Hôm nay đưa xe đi bảo dưỡng kết quả tan ca muộn Lý Thẩm không tài nào bắt được xe.

Đang loay hoay dùng điện thoại tìm taxi chạy gần tập đoàn thì một chiếc Maserati dừng ngay lên cạnh cô, cửa sổ đằng sau dần kéo xuống, Lý Thẩm nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong đang chăm chú đọc tài liệu

“Lên xe” Đới Khải vẫn tiếp tục xem tài liệu nhưng giọng điệu vang lên như một mệnh lệnh

Cô khá lúng túng chần chừ đáp “Tôi sắp gọi được xe rồi, không cần phiền chủ tịch đâu ạ”

“Lên xe” Giọng điệu không hề thay đổi mà trở nên sắc bén hơn, người đàn ông này bá đọa như vậy cô thật sự á khẩu

Tài xe ngồi ở phía trên ngoảnh đầu ra sau “Lý tổng, cô lên xe đi, giờ này ở đây rất khó bắt xe”

Lý Thẩm suy nghĩ hồi mới mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh Đới Khải “Vậy phiền chủ tịch rồi, nhà tôi ở Hoa Phất Đài, cảm ơn”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi, Lý Thẩm ngồi trên chiếc xe này không thoải mái chút nào, bầu không khí này thật đáng sợ.

Người đàn ông ấy vẫn nghiêm tục xem tài liệu dù không nói một lời nào nhưng vẫn khiến cô cảm thấy ngại ngùng

Không gian có chút ngột ngạt, Lý Thẩm bấm cửa kính kéo xuống, tay đặt lên thành cửa hít thở một ít không khí trong lành cho tỉnh táo.

Nào ngờ vị tổng tài nào đó lên tiếng bắt cô đóng cửa lại “Kéo cửa lên, sương đêm dễ cảm”

“Ổ…” Lý Thẩm giật mình bĩu môi bấm nút kéo cửa sổ xe lên

Anh bạn tài xế vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn bọn họ qua gương cũng nổi hết gai ốc vì bầu không khí trong chiếc xe này không bình thường chút nào, anh ta có chút sợ hãi vị đổng sự trưởng này, bên ngoài lạnh hơn cả tảng băng nhanh trong lời nói thấy được sự quan tâm người đang ngồi kế mình

“Tới rồi, tạm biệt Lý tổng” Chiếc xe dừng lại, anh tài xế quay người lại mỉm cười chào tạm biệt Lý Thẩm

Cô gật đầu “Cảm ơn chủ tịch, tôi vào đây” Rồi nhanh tay mở cửa bước ra chạy băng qua đường trở về nhà

Lúc Lý Thẩm xuống xe, anh tài xế quay lại vô tình bắt gặp anh mắt đầy sát khí của chủ tịch nhìn mình, nụ cười trên môi cũng tắt nắng từ đó.

“Tan làm muộn vậy con gái? Ăn gì chưa?” Lão Lý chưa ngủ mà đứng sẵn ở cửa chờ cô

Lý Thẩm tháo giày cao gót rồi khoác lấy tay ông “Sao ba chưa ngủ nữa, muộn lắm rồi đấy! Lý phu nhân đâu ạ”

“Bà ấy nghe tiếng mở cửa biết con về nên đã chạy vào bếp hâm nóng thức ăn rồi”

“Mẹ, con ăn qua rồi, hai người nhanh chóng đi ngủ đi” Lý Thẩm vừa đi vào bếp vừa nói vọng, bà Lý nghe vậy liền đi ra “Ăn ngoài không tốt đâu, nếu xong việc thì phải về nhà ăn chứ”

“Được rồi Lý phu nhân lại đến giờ càu nhàu đây mà.

Con tăng ca nên phải ăn ngoài chứ không con đã sớm về nhà ăn rồi.

Món phu nhân làm là ngon nhất mà” Lý Thẩm tiến đến ôm lấy bà

Bà Lý gỡ tay cô ra hờn dỗi đi về phía lão Lý “Được làm nũng là giỏi, lão Lý chúng ta đi ngủ.

Cô ngủ sớm đi đấy không phải thức khuya làm việc tiếp đâu”

“Eyy, con biết rồi, hai người nhanh đi ngủ đi” Lý Thẩm khoác tay qua vai hai người đẩy về phòng ngủ

Đang bước lên lầu thì điện thoại Lý Thẩm reo lên, là một dãy số lạ.

Cô nhấc máy nghe thử là ai muộn vậy rồi còn gọi cho mình

“ Thẩm tử, mình vừa đáp máy bay xuống Hứa Tô, mai cuối tuần chúng ta đi ăn một bữa nhé”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Thẩm vừa bước lên bậc thang vừa mỉm cười đáp “Được.

Muộn như vậy rồi cậu về nhà chưa? Có cần mình tới đón không?”

“Không cần, Hạo Hiên đang giúp mình xách hành lý lên xe, anh ấy chở mình về.

Cậu không cần lo lắng đâu, mình gọi chỉ để ngày mai cậu không hẹn với người khác thôi”

“Mình thì có thể hẹn ai chứ, ngày mai còn tính tăng ca nhưng nếu cậu đã hẹn thì mình đành vì cậu mà bỏ việc vậy hihi” Lý Thẩm bật cười vừa đáp vừa mở cửa phòng treo túi xách lên móc

“Mình nghe nói cậu vào Thịnh Thế rồi, không sao đấy chứ?” Giọng Tiêu Tiêu có chút thay đổi, Lý Thẩm nhận thấy sự lo lắng qua lời nói của cô

“Sao là sao chứ, cứ làm thôi”

“Mình hỏi vì lo lắng cho cậu, nếu cảm thấy không ổn thì có thể nghỉ việc” Tiêu Tiêu vừa dứt lời người đàn ông ngồi bên ghế lái chèn vào “Không ổn gì chứ, em mà lo lắng cho Thẩm tử như vậy thì cùng vào công ty bảo vệ cô ấy đi”

Vậy là Lý Thẩm để máy vậy im lặng nghe hai người nào đó đấu khẩu “Em không thích làm việc cho người đó, vô vị”

“Thì em lo lắng cho bạn em thì sao không cùng cô ấy làm việc ở một chỗ.

Hay là em sợ tình yêu công sở chứ gì?”

“Có gì phải sợ, được thôi, Thẩm tử mình sẽ vào đó cùng cậu.

Nhưng phải cho em vị trí cao một chút, em từ chức tổng giám ở tập đoàn lớn không phải về đây chỉ làm một nhân viên nhỏ đâu đấy”

“Không thành vấn đề, chỉ cần Hạo phu nhân thích” Bao lâu qua khuyên cô về Thịnh Thế không được không ngờ trong phút kích động lại dễ dàng đả động cô như vậy, coi như hợp ý anh, Hạo Hiên anh nợ Lý Thẩm một lời cảm

ơn

Lý Thẩm lắc đầu thở dài “Hai người cãi nhau tiếp đi mình tắt máy đây”

“Nhớ đấy, mai mình nhắn địa chỉ cho cậu”

“Được được”

Đã rất lâu rồi, Lý Thẩm mới ngủ nướng tới tận chiều, nếu như bà Lý không gọi có lẽ Lý Thẩm sẽ ngủ hết ngày mất.

Cả tuần qua đối với cô mà nói có quá nhiều mệt mỏi rồi, ngủ lâu một chút cũng tốt

“7h tối nay ở Bồng Lai nhé” Lý Thẩm mở điện thoại ra, Tiêu Tiêu đã nhắn điểm hẹn không còn sớm nữa cô phải soạn sửa xuất phát thôi

Xe taxi dừng trước nhà hàng Bồng Lai, Lý Thẩm vươn chân đặt giày cao gót xuống đất bước ra khỏi xe, sửa lại chiếc váy trễ vai trẻ trung để lộ bộ xương quai xanh quyến rũ, Lý Thẩm thong thả bước vào bên trong

“Hoan nghênh quý khách”

“Tôi có hẹn trước, phòng VIP 205” Lý Thẩm mỉm cười thân thiện với nhân viên lễ tân

Nhân viên gật đầu dẫn cô đến phòng riêng dành cho khách VIP, cửa phòng mở ra, nụ cười tươi như hoa của Lý Thẩm cũng bị dập tắt.

Lý Thẩm hơi sững người khi nhìn nhiều người ngồi trong bàn đang chờ mỗi mình cô.

Lý Thẩm vốn dĩ còn tưởng rằng mỗi mình cô và Tiêu Tiêu cùng ăn một bữa thôi chứ

Tiêu Tiêu biết cô khó xử liền đứng dậy khỏi ghế đi về phía Lý Thẩm kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh Trâu Nghiêm Hạ “Nào, Thẩm tử cậu vào ngồi đi”

Đới Khải nhìn thấy người con gái kia bước vào ngồi đối diện mình khiến anh có chút mất hồn, hôm nay cô đối với anh mà nói đặc biệt xinh đẹp.

Còn Trâu Nghiêm Hạ nhìn thấy Lý Thẩm liền khó chịu tính cầm túi rời khỏi thì bị Lục Vũ Bình và Ngụy Tiêu Tiêu giữ lại “Hạ, có chuyện gì nói sau đi, mọi người tụ họp đừng để mất vui”

Trâu Nghiêm Hạ miễn cưỡng ngồi xuống, Lý Thẩm nhìn cô với ánh mắt có lỗi nhưng lại không biết nên nói gì mới phải đây.

Hạo Hiên nhận thấy bầu không khí trong căn phòng có chút căng thẳng liền lên tiếng “ Thẩm tử đi lâu như vậy cuối cùng cũng về rồi, hôm nay không có Mộ Ngôn vì cậu ấy đi công tác rồi nhưng chúng ta cứ cùng ăn uống vui vẻ nhé Chủ tịch Đới mời”

Đới Khải gật đầu rồi gọi vọng ra người phục vụ đứng đợi sẵn ở bên ngoài “Phục vụ, dọn món đã gói lên đi”

Phục vụ bước vào cúi người nhận lệnh “Vâng” Sau đó nhân viên liền đẩy những xe đồ ăn cung đình hảo hạng vào cùng chai rượu vang của năm 1958.

Đồ ăn được dọn ra, Nghiêm Hạ và Lý Thẩm ngồi cạnh nhau không được thoải mái, cả hai đều muốn nói gì đó với nhau nhưng vẫn là không thể mở được miệng

-Thiên Di-