Đường Tâm như được tiếp thêm động lực, gạt đi dòng nước mắt,

cô vòng tay tựa lên bàn tiến gần khoảng cách với Dương Ái Linh hơn như phá bỏ lớp

phòng bị trước đó, tường tận kể lại những chuyện đáng sợ đã xảy ra với mình

“ Thời gian trước tôi có tham gia ghi hình chương trình dành

cho thực tập sinh nữ chủ yếu là sau chương trình có thể debut thành nữ đoàn, kết

quả là tôi bị loại.

Nhưng trước vòng thi hồi sinh… Vạn Sơn đã tới tìm tôi…” Đường

Tâm cười khổ nước mắt lại chực trào kể tiếp

“Anh ta vừa động tay đọng chân vừa bảo rằng đã xem tiết mục

biếu diễn của tôi trong chương trình, còn hết lời khen ngợi chỉ thiếu độ nổi tiếng.

Lúc đó tôi ngây thơ không nhận ra ý đồ của anh ta, hớn hở nhận lấy hợp đồng anh

ta đưa đọc mà không để ý mình bị bỏ thuốc.

Hừ cái gì mà giúp tôi hồi sinh, còn

thành công debut, tìm cho tôi stylist giỏi nhất đều là xảo trá.

Kết quả cô cũng

nghĩ ra rồi đấy… tôi thất thân tỉnh dậy ở một căn phòng xa lạ, quần áo xộc xệch,

năm bên cạnh là tên cầm thú Vạn Sơn.

Nhân lúc anh ta còn ngủ tôi đã tìm cách chạy

ra ngoài phát hiện đó là phòng nghỉ bí mật trong văn phòng làm việc của hắn.

Sau đó tên cầm thú còn đến tìm tôi mấy lần.”

Ánh mắt Đường Tâm tràn ngập sự phẫn nộ, thân tâm như muốn xé

nát kẻ khốn nạn kia, Dương Ái Linh chỉ có thể thở dài tiếc thương thay cho cô

gái nhỏ này.

Đường Tâm lấy điện thoại ra từ trong túi của mình mở lên đoạn ghi

âm cuộc hội thoại: “Đây là chứng cứ của tôi”

Dương Ái Linh nhận lấy chiếc máy bấm vào vị trí phát cuộc hội

thoại, những lời nói dơ bẩn của tên cặn bã này khiến cô khó chịu chau đôi mày

xinh đẹp của mình

(Đường Tâm à, em nói xem nếu em ngoan ngoãn nghe lời anh thì

đâu đến nỗi thê thảm như này? Nhưng tất cả đều chưa muộn, chỉ cần em hiểu chuyện

dỗ anh vui thì anh vẫn có đủ mọi cách để giúp em nổi tiếng…)

Cô thật không thể nghe nổi nửa, cảm giác bực tức rất muốn chửi

bậy- chuyện mà trước giờ cô chưa từng làm: “Lẽ nào lại có chuyện như vậy, tôi vốn

chỉ nghĩ rằng Vạn Sơn lợi dụng chức vụ của mình để nhận hối lộ từ chỗ các cô.

Không ngờ hắn lại dám làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy”

“Cô Đường, tuy có một số chuyện nằm ngoại dự đoán của tôi,

nhưng nếu cô bằng lòng tin tôi, cô có thể gửi những chứng cứ này cho tôi một bản

không? Tôi giúp cô nghĩ cách giải quyết!”

Đường Tâm cảm động, nhẹ nắm lấy bàn tay Dương Ái Linh giọng ủy

thác: “Cô Dương, tôi đã đến đường cùng rồi.

Cô là hy vọng cuối cùng của tôi”

“Tôi hiểu”-Dương Ái Linh đưa bàn tay còn lại của mình đặt chồng

lên tay Đường Tâm ánh mắt kiên định đầy thuyết phục gật đầu nhẹ để cô gái nhỏ

trước mặt an tâm hơn

Lý Thẩm bấm thang máy bước vào di chuyển xuống tầng hầm của

bãi đậu xe thì tiếng điện thoại vang lên.

Cô không chần chừ mà bắt máy ngay sau

đó

“Alo Mộ Ngôn, em đang xuống lấy xe, anh gửi địa chỉ 20 phút

nữa sẽ qua đó.

Được… được”

Lúc bước ra khỏi thang máy đang cắm cụi bỏ điện thoại vào

túi đã va phải thư ký Kim, Lý Thẩm và anh ta cứ ra sức mà xin lỗi nhau

“Có chút mạo muội, không biết Lý tổng đi vội như vậy là có

việc gì gấp sao?” Kim Trạch nhìn thấy cô có vẻ rất vội liền tò mò hỏi thay chủ

nhân

Cô lắc đầu: “À tôi có hẹn với người bạn cũ thôi, giúp tôi

chuyển lời đến chủ tịch nhé, tôi sợ anh ấy không yên tâm lại chạy loạn lên tìm

tôi”

“Được”

Nhìn thấy Lý Thẩm đi khuất thì Kim Trạch lại giật mình với sự

xuất hiện của Đới Khải, ánh mắt hừng hực, cơ mặt căng cứng thật khiên anh khiếp

sợ cái bộ dạng như băng nào

“Chủ tịch, anh đi đâu sao? Cần tôi lái xe không ạ?”

Đới Khải không vội trả lời mà ngoáy ra ngoài nhìn xe Lý Thẩm

chạy qua mặt mình: “Cô ấy đi đâu vậy?”

“Ai ạ? À, Lý tổng nhờ tôi chuyển lời với ngài rằng cô ấy đi

gặp một người bạn cũ?”

Không đợi Kim Trạch nói xong, anh đã xoay người bấm thang

máy đi lên, hầm hực chẳng nói tiếng nào khiến bầu không khí trở nên quái dị rất

đáng sợ

Về văn phòng làm việc, Đới Khải cứ luôn đi đi lại lại, ngồi

vào bàn cũng không đặt tâm trí vào giải quyết công vụ mà cứ nghĩ đâu đâu.

Ánh mắt

vừa hoang mang lo sợ vừa có gì đó rất đáng thương, biểu cảm này đúng là lần đầu

tiên Kim Trạch được khai nhãn, thật muốn đứng lại xem hết những sắc thái của tổng

tài kết quả bị đuổi ra không thương tiếc

Lý Thẩm dừng xe tại cửa chính của một nhà hàng cao cấp quen

thuộc, nhân viên đứng gác cửa nhìn thấy cô liền đi tới mở cửa giúp cô không quên

cúi chào rồi giúp Lý Thẩm đưa xe vào bãi đậu

Cô không ngờ Mộ Ngôn lại đứng ngoài cửa chờ mình, nhìn thấy

nhau cả hai có chút ngượng ngùng mỉm cười

“Lâu rồi không gặp” Mộ Ngôn lên tiếng trước

“Đúng vậy lâu rồi không gặp, sống chung một thành phố mà

cũng khó gặp Mộ tổng thật đấy!”

Mộ Ngôn cười khổ: “Quá lời rồi.

Đi thôi anh đặt bàn sẵn bên

trong rồi!”

Đi tới phòng VIP anh giúp cô kéo ghế ngồi xuống, cả hai yên

vị thì nhân viên mở cửa đẩy xe thức ăn vào, một người khác tay cầm lấy bình rượu

vang chuyện nghiệp rót vào ly rượu một ít

Lý Thẩm bật cười: “Có khoa trương quá không? Chỉ là hẹn nhau

ăn một bữa thôi mà”

“Có gì đâu mà khoa trương, từ lúc gặp lại nhau cũng chưa mời

em được một bữa thịnh soạn, hôm nay nhận cơ hội này mời em một bữa lớn luôn vậy.

Lúc trước quả thật không có tiền để đến những nơi này, đến lúc có rồi cũng là 5

năm năm sau mới gặp lại được, thời gian lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ nhỉ”

Mộ Ngôn cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt miếng bò bít tết thì bị lời nói của Lý Thẩm

làm khựng lại mấy giây rồi lại vừa nói vừa cắt nhỏ miếng bò ra đổi chiếc đĩa đã

cắt sang cho cô rồi lấy đi đĩa thịt chưa cắt của cô về phía mình

Lý Thẩm bởi lời nói cũng có chút khó xử nhất thời không biết

nói gì, anh liền nhanh chóng giải vây cho bầu không khí không mấy thoải mái này

“Thực ra hôm nay mời em ăn một bữa cũng chỉ là phụ thôi, chủ

yếu muốn nhờ em chỉ giáo một chút về công việc, dù sao trong tất cả những vị luật

sự anh quen em là người xuất sắc nhất chưa kể việc này cần độ bảo mật cao nên

tìm đến em mong sự giúp đỡ” Mộ Ngôn đan các ngón tay lại với nhau nghiêm tục

nói

Cô cũng nhận ra được mức độ quan trọng của việc anh sắp đề cập

liền vòng tay đặt lên bàn chăm chú lắng nghe: “Anh nói đi, nếu trong phạm vi có

thể giúp em sẽ không ngại”

-Thiên Di-