu bắn ra bên ngoài của thịt nướng. Tuệ Hạnh vẫn không quên được chị gái nhìn thấy ở công ty vừa nãy. Cô cầm cái khay vốn đang chọn thịt, chọn tới chọn lui đã chen đến bên cạnh Hàng Gia Chú, giống như viên kẹo dẻo dính lấy anh, anh gắp gì cô gắp đó. Hàng Gia Chú giơ cái kẹp trong tay lên tìm một phạm vi: “Anh phụ trách chọn bên này, em qua đối diện chọn đi.” Tuệ Hạnh chỉ đành kiên trì đến cùng, quanh co uyển chuyển hỏi: “Sao hai anh không gọi chị gái vừa nãy kia qua ăn cùng vậy?” “Anh không thân với chị kia.” Hàng Gia Chú thờ ơ nói. Tuệ Hạnh thuận theo lời anh nói hỏi tiếp: “Vậy anh Thẩm Tư Lam rất thân với chị ấy hả?” “Thân chứ, họ là bạn học cùng lớp, lại cùng nhau làm việc ở chi bộ đoàn hội, đương nhiên thân rồi.” Tuệ Hạnh ồ lên, nói: “Em qua đối diện lấy đồ ăn.” Trong lòng cô suy nghĩ gì đó, ngay cả gà chiên cốm mình thích ăn nhất cũng quên gắp, vô tri vô giác mang cái khay về chỗ ngồi. Thẩm Tư Lam liếc nhìn đồ ăn trong khay của cô. “Thích ăn nghêu sò hả?” Lúc này Tuệ Hạnh mới phát hiện cô lại gắp một khay nghêu sò. Cô không thích ăn thứ này, thịt rất dai, hơn nữa cho dù ăn quen cũng cảm thấy có mùi tanh. “Không cẩn thận lấy nhầm rồi.” Nhưng đồ lấy rồi không thể trả lại, cô dứt khoát nói: “Không sao, cho anh hai ăn.” Thẩm Tư Lam cong khóe môi, “Thật là em gái ngoan.” Tuệ Hạnh nghe ra hắn đang trêu cô. Hàng Gia Chú cũng không cảm thấy vui mừng vì Tuệ Hạnh đặt biệt gắp cho anh một khây nghêu sò, hay là cảm thấy có một đứa em gái thật tốt. “Lấy nhầm nữa thì cả đời này em cũng đừng trông chờ anh sẽ dẫn em đến ăn buffet nữa.” Tuệ Hạnh đuối lý, gắp miếng bò mỡ cuộn vừa nướng xong, chấm vào tương, rồi lại quấn rau sống đưa cho anh trai, dùng để lấy lòng. Hàng Gia Chú hừ lạnh, nhưng vẫn nhận lấy phục vụ của em gái. Ăn chưa được mấy phút, Hàng Gia Chú lại nghe điện thoại. Anh liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, không nói lời nào, đưa thẳng cho Thẩm Tư Lam. Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Làm gì?” “Vương tổng, nghe giúp tôi, nói thế nào tùy cậu” Hàng Gia Chú nói, “Thật sự là lười hầu hạ rồi.” Thẩm Tư Lam giúp anh nghe điện thoại. Cũng không biết người bên kia nói gì, Thẩm Tư Lam bắt đầu trước vẫn nghe rất chăm chú, đến cuối cùng nói một cậu: “Chỉ yêu cầu đơn giản này à?” Hàng Gia Chú không nói: “Mẹ nó cậu đừng khoác lác quá được không? Còn đơn giản ư?” Thẩm Tư Lam liếc nhìn anh, sau đó chậm rãi nói với người trong điện thoại: “Muốn thực hiện chức năng của một trang trên web này rất đơn giản, tôi kiến nghị Vương tổng bây giờ ông lên đường đến Trung Đông tìm thần đèn, lau ba lần thì có thể giúp ông hoàn thành bất kỳ ý tưởng nào, hơn nữa còn có thể tiết kiệm không ít dự tính và phí tổn thời gian.” Hàng Gia Chú: “....” Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tư Lam ném điện thoại trả cho Hàng Gia Chú. “Bên phía Vương tổng nói thế nào?” “Ông ta bảo tôi gửi địa chỉ cụ thể và cách liên lạc của cái tên thần đèn kia cho ông ta.” Hàng Gia Chú cảm thấy vô lý: “Sau đó thì sao?” Thẩm Tư Lam chậm rãi nói: “Sau đó thì giao cho cậu thôi.” “Mẹ nó tôi đi đâu tìm thần đèn đây? Tìm trong sách đồng thoại à?” “Hoặc cậu có thể tặng ông ta một quyển sách đồng thoại.” Đợi Vương tổng biết rốt cuộc thần đèn là gì, dự án này coi như thất bại hoàn toàn rồi. Có điều Hàng Gia Chú cũng chẳng muốn đối phó với kiểu bên A ép ví tiền tỷ lệ nghịch với mức độ sự việc này. Chuyện này đã giải quyết rồi, Hàng Gia Chú lại nhớ tới chuyện khác: “Cái cô học muội Uông kia, cậu thật sự không hứng thú à?” Tuệ Hạnh đang chuyên tâm ăn thịt, dây anten trên đầu đột nhiên duỗi thẳng. Thẩm Tư Lam vừa nghe cái tên này liền nhíu mày: “Nhắc đến cô ấy làm gì?” “Nhắc một câu thì làm sao, cô ấy không tốt lắm sao? Dáng dấp không tệ thành tích cũng được, năng lực làm việc cũng không cần nói. Lại một lòng với cậu, nếu cậu không có người thích, hay là có thể suy nghĩ cho cô ấy một cơ hội, nói chuyện với cô ấy xem xem?” Tuệ Hạnh cắn đũa không nói chuyện, lỗ tai dựng thẳng rất cao, một chữ cũng không muốn bỏ lỡ. Thẩm Tư Lam cũng không cảm kích, giọng điệu lạnh như băng: “Nếu cậu cảm thấy cô ấy không tệ, vậy cậu đi nói với cô ấy đi.” Hàng Gia Chú không đồng ý: “Tôi? Người theo đuổi tôi nhiều lắm, tôi không hứng thú với hoa đào của cậu.” “Ồ.” “Nếu cậu thật sự không thích cô ấy, từ chỗ thẳng không được sao, cứ mập mờ tính làm gì.” “Sao cậu biệt tôi không có?” Thẩm Tư Lam hỏi. Hàng Gia Chú hơi bất ngờ: “Cậu đã từng từ chối à?” Thẩm Tư Lam giống như bị chọc đến chỗ khó chịu, trong tròng mắt dần dần mất đi nhiệt độ, thấp giọng, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Không biết cô ấy làm vậy có ý gì.” Hắn vẫn luôn không có kiên nhẫn gì với loại chuyện này, thích cách xử lý sạch sẽ gọn gàng. Tuệ Hạnh a ô ăn một hớp thịt lớn. “Tuy tôi rất thông cảm cảnh ngộ của cậu” anh đổi đề tài, “Nhưng bữa này vẫn là cậu mời.” Thẩm Tư Lam cảm thấy buồn cười, “Hàng tổng thật là cần kiệm lo việc nhà.” Hàng Gia Chú chớp chớp mắt, thuận theo lời nói của hắn mà thở dài, “Bây giờ kiếm tiền khó lắm, không thấy tôi còn đang nuôi một cối xay thịt ư.” Sau đó chỉ vào Tuệ Hạnh. Lúc này Tuệ Hạnh đang ăn thịt, hai gò má phồng đến sưng, thấy hai người đối diện nhìn qua, tần số làm việc của quai hàm ngày càng chậm, từ con sóc nhỏ rắc rắc rắc đã biến thành bà lão răng không tốt. “…” Hàng Gia Chú tấm tắc lấy làm lạ: “Anh phỏng vấn chút, xin hỏi ở nhà anh không cho em cơm ăn à?” Tuệ Hạnh chật vật nuốt thịt trong miệng xuống. Sau đó nhíu mày lại vô cùng ghét bỏ: “Cái anh làm cũng gọi là cơm à?” Cô nghe thấy có người cười. Hàng Gia Chú cũng nghe thấy, quay đầu trừng người kia, “Cậu cười cái rắm, đại thiếu gia mười ngón không dính nước dương xuân(1). Có bản lĩnh thì xuống bếp, tôi xem cậu có thể là ra được Mãn Hán Toàn Tịch gì(2).”(1) Thời tiết tháng 3 rất lạnh, không cần tự mình giặt quần áo. Ý nói gia đình có điều kiện không cần đụng tay chân.(2) Một bữa tiệc hoàng gia được kết hợp những món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán. Thẩm Tư Lam cong khóe môi, nét mặt cười như có như không, kéo dài âm đuôi nói: “Em gái cậu chê cậu nấu khó ăn, liên quan gì đến tôi?” Hàng Gia Chú liếc xéo hắn, nhìn hắn với bộ dạng cậu hiểu cái rắm: “Đổi là cậu nuôi câu sẽ biết con bé khó nuôi cỡ nào.” “Được thôi” Thẩm Tư Lam ung dung nói, “Hay là để tôi nuôi thử xem?” “Cậu đừng quá tự tin” Hàng Gia Chú cười khẩy, lập tức quay đầu nhìn Tuệ Hạnh, “Cũng không hỏi xem thùng cơm nhà bọn tôi có đồng ý hay không, thùng cơm nhà bọn tôi nhận gạo, chỉ ăn cơm nhà mình, đúng không?” Tuệ Hạnh: “…” Tác giả có lời muốn nói: Thùng cơm nói cô không nhận gạo, nhất là gạo nhà họ Thẩm.