Thấy đám du côn đã tỏ ý nghi ngờ, Thịnh Hạ ngay lập tức giải thích: “Tôi, nhà tôi ở gần đây, tôi đi ngang qua thật mà……”

Cô lúng túng cúi đầu, giọng nói dần trở nên run rẩy. Cả khuôn mặt do sợ hãi mà trở nên trắng bệch, nhìn không khác gì người qua đường vô tình chứng kiến.

Nhưng tên đàn em do ấm ức vì bị ăn đánh trước mặt bao nhiêu người nên không muốn để cô thoát tội một cách dễ dàng. Cậu ta kiên quyết khẳng định cô tới tìm Lăng Trí, có khi còn là người yêu giấu mặt nữa cũng nên.

Từ bé Thịnh Hạ đã nhát gan, thậm chí có tật sợ giao tiếp mức độ nhẹ. Dù lúc này cô thật sự sợ hãi nhưng nghe thấy lời khẳng định vô căn cứ của tên du côn, trong lòng vẫn rộn ràng một chút.

Người yêu gì đó …… Ai da.

“Trong đầu bọn mày ngoài yêu đương và óc lợn thì không còn gì khác à?”

Lăng Trí lại chỉ lạnh nhạt nhìn về phía bọn họ: “Mẹ nó đừng có nói linh tinh về người qua đường nữa, muốn đánh thì đánh mau lên, không đánh nữa thì tao về.”

“Mày không nhận thì không liên quan chắc? Còn lâu bố mới tin!” – Thằng đàn em cục súc đẩy ngã Thịnh Hạ. Cô không đứng vững nổi, túi đựng tài liệu bị văng ra ngoài, bài thi rải đều trên mặt đất.

Thịnh Hạ hoảng sợ. Không đợi cô kịp phản ứng, sắc mặt Lăng Trí đã trầm xuống, lại gần đá thẳng vào chân tên vừa gây chuyện.

Tốc độ của cậu cực kì nhanh, tên đàn em phản ứng không kịp nên hứng trọn cú đá. Cậu ta tức khắc cong eo nhảy dựng lên: “Đậu xanh Lăng Trí!”

Đám to con thấy đồng bọn ăn đạp, lập tức cả bọn vác gậy bóng chày quây chặt Lăng Trí.

Hiện trường đang từ khiêu khích trở nên hỗn loạn.

Lăng Trí một bên chiến đấu một bên quay đầu quát vào mặt Thịnh Hạ: “Còn đứng thất thần làm gì? Chạy đi!”

Cậu vốn đứng ngược về phía đèn đường. Khi cậu quay đầu, ánh sáng yếu ớt rải đều khuôn mặt cậu.

Thân hình cao lớn rõ ràng, vẻ đẹp trai đến mức không có thực đánh thảng vào mặt.

Đôi mày rậm sắc nét, hốc mắt sâu, chiếc mũi cao, độ dày môi vừa phải, đôi mắt không quá to nhưng cực kì cuốn hút, đến cả khóe mắt cũng xinh xắn nhếch lên, lông mi cực dài, là đôi mắt đào hoa điển hình.

Thịnh Hạ không tránh được đỏ mặt.

Đối với gương mặt này, nửa điểm kháng cự cô cũng không có. Tuy rằng lúc này ánh mắt cậu tối sầm lại, khuôn mặt trở nên hung dữ, cũng không còn là thiếu niên thanh thuần với ánh mặt trời tỏa sáng trên người……

Nhưng, vẫn là đẹp trai bất chấp.

Nhưng bây giờ không phải lúc để cô trồng cây si, hiện thực rất nhanh đã phá vỡ mộng tưởng. Cô cắn môi suy tính, sau đó nuốt nước bọt vươn đôi tay nhỏ nhìn có vẻ trắng muốt mềm mại……

“Bịch!”

Đột nhiên bị nâng lên vai rồi quăng xuống đất, tên đàn em đang chuẩn bị đánh lén Lăng Trí từ phía sau ngơ ngẩn cả người.

“……”

Đã xảy ra chuyện gì?

“Tao…… Đù má?!” Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía Thịnh Hạ đang hoảng loạn bất an nhưng rất thuận chân đạp tên đàn em thêm một phát.

Ngay cả khuôn mặt Lăng Trí cũng ngây ra trong nháy mắt.

Cậu cũng bị dọa sợ. Ngày thường bạn này cũng không dám nói với cậu mấy câu, thế mà còn biết đánh người đến mức đối phương thành đầu bò?!

“Cậu……”

“Tớ…… Tớ từng học mấy năm Tae Kwon Do.” Chỉ là chưa từng đánh nhau ở ngoài đời.

Thịnh Hạ run giọng nói xong,nắm chặt lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi nhưng cô không ý định chạy trốn.

Một chọi năm, đối phương còn cầm vũ khí. Nam thần nhà cô rơi vào tình cảnh quá nguy hiểm, cô không thể bỏ mặc cậu ấy giữ bo bo cho thân mình.

Lăng Trí: “……”

Cậu không biết nên nói gì để lấy lại tinh thần. Nhân cơ hội mấy tên ngốc bức còn sững sờ đứng đực ra đó, cậu đoạt gậy bóng chày trong tay họ, tặng lại cho họ vài phát.

Thịnh Hạ thấy vậy cũng không đứng yên, giơ nắm tay nhìn có vẻ mềm oặt tham gia chiến đấu.

Không biết có phải vì quá sức kinh ngạc đến mất sức lực hay không, cuối cùng to con cùng đám đàn em nằm xụi lơ một đống trên mặt đất: “……”

Này mẹ nó là tình huống quái quỷ gì vậy?!

***

Trận vây ẩu nhìn có vẻ cam go, cuối cùng bên đông hơn chạy trối chết vì kết cục rơi xuống màn che.

Rất xa còn có thể nghe thấy tiếng quát của to con với đám đàn em: “Bảo mày thả con bé kia đi mày không nghe! Giờ vui chưa? Eo bố như muốn đứt ra nè!”

“Ai có thể nghĩ con bé chết tiệt đó từng luyện võ! Mẹ nó mông em cũng muốn nứt thành tám cánh hoa!”

Nghe thấy giọng nói tủi thân đến mức sắp khóc của đám du côn, Lăng Trí: “……”

Đột nhiên cậu thấy buồn cười.

Nhưng niềm vui tới như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh cảm giác mệt mỏi đã nuốt sống con người cậu.

Cậu xoa xoa cánh tay vừa rồi trúng gậy, cúi đầu nhìn về phía cô bé đang ngồi xổm nhặt bài thi trên mặt đất. Sau một thoáng trầm mặc, cậu khom lưng giúp cô nhặt những bài thi còn sót lại.

Trong lòng Thịnh Hạ sướng rơn nhưng cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn nguyên sự khẩn trương và hưng phấn.

Cô vừa nãy! Cùng với nam thần nhà cô! Kề vai chiến đấu!

Đang kích động chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Thịnh Hạ theo bản năng lần mò điện thoại của mình. Chưa kịp tìm đã thấy cậu thiếu niên rút điện thoại ra nhận: “Vâng ạ?”

“Tiểu Trí à, là dì Vương đây. Hôm nay bệnh viện đưa hóa đơn cho dì, thông báo viện phí trước đó không đủ. Trước đó con có bảo dì nhớ nhắc con nếu tiền viện phí không đủ, dì định buổi chiều gọi cho con rồi. Nhưng vì vướng một người bệnh nên quên mất ……”

Hai người đang đứng gần nhau, đối phương nói chuyện lại lớn tiếng, Thịnh Hạ tránh không kịp, nghe rõ mồn một câu chuyện. Lăng Trí đầu tiên cũng sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hơi trầm xuống rồi bước vài bước về phía bên cạnh.

“Vâng, thưa dì……”

Giọng nói của cậu được đè xuống rất nhỏ, Thịnh Hạ không nghe được phần sau nhưng cô biết lúc này cậu đang nhíu mày cụp mắt, vẻ mặt vừa mệt vừa bực bội.

Nửa năm trước tập đoàn Lăng Thị tuyên bố phá sản, bố cậu nhảy lầu qua đời, mẹ nằm viện vì bệnh tim, gia cảnh suy sụp đến nỗi cậu không thể không bỏ học làm công để nuôi sống bản thân và hai em gái sinh đôi. Sau sự cố gia đình, trên mặt cậu thường xuyên xuất hiện biểu cảm như vậy.

Thịnh Hạ đau lòng khôn nguôi, muốn an ủi cậu nhưng không dám. Cô cố tình nhặt bài thi một cách chậm rãi, một bên vểnh tai lên nghe động tĩnh bên kia.

Chỉ chốc lát sau, Lăng Trí đã trở lại, Thịnh Hạ vội vàng nhặt bài thi cuối cùng trên mặt đất rồi đứng lên.

Sắc mặt của cậu so vừa nãy càng thêm mỏi mệt, dấu vết hình chữ xuyên 川 ở ấn đường cũng càng sâu.

Thịnh Hạ biết, cậu đang phiền lòng vì chuyện viện phí của mẹ. Cô mím môi, rất muốn nói: “Tớ có tiền tớ có thể giúp cậu”, lời nói đã đến bên miệng xoay vài vòng nhưng không thể nào thốt ra được —— tuy rằng từng ngồi cùng nhau bàn trên bàn dưới được hai năm, nhưng hai người bọn họ thật sự chưa từng nói chuyện, cô không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nhà cậu ở đường nào?”

Cô đang rối rắm, thiếu niên đột nhiên hỏi. Thịnh Hạ sửng sốt, theo bản năng chỉ về hướng ngõ nhỏ đối diện.

…… Nhà ở phía đối diện sao có thể đi ngang qua ngõ này? Lăng Trí nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không nhiều lời, chỉ áp xuống suy nghĩ trong lòng: “Đi thôi.”

“Á?” Thịnh Hạ mơ hồ chớp mắt, rồi sau đó mới hiểu rằng cậu đến gần để đưa cô về nhà. Mặt cô đỏ lên, liên tục xua tay: “Không cần không cần, tự tớ về cũng được…”

Lăng Trí không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”

Tâm tình cậu lúc này không tốt. Nếu không phải trời đã về khuya, sợ con gái đi một mình không an toàn, tuyệt đối cậu sẽ không nhiều chuyện.

“…… Ừ” Thịnh Hạ túng túng mà ngậm miệng lại.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi hẻm nhỏ, xuyên qua đường cái tối đen như mực. Thịnh Hạ trộm nhìn sau ót cậu. Dường như có một đoàn kiến dang bò qua lòng cô gây nên cảm giác rục rịch khó chịu.

Cô muốn giúp cậu.

Vấn đề là mở miệng như thế nào?

Chẳng mấy chốc hai người đã đến một ngôi nhà được bao bọc bởi hoa cỏ.

Viện này không lớn, cổng sắt màu đen được chạm rỗng, phía sau cổng sắt là một cái cây đang nở hoa xum xuê. Thân cây cao vượt ngôi nhà. Trên cây chi chít những bông hoa đỏ thắm, nổi bật một khoảng trời.

“Tớ…… tới rồi,” Thịnh Hạ bối rối nhìn cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn cậu.”

Lăng Trí mặt không cảm xúc mà “Ừ” một tiếng, quay đầu rời đi.

Thịnh Hạ nhìn theo bóng dáng dần xa khuất, sốt ruột đến mức lỗ tai dựng đứng. Đột nhiên ý tưởng nảy ra, tầm mắt dừng ở tập tài liệu dày cộp trên tay.

Có!

“Chờ đã, từ từ!”

Lăng Trí nghe thấy tiếng kêu liền dừng chân, không kiên nhẫn ngoái đầu về phía cô: “Sao thế?”

Thịnh Hạ lấy hết can đảm ôm tập tài liệu trong tay chạy về phía cậu: “Tuyển……Mình muốn tìm người làm hộ bài tập, cậu đồng ý? Tiền lương một tháng năm ngàn tệ…… Không, một vạn tệ!”

Lăng Trí ngẩn ra, mặt mày trầm xuống. Ánh mắt cậu hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm về phía Thịnh Hạ nhưng không nói gì, sau một lúc lâu mới cười lạnh: “Cậu may mắn đấy, ông đây không đánh con gái.”

Thịnh Hạ: “……???”

Hơi thở bén nhọn của thiếu niên phảng phất mùi nguy hiểm khiến cô không kiềm chế nổi cảm giác rùng mình, phải lùi về sau một bước. Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa khó hiểu nhìn cậu, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, nói năng ấp úng: “Tớ…… Tớ nói sai gì sao?”

Sao cậu muốn đánh cô?

Lăng Trí ngẩn người trước câu hỏi của cô.

Này mẹ nó…… Cậu thật sự bỏ tiền thuê tôi sao!

“Bạn ơi?”

Thấy được ánh mắt mờ mịt cùng vẻ mặt kinh hoàng của cô, dường như không có ác ý trào phúng hoặc ý định chơi xỏ cậu, Lăng Trí im lặng một lúc, hít thở sâu áp xuống lửa giận trong lòng: “Lời vừa rồi của cậu không phải là nói giỡn?”

“Đương nhiên không phải!” Thịnh Hạ chỉ nhát gan chứ không phải ngốc, cô nhanh chóng nhận ra cậu đang hiểu lầm. Cô vội vàng lật giở túi đựng tài liệu, lắp bắp giải thích: “Tớ, tớ nói nghiêm túc! Tớ học mỹ thuật, học kỳ 1 vẫn phải học kiến thức chung, hoạt động rơi xuống đầu rất nhiều nhưng tớ làm bài tập rất chậm. Sau kì nghỉ đông…… Là khai giảng, tớ, tớ sợ không viết kịp. Vì tớ biết thành tích của cậu tốt, tốc độ làm bài tập cũng nhanh, cho nên tớ, tớ mới tưởng……”

Dường như cô đang ngại nói ra câu tiếp theo, ngừng một chút mới nhỏ giọng bổ sung: “Tớ thật sự không cố ý mang cậu ra làm trò đùa.”

Nhìn chồng bài thi đa số còn bỏ trống, Lăng Trí: “……”

Nghĩ rằng có thể do cô đề xuất mức lương quá cao, không phù hợp với lẽ thường nên làm cậu có cảm giác bị trêu đùa. Thịnh Hạ cầm chặt nắm tay, một lần nữa lấy hết can đảm: “Tiền lương, tớ, tớ vừa nói sai rồi, không phải một tháng một vạn, là một học kỳ một vạn, cậu cảm thấy thế nào?”

Lăng Trí: “……”

Khóe miệng cậu hơi co giật, nhìn thiếu nữ đang từ lắp bắp không nói nên lời trở thành nói liên tục không ngừng nghỉ.

Cô tính toán cả học kỳ sau đều không làm bài tập sao?

Năm nay cún lớp 12 phải thi đại học, học như vậy không bị ăn đánh sao?

Quan trọng nhất chính là……

“Cậu có tiền?”

Trong ấn tượng của cậu, điều kiện gia đình cô bé này có vẻ không tốt, ngày thường mặc quần áo hay ăn uống đều tiết kiệm, cậu còn bắt gặp cảnh tan học cô nàng nhặt cái chai về nhà, bộ dáng giống như bị bắt nạt, lúc này ở đâu ra khẩu khí lớn như vậy?