Nửa đêm trong căn phòng ánh đèn mờ nhạt, ba người con gái liêu xiêu đứng không vững, dưới chân là mấy chục vỏ chai bia rỗng

“Thẩm tử, Hạ, nào chúng ta cùng uống không say không về!” Tiêu Tiêu lảo đảo người đứng không vững nữa nhưng vẫn cố cầm lấy chai bia cụng vào chai bia của Lý Thẩm và Nghiêm Hạ

Lục Vũ Bình không yên tâm nên , giữ lấy chai rượu trong tay Trâu Nghiêm Hạ “Hạo Hiên, còn không nhanh cản vị hôn thê của cậu.

Tiểu Hạ, chúng ta về thôi, uống nhiều lắm rồi”

Ôm lấy Trâu Nghiêm Hạ vào lòng, Lục Vũ Bình dịu dàng vén những lọn tóc ở trước mặt Nghiêm Hạ khiến cô khó chịu rồi quay sang hai người bạn của mình “Mình đưa cô ấy về trước” Nghiêm Hạ ngoảnh lại vẫy tay với mọi người rồi đi theo Lục Vũ Bình

Đới Khải ngồi gác tay trên chiếc ghế dài quan sát nãy giờ gật đầu, Hạo Hiên cũng ôm đỡ lấy Tiêu Tiêu “Bọn mình cũng phải về đây, Thẩm tử giao cho cậu nhé”

Tiêu Tiêu trong lúc mơ màng giãy dụa trong vòng tay của Hạo Hiên phản đối “Không được, Thẩm tử mình đưa cậu về, đi cùng anh ta không an toàn”

“Cậu say lắm rồi, về đi không cần lo cho mình” Lý Thẩm bật cười lắc đầu vỗ vỗ vai Tiêu Tiêu

Hạo Hiên đánh mắt với Đới Khải rồi giữ Tiêu Tiêu chặt hơn để cô không vùng vẫy nữa thế là lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh “Nhớ đưa cô ấy về nhà an toàn nhé.

Không là vị hôn thê của mình có làm chuyện gì thì mình không cản được đâu”

“Không cần cậu lo, nhanh đưa cô ấy về đi.

Nhiều lời” Đới Khải chau mày đáp

Mọi người dần rời đi, chỉ còn lại anh và cô trong phòng hát rộng lớn này, ánh đèn đủ màu sắc chạy khắp quanh phòng, có chút ảo ánh.

Anh cứ ngồi với dáng vẻ bất cần ấy nhìn người con gái đang say khướt đứng không vững đành phải bám lấy chiếc bàn một cách dễ thương như vậy khiến người đàn ông cao lãnh như anh phải khẽ mỉm cười

Lần này Lý Thẩm không đứng vững được nữa vì chiếc giày cao gót cô suýt chút nữa ngã trẹo chân.

May là Đới Khải nhanh tay đỡ lấy Lý Thẩm, cô nằm hẳn trong vòng tay của anh.

Cứ vậy nở nụ cười ma mị, mí mắt rung rung quyến rũ đến lạ khiến Đới Khải ngây người cứ mãi đỡ cô như vậy.

Lý Thẩm đưa ngón trỏ lên đặt lên trán anh từ từ di chuyển theo sống mũi cao thẳng ấy

Trong giây phút đó, Đới Khải có chút không chống cự lại được liền để cô đứng ngay ngắn trở lại, anh sợ nếu tiếp tục như vậy không sẽ không kiểm soát được bản thân mất.

Bế Lý Thẩm lên tay, Đới Khải mở cửa phòng đi ra

Cô ôm lấy cổ anh, mắt nhắm nhưng miệng cứ luôn lẩm bẩm “Em biết, biết anh thực sự thực sự rất buồn vì hôm qua còn yêu hôm nay nói chia tay liền chia tay.

Chính em cũng chẳng thể thoát ra khỏi nỗi buồn này…”

Đới Khải bấm nút mở cửa xe thì khựng người vì những lời cô nói, đặt cô xuống ghế hạ thấp đầu ghế xuống để cô nằm thoải mái một chút.

Anh liền vòng người qua cài dây an toàn cho cô.

Lý Thẩm trong lúc mơ màng hương thơm tự nhiên của anh phảng phất qua đột nhiên lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn

Trở lại vào xe, đóng cửa lại Lý Thẩm lại tiếp tục lẩm bẩm cái gì đó.

Anh ghé sát tai để nghe rõ xem rốt cuộc cô đang lẩm bẩm cái gì

“Xin lỗi, em xin lỗi, là lỗi của em… Thật xin lỗi” Vừa lẩm bẩm xin lỗi nước mắt của Lý Thẩm cũng rơi lã chã.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô anh có chút không cam lòng, Đới Khải chau mày, đôi mắt cũng dần trở nên thâm tình

Đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cô anh trấn tĩnh “Anh biết rồi, đừng khóc nữa”

“Là em dối lòng.

Là em tự lừa chính bản thân mình rằng sẽ không yêu anh Nhưng cảm xúc khi em đứng trước mặt anh em lại chẳng thể lừa chính mình được nữa… Phải, là em tự lừa chính bản thân mình rằng sẽ buông tay , sẽ chẳng bao giờ để ý đến anh nữa nhưng em làm không được” Lý Thẩm nhắm mắt, nắm chặt lấy cánh tay của Đới Khải mà nước mắt không ngừng rơi

Sự bình thản mà em cố nguỵ trang… Nỗi uất ức mà em cố chống chọi… Tự em đã làm đau chính em..

Liệu có phải yêu anh chỉ có thể giấu trong tim?

Anh đưa tay vén mái tóc dài của cô qua vành tai, đặt nhẹ một nụ hôn lên đầu mũi của Lý Thẩm rồi gỡ tay cô ra khỏi cánh tay của mình.

Ngồi thẳng vào vị trí nhìn ra màn đêm vắng lặng đến đìu hiu ở ngoài tấm kính cửa “Không làm được sao còn rời đi, tôi vì em mà chờ đợi bao nhiêu năm, lẽ nào em không hiểu?”

Nở một nụ cười gượng gạo, Đới Khải khởi động lao xe như gió đâm thủng màn đêm đáng ghét ngoài kia, thứ luôn dày vò anh bao năm qua

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Lý Thẩm, thấy cô đã say giấc Đới Khải liền cởi áo khoác đắp lên cho cô, bộ dạng lúc ngủ của cô ngoan ngoãn như vậy chứ không như thường ngày cứng đầu, chẳng bao giờ chịu thua

Những ánh nắng chiếu qua ô cửa kính xuyên vào bên trong, người con gái có chút khó chịu mi mắt rung rung rồi dần mở mắt.

Cô ôm lấy đầu mình, hôm qua uống quá nhiều khiến cô chẳng thế nhớ chuyện gì xảy ra nữa

Chợt nhận ra mình thức dậy ở một nơi rất lạ, một căn phòng rộng đồ đạc từ ga trải giường đến tủ đồ đều dùng màu tối, có cảm giác rất lạnh lẽo.

Lý Thẩm giật mình dỡ chăn ra khỏi người một phen hu hồn, may là quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn.

Đang dò xét căn phòng này rốt cuộc là của ai, bước chân xuống giường thì điện thoại của cô đầu tủ giường vang lên

“Tiểu Thẩm, con ở đâu vậy sao không về nhà mà không báo cho bố mẹ một tiếng.

Gọi điện thoại cũng không nghe máy?”

Chưa kịp đáp lại thì cửa phòng mở ra, Đới Khải bước vào làm Lý Thẩm giật mình “Mẹ, hôm qua con với Tiêu Tiêu uống hơi nhiều nên đã ở lại nhà cô ấy, mẹ không cần lo cho con đâu ạ.

Vậy nhé!”

Đới Khải đứng ở trước cửa không nói gì, chờ cô tắt máy rồi mới lên tiếng “Rửa mặt ra ăn chút gì đi”

Cô ngây người một hồi mới đáp “Ô… Ồ…”

Người đàn ông đó đi ra đóng cửa lại, Lý Thẩm liền đay đay con mắt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao cô lại ở nhà anh ta chứ! Tại sao cô không thể nhớ chút gì thế này

Mở cửa phòng đi theo lối, Lý Thẩm nhìn thấy phòng khách lớn và đối diện nó là nhà bếp liền đi vào.

Đới Khải quay lưng lại trên tay cầm ly nước “Ngồi đi, uống chút nước mật ong ấm đi, chắc dạ dày đang khó chịu”

Lý Thẩm không nói gì mà cầm lấy ly nước anh đưa, vừa nhấp vừa liếc nhìn anh.

Đới Khải đẩy tô cháo trước mặt cho cô “Ăn chút cháo trắng đi sẽ tốt cho dạ dày hơn”

Cô gật đầu đặt ly nước xuống, cầm muỗng lên thì người đàn ông đó đột nhiên lên tiếng khiến “Tối qua không phát sinh gì cả, đưa em về nhà nhưng em say khướt nghủ trên xe nên tôi đành đưa em về đây”

Vừa đặt thìa cháo lên miệng nghe mấy lời đó khiến Lý Thẩm ho sặc sụa.

Đới Khải rút giấy ăn đưa cho cô “Ăn chậm thôi, hôm nay cứ nghỉ một ngày.

Ăn xong tôi đưa em về”

“Không cần, tôi không sao”

“Tôi là cấp trên, lệnh của cấp trên em phải nghe theo” Dù anh không nhìn cô những lời nói bá đạo ấy thật sự khiến cô phải khép nép tuân lệnh

-Thiên Di-