Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 37: Con mèo nhỏ bị vứt bỏ

Edit: Pe Heo

***

Jersey Moramike lạnh lùng nhìn mọi người trước mặt, môi mím chặt vô cùng lạnh lẽo, mười anh em cũng không yếu thế chút nào nhìn lại, chỉ là nhìn sao cũng thấy bên họ đuối lý.

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì các vị hẳn phải ở I-ta-li-a, không thể xuất hiện ở nơi này mới đúng!” Anh lạnh lùng lên tiếng, giống như Tu la ở địa ngục, trống rỗng, con ngươi bén nhọn đảo qua xung quanh sau đó tập trung lên chiếc xe.

Dạ Hi cong khóe miệng, cố gắng khiến tim của mình bình tĩnh một chút: “Chúng tôi xuất hiện ở đâu hình như không có quan hệ gì đến tiên sinh Moramike thì phải?”

“Đương nhiên là có quan hệ. Các vị mang người của tôi đi, vậy tự nhiên là đã có quan hệ rồi.”

“A, tiên sinh Moramike mà cũng có lúc trợn mắt đoán đoán mò sao. Mười người anh em chúng tôi đều ở đây là muốn đi nghỉ phép, chúng tôi vui chơi ở đây thì làm sao có thể mang người của ngài đi được?” Lão tứ Dạ Giới luôn là người độc miệng nhất Veily, tự nhiên là không sợ gì.

Bất quá trong âm thầm, mười người đều tự tìm đến vũ khí của mình, chuẩn bị sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

“Phải không? Nếu như để người của tôi tìm ra thì tất cả các vị sẽ không thể trốn được dù chỉ nửa bước!” Đây không phải là khiêu khích phách lối mà là giọng điệu cực kì cuồng vọng.

Anh trực tiếp bước tới chỗ chiếc xe, lão cửu- chuyên gia dạ chiến, cũng móc súng ra chuẩn bị bóp cò thì bị lão bát cản lại, âm thầm ra hiệu đừng manh động.

Anh vươn tay gõ cửa một cái sau đó khẽ lườm một vòng rồi trầm giọng nói: “Các người dám nhốt cô ấy ở trong xe?”

Dạ Hi thoáng ế không nói ra lời.

“Kính chống đạn, xe này không lộ chút gió nào, ngay cả cô ấy có khóc trong đó các ngươi cũng không nghe được.” Lúc nói lời này, trong giọng nói cũng dẫn theo một tia vội vàng, mười người càng thêm hoảng sợ, bọn họ làm sao lại không nghĩ đến mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy?

“Làm sao bây giờ? Chìa khóa của tôi ở trong xe, tiểu thư nhất định đã khóc đến khàn giọng rồi, tôi thật hối hận…” Lão thập Dạ Tranh xém chút nữa đã rơi nước mắt, hắn vừa khóc khiến mấy người đàn ông khác cũng không được tự nhiên.

Jersey bước đến chỗ Dạ Hi: “Đưa cho tôi cây súng unique72.”

Dạ Vô nhướng mày, unique72 chính là vũ khí cấp cao do gia tộc Moramike- gia tộc chuyên buôn bán súng ống đạn dược, sản xuất xuất hàng loạt, uy lực rất lớn, hắn muốn làm gì?

“Đưa vũ khí cho ngài chẳng phải là chúng ta tự tìm đường chết sao.” Dạ Vĩnh vội vàng phản bác lại, hiện giờ hắn không mang vũ khí tới, bọn họ mà cho hắn súng unique chẳng phải là tự diệt đường lui của mình sao.

“Nếu như các người còn muốn sống thấy Dạ Hề Hề thì nhanh chút đi!” Giọng nói cũng hạ thấp xuống, trong đó tràn ngập khí phách cao ngạo, khiến ngiều người phải kính nể, anh trời sinh là người đàn ông như vậy, phất tay một cái cũng có thể khiến những người đàn ông khác tâm phục khẩu phục, lúc nhíu mày thì hô mưa gọi gió, lúc tức giận cũng khiến người khác kính trọng và nghe theo.

Lão bát Dạ Vô đưa cho anh một khẩu unique, lúc đưa cũng không không liếc nhìn anh cái nào: “Vũ khí này là từ trong tay ngài ra, tôi nghĩ không ai có thể hiểu nó hơn so với ngài, ngài tự có chừng mực đi.”

Jersey chỉ nhìn hắn một cái, vươn tay cầm lấy unique72, nhắm vào phía trước cái kính, mười người lập tức biết anh muốn làm gì, lão thất Dạ Vĩnh nhướng mày, anh ta làm như vậy chẳng phải tiểu thư sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Với uy lực của unique thì kính chống đạn cũng chỉ là cái rắm. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lui lại mấy bước, lúc này bọn họ cần phải tin tưởng anh ta.

Jersey đứng ở đó, một chút do dự cũng không có: “Phanh” một tiếng, một ánh lửa lóe lên, mười người lập tức chạy đến, thiếu chút nữa là muốn nhào tới dập lửa rồi.

Chỉ có Dạ Vĩnh kéo bọn họ lại: “Chờ một chút, các người nhìn xem, cách bắn súng của hắn ta rất chuẩn, xe chỉ là nổ ở một phần ba bộ phận trước mặt, từ chỗ kính đến chỗ giữa, phía sau vẫn còn rất rốt” Hắn thật sự rất kinh ngạc với tài bắn sung của Jersey Moramike, hầu như ngay trong nháy mắt, trong lòng mấy người đàn ông đều cực kì rung động và bội phục.

Mười người bọn họ không có ai yếu, thế nhưng cũng không thể có được sự tự tin, kiêu ngạo, không do dự mà nổ súng như hắn. Từng viên đạn bắn lên tấm kính chắn gió của chiếc xe, tóe ra những tia lửa, nơi cần nổ thì nổ, nơi không cần nổ thì ngay cả một hơi khói cũng không dính vào.

Thủ pháp này tuyệt đối là chính xác hai trăm phần trăm.

Hắn so với bọn họ còn trẻ hơn, nhưng về kinh nghiệm lại vượt qua bọn họ.

Anh ném trả khẩu súng lại cho Dạ Vĩnh ở phía sau, nhìn cũng không nhìn mà súng vẫn rơi vào trong lòng Dạ Vĩnh.

Anh nhanh chóng vươn tay từ trong đám lửa nhấn vào nút mở ở phía sau, mười người trong lúc mơ hồ liền nghe thấy tiếng khóc của Dạ Hề Hề, cô nhất định là bị hù dọa rồi, lần này… thật sự là do bọn họ làm sai.

Sai ở chỗ bọn họ không nên để cô ngồi một mình trên xe”xuỵt xuỵt”

Jersey Moramike mở cửa xe rồi dập lửa trên cánh tay mình, sau đó khom lưng bế Dạ Hề Hề từ trong xe ra, cẩn cẩn thận thận như ôm một đứa bé.

Đúng vậy, giống như một đứa bé, ôn nhu như vậy, ánh mắt cũng thay đổi, tuy rằng không phải quá hiền hòa nhưng cũng không hề sắc bén như bình thường.

Dạ Hề Hề không ngừng nức nở, thực sự là đã hù dọa cô, từ lúc cô ở trong xe cô đã không ngừng gõ cửa sổ, cô cũng không biết bản thân bấm nhần nút nào, cũng không biết vì sao lại không ra được, không biết bọn họ vì sao đem mình khóa ở trong này, lại càng không biết vì sao xe lại tự dưng vỡ tung, toàn bộ thế giới trong nháy mắt nổ tung khiến cô cực kì khó chịu.

Cô ù tai, không nghe được bất kỳ cái gì, ngay cả Jersey cô cũng không nhìn thấy, chỉ che lỗ tai của mình thật chặt và nhắm chặt hai mắt khe khẽ nức nở.

Anh bước nhanh tới một bên, đem cô thả xuống đất rồi vươn tay che lại đôi tai cô mới khẽ khàng hô lên tên của cô: “Hề Hề? Hề Hề… Hề Hề? Lại đây, nuột một ngụm nước bọt thật mạnh giống như lúc em nuốt cơm vậy, nuốt xuống, ngoan, nghe lời, nhanh nào …” Anh vừa vuốt vuốt cổ họng cho cô vừa dụ dỗ cô.

Mười người phía sau đều sửng sốt, chuyện mới vừa rồi… Cầm vũ khí cao cấp, ánh mắt sắc bén, giọng nói âm lãnh, đây là… Moramike sao?

Dạ Hề Hề rất nghe lời nuốt nước miếng một cái, rất nhanh thì yên tĩnh lại,cô mở mắt chậm rãi nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nước đong đầy trong mắt cô, cô vươn tay ôm cổ rồi nhào vào trong ngực anh và cúi đầu nức nở: “Chú ơi… chú đừng bỏ lại Hề Hề… Đừng không cần Hề Hề được không… Hề Hề rất sợ… Hề hề rất sợ…” Ở trong nháy mắt đó, cô thực sự giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, khiến lòng của các người đàn ông đều mềm nhũn, hòa tan và chua xót.

Xem ra, quan niệm ngay từ đầu của bọn họ là sai.

Hắn ta không có ngược đãi cô ấy.

Hắn ta cũng không có đối với cô không tốt.

Ngược lại, nhất định còn tốt hơn so với những người khác, không chỉ có như vậy, nơi thích hợp nhất đối với Dạ Hề Hề cũng chỉ là bên cạnh hắn, bởi vì hắn chiếm được sự tín nhiệm tuyệt đối của Dạ Hề Hề.