“Cậu Ngôn đến rồi!” Dì Diệp nhìn thấy Mộ Ngôn mở cửa

bước vào liền đi tới kệ tủ lấy ra đôi dép đi trong nhà ra giúp anh

Mộ Ngôn một tay cầm túi đi làm tay còn lại cầm một hộp

quá còn lúng túng trong việc lấy dép nhìn thấy dì Diệp giúp mình liền mỉm cười

cảm ơn: “Dì Diệp đấy à, cảm ơn dì nhiều nhé”

“Cậu đến tìm Lão gia sao? Ông ấy không ở đây, nghe nói

tối nay có buổi tiệc nên đã đi rồi nhưng vẫn đặc biệt căn dặn dì là không được

để Tiểu Linh rời khỏi nhà” Dì Diệp đi vào trước đến phòng bếp vừa rót nước ấm

cho anh vừa nói: “Đây, ngoài trời cũng lạnh rồi, uống chút nước ấm giữ nhiệt

cho cơ thể”

Anh nhận lấy cốc nước ấm, nhìn ra ngoài phòng khách

vài giây rồi quay sang nói: “Cảm ơn dì, con đến tìm Ái Linh, em ấy ở đâu rồi ạ?”

“Trên lầu đấy, mấy hôm nay bị giảm long trong nhà

không chịu ăn uống tử tế, giận lão gia không muốn nói chuyện” Dì Diệp hất mắt

chỉ lên tầng trên ánh mắt không khỏi buồn rầu lo lắng

Mộ Ngôn uống một ngụm nước, đặt cốc nước xuống bàn liền

gật đầu: “Vâng để cháu lên xem sao”

“Khuyên nhủ em nó nhé!”

Anh men theo cầu thang bộ với kiến trúc phương Tây cổ

điển lên lầu trên, gõ cửa phòng cô không nghe tiếng đáp lại có chút lo lắng liền

mạo phạm mở cửa phòng ra, trong phòng tối mịt không ánh đèn.

Anh nhanh chóng

tìm công tắc điện mở lên, không có ai trong phòng, cửa sổ mở toang và một chiếc

dây làm từ màn ri đô buộc lại dong xuống phía dưới

Mộ Ngôn chạy lại cửa sổ nhìn xuống bên dưới hoảng hốt,

có phải cô nhóc này mất trí rồi không, dám leo từ tầng 2 xuống để bỏ trốn.

Đặt

túi đồ và hộp bàn lên bàn một bên, anh hối hả mở điện thoại lên gọi nhưng đầu

dây bên kia không ai bắt máy, quay qua quay lại tính xuống dưới báo tin

Bên dưới có tiếng động nhỏ của lùm cây, anh nhìn xuống

thì thấy Dương Ái Linh đang buộc chiếc dây lên bụng của mình bám theo đó dùng sức

leo lên

“Hửm...” Mộ Ngôn đánh tiếng

Dương Ái Linh giật bắn người tuột tay ngã bệt xuống đất

phải kêu lên một tiếng đau, anh lo lắng liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, xuống

lầu liền dọa dì Diệp một phen hú hồn như bóng ma chạy vút qua vậy

Cô ở bên ngoài hoảng hốt tháo bỏ dây trên bụng tính bỏ

chạy thì Mộ Ngôn đã nhanh hơn một bước chạy đến bên cô

“Tiểu nha đầu ngốc này, có sao không?” Mộ Ngôn đi đến

bế cô lên, trời bên ngoài lạnh anh lại không mang áo khoác, chân còn mang dép

trong nhà chạy thẳng ra đây.

Bộ dạng lo lắng này của anh khiến cô không khỏi bật

cười

Nhìn thấy Dương Ái Linh không đáp lại mình ngược lại

chỉ lắc đầu và cười không nhịn được, Mộ Ngôn vừa bế cô vào vừa khó hiểu: “Cười

cái gì?”

Dì Diệp ngớ người nhìn thấy Mộ Ngôn bế Dương Ái Linh

vào, bà không khỏi sốc bởi rõ ràng mới buổi chiều còn thấy cô ở trong phòng,

sao bây giờ lại được Mộ Ngôn bế vào thế này: “Chuyện gì thế này, không phải rõ

ràng lúc chiều cháu còn ở nhà sao, sao bây giờ lại ở ngoài còn bị thương thế

kia?”

Dương Ái Linh nhanh chóng phản ứng: “Dì Diệp, cha con

có về dì cũng tuyệt đối không được nói chuyện này đâu nhé”

“Chuyện này dì giúp bọn con giấu lão gia nhé, nếu

không ngài ấy lại thêm lo lắng” Mộ Ngôn cũng nói giúp

Dì Diệp có chút loạn ngập ngừng đồng ý: “Thôi được rồi,

lên phòng dì lấy thuốc cho”

“Con không sao, chỉ là vết thương cũ ở chân bị va phải

thôi, trên phòng còn bình thuốc xịt giảm sưng, dì không phải lo đâu ạ” Dương Ái

Linh bị Mộ Ngôn bế lên tầng vẫn ngoái lại nhắc dì Diệp

Anh đặt cô xuống ghế sofa trong phòng ngủ của cô, giúp

cô tháo giày và tất, vết thương cũ lộ ra, sưng tấy lên.

Vốn dĩ đã sắp lành

nhưng vì cú ngã ban nay nên chắc phải 2 tuần nữa mới có thể khỏi hoàn toàn.

Mộ

Ngôn gõ lên trán cô

“Trốn đi đâu vậy hả?” Anh cầm lọ thuốc xịt nhẹ lên mắt

cá chân bị sưng của cô vừa hỏi

“Em...” Dương Ái Linh lúng túng không biết trả lời thế

nào thì nhìn thấy tập tài liệu đặt trên túi làm việc của Mộ Ngôn thuận tay cầm lên

lật vài trang rồi quay sang Mộ Ngôn hỏi: “La Thắng? Phó tổng của Vạn Hoa? Lẽ

nào anh muốn người này đứng ra lật đổ Vạn Sơn?”

Mộ Ngôn ừm một tiếng lấy trong hộp quà ra một chiếc hộp

đựng máy điện thoại, cô kích động dùng tập tài liều chỉ thẳng vào mặt anh, sắc

thái biểu cảm có chút giận hờn: “Vậy là anh cũng cảm thấy Vạn Sơn có vấn đề,

đúng không? Thế sao lúc đầu còn mắng lên đầu em”

“Vì em quá lỗ mãng rồi! Lúc chưa tìm ra biện pháp giải

quyết phù hợp đã một mực muốn thi hành chính nghĩa còn đẩy bản thân vào tình cảnh

nguy hiểm như vậy.

Anh không mắng em thì mắng ai?” Anh đặt chiếc hộp điện thoại

chưa kịp bóc vỏ xuống trừng ánh mắt không vui

Dương Ái Linh cười khổ: “Phải phải phải.

Anh nói rất

có lý, người như em nên bị anh mắng được chứ”.

Giọng điệu cũng thay đổi, trở

nên nịnh nọt: “Vậy tình hình hiện tại là như thế nào?”

Mộ Ngôn vươn người tựa về phía sau ghế đáp: “Bây giờ ấy

à, La Thắng đã đồng ý hợp tác rồi nhưng thứ quan trọng nhất là dữ liệu trong điện

thoại của em anh cho người tìm về rồi tiếc là bị vỡ tan tành nên khôi phục lại

được rất khó.

Cho nên tốt nhất vẫn là đích thân Đường Tâm đứng ra.”

“À bên phía Đường Tâm anh cứ yên tâm.

Chiều hôm nay em

vừa gặp cô ấy, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để đứng ra chống lại Vạn Sơn rồi...”

Nói chưa dứt câu Dương Ái Linh liền bất giác đưa tay lên bịt miệng

Mộ Ngôn tức giận ngồi thẳng lên trừng mắt nhìn Dương

Ái Linh, một tay còn nắm lấy bắp tay cô: “ Này em có phải thấy mình vẫn chưa bị

giáo huấn đủ đúng không? Anh có phải nên khen em cực kì dũng cảm chế dây dăng

xuống bỏ trốn khỏi nhà, một mình lao vào hang cọp không hả? Không phải đã dặn

dò em không được rời khỏi nhà trong giai đoạn này rồi à!”

“Ây da đó là bởi trước đây em tưởng mình chiến đấu đơn

độc, không ngờ anh lại giúp em.

Sau này ấy à, chúng ta chính là đồng minh.

Em

nhất định sẽ báo cáo toàn bộ hành động với anh” Dương Ái Linh nịnh nọt đưa tay

lên bóp vai cho Mộ Ngôn

“Được rồi, đồng minh đúng không? Vậy nói xem chuyện

lúc chiều em giải quyết thế nào rồi”

Dương Ái Linh từ từ tường thuật lại mọi chuyện...

Đường Tâm nhìn thấy Dương Ái Linh đang ngồi quay lưng

với góc nhìn của mình liền đi vòng qua vừa tháo túi trên người xuống vừa nói:

“Thật ngại quá, ban nãy tôi tập luyện nên quên mất thời gian.

Để cô phải chờ

lâu rồi”

Dường Ái Linh mỉm cười đáp: “Không sao”

Nhìn xuống cổ tay đang bị băng lại của Đường Tâm, nụ

cười của cô cũng dần tắt lo lắng hỏi: “Cổ tay cô bị sao thế?”

“À không sao, lúc tập nhảy bị sái, phải cố định lại”

Dương Ái Linh thương xót nhìn cô: “Sao phải liều mình

như thế?”

“Tôi 4 tuổi đã bắt đầu học múa, chịu khổ chịu mệt, bị

thương chảy máu tôi đều có thể khắc phục.

Bởi vì ước mơ từ nhỏ đến lớn của tôi

chính là được đứng trên sân khấu lớn để tất cả mọi người đều nhìn thấy hào

quang của mình.

Mặc dù tôi không có gia thế tốt, không có đủ may mắn,

nhưng tôi cố gắng để không ai có thể bắt bẻ được năng lực chuyên môn của mình.

Nhưng tại sao sự tồn tại của một người lại có thể dễ dàng chi phối sự cố gắng

mười mấy năm qua của tôi? Đó là ước mơ cả đời của tôi

Trong mắt hắn lại biến thành một cuộc giao dịch bẩn thỉu”

Đường Tâm từ sắc mặt kiêu hãnh nói về ước mơ và lý tưởng của mình biến dần thành

khinh miệt, kinh tởm và bất lực

Dương Ái Linh thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ mình cũng

nên nói lời xin lỗi với cô, vì trước khi nhìn rõ được bộ mặt thật của Vạn Sơn

đã từng hiểu lầm cô.

Hiện giờ phát hiện ra loại người này thật sự quá ghê tởm”

“Không sao, cảm ơn cô đã chọn tin tưởng tin tôi” Đường

Tâm mỉm cười

“Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô, có thể theo đuổi ước mơ

đến cùng như vậy.

Chức vụ và nghề nghiệp hiện tại của tôi vốn dĩ không phải là

những gì tôi mong ước.

Mẹ tôi lúc sinh thời là một diễn viên có tiếng, hồi bé

cha lúc nào cũng bận công việc tôi chỉ có thể theo mẹ đến phim trường, lúc đó cảm

thấy công việc này thật kỳ diệu có thể muôn hình biến hóa thành nhiều nhân vật

khác nhau

Dần dần từ ngưỡng mộ tôi liền yêu thích công việc này.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyến vào Học viện Hý kịch trung ương tôi đã mong rằng

một ngày nào đó có thể có thật nhiều vai diễn để đời

Tiếc rằng bản thân phải gác lại mọi thứ vì mẹ không

còn, cha cũng ngày càng lao lực tôi liền...” Dương Ái Linh đan tay vào nhau buồn

rầu kể

“Thật tiếc, nhưng dù ở vị trí nào tôi tin rằng cô đã rất

nỗ lực để xứng với việc mà mình đang đảm nhận.

Đúng rồi, hôm nay cô hẹn tôi ra

có việc gì sao?”Đường Tâm đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt của Dương Ái

Linh an ủi

Dương Ái Linh xốc lại tinh thần đáp: “À đúng rồi, hôm

nay hẹn cô là muốn dặn dò mấy hôm này cô ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.

Lần trước sau khi chúng ta gặp mặt không lâu, Vạn Sơn đã cho người theo dõi

tôi.

Điện thoại tôi cũng bị vỡ nát tan rồi”

“Vậy chúng ta...”Đường Tâm tỏ rõ vẻ lo lắng

Dương Ái Linh nhanh chóng lên tiếng trấn án: “Vào lúc

thế này, bọn họ càng muốn chôn vùi hành vi tội ác trong bóng tối thì chúng ta

càng phải phơi bày sự thật ra ngoài ánh sáng, để bọn chúng không còn chỗ để trốn.

Cho nên cô phải học cách dùng pháp luật bảo vệ mình...”

Nói xong cô liền mở túi lấy ra một tấm danh thiếp đặt

lên bàn đẩy về phía Đường Tâm: “Đây là một người bạn luật sư của tôi.

Chị ấy có

kinh nghiệm phong phú, vừa trở về từ nước ngoài và làm việc công ty lớn, tôi

cũng đã đánh tiếng với ông chủ của chị ấy rồi.

Tôi tin người đó có thể giúp đỡ

cô”

Đường Tâm cầm tấm danh thiếp lên: “Lý Thẩm, cố vấn cao

cấp của Thịnh Thế? Cô Dương, cô lợi hại thật đấy”

Mộ Ngôn nghe đến đây liền ngạc nhiên quay sang hỏi:

“Em quen biết với Lý Thẩm sao?”

“Đúng vậy, chị ấy là bạn gái của anh Khải, chẳng phải anh

và anh ấy chơi rất thân sao có lẽ cũng biết đến chị ấy nhỉ?” Dương Ái Linh ngây

thơ đáp

Hai từ “bạn gái” như sét đánh ngang tai anh vậy, anh mới

nắm chặt lấy vai cô: “Ai nói với em bọn họ là quan hệ yêu đương thế hả?”

“Không phải sao? Cách đây không lâu anh Khải giới thiệu

với em như vậy mà, hôm qua anh Khải và chị ấy còn đến đây, chính tay chị ấy đưa

danh thiếp của mình cho em mà.” Dương Ái Linh không hiểu chuyện gì vẫn thật thà

kể hết mọi chuyện cho Mộ Ngôn nghe

Anh đột nhiên đứng lên, gương mặt có chút thất thần đẩy

chiếc hộp điện thoại chưa kịp bóc sang một bên Dương Ái Linh, cầm túi và tài liệu

lên, bỏ lại một câu rồi rời đi: “Em nghỉ ngơi đi, đừng tùy ý trốn khỏi nhà nữa.

Còn nữa anh mua cho em chiếc điện thoại mới rồi, mở ra xem có thích không.

Anh về đây”

“Ei...”

Mộ Ngôn ngồi trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng đạp ga

rời khỏi biệt thự, đi được nửa đường thì tạt xe vào lề ra sức đấm mạnh vào vô lăng

như giải tỏa buồn bực khó chịu trong lòng

Vốn dĩ việc Lý Thẩm và Đới Khải quay lại hoàn toàn nằm

trong tầm suy nghĩ của anh nhưng nghe chuyện này từ một người khác khiến anh hoàn

toàn không khống chế được cảm xúc.

Rốt cuộc thì gần 10 năm qua dốc hết lòng để khiến

cô vui, sẵn sàng làm tất cả chỉ để tìm được cô vậy mà vẫn là một kẻ thua cuộc mãi

mãi chỉ có thể đứng phía sau nhìn cô khóc vì một người đàn ông khác

Anh thật sự thua rồi...

-Thiên Di-