Sau mấy ngày mưa tầm tã thì trời cũng bắt đầu vào đông, thời tiết cũng trở nên khắc nghiệt hẳn, tại một trường đua F1 rộng lớn, hai chiếc xe đua một trắng một đen đang dừng ở vạch xuất phát chờ tiếng súng bắt đầu vang lên không ngừng rồ ga phô trương ưu thế.

Đới Khải sau khi nghe hiệu bắt đầu liền nắm lấy cần số gạt về sau rồi đạp ga lao về phía trước.

Hai chiếc xe vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật và những khúc cua nguy hiểm vẫn hơn thua lần lượt tranh đua vị trí một hai nhưng đến cuối cùng vẫn là Đới Khải cùng “chiến mã” màu trắng của mình vượt lên về đích trước chiếc xe còn lại vài giây.

Hai người đàn ông lần lượt mở cửa bước xuống khỏi xe đua, Đới Khải vươn đôi chân dài của mình ra đứng dậy liền đóng cửa xe tháo nón bảo hiểm ôm lấy nó rồi tựa lên thành xe đợi người đàn ông còn lại bước ra

Lục Lệ Thành sau đó cũng mở cửa bước ra, tháo nón bảo hiểm bỏ lên trần xe rồi đến rút đôi bao tay ra gương mặt vô cảm nhìn vào chiếc xe của mình nói: “Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa.

Nhưng mà không sao cả, cũng chẳng quan trọng”.

Đới Khải nhìn anh ta nhếch mép cười

Hai người bọn họ đổi vị trí nói chuyện đó là đài quan sát của trường đua, cùng nhau tựa lên lan can bảo vệ nhìn về phía mấy chiếc xe đang chạy trên đường đua, Lục Lệ Thành dùng đôi găng tay của mình đập đạp lên vạt quần

Còn Đới Khải nhìn đôi găng tay của mình rồi lên tiếng: “Gọi tôi đến đây có việc gì? Hay là muốn kể tôi nghe cảm giác làm quân sư cho tên vô dụng Vạn Sơn?”

Quay sang nhìn thấy Lục Lệ Thành nhìn xuống dưới mà không đáp anh liền nói tiếp, hình như trước giờ anh chưa từng nhiều lời với hắn ta đến thế

“Đáng lẽ ra tôi nên nhìn ra sớm thủ đoạn của anh, cũng nên tin lời Alex mới phải.

Tiếp cận cô ấy để đối phó với tôi à.

Lẽ nào anh sợ thua đến vậy?”

Lục Lệ Thành cười khổ đáp: “Đới tổng, anh coi trọng tôi quá rồi.

Lần này gọi anh đến chủ yếu là muốn mài dũa kỹ năng đua xe.

Ngoài ra còn muốn nói với anh, có những chuyện có thể nhường nhưng có những chuyện không nhường được”

“Có ý gì?” Đới Khải chau mày khó hiểu nhìn thẳng vào mắt anh ta

Anh ta cũng không né tránh mà lấy từ trong túi quần ra một chiếc cài cà vạt đính viên ngọc trai nhỏ lên tỉ mỉ nhìn nó đáp: “Cái này là quà 2 năm trước cô ấy tặng tôi lúc Ái Đạt thành công mở rộng quy mô thị trường ở Singapore.

Lý Thẩm, đúng là một cô gái tốt.

Trước đây tôi đã đồng ý với…”

Lời chưa dứt, Đới Khải đã nắm lấy cổ áo của Lục Lệ Thành gằn giọng: “Lục Lệ Thành, tôi cảnh cáo anh đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, đó là người phụ nữ của tôi, tránh xa cô ấy một chút”

Nhìn thấy sắc mặt gấp gáp này của Đới Khải khiến anh ta cười lớn sảng khoái rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ánh mắt kiên định đáp: “Ban nãy tôi nói qua rồi, có những chuyện nhường được nhưng có chuyện thì tuyệt đối không, giành lại được, tôi nhất định sẽ giành”

Anh ta gạt tay Đới Khải ra khỏi cổ áo mình trước khi quay lưng đi còn không quên nở một nụ cười quỷ dị, một bộ mặt nguy hiểm mà trước giờ Lý Thẩm chưa từng thấy qua

Đới Khải ánh mắt sắc lạnh nhìn bóng lưng anh ta, tay nắm chặt thành quyền tức giận đấm vào thành lan can đến đỏ tay.

Ngày đó Alex nói anh cẩn thận vì có một người đàn ông thường xuyên gọi điện qua lại với Lý Thẩm, anh nên điều tra ra mới phải.

Cà phê đen nóng hổi hơi thổi lên nghi ngút, phòng làm việc của Mộ Ngôn cũng đã phải sử dụng đến máy sưởi ấm rồi.

Mộ Ngôn ngồi tựa lên thành ghế bàn làm việc vừa xem điện thoại vừa nghe thư ký Tiểu Lộc báo cáo

“Lão Đại, anh xem ảnh tôi gửi rồi chứ? Đới tổng nói không sai, lần này mọi chuyện quả nhiên có liên quan đến Lục Lệ Thành.

Hơn nữa bọn họ cũng liên lạc qua điện thoại rất nhiều lần”

Mộ Ngôn đặt úp điện thoại xuống bàn, hai tay nắm lấy tay đỡ của ghế xoay qua xoay lại chầm chầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng làm việc: “Quả nhiên là hắn ta, cuộc chiến khốc liệt này sắp bắt đầu rồi đây”

“À vẫn còn một chuyện nữa, La tổng đã viết một lá thư khen ngợi gửi lên tổng bộ, biểu dương anh và Dương tiểu thư.

Đổng sự trưởng đã đánh tiếng rồi, lát nữa bên trên cũng sẽ chính thức công bố quyết định chuyển Dương Ái Linh tiểu thư lên làm nhân viên chính thức trước thời hạn thực tập.

Anh có vui không?” Thư ký Tiểu Lộc nhớ ra chuyện liền lên tiếng

Anh nghe vậy liền xoay ghế trở lại nhìn thư ký của mình bất giác mỉm cười rồi đáp: “Tôi thì có gì mà phải vui chứ.

Người vui mới là cô ấy chứ, nhưng lần này quyết định hơi nhanh vội rồi, như vậy sẽ khiến cô ấy đắc ý mất.

Cứ vậy đi, nghe theo sắp xếp của tổng bộ”

Ngay lúc này, Dương Ái Linh cầm theo tách cà phê nóng đặt lên bàn ngồi vào vị trí thì Kiều Mạch cũng xuất hiện ở phòng làm việc của nhân viên, cô ta vỗ tay vài cái thật lớn để thu hút sự chú ý của mọi người

“Mọi người dừng công việc trong tay lại, tôi có chuyện muốn tuyên bố.

Lạc tổng của công ty giải trí Vạn Hoa đã viết thư khen ngợi hết sức biểu dương tinh thần của UP chúng ta gửi lên tổng bộ.

Đương nhiên không thể thiếu công lao chỉ huy của Mộ tổng.

Hmmm..

Còn một đồng nghiệp nữa có biểu hiện rất xuất sắc, Dương Ái Linh…” Kiều Mạch sau khi tuyên bố biểu dương thì hừm nhẹ một cái nhìn qua Dương Ái Linh gọi tên

Cô nghe thấy mình được gọi liền đứng lên, biểu cảm gương mặt của Thẩm Hi cũng không mấy có hảo ý, ánh mắt cũng có thể ghen ghét ganh tỵ

“Vì biểu hiện xuất sắc của cô, công ty quyết định kết thúc kỳ thử việc của cô trước thời hạn, chính thức chuyển cô sang bộ phận chuyên viên phân tích làm nhân viên chính thức.

Cô cũng sẽ tiếp tục theo vụ của Vạn Hoa cùng Mộ tổng, giúp bọn họ thành công lên sàn, lúc đấy phần thưởng cũng sẽ lớn hơn đấy”

Dương Ái Linh hay tay đan chặt lấy nhau mím môi, đuôi mắt cong lên không thể che giấu niềm vui, cô tự hào vì mình đã dùng chính thực lực của bản thân để trở thành nhân viên chính thức.

Mọi người cũng gật đầu tán thưởng nỗ lực của cô trong 2 tháng qua, đúng lúc này Mộ Ngôn từ phòng làm việc riêng bước ra vỗ tay khen ngợi, tất cả mọi người cũng đồng loạt vỗ tay chúc mừng Dương Ái Linh hoàn thành kỳ thử việc trước thời hạn 1 tháng

Kiều Mạch bước đến gần một bước đưa tay ra trước mặt Dương Ái Linh mỉm cười: “Chúc mừng, hoan nghênh cô gia nhập UP”

Dương Ái Linh không chần chừ mà mỉm cười bắt tay với Kiều Mạch: “Cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục cô gắng”

Hai người bắt tay nhau một hồi thì Kiều Mạch gật đầu buông tay về phòng làm việc.

Mộ Ngôn cũng mỉm cười nhìn cô ra hiệu xem tin nhắn điện thoại rồi cũng rời khỏi

Cô ngồi xuống ghế chuẩn bị cầm điện thoại lên xem thì Thẩm Hi chạy tới, giọng điệu nịnh nọt: “Chúc mừng cô nhé, với tư cách là nhân viên chính thức đầu tiên trong bốn người chúng ta, cô phải mời chúng tôi một bữa đấy”

Dương Ái Linh gượng cười nhìn cô ta một cái rồi xem tin nhắn của Mộ Ngôn vừa gửi đến với nội dung “Tối nay có bữa tiệc nhỏ cùng bạn bè thân thiết, đi cùng chứ? Đưa em đến giới thiệu với mọi người” cô liền ngẩng đầu nhìn hai người đồng nghiệp còn lại cũng thực tập cùng mình là Lộc Vũ và Chung Hứa Thu liền gật đầu đáp cho qua chuyện: “Ngày mai đi, hôm nay tôi có hẹn rồi”

Thâm Hi giọng điệu mỉa mai: “Ngày mai thì ngày mai, tôi cũng không khách sáo đâu”

Dương Ái Linh cũng không quan tâm mấy lời cô ta nói, đọc lại tin nhắn một lần nữa bất giác mỉm cười hạnh phúc, cô gõ nhanh bàn phím trả lời tin nhắn của anh- “Được”- Mộ Ngôn muốn giới thiệu cô với bạn bè thân thiết nhất của anh mấy năm qua cô đương nhiên không thể từ chối, 9 năm cao học khiến cô bỏ lỡ quá nhiều điều về anh rồi!

“Người đã đến với tôi trong bóng tối,là người cho tôi thấy ánh dương ấm áp thay đổi bóng tối cô quạnh,người cho tôi những thói quen chẳng thể xóa nhòa.Tình yêu đó tôi đã khắc vào xương tủy...!Tôi là dòng sông cô quạnh còn người chính là đom đóm tỏa sáng trên dòng sông của tôi,người là may mắn, là hạnh phúc cả một đời !”

-Thiên Di-