Đới Khải mỉm cười nhìn cô trìu mến, người con gái anh quen biết ngần ấy năm không biết đến rượu là gì kết quả là sau 5 năm không gặp cô lại thay đổi rồi.

Lúc say dường như chính là lúc con người cô trở nên chân thật nhất, đáng yêu đến lạ và biết hờn dỗi trách cứ người khác chứ không phải là bộ dạng thường ngày chỉ biết im lặng gánh vác mọi thứ.

Anh nghĩ bản thân mình chính là nguyên nhân khiến cô trở thành người trưởng thành tự chịu đựng nỗi đau như vậy

“Xin lỗi vì đã khiến em trở thành như vậy.

Ngày tháng sau này mong em bỏ mọi lớp phòng bị, có thể khóc, có thể náo loạn trước mặt anh”

Anh vừa dứt lời Lý Thẩm chỉ cách anh một hơi thở đã nhắm mắt, luồn tay qua ôm lấy cổ Đới Khải chủ động hôn lấy anh.

Đới Khải dường như rất hưng phấn.

Môi lưỡi của cô mô phỏng động tác của anh, khiêu khích, cuốn lấy đầu lưỡi của anh.

Trái tim Đới Khải xao động trong giây lát, bọn họ cuồng nhiệt dính lấy nhau một lúc rồi dừng lại, anh bế ngang người Lý Thẩm, đi về phía phòng ngủ

Lý Thẩm nhắm mắt tựa vào lồng ngực anh, được anh nhẹ nhàng đặt xuống giữa chiếc giường.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, trong căn phòng ánh sáng của chiếc đèn ngủ yếu ớt, Đới Khải cúi xuống ánh mắt triều mến chiều chuộng nhìn người con gái sau khi cùng mình hôn cuồng nhiệt đã ngủ thiếp từ khi nào khiến anh bất giác cười

"Sâu rượu! Rồi sẽ có ngày em tự nguyện giao phó thân mình cho anh"

Đới Khải giúp cô cởi áo khoác vest ra rồi đắp chăn lên người cô còn anh vào phòng thay đồ đổi sang một bộ đồ thoải mái hơn

Sau khi bước ra khỏi căn phòng thay đồ đã thấy Lý Thẩm đạp tung chăn, anh lắc đầu ngao ngắn bế cô xích sang một bên rồi từ từ nằm xuống, để cô kê đầu lên cánh tay của mình.

Anh kéo chăn lên đắp cho cả hai rồi nhẹ nhàng hôn lên sống mũi cao dài của cô thủ thỉ: "Ngủ ngon"

Lý Thẩm bất giác đưa tay lên gãi mũi rồi vùi đầu vào ngực Đới Khải, tay vòng qua ôm chặt lấy người anh

Trời bên ngoài mới sáng sớm đã mưa rả rích, Lý Thẩm tỉnh dậy trong một căn phòng tối mịt từ không gian cho đến đồ vật đều bao trùm gam màu tối, chỉ có ánh sáng đèn ngủ hiu hắt khiến cô có thể nhìn được bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn không người

Đầu cô đau như ai cầm búa bổ vào, khó khăn kéo chăn bước xuống giường mò mẫn công tắc điện của phòng.

Cả căn phòng cuối cùng cũng sáng trưng, mọi đồ vật cũng hiện rõ hơn khiến cô thở phào nhẹ nhõm bởi mọi thứ trong căn phòng không quá xa lạ với cô

Lý Thẩm nhìn về phía chiếc bàn gỗ cổ điển ở một bên góc cửa sổ, trên bàn là 2 chậu cây xương rồng sinh trưởng rất tốt.

Cô mỉm cười nhìn ngắm nó không tự chủ chạm vào gai cây khiến ngón trỏ bị thương chảy máu

Đúng lúc đó Đới Khải mở cửa bước vào cùng canh giải rượu và ly nước mật ong nhìn thấy cô bị thương liền lo lắng đặt mọi thứ xuống bàn hỏi thăm: “Em có sao không?”

Lý Thẩm nhìn anh lắc đầu, Đới Khải yên tâm hôn lên trán cô rồi cầm ly nước lên đưa cho cô: “Hôm qua uống nhiều như vậy, nào… uống nước mật ong đi sẽ đỡ đau dạ dày hơn”

“Xin lỗi, em làm phiền anh rồi” Lý Thẩm nhận lấy áy náy nói rồi nhấp một ngụm nước mật ong, cảm giác dạ dày cũng dễ chịu hẳn

Đới Khải xoa đầu cô nói: “Ngốc, không phiền chút nào.

Nếu cảm thấy bức bối em có thể tìm anh nói chuyện, hà cớ phải lấy rượu giải sầu, một mình đi về như vậy rất không an toàn”

“Haizz lần này em cảm thấy bản thân thật vô dụng, không giúp gì được cho cô gái đó khiến em có lỗi vô cùng” Lý Thẩm cúi đầu nhìn xuống ly mật ong mình đang cầm, giọng điệu buồn bã bất lực

Anh ôm lấy cô an ủi: “Chuyện này vốn dĩ không phải trách nhiệm em gánh vác, đừng tự trách.

Bên kia mọi chuyện cũng ổn thỏa, đi đúng với kế hoạch.

Em yên tâm chờ kết quả đi”

“Anh nói vậy thì em tất nhiên yên tâm.

Đúng rồi, cây xương rồng này phát triển rất tốt nhỉ”

Đới Khải gật đầu, cầm một chậu cây lên rồi đáp: “Mỗi ngày anh đều tỉ mỉ chăm sóc nó”

Cô mỉm cười tính nói gì đó thì ánh mắt lướt qua kệ sách của anh: “Sách Lỗ Tấn!”

Lý Thẩm đi tới kệ sách lấy xuống cuốn “Chuyện cũ viết lại” trong tập sách của Lỗ Tấn xuống, nhẹ nhàng sờ lên nó bất giác mỉm cười: “Cuốn sách này?”

Đới Khải đi tới ôm lấy cô từ đàng sau, kê cằm lên vai cô, hai gương mặt áp sát nhau

“Đúng vậy, là cuốn sách anh cố tình bỏ lại ở tiệm cà phê”

“Cố tình?”

Anh mỉm cười, buông tay ra xoay người cô lại hai mắt nhìn nhau, anh nhấp mắt khẳng định cô nghe không nhầm: “Không sai, cố tình bỏ lại để em nhìn thấy nó…”

Lý Thẩm gương mặt khó hiểu nhìn anh hỏi: “Khoan đã, tại sao chứ?”

“Gây sự chú ý! Nghe có vẻ khó tin nhưng ngày em kéo vali đến nhập học anh đã để ý đến em rồi” Đới Khải gương mặt nham hiểm đáp

Cô càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, giống như kiểu bao năm qua bản thân bị lừa gạt một cách trắng trợn không hề hay biết: “Không thể nào thật vô lý, ngày hôm đó em căn bản không nhìn thấy anh, chỉ có Mộ Ngôn…”

“Anh ở phòng họp của hội sinh viên nhìn thấy em đi với cậu ấy nên em căn bản không thể thấy anh.

Điều anh luôn áy náy nhất chính là 2 năm cao trung không thể nhớ em kĩ hơn, khiến em tự khép mình trong tình yêu thầm kín ấy.

Gặp lại em, yêu nhau cùng vượt qua sóng gió, anh tin nó là sự an bài tuyệt đẹp nhất của ông trời.

Chúng ta sau này đừng bỏ lỡ nhau nữa, được không?” Đới Khải ôm chầm lấy cô dịu dàng vút tóc cô giọng nói trầm ấm khiến Lý Thẩm xao xuyến

Cô gật đầu, nước mắt hạnh phúc lưng tròng, nhưng trong lòng không bớt đi sự ưu phiền.

Cô sợ rằng quá khứ sẽ một lần nữa được đào bới, hận thù giữa hai gia đình sẽ không thể che giấu và bọn họ có nguy cơ phải lìa xa một lần nữa

Cả đêm qua tới giờ mưa rơi không ngớt khiến bầu trời mây đen giăng kín, căn biệt thự sáng đèn Dương lão nhàn hạ nắm từng nhúm nhỏ thức ăn rải xuống hồ cá quý ông nuôi mấy năm qua.

Mộ Ngôn gõ cửa bước vào, cúi người kính cẩn chào hỏi

“Lão gia”

“Mọi việc vẫn ổn chứ?” Dương Lão không quay người lại, ông vẫn thản nhiên cho cá ăn vừa hỏi thăm

Mộ Ngôn hai tay nắm chặt lấy nhau, gật đầu đáp: “Người yên tâm, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của con.

Linh Nhi vẫn ổn chứ ạ?”

Dương Lão nghe vậy liền đặt hộp đựng thức ăn cho cá xuống chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh chân, xoay người nhìn Mộ Ngôn ánh mắt cũng trở nên ôn hòa không che giấu được nỗi ưu phiền của mình: “Con bé đã gặp bao nhiêu là nguy hiểm như vậy, đêm qua lại say khướt.

Con nói xem làm sao ta yên tâm được”

“Con hiểu nỗi khổ tâm của ngài nhưng càng kiểm soát em ấy càng muốn thoát ra khỏi vỏ bọc an toàn.

Lần này nên để em ấy có cơ hội chứng minh bản thân mình”

Dương Lão bước chậm vài bước về phía bàn làm việc ngồi xuống ghế: “Tiểu Ngôn à, đứa trẻ này cũng chỉ có con là hiểu nó nhất.

Bao năm qua ta vì thương trường đấu đá mà quên mất mình cũng có một gia đình, Tiểu Lệ đi rồi ta chỉ còn Linh Nhi, con bé là tài sản quý báu nhất mà Tiểu Lệ mang đến cho ta nhưng đến cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được con gái ta mong muốn điều gì.

Mấy năm qua ta vẫn luôn dằn vặt mình rằng việc khiến con bé từ bỏ ước mơ theo nghiệp của mẹ nó có phải là sai lầm và tội lỗi hay không…”

“Lão gia, ngài đừng nói vậy.

Con tin rằng cho em ấy chọn như nào đi chăng nữa thì cũng đều không oán trách bất kì ai và bất kì điều gì bởi vốn dĩ Linh Nhi rất hiểu chuyện và lương thiện”

Ông gật đầu, tháo kính lão của mình ra nhẹ nhàng lau nó rồi nói: “Thôi được rồi, ta già rồi, mọi chuyện để con quyết định nhưng tuyệt đối không thể để Linh Nhi gặp chút thương tổn nào”

Mộ Ngôn cúi đầu: “Vâng ạ! Con lên thăm em ấy”

-Thiên Di