Xe buýt không lâu sau liền dừng xuống trạm, Lý Thẩm bước xuống nhìn con đường dẫn đến trường, bóng dáng ngôi trường thoắt ẩn thoắt hiện ở phía trước

Cô cứ vậy một mình cúi đầu bước trên con đường nhỏ, đưa tay chạm nhẹ lên vách tường men theo đó mà đi.

Đoạn đường này đã từng trải qua rất nhiều tổn thương mang những nụ cười thuở ban đầu trôi dần lạc vào lãng quên

Thật sự thời gian đã khiến cô trở nên yếu đuổi mà kiên cường, từng đi trên con đường này, ngay phía sau lưng anh muốn biết bao có thể được ở bên anh thật lâu nhưng bây giờ cứ mỗi đêm nghĩ về những yêu hận tình trường liên quan đến anh tất cả giờ chỉ là miền ký ức như cuốn phim ngắn tua chậm khiến cô nhớ về một hồi ức mang tên anh

Đứng trước cổng trường, những hình ảnh quen thuộc của mùa hạ năm đó lại xuất hiện ngay trước mắt cô như thứ ảo giác

“Đới Khải, anh đi nhanh chút đi, học sinh đều nghỉ hè rồi chúng ta vào một chút không sao đâu” Lý Thẩm cầm tay Đới Khải kéo kéo

Bác bảo vệ nhìn thấy liền chỉ chỉ “Hai cô cậu kia nghỉ hè rồi còn đến trước làm gì?”

“Bác còn là Lý Thẩm đây mới mấy năm đã quên con rồi sao?” Lý Thẩm vẫn không chịu buông tay Đới Khải cứ vậy tiến tới nhà nhỏ tránh nắng của bảo vệ trường

Người bảo vệ nheo mắt nhìn hai người thật kỹ rồi lại hân hoan “Lý Thẩm đấy à, đó chẳng phải Tiểu Khải sao? Hai đứa về thăm trường à, nhanh vào đi”

“Cảm ơn bác, bọn con vào đây ạ” Lý Thẩm nở nụ cười tươi như hoa cảm ơn rồi không nói không rành liền kéo anh vào theo

Hai người cùng nắm lấy tay nhau đi một vòng sân trường, đi qua sân bóng “Anh xem là sân bóng năm ấy anh vẫn thường chơi kìa.

Em vẫn thường đứng ở đây để nhìn anh chơi bóng đấy”

Lý Thẩm chỉ vào một góc ở dưới cây cổ thụ gần đó, mấy năm qua cái cây vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn rợp bóng che nắng cho cô suốt bao năm

Anh ngoảnh sang nhìn cô trìu mến, đưa ngón trỏ gõ nhẹ lên sống mũi của cô “Ngốc vậy, sao không đứng gần một chút có thể nhìn anh rõ hơn”

“Em mới không thèm nhé, nhìn anh từ xa đã thấy đặc biệt vui rồi, đứng gần mọi người sẽ nghĩ em là đứa mê trai thì sao?” Lý Thẩm buông tay ra quay lưng đối mặt với anh rồi bắt đầu đi lùi

Đới Khải chỉ cần bước một bước thật dài thôi đã có thể đến gần Lý Thẩm, anh đưa tay vòng qua eo ôm lấy cô “Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên là không phải rồi” Cô thoát khỏi vòng tay của anh chạy lên trước “Chúng ta tới hội trường đi”

Nhìn thấy bạn gái mình chạy đi nhanh như vậy, anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười rồi đi theo sau

Đi vào trong hội trường rồng lớn Lý Thẩm nhanh chóng nhìn thấy vị trí ghế và chỉ cho Đới Khải “Em từng ngồi chỗ đó ngẩn ngơ nhìn anh thay mặt đội phát biểu đấy”

Anh xoa xoa đầu cô mỉm cười, anh vui vì mọi thứ liên quan đến anh có đều biết đều để ý.

Cô từng vì anh mà chạy đường vòng để có thể đi sau lưng anh, làm mọi thứ để nhận được sự chú ý của anh

Ngồi trong hội trường không hiểu sao nhìn lên bục trên kia nước mắt cô cứ vậy mà tuôn rơi, nghĩ lại đúng thật là cô và anh có rất nhiều kỷ niệm tại nơi này khi chưa bên nhau và kể cả đã ở bên nhau

“Lý Thẩm…” Giọng nói quen thuộc của người đàn ông đánh thức cô khỏi ảo giác lúc này

Nhìn thấy Mộ Ngôn đang đứng ở cửa ra vào hội trường cách đó khá xa, Lý Thẩm nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt mỉm cười đáp “Mộ Ngôn sao anh lại ở đây”

Mộ Ngôn men theo con đường đi lên phía ghế Lý Thẩm đang ngồi “Tìm em”

“Anh đúng là xuất quỷ nhập thần, sao em ở đâu anh cũng có thể tìm ra vậy” Lý Thẩm có chút ngạc nhiên khi anh biết cô ở đây”

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh đáp “Anh đâu thể thần thông quảng đại vậy được, vô tình nhìn thấy em ở trạm xe buýt, dáng vẻ thất thần của em khiến anh có chút lo lắng nên đi theo không ngờ là em về trường cũ”

“Ừ đã rất lâu rồi không trở về đây, thấy chuyến xe dừng ở trạm đi về gần trường nên em muốn về xem sao” Lý Thẩm mỉm cười

“Xem ra nơi này có rất nhiều kỷ niệm để em nhớ về nhỉ? Sao kể anh nghe về thời học sinh cao trung huy hoàng của em xem “

Tưởng rằng nếu hỏi như vậy sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn nào ngờ sắc mặt lại trở nên kém đi, ánh mắt có chút dao động nhưng trên miệng vẫn cố mỉm cười thật tươi “Huy hoàng gì chứ!”

Mộ Ngôn biết mình đã phạm lôi liền áy náy “Xin lỗi làm em không vui rồi”

“Có gì đâu, cũng chỉ là những ký ức về người đàn ông đó thôi, không nghĩ tới là được mà, em chỉ đơn thuần là muốn trở về thăm trường thôi” Lý Thẩm quay sang nhìn Mộ Ngôn, ánh mắt thật thà ấy đã phần nào khiến anh yên tâm nhưng mọi thứ đều không phải vì mọi thứ nơi đây đều liên quan đến anh ấy, thăm trường chỉ là cái cớ mà đúng ra phải là cô nhớ…

“Được được được, không nói chuyện này nữa, không còn sớm rồi anh đưa em về nhé”

Cô đứng dậy đáp “Em muốn tới lớp họ cũ một chút, nếu anh có việc thì về trước đi, lát nữa em bắt xe về cũng được”

Mộ Ngôn đứng dậy theo cô “Anh không bận, vậy anh đi cùng em, anh cũng muốn tham quan nơi này”

“Được”

-Thiên Di-