Tuệ Hạnh phì cười thành tiếng.

Hàng Gia Chú liếc xéo cô, bàn tay to ấn lên đầu cô, dùng sức lắc lư giống như trò đùa dai.

“Cười cái rắm à nhóc con.”

Tuệ Hạnh vui mừng khôn xiết: “Sao anh biết em đang đánh rắm?”

Hàng Gia Chú hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Anh dùng cánh tay kìm chặt cổ cô, xách cô đến trước mặt mình, Tuệ Hạnh kịp thở gấp aida mấy tiếng, Hàng Gia Chú cũng không nhẹ tay, hà hơi lên ngón tay một cách trẻ con, búng hai cái thật mạnh lên đầu cô. 

Tuệ Hạnh đẩy anh ra, che trán nói: “Chắc sưng rồi.”

Hàng Gia Chú hừ lạnh: “Đáng đời.”

“Sớm biết thì em đã không về sớm, có lòng tốt không được báo đáp.”

Cô hậm hực đứng dậy, rồi lại nhặt ba lô lên thở phì phò đi ra cửa.

Hàng Gia Chú hỏi một câu nể mặt: “Đi đâu đấy?”

“Liên quan gì đến anh.”

“Được, không liên quan đến anh, em đi vui vẻ.” Hàng Gia Chú lười nhác dựa vào sô pha, khóe môi khẽ cười, híp đôi mắt cáo hẹp dài, dáng vẻ xem trò vui anh xem em có thể đi đâu, “Em cho rằng giờ này có thể mua được vé trở về sao?”

Tuệ Hạnh cứng đờ tại chỗ, đưa bóng lưng về phía Hàng Gia Chú, kiên cường giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.

Hàng Gia Chú tiếp tục nói một cách ung dung: “Cần anh cho em mượn xe lái không? À, anh quên mất, em còn chưa thi bằng lái.”

Nói đến đây, anh lại bật cười thành tiếng.

Mấy giây sau, Hàng Gia Chú tiếc nuối đưa ra kết luận: “Em gái à, em chỉ có thể dùng cái chân ngắn của mình để đi thôi.”

Tuệ Hạnh hung hăng ném ba lô xuống đất, bừng bừng khí thế xông đến trước mặt Hàng Gia Chú, cầm gối trên sô pha, bắt đầu bạo lực đánh người.

Hàng Gia Chú thuần thục đưa cánh tay lên đỡ.

Sự dịu dàng vừa nãy dường như đều là ảo giác, bọn họ lại quay về kiểu sống chung bình thường nhất.

Cho đến khi cánh tay Tuệ Hạnh đã tê, mới dừng lại hành động bạo lực của mình.

“Hả giận chưa?”

Hàng Gia Chú kéo cô ngồi xuống, vén tóc mái của cô ra, nhẹ nhàng nói: “Anh xem xem có phải sưng thật rồi không.”

Tuệ Hạnh xoay cổ tránh né.

Hàng Gia Chú đỡ đầu gối đứng lên, thu dọn chiến trường vừa nãy.

“Em về sớm, cũng không sợ chọc người trong nhà giận à?”

Tuệ Hạnh nói một cách kiên cường: “Em nói với bố mẹ rồi, họ đồng ý cho em về sớm.”

“Anh không nói bố mẹ.” Hàng Gia Chú nhặt gối trên đất lên.

“Vậy nếu anh về cùng mọi người, thì còn phải lo lắng chuyện này sao?”

Hàng Gia Chú không nói gì, thở dài.

Tuệ Hạnh hơi giận, cô chạy về không phải để nghe anh thở dài, cũng không phải nghe anh dạy dỗ, mà là hy vọng năm nay của anh hai có thể trôi qua vui vẻ một chút.

Ăn tết một mình.

Câu này nghe thấy rất thê lương, vui vẻ đều là của người khác, khói hoa đêm giao thừa rực rỡ phảng phất hương thơm ở nơi rất xa, khói bếp và tiếng cười nói cũng không liên quan đến mình.

Khi dốc lòng nịnh hót cũng không được đón nhận, cảm giác thất bại ập đến.

Cô hỏi: “Có phải em về anh không vui?”

“Không phải.”

“Vậy anh thở dài làm gì?”

“Em không hiểu.” Anh nói.

Tuệ Hạnh cất cao giọng hỏi: “Em có gì mà không hiểu, lẽ nào em còn không thông minh bằng anh sao?”

“Chuyện này có liên quan gì đến thông minh hay không.”

Hồi đại học Hàng Gia Chú từng tự chọn một môn lịch sử phát triển trong và ngoài nước.

Hàng Gia Chú là sinh viên khoa lý, lại chọn môn này hoàn toàn là vì môn này đơn giản, dễ lấy học phần.

Có một bài thơ trong đó anh ghi nhớ rất sâu sắc.

Chưa từng thấy mặt trời, cho nên mới chịu đựng bóng tối.

Câu nói nghệ thuật như vậy ai có thể hiểu.

Tuệ Hạnh không phục, Hàng Gia Chú đang dọn dẹp phòng khách, cô lại cố chấp đứng trước mặt chặn anh lại, phải hỏi cho rõ ràng.

“Anh không nói rõ thì em đi, tôi em ngủ ở cầu vượt.”

Hàng Gia Chú lại thở dài lần nữa.

“Anh vui vì em về với anh.”

Tuệ Hạnh nói: “Vậy anh biểu hiện vui mừng một chút.”

“Người như em sao nông cạn như vậy, nếu như anh giả vờ rất vui em cũng tin à?” Hàng Gia Chú dở khóc dở cười.

Tuệ Hạnh phản bác: “Làm người nông cạn chút không được sao? Giống như anh cái gì cũng giấu trong lòng, lẽ nào có thể sống ý nghĩa hơn sao?”

Hàng Gia Chú ngẩn người mấy giây, bỗng bật cười.

“Anh vui chết đi được, cho nên em đừng ngủ ở cầu vượt, ở nhà với anh, được không?”

Lúc này Tuệ Hạnh mới thỏa mãn gật đầu, nói mơ hồ: “Miễn cưỡng đồng ý.”

“Vậy em tránh ra chút, đừng cản anh dọn dẹp.” Hàng Gia Chú đẩy cô ra, rồi lại ghét bỏ chậc lưỡi mấy tiếng, “Em có phải con gái không thế? Sao phá hoại như vậy?”

“Còn không phải đều nhờ anh ban tặng sao?” Tuệ Hạnh phụ dọn dẹp, “Hôm nay có dự định gì không? Cứ ở nhà thôi hả?”

“Em muốn làm gì?”

“Mẹ nói buổi tối ở quảng trường Tân Giang có hoạt động năm mới, đi xem không?”

“Đi.”

Hàng Gia Chú vốn không định ra ngoài, cảm thấy ra ngoài dạo cũng không tệ.

Buổi trưa ăn bừa chút há cảo, chiều lại ngồi trước tivi online chơi game mấy tiếng đồng hồ, cái miệng nhỏ của Tuệ Hạnh cứ ríu rít không ngừng, biến trò chơi hợp tác hai người sống động trở thành trò quyết liệt.

Trong nhà vừa ồn ào vừa náo nhiệt, trên nền nhà phòng khách không dễ gì được dọn dẹp ngăn nắp thoáng chốc khắp nơi lại rơi đầy đồ ăn vặt.

Đợi đến tối, bảy giờ hoạt động năm mới buổi tối mới bắt đầu, sáu giờ Tuệ Hạnh đã hối thúc Hàng Gia Chú mau mau ra ngoài.

Thật ra hoạt động năm mới buổi tối ở quảng trường Tân Giang cũng không có gì mới lạ, không khác hội chùa là mấy, hai bên đường đi bày đầy sạp nhỏ, bán món gì cũng có, không được đốt pháo hoa pháo tre, thế là mọi người dùng ngọn đèn nê ông đủ màu sắc cùng với băng biểu ngữ bơm phòng to lớn để tăng thêm vui mừng cho hoạt động năm mới.

Sau đó ở Châu Đầu Tân Giang bắn pháo hoa, đầu người nhốn nháo, vóc dáng Tuệ Hạnh quá thấp không xem được, chỉ đành khập khiễng nhảy lên xem.

Trước đây lúc còn nhỏ có thể trèo lên vai bố xem, bây giờ lớn rồi không được nữa.

Hàng Gia Chú đề nghị: “Anh cõng em nhé?”

Tuệ Hạnh hơi bối rối, Hàng Gia Chú cười khì: “Không phải béo lên rồi chứ?”

Sau đó leo trên lưng Hàng Gia Chú, Tuệ Hạnh chứng minh cho dù năm mới mình béo lên mấy cân, nhưng cô vẫn gầy.

Cuối cùng cô cũng toàn vẹn ngắm nhìn hết pháo hoa.

Tuệ Hạnh lấy điện thoại ra quay vài video ngắn mấy giây, đăng lên vòng bạn bè, chỉ một người xem.

Cô không lớn gan như Mạnh Thư Đồng, lúc muốn chia sẻ thì có thể trực tiếp mở khung trò chuyện gửi đi, chỉ đành dùng cách như vậy, đăng lên vòng bạn bè chỉ một người xem coi như là chia sẻ với hắn.

Có thể là vì năm mới, Thẩm Tư Lam cũng rảnh, thoáng chốc hắn đã nhấn like.

Có một loại cảm giác đắc ý con mồi mắc câu.

Nhưng tâm trạng Tuệ Hạnh lúc này lại càng giống như mình mới là còn mồi bị mắc câu đó.

“Cười ngây ra cái gì đấy?”

“Vui mà.”

Tuệ Hạnh vòng cổ Hàng Gia Chú, nhắm mắt lại, môi giương lên thành độ cong, bên tai huyên náo lại rộn rã.

Lúc về nhà Tuệ Hạnh đã ngủ rồi.

Hàng Gia Chú liếc nhìn cô, nhân lúc cô không nghe thấy, lại thở dài lần nữa.

Mặt trời cuối cùng cũng có một ngày xuống núi.

Đến lúc đó, con người không quen với bóng tối nữa thì nên đi đâu.

Vốn dĩ yên tĩnh đứng ở một góc xó lạnh như băng đã rất lâu, nhưng bây giờ anh lại ghét bỏ sự hoang vắng và buồn tẻ của nó.

*

Người chưa ăn tết xong đã đi vội vã cũng không chỉ một mình Tuệ Hạnh.

Đêm ba mươi, anh họ của Thẩm Tư Lam vội vã chạy về trung tâm, nguyên nhân vô cùng nông cạn, vì một người phụ nữ.

“Ngu si.”

Những người lớn bày tỏ sự bất mãn với chuyện này, bọn họ sớm đã qua cái thời kích động kia, đương nhiên là không cách nào hiểu được hành động theo đuổi tình yêu hoang đường lại lỗ mãng như thế của thanh niên.

Bởi vì một người đã chạy, cho nên đám thế hệ của Thẩm Tư Lam đừng ai hòng đi thêm người thứ hai.

Thẩm Tư Sầm thì không vấn đề, dù sao cậu bạn nhỏ còn đang học mẫu giáo, ở nhà ở trường đều chơi y nhau.

Mọi lần Thẩm Tư Lam đều sẽ về trường sớm, ở phòng thí nghiệm hoặc đến công ty Hàng Gia Chú, dù sao cũng có ý nghĩa hơn với ở nhà cả ngày không có gì làm.

Hắn từng nhắc với ông nội chuyện này.

Sắc mặt ông cụ vốn hồng hào thì vành mắt lập tức như sắp nứt ra, trước tiên là hậm hực mắng cái tên đầu óc toàn yêu đương như Thẩm Tư Ngạn, rồi lại vỗ ngực nói mình cũng có trách nhiệm, cơ nghiệp nhà họ Thẩm cực khổ dốc sức đến bước ngày hôm nay, kết quả cụ lại bỏ bê dạy dỗ đám con cháu, nuôi bọn chúng thành một đám bất tài trong mắt không có người lớn.

Sau một loạt thao tác, ông cụ hiền từ nhìn Thẩm Tư Lam.

“Lancer, vừa nãy cháu nói gì?”

Thẩm Tư Lam im lặng mấy giây, lắc đầu: “Không ạ.”

Thẩm Tư Lam ở lại nhà ông bà ăn tết không có hứng thú với trò đánh mạt chược, những người lớn ồn ào sôi nổi trong phòng khách, Thẩm Tư Lam dứt khoát lên lầu chui vào phòng bấm điện thoại.

Cậu em họ Thẩm Tư Sầm thích bám lấy anh họ, tivi siêu mỏng dưới lầu cậu không xem, cứ phải xem hoạt hình trong phòng Thẩm Tư Lam.

Xem đến chỗ hấp dẫn, Thẩm Tư Sầm còn đẩy Thẩm Tư Lam, bảo hắn xem cùng.

Thẩm Tư Lam tùy ý nằm trên giường, nghe vậy thì chống người dậy liếc mắt lấy lệ, sau đó ừ mấy tiếng, tiếp tục nằm tê liệt xem điện thoại.

Toàn thân lười nhác, bộ dạng không hứng thú.

Giới thiệu nhiệt tình cũng không thu hút được sự chú ý của anh họ, Thẩm Tư Sầm không phục, cởi giày bò lên giường Thẩm Tư Lam, nằm bên cạnh hắn thò đầu qua, muốn biết rốt cuộc anh họ đang xem cái gì, ngay cả phim hoạt hình không không thu hút được hắn.

Rất nhanh Thẩm Tư Sầm bĩu môi, tò mò hỏi: “Ơ? Đây là pháo hoa của victoria hả?”

“Không phải” Thẩm Tư Lam nói, “Của thành phố Thanh Hà.”

“Ồ, thảo nào em thấy không giống lắm.” Thẩm Tư Lam hiểu ra, nói một cách không phục, “Cái này cũng không hay bằng phim hoạt hình.”

Thẩm Tư Lam không nói chuyện, Thẩm Tư Sầm lại lải nhải cưỡng ép phổ cập các nhân vật trong phim hoạt hình cho Thẩm Tư Lam, thề phải giới thiệu bộ phim này cho anh họ.

Cuối cùng cũng không nhịn được, Thẩm Tư Lam ngồi dậy trên giường, nhìn Thẩm Tư Sầm mặt không cảm xúc.

Thẩm Tư Sầm ngây thơ chớp mắt với hắn.

Một giây sau đó, Thẩm Tư Lam ôm Thẩm Tư Sầm ra khỏi phòng.

“Anh trai, anh muốn dẫn em đi đâu chơi hả?” Thẩm Tư Sầm ôm cổ anh trai hào hứng hỏi.

Giọng Thẩm Tư Lam bình tĩnh: “Đi tìm bố mẹ em.”

Thẩm Tư Sầm lập tức xị mặt: “Anh không cần em nữa hả?”

Anh họ vô tình nhắm mắt làm ngơ, ôm em trai xuống lầu, bố mẹ cậu ở lầu hai, Thẩm Tư Lam một mạch ôm Thẩm Tư Sầm đến phòng bố mẹ cậu, gõ cửa một cách mất kiên nhẫn.

Qua mấy phút bên trong mới có người nói vọng ra: “Cửa không khóa.”

Là tiếng của thím họ.

Thẩm Tư Lam đặt Thẩm Tư Sầm xuống, tỏ ý cậu cút về phòng bố mẹ.

Cậu bạn nhỏ ôm chân anh trai, nói gì cũng không chịu đi.

Thẩm Tư Lam chỉ đành dắt cậu vào.

Chú họ không ở trong phòng, đoán chừng đang ở dưới lầu đánh mạt chược với ông nội, hắn đưa con trai cho thím, kết quả người làm mẹ này vậy mà lại còn ngồi trước máy tính, ngay cả đầu cũng không quay lại.

“Thím họ” Thẩm Tư Lam dắt em họ đi đến phía sau bà, “Cháu đưa Tư Sầm về cho thím.”

“Hả?” Thím họ quay đầu sang, vẻ mặt đờ ra nhìn Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Lam liếc nhìn màn hình máy tính của thím họ, phát hiện trên đó là một đống bình luận đủ màu sắc.

【!!!】

【Đệch đẹp trai quá】

【Là cháu họ hả là cháu họ hả là cháu họ hả】

【Tôi tuyên bố từ hôm nay người đang dắt chồng nhỏ của tôi chính là chồng lớn của tôi!】

【Gương mặt này tôi chịu!!!】

【Anh trai này là ai thế!!!】

【Ồ Wow】

【Mong anh trai thường xuyên vào kênh phát trực tiếp aaaaa】

Trực giác của hắn nói không ổn: “Thím đang phát trực tiếp?”

Thím họ chậm rãi gật đầu, “Ừ.”

Thẩm Tư Lam biết thím họ làm chủ diễn đàn, nhưng hắn không biết thì ra bà ấy còn phát trực tiếp, hơn nữa là năm mới phát trực tiếp ở nhà chồng.

Hắn lập tức lùi về sau mấy bước, sau đó nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

Nhưng muộn rồi.

Thím họ chạy ra, tha thiết hỏi hắn có bằng lòng xuất hiện lộ mặt trong video sau của bà ấy không.

Đối mặt với thím họ không hơn kém hắn mấy tuổi này, Thẩm Tư Lam vẫn vô cùng phách lối lạnh mặt, thái độ dứt khoát: “Không được.”

Thím họ biết cậu cháu họ này có tính cách thế nào, vốn dĩ là đồng ý với yêu cầu mãnh liệt của các fans mới đuổi theo để hỏi, đương nhiên kết quả là bị từ chối thẳng không chút bất ngờ, chỉ đành trở lại trước ống kính, bày tỏ tiếc nuối với các fans của kênh phát trực tiếp, để các fans kinh hãi nhìn lướt qua cậu cháu họ kia đã từ chối sự xuất hiện lần sau.

【QWQ】

【Hu hu hu hu hu】

【Cháu họ của tôi】

【Sớm biết thì vừa nãy chụp màn hình lại rồi】

【Còn có cơ hội phía trước, đợi nhóm chụp màn hình gửi video đi】

【Chớp mắt vạn năm, không ngờ lại là lần gặp cuối cùng của đời này】

【Ta với cháu họ chung quy vẫn là có duyên mà không có nợ】

Mà đã đắc tội với thím họ, Thẩm Tư Lam cũng phải trả giá.

Đó chính là chẳng những không hất tên yêu tinh dính người Thẩm Tư Sầm này ra, mà ngược lại còn phải giúp chú thím trông con trai, cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc cũng không thể đẩy ra.

Tổng kết lại, kỳ nghỉ đông này của Thẩm Tư Lam trôi qua khá phiền muộn.

Thật ra kỳ nghỉ đông cũng chỉ một tháng, chịu đựng rồi cũng trôi qua.

*

Cho đến khi khai giảng trở về trường, Trương Tam than phiền với bạn cùng phòng rằng quê cái gì cũng tốt, không khí trong lành có núi có sông, nhưng chính là không có mạng, phong cảnh có đẹp đi nữa không có mạng che phủ, cũng không lay động được Trương Tam.

Tiểu Hầu và Lão Chúc không có gì để nói, vốn thời gian nghỉ đông đã ngắn, cảm giác chớp mắt thì lại khai giảng rồi.

“Lam ca thì sao?” Trương Tam hỏi.

Lão Chúc nói: “Cái này còn cần hỏi sao, chắc chắn Lam ca ra ngoài ngao du rồi.”

Tiểu Hầu: “Lam ca kỳ nghỉ đông của cậu đi du lịch thế giới hả?”

“Không có.” Thẩm Tư Lam nói.

“Vậy kỳ nghỉ đông của cậu làm gì?”

Thẩm Tư Lam chợt xoa ấn đường, trầm giọng nói: “Trông trẻ.”

Đám người trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ kỳ nghỉ đông của thiếu gia nhà giàu cũng chỉ như thế.

Thậm chí nghe có vẻ còn thảm hơn đám dân thường bọn họ.

Chủ đề này không thể trò chuyện tiếp, sợ khơi gợi câu chuyện thương tâm của Lam ca.

“Khai giảng mấy anh em chúng ta bao tiệm net một đêm để chào mừng gặp lại đi?”

“Có máy tính còn đến tiệm net làm gì? Tiền nhiều không có chỗ tiêu à?”

Trương Tam đưa ra đề nghị lại lắc đầu, nói: “Cầm ipad chơi game với tiệm net hoàn toàn là hai trải nghiệm, màn hình lớn không thích sao?”

Đám người bọn họ nghĩ cũng đúng, không hẹn mà cùng lúc nhìn sang Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Lam từ chối thẳng: “Các cậu đi đi.”

Ý chính là tôi không tham gia.

“Sao đây Lam ca? Hoạt động tập thể của ký túc xá cậu cũng không tham gia, coi chừng bị mấy người bọn họ cô lập đấy.”

“Cuộc thi thiết kế điện tử của học kỳ này.” Thẩm Tư Lam hờ hững nói, “Nghỉ đông ở nhà không có thời gian chuẩn bị, cho nên khoảng thời gian này, chắc tôi phải thường xuyên đến phòng thí nghiệm.”

Đừng nói là tiệm net, có thể là ngay cả ký túc xá cũng không thường xuyên về.

Cuộc thi thiết kế điện tử của sinh viên toàn quốc tổ chức hàng năm vẫn luôn là hoạt động khoa học kỹ thuật mang tính tập thể sinh viên được nhiều trường vật lý kỹ thuật coi trọng, không khác gì mấy so với tính chất thi đua môn học của cấp hai cấp ba, coi như là phát triển ngoại khóa, cơ hội nâng cao thêm tầng nữa cho sinh viên có thành tích xuất sắc, giải thưởng đạt được sẽ ghi chép thẳng vào hồ sơ học bạ, đó đều là thẻ vàng vạn năng đối với việc xin học bổng hoặc miễn thi bảo vệ nghiên cứu.

Trương Tam lười biếng quen rồi, vừa nghe lúc này mới vừa khai giảng sách giáo khoa vẫn chưa phát, mà Thẩm Tư Lam đã lập xong kế hoạch học kỳ này phải làm gì, không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy với cuộc sống đại học đầy đủ mà lại vất vả như thế.

Ba năm cấp ba bọn họ liều mạng đọc sách, chính là vì nghe mấy câu ‘ba năm này vất vả, tạo phúc cho nửa đời sau’ và ‘cấp ba vất vả chút, đợi sau khi lên đại học muốn chơi thế nào thì chơi’ của giáo viên.

Nhưng sau khi thi đại học xong, bộc lộ tài năng giữa gần chục triệu thí sinh thi đại học trên cả nước lọt vào trường đại học trọng điểm, áp lực thi đại học không còn, nhưng áp lực mới lại ập đến.

Càng là đại học tập trung mũi nhọn, thì càng là sinh viên không thiếu nỗ lực.

Sân trường đại học trong mắt kiểu người này không phải là điểm cuối của thi đại học, cũng không phải chốn tiên cảnh để lười nhác nhàn nhã, mà là môi trường học tập mới và xã hội thu nhỏ của việc tích góp mối quan hệ.

Có thể thi vào đại học, đã nói rõ bọn họ đều từng là học sinh xuất sắc của trường cấp ba cũ của mình.

Chênh lệch ở chỗ sau khi nhập học ngày càng rõ rệt, sinh viên lấy thành tích A+ toàn khóa trong năm học và sinh viên mỗi lần thi đều là miễn cưỡng qua, thậm chí là nợ môn cần thi lại vào học kỳ thứ hai, lúc thi đại học đều là với tư cách như nhau để đến gần đại học.

“Học kỳ này học nhiều lắm, cậu làm nổi không?”

“Cuộc thi đoàn thể có đồng đội, không có vấn đề gì.”

“Vậy Lam ca, đồng đội cậu tìm được chưa?”

“Thầy Dư sắp xếp.” Thẩm Tư Lam nói, “Có thể là học tỷ Chử.”

“Ngoài học tỷ Chử ra thì sao?” Trương Tam tò mò hỏi.

“Vẫn chưa biết.” Thẩm Tư Lam lắc đầu.

Đột nhiên Lão Chúc nghĩ đến một người, nói không chắc chắn: “Các cậu nói xem Uông Dục Phi có đến tìm Lam ca xin vào đội cậu ấy không?”

Trương Tam vỗ đùi: “Má ơi, chắc có thể lắm.”

Đêm liên hoan chào đón của năm ngoái, danh hiệu của bốn gương mặt đại diện của viện công nghệ thông tin ngang trời xuất thế, Tuệ học muội là học muội năm nhất từ trên trời hạ xuống viện công nghệ thông tin, nhất thời nổi trội số một, viện khác chỉ thấy vẻ ngoài rạng rỡ của viện công nghệ thông tin, nhưng rốt cuộc bốn gương mặt đại diện này tụm lại thế nào, quá trình trong đó vô cùng quanh co.

Ban đầu vốn dĩ Thẩm Tư Lam không đồng ý làm người dẫn chương trình, thế là đương nhiên Uông Dục Phi cũng không định tranh làm người dẫn chương trình, cô ta là đội trưởng đội văn hóa giải trí, tối hôm đó có tiết mục múa nhóm, còn có biểu diễn độc tấu nhạc khúc một mình, sau đó cũng không biết chủ tịch dùng cách gì khiến Thẩm Tư Lam gật đầu, hai tiết mục của Uông Dục Phi phải sắp xếp, quả thật không hay ho gì để phân thân làm thêm người dẫn chương trình nữa, chỉ đành hết hy vọng hoàn toàn.

Chuyện này vẫn là sau khi tiệc kết thúc, khi Uông Dục Phi cùng các cán sự làm chung ra ngoài ăn khuya chúc mừng bữa tiệc thành công lớn, Uông Dục Phi uống nhiều, thầm nhắc đến mấy câu thì người khác mới biết.

Nghe thì rất giống Tuệ học muội từ trên trời rơi xuống giành mất, không nể mặt học tỷ Uông Dục Phi này chút nào.

Vào đêm liên hoan chào đón năm ngoái, bừng tỉnh ngộ hiểu ra em gái của Hàng Gia Chú thì ra đã tốt nghiệp cấp ba, đã vào học năm nhất.

Hơn nữa còn được chia vào lớp ba khoa công nghệ thông tin mà Thẩm Tư Lam làm trợ lý dẫn lớp.

Tuệ Hạnh cũng không biết chuyện này, lúc này cô được thầy Dư gọi đến phòng thí nghiệm, thầy Dư bảo cô tham gia vào cuộc thi thiết kế điện tử năm nay.

“Nhưng có môn chuyên ngành em vẫn chưa học qua ạ.”

Năm nhất đã tham gia cuộc thi thiết kế điện tử, đúng là quá sớm, môn chuyên ngành cũng chưa học được mấy môn, trước mắt thì môn lập trình tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có ngôn ngữ C, ngay cả C++ cũng chưa học.

Nỗi lo lắng này, thật ra học tỷ Chử cũng từng nhắc qua với thầy Dư.

“Nếu thầy tìm sinh viên năm hai năm ba thì cuối kỳ lấy phần trọng tâm của giáo viên đưa cho liều mạng ôn tập cuối cùng thi được 90 điểm, vậy đến lúc đi thi, ai soạn phần trọng tâm cho cậu ta?”

“Trước khi em tham gia NOI ở trường cấp ba, lẽ nào môn kỹ thuật thông tin của trường là môn bắt buộc sao?”

Tuệ Hạnh lắc đầu.

Thật ra trong mắt nhiều người môn kỹ thuật thông tin chính là môn tin học, không phải môn bắt buộc, mặc dù trường phát sách, nhưng quyển sách đó có rất nhiều người thường để đến cuối cùng mới mở ra ôn tập, để đối phó với kiểm tra cuối kỳ.

Thầy Dư hỏi: “Em cũng là tự mình học trong thời gian rảnh đúng không?”

Tuệ Hạnh gật đầu, có khi Hàng Gia Chú làm bài tập trong nhà, cô hứng thú, nên ở bên cạnh xem, Hàng Gia Chú tiện thể giải thích cho cô, sau đó dần dần trở thành dạy, giống như cuối tuần có thêm môn thú vị, mãi đến sau này Tuệ Hạnh được tuyển chọn vào ban thi đua, lúc đó không ít học sinh tham gia thi đua toán lý hóa, Tuệ Hạnh thuộc số ít học sinh thi đua đã lựa chọn phương hướng kỹ thuật thông tin.

Bố mẹ cô cũng không am hiểu ngành này, chỉ cảm thấy Tuệ Hạnh thông minh hơn các bạn đồng trang lứa, giáo dục sớm của Tuệ Hạnh, may mà có anh hai Hàng Gia Chú dẫn dắt mà phát hiện.

Giáo dục sớm không phải trải nghiệm dễ dàng là mấy đối với trẻ em, vì việc này mà rất nhiều trẻ em chịu không ít áp lực, ở trạng thái tâm lý, tuổi tác không nên có phiền muộn lại gánh vác nặng nề, nhưng đối với phần nhỏ trẻ em thiên bẩm vượt xa người thường, giáo dục sớm có thể có hiệu quả giúp chúng tránh được kết cục tiếc nuối.

Lời nói của thầy Dư đã xóa bỏ chút do dự cuối cùng của Tuệ Hạnh.

Cô đồng ý rồi, chẳng qua là học kỳ này vất vả chút.

Lúc đi ra từ phòng thí nghiệm, đúng lúc Tuệ Hạnh đụng phải Uông Dục Phi đến tìm thầy Dư.

Cô và Uông Dục Phi không thân, chỉ lịch sự nói một tiếng ‘chào học tỷ’.

Uông Dục Phi mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Học muội tìm thầy Dư có việc à?”

Tuệ Hạnh rất thoải mái nói ra chuyện thầy Dư bảo cô tham gia cuộc thi thiết kế điện tử.

Hồi lâu Uông Dục Phi cũng không lên tiếng.

Tuệ Hạnh cho rằng cuộc trò chuyện cứ kết thúc như vậy, định về ký túc xá chia sẻ tin tốt với bạn cùng phòng.

“Học muội.” Uông Dục Phi gọi cô.

Tuệ Hạnh quay đầu, Uông Dục Phi bình tĩnh nhìn cô, thờ ơ hỏi: “Không phải em mới năm nhất sao? Sao thầy Dư lại phá lệ để sinh viên năm nhất tham gia cuộc thi thiết kế điện tử nhỉ?”

Tuệ Hạnh gãi đầu, nói: “Thầy Dư nói để bây giờ em bắt đầu chuẩn bị kỹ càng là được.”

Uông Dục Phi chậm rãi nói: “Ngay cả môn chuyên ngành em cũng không học được mấy môn, kiến thức lý thuyết vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, học muội à, em không cảm thấy em hơi quá tự kiêu rồi sao?”

Tuệ Hạnh bối rối.

Chuyện này có liên quan gì đến cô tự kiêu đâu?

Giọng điệu của Uông Dục Phi vẫn ôn hòa, đột nhiên cô ta bật cười, trên gương mặt mỹ lệ dần hiện lên thần sắc khó nói rõ, từ tốn hỏi: “Hay là nói, em muốn cùng tham gia cuộc thi thiết kế điện tử với học trưởng Thẩm Tư Lam, nên mới miễn cưỡng bản thân như vậy?”

Tuệ Hạnh không biết tại sao đang yên đang lành Uông Dục Phi lại nhắc đến Thẩm Tư Lam.

Nếu như cô ta không nhắc, thậm chí Tuệ Hạnh cũng không nghĩ đến Thẩm Tư Lam sẽ tham gia cuộc thi thiết kế điện tử đợt này.

Cho dù Thẩm Tư Lam tham gia, cũng không chắc cô và học trưởng cùng một nhóm.

“Học muội à, như vậy vô dụng thôi.” Uông Dục Phi nói với giọng điệu trìu mến, “Em miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn làm, cuối cùng người mất mặt cũng chỉ có chính em, nghe lời học tỷ, đừng làm chuyện rớt giá như vậy.”