Biểu cảm của vài người quê mùa thì một lời cũng rất khó nói hết.

Suy cho cùng hoa này là tặng cho Thẩm Tư Lam, để ở phòng quản lý thì không thích hợp, nếu bị người khác hỏi tới, cũng không thể để dì trưởng ký túc che giấu giúp được.

Thẩm Tư Lam chỉ đành đem hoa về phòng.

Một bó hoa màu sắc tươi mát vào ký túc xá nam, nhìn thế nào cũng không thấy ăn khớp.

Trương Tam đề nghị: “Hay là mua một lọ hoa để cắm đi?”

Sau đó nhìn sang Thẩm Tư Lam.

Cái tên này không nói chuyện, mày nhíu lại, mặt không cảm xúc cầm chai nước suối đã uống hơn phân nửa trên bàn lên, đổ hết nước còn dư ra, rồi lại lấy dao nhỏ cắt chai thành hai nửa.

“…”

Sao có thể keo kiệt như vậy.

Sau khi trang trí hoa xong, tên này lại cầm hoa đi vào nhà vệ sinh.

Lão Chúc gọi hắn lại, “Không được đổ trong nhà vệ sinh đâu, nhà vệ sinh sẽ nghẹt đấy.”

Tên này bình tĩnh quay đầu, “Ai nói tôi muốn đổ vào nhà vệ sinh?”

“Vậy cậu cầm hoa vào nhà vệ sinh muốn làm gì?”

“Trang trí nhà vệ sinh” Thẩm Tư Lam giải thích, “Tản mùi.”

“…”

Đúng là vừa bảo vệ môi trường vừa dùng vào thực tế.

Bạn cùng phòng cũng không dám nói gì, chỉ là có chút đau lòng tiếc tiền uổng công cho cô em gái đáng thương muốn lấy lòng Thẩm Tư Lam kia.

*

Vì đã đồng ý chuyện là người dẫn chương trình, ngoài giờ học Tuệ Hạnh còn thêm nhiệm vụ tập luyện.

Thuộc bản thảo của chương trình thì cũng không khó lắm, cái khó chính là làm thế nào để đọc ra mà không bị kẹt trong miệng khi đứng trên sân khấu.

Có lúc đợi ở ký túc xá, Tuệ Hạnh cũng lẩm nhẩm luyện đọc bản thảo của chương trình.

Mắt thường cũng có thể thấy vẻ tiều tụy của sắc mặt, cằm dần hiện ra độ cong nhọn của hạt dưa.

Gần đây cô dậy rất sớm, hơn sáu giờ mỗi ngày thì đã ra ngoài rồi, có khi rõ ràng không có tiết đầu, nhưng cô vẫn phải kiên quyết thức dậy.

Sáng sớm, bạn cùng phòng vẫn đang trốn trong ổ chăn, thì Tuệ Hạnh đã quần áo xong xuôi, đeo ba lô trên lưng chuẩn bị ra ngoài. 

Tiếng động của cô cực kỳ nhỏ, đã cố hết sức không đánh thức bạn cùng phòng, Mạnh Thư Đồng và Vạn Ức thì ngủ rất say, Vương Khả Từ ngủ hơi ít, nên đã thức.

Tuệ Hạnh đứng dưới giường cô ấy liên tục xin lỗi.

Vương Khả Từ lắc đầu, dụi mắt buồn ngủ, “Gần đây cậu đều dậy rất sớm, tớ thấy những người chuẩn bị tiết mục khác cũng không luyện tập cường độ cao như cậu.”

Tuệ Hạnh cũng không biết nên nói thế nào, giọng điệu ấp úng, “Buổi sáng hấp thu nhiều không khí trong lành sẽ có lợi cho việc luyện giọng đó.”

Nghe lý do này cũng rất giống thật đấy, Vương Khả Từ tin rồi.

“Bữa sáng các cậu muốn ăn gì? Hay là ăn xíu mại không?”

Gần đây cô dậy sớm, chủ động nhận trách nhiệm mua hộ bữa sáng, cũng là để bù đắp cho lỗi lầm mỗi ngày cô dậy quá sớm đánh thức bạn cùng phòng.

“Cũng được” Vương Khả Từ nói, “Gần đây nhiệt độ giảm, cậu ra ngoài nhớ mặc nhiều áo khoác.”

“Ừm, tớ đi đây. Bye bye.”

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tiếng của Mạnh Thư Đồng vọng ra từ trong ổ chăn, “Tuệ Hạnh đi nữa rồi hả?”

“Ừm.”

“Cậu ấy cũng liều mạng quá rồi.”

Vương Khả Từ thở dài, “Chủ yếu là mỗi ngày cậu ấy đều mua hộ bữa sáng giúp bọn mình, làm tớ cũng hơi ngại.”

“Đúng đó, ngày nào cũng mua bữa sáng như vậy” Mạnh Thư Đồng phụ họa, “Trái tim một cô gái như tớ cũng bị cậu ấy làm tan chảy rồi.”

Vạn Ức cũng từ từ thức dậy, cười nói: “Nếu cậu là nam, Tuệ Hạnh đã không giữ được trinh tiết từ lâu rồi.”

Mạnh Thư Đồng bĩu môi, “Nếu không phải trong lòng tớ có thầy Bùi, tớ thật sự muốn thành bách hợp(1) với cậu ấy. Ngủ cùng cậu ấy thật sự rất dễ chịu.”

(1) Mối tình giữa nữ với nữ.

Vương Khả Từ và Vạn Ức không có thói quen biến thái bò qua giường bạn cùng phòng, do đó, mỗi lần Mạnh Thư Đồng nhấn mạnh điểm này, ngoài miệng bọn họ cũng chỉ ờ mấy tiếng cho có lệ.

“Thật đó, người cậu ấy rất thơm, thịt cũng rất mềm mại” Mạnh Thư Đồng nói mãi nói mãi rồi lại buồn ngủ, giọng nói dần dần nhỏ lại, “Chỉ là ngực hơi nhỏ.”

“Giáo sư Mạnh chắc cậu không phải tên biến thái chứ?”

“Cậu ấy chính là một tên biến thái” Vương Khả Từ nói, “Nữ biến thái có suy nghĩ xằng bậy với giáo viên và bạn cùng phòng.”

Mạnh Thư Đồng hừ một tiếng, trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Ký túc xá dần yên tĩnh trở lại.

*

Vẫn may bánh dày đã nhắc nhở một câu, Tuệ Hạnh khoác áo khoác ra ngoài.

Bây giờ là mùa mưa, thường xuyên đổ mưa, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống theo đó, nhất là khi buổi sáng.

Sương mù sáng sớm vẫn chưa tản đi, Tuệ Hạnh đến căn tin mua mấy phần ăn sáng như thường lệ.

Giờ này ít người đến mua bữa sáng, không cần xếp hàng, lợi ích dậy sớm đầu tiên là thể hiện ở đây.

Dì bán bữa sáng cũng đã quen mặt cô rồi.

“Lại đến mua bữa sáng giúp bạn cùng phòng hả?”

Tuệ Hạnh gật đầu: “Dạ, hôm nay cháu muốn bánh bao đường táo đỏ với bánh bao nấm hương thịt heo, còn cả xíu mại nữa.”

Vì sợ ngày nào cũng ăn sáng giống nhau sẽ ngán, Tuệ Hạnh nghĩ cách mỗi ngày phối hợp bữa sáng khác nhau, như vậy cũng không dễ ngán.

Nhưng bữa sáng ở căn tin có thể mang đi nhiều như thế, ăn lâu cũng sẽ ngán.

Sau khi lấy bữa sáng xong, Tuệ Hạnh lại chia những thứ này ra từng phần.

Trước tiên cô mang phần của Thẩm Tư Lam đến dưới lầu ký túc xá nam.

Vì sợ đến đưa bữa sáng lúc nhiều người bị phát hiện, nếu trực tiếp chạm mặt Thẩm Tư Lam vừa xuống lầu vậy thì càng lúng túng hơn, cho nên Tuệ Hạnh vẫn cứ cắn răng dậy sớm mỗi ngày, để không bị người khác phát hiện.

Cô còn cố ý nhờ dì trưởng ký túc đừng nói Thẩm Tư Lam biết là ai tặng, là vì sợ sau khi hắn biết thì không cho cô tặng nữa.

Trước đây trên lớp có bạn nữ đưa đồ ăn vặt cho hắn, còn nguyên si chưa động thì đã bị hắn trả lại rồi.

Bạn nữ dứt khoát chia đồ ăn vặt cho các bạn nữ trên lớp, còn tiện thể nhắc nhở bọn họ, sau này đừng lãng phí tinh thần sức lực tặng này tặng kia cho học trưởng nữa, học trưởng căn bản sẽ không nhận.

Tuệ Hạnh nhớ kỹ điều này, một mực giấu tên tặng bữa sáng tặng hoa, chính là Thẩm Tư Lam muốn trả cũng không tìm được người để trả.

Đợi đến thời cơ, cô lại nói cho Thẩm Tư Lam biết, như vậy hắn sẽ không tiện từ chối yêu cầu của cô rồi.

Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ tịch, vừa có thể cùng hắn lên sân khấu dẫn chương trình liên hoan đêm chào đón tân sinh viên, đúng là vẹn cả đôi đường.

Cô cảm thấy mình thật thông minh.

Tuệ Hạnh đưa bữa sáng đã gói kỹ qua cửa sổ cho dì trưởng ký túc.

“Dì ơi, đây là bữa sáng của Thẩm Tư Lam, phiền dì đưa cho anh ấy ạ.”

Dì trưởng ký túc thò đầu ra, giọng điệu có chút chần chừ rồi nói: “Hôm qua Thẩm Tư Lam nói với dì rồi, nói là nếu có người tặng nữa thì từ chối thẳng giúp cậu ấy, cậu ấy bảo cháu sau này cũng đừng đưa bữa sáng qua nữa.”

Tay Tuệ Hạnh cầm bữa sáng cứng đờ.

Cô hít mũi, hỏi: “Dì ơi, dì nói với anh ấy cháu là ai sao?”

“Không có, cháu cũng không nói với dì tên của cháu là gì, là khoa nào.”

Tuệ Hạnh nghĩ cũng phải, trong lòng có chút mất mác.

Kế hoạch vốn dĩ trôi chảy, cảm thấy Thẩm Tư Lam không biết bữa sáng là ai tặng thì không cách nào từ chối, ai ngờ hắn trực tiếp nói với dì trưởng ký túc bảo cô đừng tặng nữa.

Không phải từ chối trước mặt, nhưng mức độ khó chịu không thua gì từ chối trước mặt.

“Còn cả hoa cũng đừng tặng nữa” Dì bổ sung, “Nhà vệ sinh phòng chúng nó chứa không hết.”

“…”

Tuệ Hạnh cúi đầu, không nói chuyện.

Dì trưởng ký túc thấy cô gái cúi đầu, chỉ để lại đỉnh đầu lạc lõng và bơ vơ đối mặt với dì nên cùng buồn lòng theo cô.

“Cháu trông xinh xắn như thế, chắc chắn có rất nhiều bạn nam thích cháu, cậu ấy không thích cháu, còn có rất nhiều người thích cháu mà, chân trời có nơi nào không có cỏ thơm, đừng buồn nữa.”

Tuệ Hạnh lắc đầu, nói nhỏ: “Người khác không được.”

Lúc ngẩng đầu lên lại, mũi Tuệ Hạnh đã đỏ ửng, cũng không biết là bị rét bởi không khí lạnh của sáng nay hay là vì điều gì khác, trong đôi mắt trong veo thấm hạt nước mơ hồ, cuối cùng vẫn để bữa sáng trong tay lên mép cửa sổ.

“Dì ơi, nếu anh ấy không nhận, vậy vứt bữa sáng này đi ạ. Cháu đi đây, tạm biệt.”

Cô đặt bữa sáng xuống, xoay người bỏ đi.

Bữa sáng vốn là mua cho hắn, hắn không cần thì vứt đi là được.

Thật ra rõ ràng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ chủ tịch sắp xếp cho cô, cũng không phải cô muốn tặng, hắn không cần thì vừa hay, mỗi ngày cô cũng không cần dậy sớm lén la lén lút chạy đến dưới lầu ký túc xá nam đưa bữa sáng cho hắn nữa, còn có thể nắm chắc thời gian ngủ thêm một chút.

Rõ ràng là như vậy mới đúng.

Nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn, có lẽ trong lòng bản thân cô hiểu, cái gì gọi là nhiệm vụ đều là mượn cớ cả.

Cô chỉ là muốn đưa bữa sáng cho Thẩm Tư Lam mà thôi.

Vì sợ bị hắn từ chối giống như bạn nữ khác, cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới tính toán thuyết phục bản thân, không phải cô muốn tặng, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Tìm một lý do ngớ ngẩn cho sự suy nghĩ cần thân của chính mình mà thôi.

Lúc đến tòa thể thao nghệ thuật tham gia tập huấn cho liên hoan đêm chào đón tân sinh viên, chị chủ tịch đi qua hỏi cô tiến độ thế nào.

Tuệ Hạnh ngồi trên bậc thang sân khấu, hai tay chống cằm, ánh mắt xa xôi nhìn chị chủ tịch.

Chủ tịch bị ánh mắt đáng thương của cô dọa sợ, vội hỏi: “Sao thế?”

“Học tỷ, cách chị nói làm không được rồi.” Tuệ Hạnh nói.

“Làm không được? Không thể nào” Mặt chủ tịch không thể tin, “Chị đã dùng cách này để lừa học trưởng Cố của em đến làm người dẫn chương trình đó.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, nói: “Nhưng học trưởng Cố có quan hệ tốt với chị, quan hệ của em với Thẩm Tư Lam cũng không tốt đến thế.”

Chủ tịch: “Cậu ấy là trợ lớp của em mà, lẽ ra các em phải thân lắm chứ.”

Tuệ Hạnh: “Không thân.”

Cái này thì khó xử rồi, chủ tịch cũng ngại tiếp tục nhờ vả Tuệ Hạnh hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đành xoa đầu cô an ủi, xin lỗi cô: “Là chị không tốt, không làm rõ đã nhờ em giúp việc này, thế này đi, em giúp chị hỏi cậu ấy, nếu thật sự không được, vậy chúng ta không tìm cậu ấy nữa, người đẹp ở viện công nghệ thông tin còn nhiều, cậu ấy là cái thá gì chứ.”

Tuệ Hạnh được dỗ đã tốt hơn chút, nhỏ giọng nói: “Dạ.”

Chủ tịch gãi cầm cô, giống như dỗ con nít vậy, “Vậy em cười một cái được không nè?”

Tuệ Hạnh miễn cưỡng kéo khóe miệng mỉm cười.

Ánh mắt chủ tịch sáng lên, lại muốn đến gần hôn mặt cô.

Tuệ Hạnh đã có kinh nghiệm, vội nghiêng mặt tránh né.

Hàng Gia Chú luôn bảo cô đề phòng đàn ông, thật ra anh sai rồi, phụ nữ mới là đối tượng Tuệ Hạnh thật sự nên đề phòng.

*

Bên này, sau khi nhờ dì trưởng ký túc nói với bạn nữ tặng bữa sáng với hoa kia đừng đến nữa, thì cô thật sự không đến.

Trừ Thẩm Tư Lam, ba người khác cũng cảm thấy rất tiếc.

Vốn dĩ đang chơi game, cũng không biết là ai khơi mào chủ đề này trước, lại nhắc đến nàng tiên ốc vẫn chưa thấy mặt mũi thì đã biệt tích này.

Trương Tam nói: “Cô em tặng bữa sáng có lòng ghê nha, đổi trò tặng cậu mỗi ngày, cậu không ăn thì cho bọn tôi ăn chứ.”

Tâm tư Thẩm Tư Lam ở trên game, không thèm để ý cậu ta.

Lão Chúc cũng nói: “Dì trưởng ký túc đã nói rồi, là một em gái xinh đẹp, Lam à, cậu cũng vô tình quá rồi.”

Lúc đó dì trưởng ký túc đã nói thế này.

“Vừa nghe không cho cô bé tặng nữa, điều đó thật là ủy khuất mà, dì nhìn cũng đau lòng. Mắt to nhìn dì, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, dì nhìn cô bé đã sắp khóc, liên tục hít mũi chịu đựng, nếu sau này cháu không nhận, vậy thì cho dì ăn, dì chỉ mong cô bé ngày ngày mang đồ ăn cho cháu thôi.”

Dì nói xong còn liếc Thẩm Tư Lam, bộ dạng kiểu ‘cháu mà là đàn ông cái gì’.

Trông đẹp đi nữa thì có ích gì, đều là cái xác, theo dì thấy, đàn ông không biết thương con gái đều là súc xinh.

Trước đây cũng không phải Thẩm Tư Lam chưa từng từ chối việc lấy lòng của những cô gái khác, so với từ chối trước mặt, hắn thấy để dì trưởng ký túc chuyển lời, đã cho cô gái kia mặt mũi rồi.

Vì một bữa sáng, khiến Thẩm Tư Lam trở thành kẻ đáng ghét không phải người.

Trong nháy mắt đã không còn tâm trạng chơi game nữa, Thẩm Tư Lam hơi bực bội ném điện thoại xuống, hai tay đỡ lấy trán giải tỏa tâm trạng.

Bạn cùng phòng ngậm miệng tập thể.

Thẩm Tư Lam không vui rồi.

Mấy phút sau, Thẩm Tư Lam xách ghế chuyển hướng, ngồi xuống về phía ba người, vẻ mặt kiêu ngạo, nói một cách ung dung: “Cho tôi một lý do.”

Trương Tam và Lão Chúc còn chưa kịp phản ứng lại.

Tiểu Hầu hỏi: “Lý do gì?”

“Lý do trông xinh đẹp thì tôi phải chấp nhận.”

Ai đã nói thế.

Thích người đẹp là bản chất khắc trong gen của con người, ai thấy thứ xinh đẹp, đều sẽ luôn không nhịn được mà có thiện cảm trong lòng.

Thấy bạn cùng phòng nói không nên lời, Thẩm Tư Lam nhếch môi mỉm cười không có cảm xúc gì.

Điện thoại bị ném trên bàn lại rung lên.

Thẩm Tư Lam cầm điện thoại lên, là tin nhắn weixin của chủ tịch gửi tới.

Hỏi ngày mai hắn muốn ăn bữa sáng gì, ngày mai mang một bữa sáng tình yêu đến cho hắn.

Thẩm Tư Lam cười khúc khích, tiện tay quăng cái tên tiệm ăn sáng cho chủ tịch.

【Toàn Đức Phúc】

Chuỗi cửa hàng ăn sáng phong cách Thượng Hải nổi tiếng trong thành phố, bảng hiệu của tiệm bọn họ nhất là bánh gạch cua và bánh súp, quả thật là tuyệt nhất.

Chỉ là quá xa.

Cơ sở chính của đại học Thanh Hoa ở nội thành đại học ngoại ô, mà Toàn Phúc Đức lại ở trung tâm thành phố, đi tàu điện qua đó cần cả năm mươi phút.

【…Chị khuyên em hãy làm một người tử tế】