Mình đứng sững người nhìn theo bóng Uyên mỗi lúc một xa dần cho đến khi bị bóng tối dày đặc bao phủ, mưa vẫn rơi ào ạt che mờ thị tuyến song mình quên cả việc vuốt mặt.

- Nếu T không muốn bé Uyên đi thì mau cản lại, vẫn chưa muộn đâu!

Chị Diễm đứng đối diện mình, quay lưng về hướng Uyên vừa đi khuất, bỗng nói.

Mình bừng tỉnh, thu ánh nhìn về, dõi sang gương mặt xinh xắn đang rất xanh xao vì lạnh. Mình cười gượng:

- Không. Cản Uyên lại để làm gì?

- Để còn có một người ở bên cạnh T...

Chị buông một câu rồi đột ngột xoay người bước nhanh về phía những bậc thang dẫn từ bờ biển lên đường lộ.

Mình vội vã đuổi theo, chụp lấy cánh tay chị:

- Đừng giận em nữa, em đã chọn rồi mà! Không phải sao?

Chị Diễm thoáng khựng lại, cánh tay khẽ nhích như muốn vung tay mình ra, rồi như có chút không nỡ nên vẫn để yên. Giọng chị nghèn nghẹt:

- Vừa rồi... là bé Uyên chọn lựa, không phải T!

- Không đâu. Nếu muốn em đã ngăn Uyên lại, không cho Uyên đi rồi!

- Nếu muốn thì T đã chủ động, không để như vậy!

Rốt cuộc chị vẫn đẩy tay mình ra, chân chông chênh bước lên từng bậc thang. Gió mạnh từ khơi xa liên hồi thốc vào, thổi tung váy và tóc chị, khiến thân hình nhỏ bé càng thêm chênh vênh.

Mình lặng lẽ bước theo phía sau, đề phòng chị té ngã còn kịp đỡ.

Cả hai người cứ thế một trước một sau lội bộ trong mưa, đi về khách sạn, không ai nói thêm lời nào.

Phòng không khóa, bên trong cũng chẳng có ai. Uyên đi thật rồi, đồ đạc vẫn còn vương vãi đầy trên bàn, cho thấy cô nàng rất vội, có lẽ sợ bọn mình ngăn lại.

Mình lấy khăn đưa qua, chị Diễm im lặng đón lấy, lặng lẽ lau khô đầu tóc, sau đó cầm quần áo bước vào nhà tắm.

Tranh thủ lúc chị vào trong ấy, mình ở ngoài này cũng lau khô người rồi thay đổi quần áo. Cả người mình ướt mèm còn hơn chuột lột, lạnh kinh khủng.

Xong xuôi, mình ngồi xuống mép giường chờ chị ra, trong đầu thầm nghĩ chút nữa sẽ nói những gì với chị đây. Được ở một mình với chị trong nơi này, không lo bị ai làm phiền hay dòm ngó, là một cơ hội khó có lần thứ hai, mình nhất định phải tận dụng thật tốt. Bằng không, ngày mai ra về coi như đường ai nấy đi, khó lòng lay chuyển được chị nữa.

Sau chuyện tối nay, mình đã nghĩ thông suốt. Dù mình rất buồn khi để Uyên đi, nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả ba người. Thế nào đi nữa thì vẫn có một ngày mình buộc phải chọn giữa Uyên và chị Diễm, chuyện này xảy ra sớm vậy cũng tốt. Dù rằng sẽ đau, nhưng còn hơn để lún quá sâu vào. Bây giờ mình chỉ biết cầu chúc cho Uyên sẽ có cuộc sống tốt đẹp về sau, ngoài ra không thể làm gì được hơn nữa.

10h đêm, không gian yên tĩnh tuyệt đối, kể cả cửa sổ trông ra biển cũng được mình khép kín. Căn phòng thật ấm cúng.

Mình ngồi đó, âm thầm chờ đợi, tâm trạng hơi hồi hộp lo lắng.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng cửa phòng tắm nhẹ vang lên, chị Diễm chậm rãi bước ra. Chị mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt kín đáo, dài phủ chân, gương mặt khuất sau cái khăn như tránh né mình. Ngay khi vừa ra khỏi phòng tắm, chị lập tức đi nhanh về giường bên kia ngồi xuống, quay lưng về phía mình, không nói lời nào.

Mình nhấp nhổm mấy lần định bước qua nhưng rồi vẫn kiềm lòng được. Đêm còn rất dài, không cần gấp, mình phải bình tĩnh và thật kiên nhẫn.

Chị cầm điện thoại lên, ngồi bấm bấm nhưng mình biết chị chỉ vờ làm thế để che đậy sự bối rối thôi. Bằng chứng là cơ thể chị thỉnh thoảng run khẽ, hình như chị đang sợ hãi hay là hồi hộp, chẳng rõ. Nhưng đây đúng là lần đầu tiên mình và chị ngủ cùng phòng tại một nơi xa lạ, cảm giác thật đặc biệt.

Cứ thế, chị thì bấm điện thoại, trong khi mình đực mặt ra nhìn bóng lưng thon thon của chị mà chờ đợi. Nhìn từ phía sau, chị mong manh yếu đuối đến lạ, xen lẫn chút gì đó nhu mì mà khó cô gái nào có được, điều này gây cho mình cảm giác rất muốn ôm chị vào lòng, cứ muốn lao đến ôm chầm lấy chị thôi, mà lại không dám vì sợ chị phản ứng quyết liệt.

Mình biết, tình cảnh hiện tại giữa mình và chị không cho phép mình hành động đường đột, làm vậy chỉ càng đẩy chị ra xa mình hơn thôi.

11 giờ, rốt cuộc chị cũng chịu bỏ điện thoại ra, nằm xuống. Chị nằm nghiêng, lưng vẫn quay về phía mình, đắp hờ cái chăn lên người.

Chờ thêm một lát, mình lấy hết can đảm hắng giọng một cái, đánh tiếng:

- Chị... em qua đó nằm được không?

Trong đêm, giọng mình không lớn nhưng vang lên rất rõ. Chị Diễm hơi giật mình song vẫn im lặng, vờ như đang ngủ.

Dù đang lo lắng nhưng trông điệu bộ như trẻ con của chị, mình thoáng buồn cười, giọng nói vì vậy cũng tự tin hơn:

- Không trả lời là đồng ý đó nhen, em qua à!

Lần này thì chị không còn giữ yên lặng được nữa, vội nói:

- Không được. T nằm bên đó đi, qua đây làm gì?

May quá! Mình mừng thầm, chị không quá quyết liệt cự tuyệt như vậy nghĩa là mình vẫn còn cơ hội làm lành, phải tận dụng thật tốt mới được.

Mình thấp giọng:

- Phòng này có gì đó kì kì, em không dám nằm một mình!

Thân người chị dưới lớp chăn bắt đầu run nhè nhẹ, tuy vậy vẫn làm bộ cứng cỏi nói:

- Gì kì kì là sao? Đừng giả bộ hù dọa, chị không sợ đâu! Còn nữa, chị không tha thứ cho T đâu, đừng hiểu lầm!

Ui trời, chưa đánh đã khai nè. Chị nói vậy nghĩa là đang chờ mình làm lành xin xỏ để tha thứ đây mà. Con gái nói có là không.

Mình mừng rỡ, chân tót khỏi giường, đi sang ngồi xuống giường chị. Nhưng tạm thời mình chỉ dám ngồi xa xa, chưa dám đến gần sợ làm chị hoảng lại xua đuổi mình thì khốn.

- Em nói thật, không hù chị làm gì đâu! Hồi nãy lúc chị đi vắng, em đứng ngoài phòng không vô được, nhưng nghe có tiếng chân ai đó đi lại trong này, ghê lắm!

Vừa nghe tới đây, chị Diễm liền kéo chăn phủ luôn qua đầu, tiếng trách móc từ phía trong vọng ra:

- Đừng nói nữa! T còn hù dọa coi chừng chị đi ra ngoài, cho T ngủ một mình trong này đó!

Mình xoa cằm phì cười, chị luôn có những biểu cảm đáng yêu cực độ, dù không cố tình làm vậy. Mọi thứ luôn diễn ra cực tự nhiên, vì đó chính là con người, bản chất con người chị sẵn như thế rồi.

Mình nhẹ nhàng lết tới gần chỗ chị nằm trùm kín trong chăn, thì thào ghê rợn hơn:

- Đã nói là em không hù mà! Em còn nghe tiếng bàn ghế di chuyển ken két, tiếng vòi nước trong nhà tắm xả ào ào nữa. À, hình như còn có tiếng trẻ con khóc, nghe mà nổi hết da gà...

Soạt!

Hết chịu đựng nổi, chị thình lình tung mạnh chăn ra, bật dậy xỏ dép vào toan đi ra ngoài thật.

Chỉ chờ có thế, mình chồm tới ôm chầm lấy chị.

Chị Diễm giật bắn vội xoay người lại, hai tay đấm thùm thụp lên ngực mình, cặp mắt đỏ hoe trừng lên đầy tức giận:

- Buông chị ra! Ai cho T ôm hả? Buông ra!!!

- Buông ra để chị đi hả? Em không ngu!

Mặc kệ chị vùng vằng xua đuổi, mình vẫn ôm cứng không buông.

- Buông ra! Chị không muốn T đụng vào người chị, buông ra mau lên!!!

Chị bật khóc, không phải vì mình ôm khiến chị uất ức mà khóc. Mình hiểu, chị khóc vì nhiều cảm xúc chịu đựng dồn nén quá lâu, để rồi lúc này bộc phát vỡ òa làm chị không kiềm được. Và có lẽ còn vì chút giận hờn oán trách đối với mình vẫn còn quanh quẩn trong lòng chị chưa được giải tỏa.

Mình càng siết chặt cơ thể ấm áp của chị hơn, tìm lời ôn tồn khuyên nhủ:

- Em biết em sai! Em cũng biết mình gây tổn thương cho chị nhiều lắm, khó bù đắp được! Nhưng em thông suốt rồi, cuộc đời này em chỉ có một mình chị thôi! Em yêu và cần chị hơn bất cứ thứ gì trên đời! Em nói thật! Từ đây về sau sẽ không bao giờ em làm gì có lỗi với chị, chắc chắn! Nếu còn để xảy ra chuyện tương tự một lần nữa, không cần chị nói, chính em sẽ tự động buông chị ra, để chị đi tìm hạnh phúc. Con người ai cũng có lúc mắc sai lầm mà, chị tin em lần này nữa thôi, cho em một cơ hội cuối, có được không?

Mình càng nói, chị càng nức nở, nhưng không còn đánh mình nữa, chỉ dúi mặt vào lòng mình mà khóc, khóc như mưa bão, hơn cả cơn mưa vẫn đang vần vũ ngoài kia. Bao nhiêu uất nghẹn, khổ sở, tủi nhục đều được trút hết ra bên ngoài qua những giọt lệ lã chã tuôn rơi.

Mình ôm chặt chị, mắt hướng lên trần nhà, cay cay, thầm tự nhủ lòng đây là lần cuối mình làm chị khóc, tuyệt đối sẽ không có thêm một lần nào nữa, bằng không ngay cả chính mình cũng chẳng thể tha thứ được cho bản thân khi cứ gây tổn thương cho cô gái sinh ra để được người khác yêu thương như chị.

Mưa rồi cũng có lúc ngừng.

Thật lâu, sau cùng thì chị cũng nín, dù vậy gương mặt vẫn giấu kín trong lòng mình, không tài nào nhìn được cảm xúc.

Mình ve vuốt mái tóc mềm mại đen óng phủ dày trên bờ vai chị, thì thầm:

- Còn giận em không?

Chị không đáp, chỉ nhẹ gật đầu.

- Làm sao chị mới hết giận? Chỉ em đi! - Tay mình không ngừng mơn man tóc chị, mình thích cảm giác này.

Chị lắc đầu.

Mình cười:

- Không biết luôn hả?

Lại gật đầu.

- Trời ơi, chị còn không biết thì sao em biết đây?

Mình vờ than thở dù mình biết thừa bản thân phải làm gì để chị vui trở lại.

Chị vẫn im lặng, ngồi yên trong lòng mình như con mèo ướt ngoan ngoãn, đáng yêu chết mất thôi. Mùi hương thơm dịu dễ chịu từ mái tóc và thân thể chị cứ xộc lên mũi mình, làm sao chịu nổi đây, cứ như mình đang ôm cả khối ngọc vào lòng vậy.

- Hay là... vầy được không?

Mình hơi nhích người ra xa chị một chút, tay nâng nhẹ cằm chị.

Chị như xấu hổ, cố tình lảng tránh song tay mình sau vài lần tìm kiếm rốt cục chạm được vào cằm chị, sau đó thật chậm rãi, thật nhẹ nhàng nâng mặt chị lên.

Gương mặt trắng mịn, đôi mắt hơi sưng mở to, ngơ ngác đẫm lệ nhìn mình, vài giọt nước mắt còn vương trên khóe mi cong cong ướt át. Môi chị mím chặt khi ngón tay mình chạm nhẹ vào khóe mắt, lau khô đi những giọt nước ấm nóng.

Mình nói bằng tất cả lòng quyết tâm, từng lời rành rọt:

- Em sẽ không bao giờ làm chị phải khóc thêm! Sau này chị sẽ chỉ được khóc một lần nữa thôi, đó là trong tiệc cưới của tụi mình, nhé!

Nghe mình nói vậy, mắt chị hơi chớp, hai dòng lệ lại tuôn xuống gò má. Chị khóc nhiều quá, mắt sưng hết cả lên rồi.

Mình không kiềm lòng được nữa, kéo chị sát lại gần, hôn nhẹ lên mắt chị rồi lướt nhanh xuống tìm bờ môi nóng, hôn thật sâu.

Người chị run rẩy, vòng tay cũng run rẩy ôm mình, mắt khép chặt, môi hé mở đón lấy, ngượng nghịu đáp lại.

Đã lâu lắm rồi mình không được hôn chị, cảm giác vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Chị vẫn ngượng ngùng, thẹn thùng e ấp như đóa hoa lan mới nở, thơm ngát hương trinh nguyên.

Tâm hồn ngây ngất chìm trong cảm giác đê mê dạt dào, tay mình dần không nghe lời, đi du lịch khắp cơ thể chị, mơn trớn ve vuốt...

Khác với trước kia, lần này chị không ngăn mình, mà cứ để yên cho mình khám phá.

Hơi thở mình ngày càng gấp gáp, suy nghĩ không chịu yên phận, bắt đầu nghĩ đến giới hạn cuối cùng. Mình muốn hòa thành một với chị, muốn phá bỏ mọi rào cản ngăn cách, muốn biến chị thành người phụ nữ của mình, muốn tất cả mọi thứ...

Trong lúc nội tâm mình lồng lên như con ngựa hoang, mắt vô tình lướt qua mặt chị, trông thấy gương mặt ửng hồng nhưng ánh mắt sao vẫn ướt đẫm, bờ môi cứ cắn chặt.

Cảm xúc trong mình chùng xuống, buông tay khỏi người chị, không mò mẫm lung tung nữa.

Thấy lạ, cô gái trong lòng mình thoáng cựa người, ái ngại hỏi nhỏ:

- Sao vậy? Chị... làm T chán hả?

Mình phì cười, chị thật là, bị thiệt thòi không lo, còn lo làm mình chán.

- Hôn vậy đủ rồi, ngủ hén! - Mình kéo chị nằm xuống, vẫn ôm thật chặt.

Chị hơi chồm dậy, gương mặt còn nét ngây thơ nhìn mình thom lom, có vẻ khó hiểu:

- Hôm qua, T với bé Uyên làm gì chị biết hết. Không phải T muốn như vậy à, sao tự nhiên dừng lại?

Thôi rồi, hành động lén lút bị bà cô này rình rập thấy hết rồi còn gì.

Mình xoa mặt, nhăn nhó:

- Muốn chứ, nhưng em không thích ép buộc chị!

Chị im lặng giây lát, ngập ngừng nói:

- Chị đâu có nói bị T ép buộc...

- Xì, cần gì chị nói, nhìn là biết. Ta sờ mó có chút mà khóc lóc rồi! - Mình trề môi.

Mặt chị lại đỏ bừng lên, mắt long lanh chực khóc tiếp:

- Tại chị không quen như vậy mà, không phải ghét T hay cự tuyệt đâu...

- Ừ, em hiểu, em hiểu mà, có trách gì chị đâu nè!

Mình vội kéo chị xuống vỗ về, kẻo chị lại khóc nữa thì mệt.

- Hồi trước tụi mình có hứa với nhau rồi mà, để dành cho đêm tân hôn, chị còn nhớ không? - Mình nói vào tai chị.

- Ừm.

- Vậy sao hồi nãy em làm bậy, chị không nhắc em?

Chị im lặng một hồi mới đáp:

- Chị không nỡ, với lại cũng sợ làm T chán! Hình như đàn ông ai cũng đòi hỏi mấy chuyện này...

Mình xoay mặt nhìn thẳng vào mắt chị, rất nghiêm túc nói:

- Khờ quá! Nếu em vì chuyện này mà chán chị, thì em không xứng đáng với tình yêu của chị, hiểu chưa? Sau này đừng suy nghĩ vậy nữa, bản thân chị phải có chính kiến, thích là thích, không thích là không thích, đừng vì bất kỳ ai mà thay đổi, kể cả em!

Chị bỗng chồm tới hôn mạnh lên trán mình một cái thật kêu, tiếp đó cười hi hi gật đầu:

- Biết rồi. T yên tâm, coi vậy chứ chị cũng có chính kiến lắm đó!

Mình ngẩn người. Chị nói đúng, mình quên mất là chị mấy lần quyết liệt đòi chia tay, báo hại mình phải năn nỉ gãy lưỡi mới xong. Giờ mình lại còn xúi chị nữa, sao giống như mình đang tự hại mình quá vậy nè trời.

Trông mặt mình ngẩn ngơ, đoán được mình đang nghĩ gì, chị Diễm bật cười khúc khích, sau đó nhích sát vào ôm mình thật chặt, thầm thì thật khẽ bên tai:

- Ngủ nha! Chị thấy hơi mệt, chúc T ngủ ngon!

- Ngủ ngon! - Mình hôn phớt trán chị, không quên vén mớ tóc mái lòa xòa qua bên tai chị - Hứa với em, giấc ngủ này giống như chén canh của Mạnh Bà, sáng mai tỉnh dậy, chị hãy quên hết, đừng giữ lại bất cứ thứ gì trước đêm nay nữa!

- Chuyện đó... T nên tự nhắc nhở mình! - Chị mỉm cười ý nhị, rèm mi khép lại, tựa má vào tay mình.