Editor: Saki 

Khi yêu một người, lúc không thấy anh ấy, sẽ tìm kiếm bóng dáng anh khắp trường.

Khi gặp được anh, lại không dám đến gần, như một kẻ nhát gan chạy trối chết.

Có lẽ con người đều là thể mâu thuẫn.

Vừa nghĩ rằng anh nên ở bên người ngang tầm với anh, vừa lại không muốn anh ở bên bất kỳ ai khác.

Khi biết tất cả chỉ là hiểu lầm, Dương Tuế cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm, vui đến mức không biết đâu là đâu, như đang bước trên bông, cả người đều nhẹ bẫng.

Tối đó Dương Tuế đi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.

Lon nước tăng lực Bách Hàn Tri đưa cho cô vẫn để ở đầu giường, cô ôm chai nước vào lòng, nhắm mắt lại, áp khuôn mặt lên lon nước lạnh.

Không tiếng động nở nụ cười.

Lon nước nhỏ ơi, hôm qua là tôi hiểu lầm rồi, anh ấy không có bạn gái.

Con bướm đó hẳn phải hạnh phúc.

Ngày hôm sau, không có chương trình học của ngành tài chính, tất cả đều là các môn chuyên ngành.

Chiều tan học, Dương Tuế cùng Kiều Hiểu Văn đi ăn ở căn tin, sau khi ăn xong, Kiều Hiểu Văn về ký túc xá, Dương Tuế đeo túi xách đi thư viện.

Thư viện rất gần căn tin, nhưng Dương Tuế cố tình đi vòng một đoạn lớn, vòng qua học viện thương mại.

Tâm tư nhỏ của cô không cần nói cũng biết.

Cả ngày hôm nay không gặp Bách Hàn Tri, cô muốn thử may mắn, xem có thể tình cờ gặp được không.

Đến học viện thương mại, cô bắt đầu căng thẳng về mặt s1nh lý.

Vừa giả vờ đi qua như không có gì, vừa thận trọng nhìn ngó xung quanh. Dù đi chậm đến mấy, nhìn chừng sắp đi qua hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bách Hàn Tri đâu.

Dương Tuế cảm thấy thất vọng trong lòng.

Dù biết hy vọng mong manh, cô vẫn không định từ bỏ, lại vòng qua sân bóng rổ.

Ôm một chút ảo tưởng, biết đâu anh lại đang chơi bóng.

Tuy nhiên đến sân bóng rổ, nhìn từ xa thấy sân chỉ lèo tèo vài người, càng không có tiếng thét chói tai của các fan nữ, Dương Tuế biết chắc Bách Hàn Tri không có ở đó.

Dương Tuế hoàn toàn thất vọng, thầm thở dài.

Thôi, hôm nay chắc chắn là không gặp được rồi.

Cô điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh hơn về hướng thư viện.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi.

Đến thư viện học khoảng hai tiếng, tám giờ sẽ đi chạy bộ đêm.

Sân bóng rổ cách thư viện một quãng, đi bộ mất gần hai mươi phút, hơi tốn thời gian.

Đi ngang qua điểm đỗ xe đạp công cộng, Dương Tuế vô thức đi qua, định quét mã thuê một chiếc, sau đó mới chợt nhớ ra mình không mang điện thoại.

Cô thường không mang điện thoại khi đến thư viện, mang theo ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Dương Tuế lại thở dài, từ đi nhanh chuyển sang chạy nhỏ.

Tuy nhiên sau khi chạy được một đoạn, cô đột ngột phanh gấp, dừng bước, đứng ngẩn người tại chỗ, vừa vô cùng ngạc nhiên vừa luống cuống nhìn về phía trước.

Bách Hàn Tri xuất hiện trong tầm nhìn của cô, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Anh vẫn mặc bộ áo bóng rổ màu đen quen thuộc, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, quần short thể thao dài đến đầu gối, bắp chân thon gọn thẳng tắp.

Tay cầm một quả bóng rổ màu đen, vừa đi vừa thảnh thơi vỗ bóng. Cố Phàm đi bên cạnh, miệng lải nhải không biết đang nói gì, tay chân múa may, trông rất hào hứng.

Bách Hàn Tri vẫn không biểu lộ gì, vẫn dáng vẻ thờ ơ lười biếng như thường lệ, bước đi nhàn nhã.

Dương Tuế hơi nghiêng người, nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc, dung mạo.

Bách Hàn Tri càng lúc càng đến gần, tiếng bóng đập xuống đất vang lên trầm đục, từng nhịp như đang gõ vào tim cô.

Chân Dương Tuế bắt đầu run lên, phản ứng đầu tiên là sợ sệt, muốn né tránh.

Ngay khi cô định xoay người bỏ chạy, Cố Phàm bên cạnh anh đột nhiên ghé vào tai nói gì đó. Ngay lập tức, Bách Hàn Tri ngẩng mắt lên, nhìn thẳng về phía trước.

Anh nhìn thấy Dương Tuế đang đứng ngay trước mặt.

Ánh mắt hai người một lần nữa giao nhau.

Cả người Dương Tuế run lên.

Miệng Cố Phàm cứ lắp bắp bên cạnh Bách Hàn Tri, Dương Tuế không nghe rõ nội dung, nhưng thấy anh nhíu mày, mở miệng nói với Cố Phàm một chữ.

Dương Tuế mơ hồ đoán được, có lẽ anh nói “Cút?”

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chân cô thậm chí đã vô thức lùi lại, bất giác nảy sinh ý định chạy trối chết.

Nhưng hôm nay đã cố tình tìm anh trong trường lâu như vậy, mong đợi bấy lâu, cô lại không nỡ chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.

Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, bước về phía trước.

Bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, thật ra trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn.

Tuy nhiên, điều Dương Tuế không biết là, Cố Phàm thật ra vẫn đang khẩn khoản cầu xin, diễn một màn tình cảm lớn: “Anh, anh Bách, tôi cầu xin cậu đấy, được không? Giúp tôi xin Wechat của cô ấy đi!”

Bách Hàn Tri lại nói: “Cút.”

“Cậu có tin vào định mệnh không? Trường mình lớn thế mà mấy ngày liền đều gặp được cô ấy, cô ấy còn chọn môn tự chọn tài chính, xuất hiện trong lớp mình.” Cố Phàm nói một cách nghiêm túc, có lý có lẽ, “Đây chính là duyên phận đấy! Chẳng lẽ thế này vẫn chưa tính là tình yêu sao?! Nếu có một tình cảm chân thành đặt trước mặt mà tôi không nắm bắt được, tôi thật sự sẽ hối tiếc cả đời!”

Định mệnh…

“Liên quan gì đến tôi?” Bách Hàn Tri cười khẩy, nói thẳng.

“Nếu tôi để lại tiếc nuối, cậu là anh em của tôi, cũng sẽ không vui đúng không!” Cố Phàm nói.

“Liên quan đến tôi cái rắm.” Anh vẫn thờ ơ, càng thêm lạnh lùng vô tình.

Thấy Dương Tuế sắp đi qua bên cạnh họ rồi, Cố Phàm bắt đầu dùng chiến thuật ăn vạ, giọng trở nên gấp gáp, nói bằng giọng thì thầm: “Mẹ kiếp, anh Bách, ông nội Bách. Coi như tôi van cậu đấy, nhanh giúp tôi xin đi, cậu biết tính tôi nội tâm mà, nhất là đối mặt với nữ thần của tôi, tôi càng không dám xin! Hơn nữa, lỡ như bị từ chối thì con mẹ nó tôi đúng là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, cậu đi chắc chắn ổn thôi, chúng ta là anh em tốt nhất mà, việc nhỏ thế này cũng không chịu giúp sao!”

Cố Phàm cứ liên tục nài nỉ, như con quạ đen líu ríu bên tai Bách Hàn Tri, ồn ào không chịu nổi.

Dường như bị làm phiền đến phát bực, Bách Hàn Tri ném quả bóng rổ cho Cố Phàm, rồi tăng nhanh bước chân, đi thẳng về phía Dương Tuế.

Thấy Bách Hàn Tri đồng ý, Cố Phàm thầm mừng trong lòng, nhưng khi anh ấy bước đi được một hai bước, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lấy điện thoại của mình đưa cho Bách Hàn Tri: “Này, điện thoại của tôi, điện thoại của tôi này.”

Nhưng Bách Hàn Tri làm ngơ, hoàn toàn không để ý đến anh ấy, bước chân không hề dừng lại một chút nào.

Lúc này, Dương Tuế đang chìm trong sự đấu tranh tâm lý dữ dội.

Cô đang nghĩ, họ cũng đã gặp mặt vài lần rồi, thậm chí còn học chung một lớp, liệu có nên chủ động chào hỏi không, như cách bạn học bình thường chào nhau. Nhưng nếu Bách Hàn Tri không đáp lại thì sao?

Hay là nên giả vờ không nhìn thấy, lặng lẽ đi qua nhau?

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là, giây phút tiếp theo, cô thấy Bách Hàn Tri đang đi về phía mình.

Ánh mắt anh sâu thẳm, dường như mang theo mục đích rõ ràng.

Dương Tuế lập tức nhận ra, anh thật sự đang đi về phía cô!

Cô nín thở, nhịp tim như ngừng đập trong giây lát, tay vô thức nắm chặt dây đeo của chiếc túi vải.

Chẳng mấy chốc, Bách Hàn Tri đã đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Anh quá cao, dù chiều cao của cô đã được xem là cao ráo trong số các cô gái, nhưng đứng trước mặt anh, cô vẫn phải ngước lên nhìn.

Trên người anh có mùi hương mát lạnh, vô tình tạo ra một chút áp lực.

Dương Tuế như hoàn toàn ngây người, đờ đẫn nhìn Bách Hàn Tri.

Anh có vẻ thờ ơ, rũ mắt nhìn cô, bình thản lạnh nhạt, giọng trầm: “Dương Tuế?”

Anh gọi tên cô.

Phải chăng anh đã nhớ ra cô?

Giọng nói của anh quá dễ nghe, hơi khàn, trầm ấm, khi gọi tên cô, như có một dòng điện chạy qua xương sống, khiến toàn thân Dương Tuế tê dại.

Cô cứng đờ gật đầu.

Bách Hàn Tri lấy điện thoại từ túi quần, lịch sự hỏi: “Tiện add Wechat không?”

Xung quanh người qua kẻ lại, tất nhiên đều chứng kiến cảnh Bách Hàn Tri chủ động xin số liên lạc của một cô gái.

Họ đều sôi nổi dừng bước, liếc nhìn, gần như ai cũng có cùng một biểu cảm, vô cùng kinh ngạc.

Dương Tuế cảm thấy như đang mơ, không chân thật, thật sự quá không chân thật.

Thế mà Bách Hàn Tri lại chủ động nói chuyện với cô!

Cô như hồn lìa khỏi xác, không có chút phản ứng nào.

“Dương Tuế?”

Bách Hàn Tri hơi nhướng mày, lại gọi tên cô một lần nữa.

Dương Tuế bỗng nắm chặt hai tay, cảm giác như có dòng điện chạy qua người lại trở lại.

Cô chợt tỉnh táo lại, theo phản xạ sờ vào túi, nhưng ngay sau đó cơ thể cô lại đông cứng, nỗi tuyệt vọng dâng lên.

Cô không mang điện thoại!

“Tôi… không có điện thoại…” Đầu óc Dương Tuế như bị rối loạn, ấp úng nói, rồi lại cảm thấy cách nói này không đúng, vội vàng bổ sung một câu, thái độ rất chân thành: “Không phải, là không mang điện thoại.”

Câu trả lời này một lần nữa khiến tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc.

Thời buổi này còn ai là người hiện đại mà không mang theo điện thoại bên mình chứ?

Lúc thì bảo không có điện thoại, lúc lại nói không mang điện thoại, trước sau mâu thuẫn.

Ngoài việc là cái cớ từ chối, còn có thể là gì nữa?

Phản ứng đầu tiên của mọi người là Bách Hàn Tri đã bị từ chối một cách khéo léo.

Cả đám người hít một hơi lạnh.

Nhưng Bách Hàn Tri vẫn giữ vẻ mặt bình thường, thờ ơ khẽ kéo khóe miệng: “Xin lỗi đã làm phiền.”

Dương Tuế còn chưa kịp mở miệng nói rằng có thể cho anh số điện thoại hoặc Wechat, Bách Hàn Tri đã quay lưng bỏ đi không chút lưu luyến.

Nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bách Hàn Tri, Dương Tuế không dám đuổi theo, tức giận đến mức muốn đấm cho mình vài cái, trong lòng kêu than không ngớt.

Tại sao lại không mang điện thoại! Tại sao lại không mang điện thoại!

Những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt khác nhau, cố ý hay vô tình đều nhìn chằm chằm vào cô. Mặt cô bắt đầu nóng bừng, thật sự không chịu nổi, cuối cùng đành xoay người chạy trối chết.

“Mẹ nó! Mẹ nó!”

Cố Phàm liếc nhìn bóng dáng Dương Tuế bỏ đi, mắt trợn tròn, vỗ ngực một cách thái quá, giọng điệu vừa may mắn vừa ngưỡng mộ: “Giỏi thật, ngay cả cậu cũng bị từ chối, may quá tôi không đi! Móa! Không thì người mất mặt đã là tôi rồi! Nữ thần này đúng là nữ thần! Hoàn toàn không bị vẻ đẹp trai của cậu quyến rũ! Tôi phải thốt lên một câu quá đỉnh, cậu xem người ta chính là thái độ của một nữ hoàng tự tin tỏa sáng! Đúng là tấm gương của phụ nữ thời đại mới!”

Bách Hàn Tri dường như bị chạm vào nỗi đau.

Khuôn mặt vô cảm cuối cùng cũng xuất hiện một chút rạn nứt. Anh nguy hiểm nheo mắt lại, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, nắm lấy quả bóng rổ trong tay Cố Phàm, không chút thương tiếc ném vào người anh ta.

Anh là một người hầu như không bao giờ nói tục, cuối cùng cũng không chịu nổi mà bật ra lời th ô tục: “Mẹ nó cậu câm cái mõm chó của cậu lại!”