Chương 26

 

Mặc dù không hiểu ý của Thẩm Tư Lam, nhưng ít nhất hắn cũng không để ý chuyện chiều cao.

 

Tuệ Hạnh yên tâm rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hàng Gia Chú lại dỗ ngọt mấy câu, tuy cô vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng chịu nói chuyện.

 

Dỗ người ta xong, cuối cùng Hàng Gia Chú cũng có thể yên tâm ăn cơm. Anh tùy tiện hỏi Thẩm Tư Lam, “Nghỉ lễ có kế hoạch gì không?”

 

“HongKong.”

 

“Có kế hoạch thật à? Vốn dĩ tôi còn muốn mời cậu cùng tăng ca Quốc Khánh.” Hàng Gia Chú lấy làm tiếc nói.

 

Thẩm Tư Lam có ý ám chỉ, “Xem ra dự án này cậu thật sự để tâm.”

 

Bây giờ công ty đang nhận một dự án mở rộng phần mềm di động mới của công ty game mô hình lớn trong nước nào đó, đời trước của game online mới này là một game rpg cổ, thuộc thể loại game quốc dân, nhưng hễ là người trải qua những năm thịnh hành của game online thì trên cơ bản đều từng chơi game này. 

 

Khi Hàng Gia Chú đi học thường lén chạy đến tiệm net nạp thẻ chơi gmae, vì vậy khi công ty game ném cành oliu ra(1), dường như anh đã nhận lấy không hề do dự.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(1)Cho ai đó cơ hội.

 

Có thể phát triển dự án mới của nhãn hiệu game thời niên thiếu chân thành tiêu tiền, chính là một kiểu giải mộng của tâm tình thiếu niên.

 

Nhưng sau khi tiếp nhận dự án mới phát hiện căn bản không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

 

Khi khi giấc mơ biến thành công việc sống qua ngày, ánh trăng sáng cũng dần dần mài giũa thành hạt gạo.

 

Giọng nói của anh mang theo phiền muộn, một nửa tâm trạng là bất lực, một nửa lo lắng, “Bình thường lúc chơi game, vừa chê cái này vừa chê cái kia, bây giờ đổi thành tự làm game, cái cảm giác lực bất tòng tâm đó đuổi cũng không chịu đi, ngày ngày ngồi trước máy tính đã không biết bản thân phải làm gì nữa. Học những thứ đó trong trường đặt ngoài thực tế hoàn toàn cũng chẳng là con mẹ gì, thật sự cảm thấy mình không biết gì cả. Trước đây không lâu tôi lại tìm cuốn kết cấu số liệu kia ra xem lại lần nữa.”

 

Anh than phiền thì than phiền, nhưng cũng biết đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

 

Đi sâu vào ngành nghề, mới bước được khó khăn trong nghề. Rất nhiều ngành nhìn vẻ ngoài thì vô cùng rạng rỡ, thực tế cũng chính là suy nghĩ của thiên đường và địa ngục, có thể gánh nỗi thì là thiên đường, gánh không nỗi thì giống như xuống địa ngục vậy.

 

Thẩm Tư Lam nói: “Coi như ôn tập thôi.”

 

Hàng Gia Chú cười khổ: “Ôn tập cũng chưa chắc có thể lấy được 100 điểm.”

 

Nói xong anh lại liếc nhìn Tuệ Hạnh, làm ra vẻ ung dung hỏi cô: “Lúc đầu bảo em đừng học những thứ này, nghe những gì anh nói vừa nãy, hối hận chưa? Bây giờ chuyển ngành còn kịp đó.”

 

Tuệ Hạnh bình tĩnh nhìn anh, giọng nói trong veo ngọt ngào mang theo chút kiên định, “Cho dù em học ngành gì, muốn làm tốt nhất thì chắc chắn phải chịu khổ, vị trí đứng đầu trong mỗi ngành nghề chỉ mấy cái như vậy, nếu như ngay cả chuyện này em cũng không kiên trì tiếp được, vậy còn nói gì đến thành công chứ?”

 

“Nhóc con nói cũng đơn giản quá ha” lần này Hàng Gia Chú cười thật, “Cấp ba của em từng tiếp xúc về khía cạnh này, lớp máy tính bây giờ có phải quá đơn giản với em rồi không?”

 

Tuệ Hạnh gật đầu, “Hơi đơn giản.”

 

“Có thời gian muốn đến công ty thực tập không? Không lương, nhưng bao cơm nước, các anh chị trong công ty cũng có thể dạy em nhiều thứ, đến không?”

 

Tuệ Hạnh có chút kinh ngạc vui mừng, “Vậy em phải nộp CV không?”

 

“Nộp CV gì chứ, em gái của ông chủ, trực tiếp đút lót đi.” Hàng Gia Chú lười nhác nói, đút lót không chút gánh nặng gì.

 

Đột nhiên Thẩm Tư Lam nhớ đến Trương Tam ngay cả CV cũng làm bốn năm bản, bản nào cũng bị Hàng Gia Chú chặn ngoài cửa.

 

Sau khi tâm trạng tốt lên một chút, Hàng Gia Chú vẫn không buông tha, đầu độc Thẩm Tư Lam cũng tham gia vào đội ngũ tăng ca lễ Quốc Khánh.

 

“Cậu không tăng ca thật à? Từ khi nào mà cậu không có lòng cầu tiến như thế vậy?”

 

Thẩm Tư Lam không lay động, bình tĩnh châm biếm lại: “Đi theo cậu làm việc ngay cả ngày nghỉ cũng không có, công ty của cậu còn có thể tiếp tục hoạt động thật sự là một kỳ tích đó.”

 

Hàng Gia Chú đổ lỗi không biết xấu hổ, “Có thể tiếp tục hoạt động, còn không phải cảm ơn Thẩm thiếu gia cậu bỏ tiền lại bỏ trí óc sao? Vừa làm kim chủ vừa làm kỹ thuật, cậu cũng coi như là một nửa ông chủ rồi, đừng nghĩ vứt bản thân ra ngoài.”

 

Thẩm Tư Lam mỉm cười, nhíu mày: “Vậy bây giờ nửa ông chủ nói Quốc Khánh không tăng ca, có tác dụng không?”

 

“Có tác dụng, cậu nói không tăng ca vậy thì không tăng ca thôi” Hàng Gia Chú bĩu môi, nhún vai, “Vậy cũng vừa vặn tôi cho mình một kỳ nghỉ đàng hoàng.”

 

“Vậy ngày nghỉ có có dự định gì không?”

 

Hàng Gia Chú suy nghĩ, lắc đầu, sau đó chỉ vào Tuệ Hạnh đang yên lặng ăn cơm đối diện rồi nói: “Ở cùng nó thôi.”

 

Thẩm Tư Lam thờ ơ đưa ra ý kiến, “Có hứng thú đến HongKong chơi không?”

 

Mắt Tuệ Hạnh vừa sáng lên, giây tiếp Hàng Gia Chú đã từ chối, “Không thích.”

 

Thẩm Tư Lam hỏi: “Vậy cậu có hứng thú ở đâu?”

 

“Giường.”

 

“…”

 

Hàng Gia Chú thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tấn công ‘Cậu còn giống con người không’ của Thẩm Tư Lam, trịnh trọng nói: “Không dễ gì mới được nghỉ đương nhiên là nằm trên giường hưởng thụ kỳ nghỉ, ra ngoài người chen người có ý nghĩa gì chứ? Vừa mệt vừa phí tiền, hơn nữa cái nơi như HongKong vốn đã nhỏ, ngày nghỉ mà qua đó vậy chẳng phải tìm cái chết sao?”

 

Thẩm Tư Lam gật đầu qua loa lấy lệ, trong mắt không có nhiệt độ gì.

 

Hàng Gia Chú cười xấu xa, híp đôi mắt, cất cao giọng lên hỏi hắn: “Sao thế? Muốn bảo người ta đi HongKong với cậu à? Vậy nếu cậu nói dễ nghe chút…”

 

Còn chưa kịp nói xong, anh nhận được một ánh mắt hung ác đến từ Thẩm Tư Lam.

 

“Hỏi bừa thôi” người đàn ông lạnh lùng chế giễu, “Cậu còn tưởng thật à?”

 

Hàng Gia Chú chớp chớp mắt.

 

Người này lật mặt đúng là như lật sách vậy.

 

Sau khi ăn cơm xong, vốn dĩ Tuệ Hạnh phải về thẳng ký túc xá nghỉ ngơi, lại tạm thời nhận được cuộc gọi của chị chủ tịch, nói có chuyện tìm cô, bảo cô đến văn phòng một chuyến.

 

Buổi chiều Hàng Gia Chú có lớp thí nghiệm, lúc này phải tranh thủ thời gian về phòng nghỉ ngơi.

 

Anh không đưa Tuệ Hạnh đến văn phòng, nhập học đã gần một tháng rồi, kẻ ngốc cũng không đi lạc.

 

Vốn dĩ Tuệ Hạnh cũng định đi một mình.

 

Cô đang suy nghĩ nên tạm biệt Thẩm Tư Lam thế nào để được tự nhiên.

 

Hai người đứng ở cổng căn tin, hình như hắn cũng không vội về phòng nghỉ trưa.

 

Hắn hỏi: “Biết đi thế nào không?”

 

Tuệ Hạnh lắc đầu.

 

“Anh đưa em qua đó.”

 

Cô trả lời vô cùng nhỏ: “Dạ.”

 

Cả đoạn đường, cô vô cùng chậm rãi, từ đầu đến cuối đều theo phía sau Thẩm Tư Lam, cẩn thận kiểm soát kỹ khoảng cách với hắn.

 

Mấy ngày nay vừa hay trời mưa, thời tiết mùa hè mưa nhiều, dường như là để chào đón mùa thu.

 

Đường xi măng vẫn chưa khô, đường ướt sườn sượt, trời hơi tối, cũng may chiều hôm nay có chút mặt trời, dần dần khô đi không khí ẩm ướt, lá cây xen lẫn thơm mát của khóm cây, thoải mái vui tươi.

 

Thẩm Tư Lam hơi quay đầu qua, nhìn cô.

 

Vì nghiêng đầu, nên có chút không nắm được phương hướng, hắn vô ý lệch hướng.

 

Điều buồn cười chính là, người phía sau cũng nghiêng theo.

 

Cô nhìn chằm chằm hắn đi sao?

 

Thẩm Tư Lam chuyển sang phải một chút.

 

Tuệ Hạnh vội dời sang bên phải.

 

Đúng là giống như mọc một cái đuôi nửa bước không rời.

 

Hắn nhíu mày, đi sang phải.

 

Cái đuôi phía sau vội đi theo từng bước nhỏ.

 

Thẩm Tư Lam dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người qua.

 

Dường như Tuệ Hạnh không đoán trước được hành động của hắn, cô ngẩng đầu, nhìn hắn với con ngươi đen trong veo.

 

Giọng điệu của hắn rất hời hợt, “Theo anh làm gì?”

 

Tuệ Hạnh vội lấy tay quạt gió: “Nóng.”

 

Thẩm Tư Lam nhìn mặt đất.

 

Không phải cô đi theo hắn, mà là đi theo cái bóng của hắn, núp trong bóng mặt trời.

 

Thậm chí Thẩm Tư Lam không biết sao thời tiết này cô lại sợ nóng.

 

Hắn rũ mắt, vẫy tay với cô, “Qua đây.”

 

Tuệ Hạnh đi qua, Thẩm Tư Lam giơ tay, bàn tay để ngang trên trán cô.

 

“Còn nóng không?”

 

Tuệ Hạnh sững sờ lắc đầu, “Hết nóng rồi.”

 

“Đi thôi.”

 

Cách che nắng kỳ lạ, đi đôi với cách đi đường kỳ lạ, thỉnh thoảng trán chạm vào tay hắn, tay chân Tuệ Hạnh cứng đờ, ngay cả đường cũng không biết đi nữa.

 

“Học muội.”

 

“Hả?”

 

“Lễ Quốc Khánh không định ra ngoài chơi à?”

 

Tuệ Hạnh lắc đầu: “Không biết nữa” dừng chốc lát rồi lại hỏi hắn, “Học trưởng anh đến HongKong phải không?”

 

“Ừm.”

 

Tuệ Hạnh cười gượng mấy tiếng, “Hongkong rất vui.”

 

Hắn chậm rãi trả lời: “Ừm.”

 

“…”

 

Cuộc đối thoại kỳ lạ, không biết ý nghĩa, giống như hai người không quen biết đang tìm cớ nói chuyện, trái lại đã kéo bầu không khí vào tình cảnh ngượng ngùng hơn.

 

Lê nhẹ đến văn phòng, Thẩm Tư Lam để cô vào trong.

 

Xoay người, Tuệ Hạnh chán nản nhíu hết cả mặt, mỗi lần vừa tách ra, lập tức sẽ bắt đầu hối hận vì biểu hiện vừa nãy quá tệ hại.

 

Gõ cửa đi vào, chị chủ tịch là một cô gái xinh đẹp tính cách rất tốt, đang ngồi trước bàn làm việc viết bài, thấy cô đến liền thân thiết vẫy tay với cô: “Học muội đến rồi à.”

 

“Chử học tỷ.”

 

“Tìm em đến chủ yếu có hai chuyện” Chủ tịch nói ít mà ý nhiều, “Cuộc thi thiết kế điện tử toàn quốc vào nửa đầu năm sau, thầy Dư dựa theo thực nghiệm đã đề cử em với chị, dự định với danh nghĩa cuộc thi đoàn thể cho em họp đội tham gia thi đấu, chuyện này không cần vội, em có thể về từ từ suy nghĩ, bây giờ em mới năm nhất, nếu lo không thích ứng được có thể đợi đến năm hai hẵng tham gia.”

 

Tuệ Hạnh gật đầu, “Vậy em về suy nghĩ kĩ. Chuyện còn lại là gì ạ?”

 

Chủ tịch muốn nói lại thôi, sắc mặt có chút khó xử, “Chuyện còn lại chính là, buổi liên hoan đêm chào đón tân sinh viên của trường chúng ta, tất cả tiết mục đều đã tập luyện ổn cả rồi, nhưng còn thiếu một phân đoạn quan trọng nhất.”

 

“Gì ạ?”

 

“Ừm, bọn chị vẫn chưa quyết định được người dẫn chương trình.”

 

Tuệ Hạnh trợn to mắt, “Hả?”

 

“Những năm trước vốn dĩ bọn chị đều trực tiếp mượn người của trường báo chí, nhưng học kỳ trước lúc thi đấu bóng rổ, bọn chị và bên báo chí xảy ra chút xung đột, bụng dạ bọn họ hẹp hòi, học kỳ này không chịu cho mượn người nữa.” 

 

Tuệ Hạnh có một dự cảm chẳng lành, “Thì sao ạ?”

 

Chủ tịch nhìn cô đầy mong đợi, “Cho nên học muội à, em sẵn sàng làm người dẫn chương trình không?”

 

Tuệ Hạnh không tự chủ lùi về sau hai bước.

 

“Học muội, học muội” chủ tịch chớp mắt, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, “Học muội à, em giúp đỡ chút nhé.”

 

Tuệ Hạnh mềm lòng, không nhịn được sự lạc mềm buộc chặt của người đẹp, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý dưới sự cám dỗ của tố chất phát triển chất lượng.

 

“Nếu em đã đồng ý, vậy tiện thể giúp chị khuyên trợ lớp của bọn em nhé?’

 

Đúng là được voi đòi tiên.

 

Tuệ Hạnh quả quyết lắc đầu, “Chắc chắn học trưởng anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”

 

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn Thẩm Tư Lam sẽ từ chối.

 

Chủ tịch khích lệ cô, “Em đi thử xem.”

 

“Học tỷ à, sao chị phải cứ tìm học trưởng chứ?” Tuệ Hạnh rất lúng túng.

 

“Bởi vì cậu ấy đẹp trai” Chủ tịch trịnh trọng, “Nếu cậu ấy không đẹp trai thì ai bằng lòng chìu cái nết xấu xa của cậu ấy chứ?”

 

Lí do nông cạn như vậy cũng có thể nói được một cách chính đáng như thế, không hổ là người làm chủ tịch.

 

Tuệ Hạnh vẫn lắc đầu, “Anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”

 

Đây quả thật là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

 

“Em đừng có vừa tới là bảo cậu ấy đồng ý, trước tiên phải làm chút gì đó, để cậu ấy mềm lòng, để cậu ấy không nỡ từ chối em.” Chủ tịch nói.

 

Tuệ Hạnh chần chừ nói: “Ví, ví dụ ạ?”

 

“Ví dụ mua bữa sáng cho cậu ấy, ví dụ giành giật chọn môn giúp cậu ấy? Thật sự không được thì mua hoa tặng cậu ấy, cậu ấy cũng không tiện từ chối đâu?”

 

“…” Nghe những ví dụ này có chút kỳ quái.

 

“Em yên tâm, tiền mua bữa sáng với mua hoa đều báo vào sổ chung.”

 

Tuệ Hạnh gãi mũi, “Vậy để em thử xem?”

 

Chủ tịch liền mỉm cười, ôm lấy Tuệ Hạnh hôn lên mặt cô một cái.

 

Tuệ Hạnh giật mình, quyết tâm sau này phải đề phòng chủ tịch bất cứ lúc nào giống như đề phòng giáo sư Mạnh.

 

Để tránh lại bị tập kích bất ngờ.

 

Nói chuyện xong, Tuệ Hạnh có thể về phòng rồi.

 

Lúc ra ngoài tiện thể đóng cửa văn phòng, Tuệ Hạnh muốn xem xem Thẩm Tư Lam còn ở đó hay không.

 

Lúc đi đến sảnh công cộng, hình như không nhìn thấy, Tuệ Hạnh hơi thất vọng, thật ra cô cũng không bảo Thẩm Tư Lam đợi cô, cho dù hắn đi rồi cũng rất bình thường.

 

Cô mất mác một lúc như thế, định về phòng một mình.

 

Còn chưa đến cổng lớn, Tuệ Hạnh nhìn xuyên qua cửa kính nhạy bén quan sát thấy được Thẩm Tư Lam đang đứng ở cổng.

 

Hắn không đi.

 

Tâm trạng Tuệ Hạnh nhảy nhót trở lại, đang định đi qua gọi hắn, lại phát hiện lý do hắn chưa đi, là đang nói chuyện với người khác.

 

Một cô gái đứng bên cạnh hắn, cô gái mặc váy dài nhẹ nhàng, khuôn mặt trang điểm nhã nhặn, ngũ quan xinh đẹp trưởng thành.

 

Cô ta rất cao, chỉ thấp hơn Thẩm Tư Lam nửa cái đầu, hai người cao gầy đứng cạnh nhau, bóng lưng hiện ra hài hòa lại xứng đôi.

 

Tuệ Hạnh nhận ra, đó là học tỷ Uông Dục Phi.

 

“Lễ Quốc Khánh cậu có dự định gì không? Ở lại trường hay đi du lịch?”

 

Hiệu quả cách âm của cửa kính không tốt lắm, Tuệ Hạnh nghe thấy Thẩm Tư Lam nói: “Đến HongKong một chuyến.”

 

Uông Dục Phi kinh ngạc vui mừng cười thành tiếng, giọng điệu liền trở nên vui vẻ: “Thật sao? Vừa hay lễ Quốc Khánh tôi cũng định đến HongKong chơi, chúng ta lập nhóm cùng đi được không?”

 

Học tỷ trẻ trung không giấu được niềm vui mừng sáng loáng với người trước mặt trong con ngươi của cô ta.

 

Có bao nhiêu người có thể làm được chuyện dũng cảm như cô ta, có thể để lộ tâm ý một cách tự nhiên thoải mái trước mặt người mình thích.

 

Thích một người cũng không phải chuyện gì khó mở miệng, thích chính là thích.

 

Nếu như thích hắn, vậy thì để hắn và cả thế giới đều biết.

 

Thẳng thắn lại gan dạ, không chút õng ẹo ra vẻ, cô gái như vậy, tia sáng tản ra trong đôi mắt cô ta đều là sự tự tin như thế, rất khó để người ta kháng cự lại.

 

Nếu là mình được người khác yêu thích rõ ràng như vậy, cũng sẽ khó mà từ chối nhỉ.

 

Rất tiếc, Tuệ Hạnh không dũng cảm như học tỷ.

 

Thậm chí ngay cả hai chữ tự nhiên cô cũng không làm được, giống như chú chim cánh cụt lớn vụng về, chỉ có thể núp sau cửa kính, không dám bước lên ngắt cuộc trò chuyện của họ, càng không dám nói với hắn, thật ra cô rất muốn rất muốn đến HongKong tìm hắn đi chơi.