Khi Thịnh Hạ về đến nhà, bố mẹ cô đã thu dọn xong, hai người đang ở trên gác.

Nhà họ Thịnh gồm 4 tầng, mỗi tầng có 2 phòng. Tầng 1 là phòng khách cùng với phòng phòng lưu trữ hàng hóa. Phòng bếp và nhà ăn nằm ở tầng 2. Tầng 3 và tầng 4 gồm các phòng ngủ. Bố mẹ Thịnh ở tầng 3, còn phòng của Thịnh Hạ và Thịnh Xuyên nằm trên tầng 4.

Ngoại trừ tầng 1, những tầng còn lại đều có nhà vệ sinh. Nên nửa đêm có buồn đi vệ sinh cũng không phải xếp hàng chờ đợi.

“Bố mẹ ơi con về rồi!”

“Con khóa cửa chưa?”

“Rồi ạ!” Thịnh Hạ cởi giày xong liền chạy ra ôm mẹ: “Mẹ ơi, lúc con đến nhà chị Nhiên Nhiên vô tình gặp chú thím chị ấy. Hai người đấy ngoài mặt nói muốn đón bà về đoàn tụ nhưng bị bà từ chối. Con nghe bà bảo, bọn họ muốn chiếm lấy căn nhà bởi vì khu này có khả năng nằm trong diện phá bỏ và di dời. Chuyện này có thật hả mẹ?”

“Gần đây mẹ cũng nghe được một số tin tức nhưng mà văn bản của chính quyền còn chưa được cấp xuống. Cho dù là sự thật thì cũng cần một đến hai năm mới có thể di dời khu nhà chúng ta. Hai vợ chồng bọn họ quá nóng vội, chưa gì đã đứng ngồi không yên....”

Bố Thịnh vừa làm xong việc đã lên phòng đi ngủ. Còn mẹ Thịnh vẫn đang thu dọn nhà bếp. Bà vốn biết Giản Kiến Quốc từ trước, nghe Thịnh Hạ kể chuyện bà càng thấy khinh thường. Bà nhắc lại vài chuyện xưa của nhà họ Giản, rồi dường như nhớ ra điều gì, bà nói: “Dù gì cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra, bà Giản ngoài miệng trách móc nhưng trong lòng cũng thấy xót xa. Nhiên Nhiên tính cách hiếu thắng, con không tọc mạch chuyện nhà người ta đấy chứ?”

“Không, đến đó con không hỏi gì cả, chủ yếu đưa táo cho bà, kể vài chuyện vui rồi đi về luôn ạ.”

“Thế là ổn rồi, con nhanh chóng thu xếp rồi đi ngủ đi. Trời tối lắm rồi.”

“Vâng ạ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi ạ” Thịnh Hạ nói xong liền vè phòng.

Phòng Thịnh Xuyên ở phía đối diện không còn tiếng động, có vẻ cậu đã đi ngủ. Thịnh Hạ cũng không quấy rầy em trai, rửa mặt xong rồi xách con rùa nhỏ màu đen vào phòng. Cô đặt nó ở trên ban công, sau đó giới thiệu cho con rùa Brazil vài thông tin về bạn gái mới của nó. Xong xuôi cô mới tắt đèn nằm xuống.

Ngày hôm nay trải qua nhiều chuyện hưng phấn khiến cô không thấy buồn ngủ chút nào hết. Cô lăn qua lăn lại trên giường, quá sốt ruột nên quyết định mở WeChat.

Dein Vater.

Tên WeChat của nam thần nghe cũng có vẻ trừu tượng? Bạn Hạ học kém vội mở trang web ra tra cứu một chút, sau đó cô phát hiện hai từ đơn nhìn như tiếng Anh này, thật ra là tiếng Đức mang ý nghĩa "Cha của bạn".

“……” Cái tên WeChat cũng mang phong thái cao cấp thể hiện con người không thể chạm tới.

Nhưng biết làm sao bây giờ, cô vẫn thích cậu ấy nhất!

Hồi tưởng lại cảnh hai người nói chuyện với nhau, Thịnh Hạ rúc đầu vào trong chăn cười khúc khích. Lúc sau cô mới bò dậy, lật lại điện thoại kiểm tra thêm lần nữa.

Tiếc là vòng tròn bạn bè của cậu chẳng có ai. Thịnh Hạ tiếc nuối, cô lưu luyến nhìn tài khoản và ảnh đại diện một lúc lâu, sau đó mới bịn rịn đặt điện thoại xuống để đi ngủ.

Bạn học Lăng cũng ngủ ngon.

Còn có……

Moazz! Hì hì.

***

Lăng Trí không biết có người đang mơ mộng hôn mình chúc ngủ ngon. Lúc này cậu đang đọc truyện cổ tích cho em gái trước khi đi ngủ.

“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa sống trong rừng rậm xa xôi. Công chúa vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài như rong biển, đôi mắt to như quả nho, đôi môi hồng như ……”

“Đóa hoa!” Em gái ngắt lời cậu: “Hoàng huynh, mẫu hậu từng kể câu chuyện này cho bổn cung nghe rồi, huynh đổi chuyện khác đi.”

Lăng Trí đang suy tư lấy lại tinh thần: “…… Em nói linh tinh gì đấy, ai dạy em từ bổn cung?”

“Em xem TV mà!” Lăng Duyệt chưa đến đến 8 tuổi nói chuyện như bà cụ non: “Mẹ nói em là công chúa nhỏ của bà, theo phép tắc công chúa phải tự xưng bổn cung. Mẹ của công chúa là hoàng hậu, anh trai là hoàng tử, còn bố là hoàng thượng, vợ bé của bố gọi là quý phi. Nhưng hoàng thượng nhà mình băng hà rồi, quý phi cũng không còn lượn qua lượn lại nữa……”

Cái chết của ba Lăng Trí không được quang minh chính đại. Mới đầu ba cậu sa lầy vào chuyện nam nữ, sau đó còn dính líu vào vài phi vụ chính trị. Thời điểm nhà họ Lăng phá sản, nhưng người từng thân cận với nhà cậu ngay lập tức trở mặt. Thậm chí cả cô ruột của Lăng Trí cũng vội vàng cắt đứt liên lạc với nhà cậu. Vào kì nghỉ đông, hai em cậu không được ra ngoài, chỉ có thể ở nhà làm bài tập xem TV. Bọn nhỏ xem TV liên tục nên nhiễm cách gọi này qua phim truyền hình.

Lăng Trí: “……”

Lăng Trí một tay dém chăn chi con bé, tay còn lại day nhẹ thái dương, nói: “Hoàng huynh bây giờ đang đau đầu, tốt nhất em hãy ngủ luôn đi, nếu không anh sẽ dùng đại hình với công chúa.”

Lăng Duyệt tưởng cậu cho phép cô tiếp tục đóng phim truyền hình, cô bé chớp chớp mắt làm nũng: “Nhưng nhân gia chưa muốn ngủ……”

“Không muốn ngủ cũng phải ngủ.”

Trên mặt thiếu niên không có ý cười, chỉ còn sự nghiêm khắc thường thấy, Lăng Duyệt nhìn sắc mặt của cậu, không dám làm ầm ĩ. Cô bé buồn rầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoàng huynh hung dữ, bổn cung không muốn chơi với ngươi nữa.”

Mùa đông phía nam lạnh lẽo, nhà không có máy sưởi, Lăng Trí bọc kín cô bé bằng chăn bông dày sụ, mặt không cảm xúc: “Em mà không ngủ anh sẽ phạt thêm đấy.”

“Anh đừng chiều em ấy nữa, cứ đi ngủ đi. Bọn em lớn rồi, không cần phải nghe kể chuyện trước khi đi ngủ nữa.” Người nói là một cậu bé giống Lăng Duyệt như đúc nhưng tính cách trưởng thành hơn rất nhiều Lăng Đằng.

Lăng Trí cúi đầu quan sát, thấy khuôn mặt mũm mĩm của em trai hiện lên vẻ nghiêm túc, cậu yên lặng một lúc lâu.

Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, thằng bé dường như trầm tĩnh hơn. Trước đây nó không vừa ý chuyện gì cũng khóc lóc kể lể mới mẹ. Bây giờ nó không những không khóc nhiều như trước mà còn hay mang bộ mặt nghiêm nghị. Không giống công chúa Duyệt Duyệt vẫn hay dẩu cái môi nhỏ làm nũng, vô tâm vô phổi, ngây thơ hoạt bát.

Nhất thời Lăng Trí cũng không biết được trạng thái cảm xúc của đứa em nào tốt hơn. Rất lâu sau, cậu đặt quyển "Truyện kể trước giờ ngủ" lên giá sách, xoa đầu hai đứa: “Ừm, em trông chừng con bé này rồi ngủ sớm đi nhé.”

Cậu không am hiểu cũng không kiên nhẫn dỗ dành trẻ con. Nếu không phải thời điểm nhà cậu mới xảy ra chuyện, hai đứa này luôn mất ngủ, đôi khi tỉnh dậy với gương mặt đầm đìa nước mắt, cậu tuyệt đối sẽ không chống đỡ tinh thần ngồi ở đây.

“Là công chúa Duyệt Duyệt, không phải con bé này.”

Lăng Đằng liếc nhìn cô em gái đang nhỏ giọng cãi lại với vẻ bất đắc dĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghiêm nghị dặn dò anh trai: “Trong bình có nước ấm, nếu anh khát thì lấy nước từ đó uống, không cần phải uống nước lã. Thầy bọn em bảo uống nước lã thì trong bụng sẽ có giun.”

“Nước ấm từ đâu ra……” Lăng Trí cau mày: “Em đun hả?”

Cậu suốt ngày làm việc ở bên ngoài, không còn thời gian xử lý việc nhà, thường xuyên quên đun nước ấm hoặc giặt quần áo. Đôi khi buổi tối trở về khát nước lại không kịp đun nước, liền tùy tiện uống mấy ngụm nước lã. Cậu không nghĩ rằng em trai sẽ để ý chuyện này.

“Dạ, em……”

Lăng Đằng còn chưa nói xong, công chúa Duyệt Duyệt mau nhớ mau quên đã giơ cánh tay tranh công trước mặt hoàng huynh: “Em cũng hỗ trợ! Em hỗ trợ đổ nước vào ấm điện!”

Trái ngược với tưởng tượng của cô bé, anh trai không hề khen ngợi mà khuôn mặt càng trở nên nghiêm khắc: “Anh đã bảo với hai đứa không được chạm vào đồ điện trong nhà bếp?”

Hai đứa được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ phải động tay động chân vào việc nhà. Phòng ở bây giờ xuống cấp, đồ điện cũng thuộc dạng cổ lỗ sĩ. Nếu bị rò điện hoặc bỏng nước sôi, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Lăng Trí cố gắng áp chế cơn giận, dặn dò hai đứa em: “Ngày mai anh làm xong việc sẽ mua bình nước khoáng cho hai đứa. Hôm nào anh quên đun nước, hai đứa lấy nước khoáng uống, về sau không được tự tiện chạm vào đồ điện biết chưa?”

Lăng Đằng không dám phản bác, sau một lúc lâu cậu mới chép miệng, tủi thân: “Việc này rất đơn giản, em lớn rồi, có thể làm được rồi……”

Cậu cảm thấy sử dụng siêu điện đun nước rồi rót nước từ siêu vào bình đựng không phải việc gì quá phức tạp. Hơn nữa cậu muốn giúp đỡ anh trai làm việc nhà để anh đỡ vất vả.

Lăng Duyệt cũng gật đầu: “Mua nước khoáng mất nhiều tiền, nhà chúng ta không có tiền mà. Lần trước em muốn mua búp bê Barbie, hoàng huynh còn bảo nếu mua thì không còn gì để ăn. Em không muốn chết đói đâu!”

“…… Không được.” Lăng Trí mệt mỏi cả ngày, bây giờ đầu đau như búa bổ, hông còn chút kiên nhẫn nào để giải thích cho hai đứa. Cậu nghiêm nghị nhìn chằm chằm hai đứa cho đến khi chúng gật đầu một cách không tình nguyện. Lúc này cậu mới nhẹ nhõm đi ra ngoài: “Ngủ nhanh lên, tí nữa anh đi kiểm tra, ai còn chưa ngủ thì ăn phạt.”

Lăng Duyệt buồn hiu hắt: “Cung tiễn hoàng huynh.”

Lăng Đằng chán nản: “…… Vâng ạ.”

Lăng Trí đóng cửa phòng lại, đi vào phòng vệ sinh tầng 2 rửa mặt. Lúc này cậu mới có cảm giác tỉnh táo, nước xối vào vết thương khiến cậu rùng mình kêu lên vì xót.

Cậu lau đi bọt nước trên mặt, cúi đầu xắn tay áo lên thấy lộ ra mấy vết bầm lớn. Những tụ máu xanh tím nổi bật trên nước da trắng trẻo khiến người ta sởn gai ốc. Nhưng cậu cũng chẳng để ý, cử động qua lại thấy gân cốt không bị thương liền bỏ mặc.

Lúc này bóng đèn phòng tắm đột ngột lóe lên hai lần rồi tắt ngóm.

Lăng Trí đang chuẩn bị đi WC: “……”

Cậu chịu đựng bực dọc cùng mỏi mệt chuyển qua ngồi trên ghế. Số tuổi của cái ghế chắc cũng tương đương bóng đèn vừa hi sinh lúc nãy.

Cánh tay đau, sau lưng đau, đầu lại càng đau, cậu vừa chuẩn bị ngồi trên ghế thì cái ghế không phối hợp chòng chành như muốn đổ, hại cậu suýt nữa ngã dập mặt.

Lăng Trí vừa trải qua bao phen nguy hiểm rốt cuộc không nhịn được tức giận, cậu đá bay cái ghế bằng một chân. Cái ghế đập mạnh vào cửa phát ra tiếng "loảng xoảng".

Cửa gỗ tuổi đời xưa như trái đất không chịu nổi sức nặng, lung lay phát ra tiếng “kẽo kẹt” thảm thiết.

“Đậu xanh rau má……” Lăng Trí mạnh mồm chửi bậy, muốn mắng người nhưng cậu không biết nên mắng ai, cuối cùng chỉ có thể tức tối xông tới trước vòi nước, rửa mặt một cách cục súc.

Nhà họ Lăng từng giàu có số một thành phố B nhưng mẹ cậu là cô bé lọ lem gả cho gia đình quyền quý, gia cảnh khá giả hơn bình thường một chút. Căn hộ anh em cậu đang ở do ông ngoại đã qua đời để lại cho mẹ cậu. Cách sắp xếp phòng ở không mấy khác biệt so với nhà họ Thịnh. Nhưng ngôi nhà này mấy năm không có người ở nên đã xuống cấp nghiêm trọng. Điểm tốt duy nhất là có năm tầng, tuy diện tích mỗi tầng còn không bằng WC lớn của biệt thư nhà họ Lăng trước kia. Nhưng ít ra tiếng động do cậu bực tức xả giận ở tầng dưới sẽ không đến tai hai đứa nhỏ ngủ ở tầng 4.

Lăng Trí trầm mặc xả giận trong chốc lát, sau đó lau khô mặt, trở về phòng ngủ trên tầng 4.

Phòng ngủ chỉ có một cái giường mét hai, một bộ bàn ghế sâu mọt cổ xưa cùng một cái tủ quần áo đơn giản. Lăng Trí mệt mỏi lê bước chân đến bàn học thì ngồi xuống, xích ghế lại gần bàn một chút. Cậu không nghĩ rằng bản thân vừa dính lưng lên ghế đã ngủ, may mắn vẫn còn nhớ chuyện vừa xảy ra, nửa giờ sau giật mình tỉnh lại.

Đã quá nửa đêm, Lăng Trí nỗ lực mở to đôi mắt sắp díu lại, mở tập tài liệu đặt trên bàn.

Trên cùng là một tập bài thi ngữ văn được viết gần xong, chỉ còn lại vài dòng kết luận chưa viết.

Lăng Trí nhìn tập bài thi trên bàn, nhớ về cô bé ngồi trước ngoan ngoãn, nhìn qua có vẻ mũm mĩm và ngượng ngùng, nhớ về những tháng ngày cậu còn ngồi trên ghế nhà trường.

Lúc ấy mỗi ngày đi học đều thấy không thú vị, buồn tẻ, nhàm chán, mỗi ngày đều giống nhau, không có cảm giác mới mẻ.

Nhưng dù cho không thú vị……

Cậu cũng không cách nào trở về được.

Thiếu niên hoàn hồn cầm lấy bút, dùng sức cắn chặt môi, đè xuống những uất ức không cam chịu cùng mê man trong lòng.