Trở về phòng cô thở hổn hển, chân mang giày bị trầy da, tháo giày liền trách mắng hai cô bạn xấu của mình “Các cậu chơi xấu vậy, bỏ mình ở lại, mãi mới thoát được anh ta”

Nghiêm Hạ đã sớm thay đồ tẩy trang yên vị trên giường đắp mặt nạ trả lời cô khó khăn “Còn không phải giành không gian riêng cho hai người sao?”

Cô tức giân ném áo khoác lên giường chửi bậy “Không gian cái con khỉ, mình tránh anh ta còn không được”

“Ay… Đại luật sư trong tương lai ai lại nói bậy như vậy! Với cả cậu không nhìn ra sao? Bọn mình thì nhìn ra rất rõ đấy!!” Tiêu Tiêu đang làm việc với những con số cũng phải ngoảnh lại nói lý với cô

“Đùa kiểu gì nực cười vậy, anh ta mà thích mình trừ phi trời sập” Cô cười phá lên buông một câu hờ hững chẳng thèm nghĩ đến nữa đi vào phòng tắm thay đồ và tẩy trang

Đặt lưng xuống giường khiến cô không ngủ được, tất cảchìm vào trong giấc ngủ nhưng cô lại chìm vào mộng cảnh cùng anh ngắm tuyết ngoài hành làng.

Bây giờ thật sự cô muốn tin, tin rằng cùng nguoif mình thích ngắm tuyết đầu mùa, tình cảm của mình rồi sẽ tốt đẹp

Dù chỉ là mơ mộng hãy cho cô được nằm mơ, một chút thôi bởi vì giấc mộng có anh cô nguyện ý bước vào ảo cảnh.

Vì một lời hứa sẽ cùng nhau đi chơi Thiên Đàn khiến cô bằng lòng đợi, mong ngóng từng giờ.

Bởi có mơ cô cũng không dám mơ anh dẫn cô đi chơi.

Có hay không cơ hội cho bản thân cô? Thích thầm chính là vậy, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép.

Vì sợ rằng một mai đến cả bạn bè cũng không thể làm.

Chỉ trách lòng kiêu hãnh của cô quá cao một lời cũng chẳng dám nói, chỉ trách cô quá nhút nhát, không biết nói ra như nào

*Nhật ký thân yêu*

… ngày tháng năm

3 năm cao trung của tôi sắp sửa kết thúc bằng kỳ thi đại học, tôi sẽ có thể gặp lại anh nếu kết quả lần này tốt.

tôi cũng mong nó sẽ tốt.

Tôi làm được

Phổ thông Hứa Tô, tôi sẽ nhớ nơi này rất nhiều, cảm ơn vì đã gặp được nhưng người bạn, và chính tại nơi này tôi đã gặp và thích anh.

Tôi vẫn nhớ như in hình dáng anh ngày đó, hình ảnh đó khiến tôi đem lòng yêu anh hết cả 3 năm thanh xuân đẹp nhất của thời học sinh.

Nếu như đã là yêu, cho dù một ngày, một khắc hay chỉ là trong giây lát, đó cũng là cuộc đời, vẫn sẽ là vĩnh viễn

Cảm ơn vì gặp gỡ, cảm ơn vì đã thích anh ấy mà không phải là ai khác.

Người ta nói mối tình đầu sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng vì đó là anh nên tôi sẽ cô dù chỉ còn lại 1 giờ để yêu vẫn sẽ chỉ yêu người con trai đó

Đại học Thanh Hoa tôi tới đây, cố lên nào Lý Thẩm

-----------------------------------------------------------------

Lý Thẩm loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trong tủ đồ quần áo của mình, Tiêu Tiêu tò mò lên tiếng hỏi “ Thẩm tử, cậu tìm gì vậy?”

“A… mình tìm quyển số màu nâu năm ngoái mình hay cầm trên tay đấy, nhưng lâu lắm rồi không dùng không biết đã bỏ đâu” Cô đáp rồi lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm, Nghiêm Hạ vừa nhai bánh vừa nói “Không phải trên kệ sách cậu sao, hôm qua mình đi ngang còn thấy mà”

“Á tìm được rồi, tiểu Hạ Hạ yêu cậu” Nghe nói vậy cô chạy tới kệ sách tìm thấy liền vui mừng nhảy cẫng lên

"Chỉ là cuốn sổ thôi mà" Tiêu Tiêu bĩu môi, cô đáp "Kệ mình đi cậu là đồ nhiều chuyện"

Tiêu Tiêu nghe mình bị mắng liền không yên chạy tới cù cô chọc cười, cả ba cùng phá nhau chạy loạn xạ trong căn phòng của mình.

Đó là cuốn sổ nhật ký thứ hai của cô, cũng chỉ vỏn vẹn mấy trang của năm trước có thời gian liền viết một ít, quyển đầu tiên rất dày nhưng bị cô viết hết rồi, tâm tư 3 năm qua của cô đều ở trong nên được cất vào trong tủ đồ nên cũng tưởng quyển thứ 2 bỏ chung ai ngờ quyển này lại bị cô bỏ xó xỉnh nhìn cái là thấy mà cô thì lại chẳng để ý gì cả

Gần 5 năm qua, từng từ bỏ, từng gục ngã, từng đau lòng nhưng đến cuối cùng tất thảy tình cảm cô vẫn chỉ có thể dành riêng cho anh.

Nhưng tất thay điều đó anh chắc là không biết.

Cô nhiều lần đứng giữa ranh giới tiếp tục hay từ bỏ vì không thể gặp được anh nhưng đau khổ dày vò bao nhiêu cũng khiến cô quyết tâm hơn

Cuốn sổ nhật ký đó chính là người bạn cùng cô chia sẽ nhưng nỗi buồn nỗi nhớ mà nhân vật chính trong câu chuyện được chia sẻ đó, đều là anh.

-Thiên Di-

Lời của tác giả: Ngay tác giả ngồi trên màn hình máy tính 2 tiếng đồng hồ chỉ nghĩ ra từng đó để kết thúc hồi 1.

Tại không biết nên viết như nào để end hồi 1 nên ngắn á hicc