Mình cười gượng:

- Ừ, em hỏi vô duyên quá! Khi nào chị về?

- Chưa biết nữa.

- Không có thời gian cụ thể hả?

- Ừm. Ảnh rủ đi thêm vài hôm nữa, chưa biết thế nào.

- Được thì chị ráng về sớm, đi lâu quá em không an tâm! - Mình buột miệng, nói xong mới thấy mình lãng nhách, giờ nào rồi còn nói ra những lời quan tâm như vậy. Mình càng tỏ ra quan tâm chỉ càng khiến chị thêm hận mình vì chuyện cũ thôi.

Quả nhiên, chỉ nghe chị cười khe khẽ, không nói câu nào. Cũng còn may là chị chưa nhân tiện châm chọc mình đạo đức giả, ngủ với Uyên, bỏ rơi chị, giờ còn làm như thương chị lắm.

Chị nói:

- Tắt máy nhen, chị buồn ngủ rồi.

- Khoan... - Mình nhớ ra một chuyện nhất định phải nói.

- Có gì thì T nói nhanh đi, khoan với hò hoài à!

- Chị... cẩn thận nhen!

Dường như chị hơi bất ngờ, liền hỏi:

- T nói vậy là ý gì? Chị không hiểu.

- Còn nhớ hồi trước nó từng đánh thuốc mê chị một lần không? Em sợ sẽ có lần thứ hai.

- Để làm gì? Trước sau cũng lấy nhau rồi, ảnh cần gì phải làm vậy nữa chứ? - Chị không tin.

- Em không muốn đả kích chị hay có ý đồ xấu gì, em chỉ lấy ví dụ thôi. Ví dụ nó không hề có ý định lấy chị, mà chỉ muốn làm chị mất cảnh giác rồi chờ cơ hội...

Những lời phía sau hơi khó nghe nên mình không nói thêm nữa, bỏ lửng câu nói, tin rằng người không kém thông minh như chị thừa sức hiểu.

Chị im lặng hồi lâu mới bảo:

- Thôi, chị ngủ. T cũng ngủ sớm đi!

Mình còn chưa kịp chúc ngủ ngon, chị đã tắt máy. Dù vậy mình vẫn cảm thấy rất vui, căn dặn chị xong xuôi bỗng dưng cả người nhẹ tênh, không còn lo âu như trước đó.

Thanh sida mở cửa phòng tắm đi ra, tay cầm cái khăn lông lau khô đầu tóc. Trông vẻ mặt mình hớn hở, nó hiếu kỳ hỏi:

- Lên cơn hả mày? Đừng nói mày thấy tao ở trần rồi động cỡn nhen ku? Làm tao sợ đó!

Vừa nói hai tay nó vừa làm như sợ hãi đưa lên che hai đầu v*, mẹ cái thằng này xàm hết nói nổi. Mình buồn cười:

- Nhảm vừa thôi! Tao mới gọi điện cho chị Diễm.

Nó giật mình:

- Gọi được rồi hả? Hèn gì tao cứ nghe ai nói chuyện xôn xao ngoài này. Vậy tốt quá, rồi mày nói gì?

- Tao giả bộ không biết gì, hỏi thăm tình hình, xong hỏi khi nào thì chị về.

- Chừng nào?

- Chưa biết.

Thanh sida ngẩn người, chửi đổng:

- Mịa, vậy cũng kể.

- Nhưng tao kịp dặn chị Diễm cẩn thận rồi, vậy yên tâm hơn.

- Mày nói thẳng luôn hả? - Nó trợn mắt.

- Ừ, có gì sợ mà không dám nói.

- Không phải sợ thằng Quang, mà là mày không sợ chị Diễm nghĩ xấu mày sao?

Mình nhún vai, phì cười:

- Ở chung nhà với nhau bao nhiêu năm, chị Diễm thừa hiểu tính khí tao thế nào. Nếu vì vậy mà hiểu lầm tao, vậy thì khiến tao thất vọng quá rồi!

- Ờ, tự tin lắm! - Thanh sida gật gù - Sắp tới lỡ có chuyện gì đừng khóc với tao nhen!

- Chứ ý mày là sao? Tao không nên nói cho chị Diễm đề phòng à?

- Đâu có, mày nói vậy đúng rồi. Giỡn tí thôi, hè hè!

- Bữa nay mày giỡn với tao hơi nhiều rồi đó.

...

Đêm dài qua mau, thực tình mà nói thì đêm chẳng hề dài, vì bọn mình mệt quá nên sau khi tắm rửa sảng khoái xong liền lăn ra ngủ như chết. Vốn mình tính sáng sớm dậy tiếp tục chạy qua chỗ thằng Quang canh chừng tiếp, nhưng mệt quá ngủ quên luôn tới trưa, giật mình thức dậy ngó điện thoại đã hơn 11h, mình hoảng hồn lật đật chạy đi súc miệng rửa mặt xong lôi đầu Thanh sida dậy. Thằng này ham ngủ không kém mình, bình thường cũng rất hay nướng tới trưa, ngủ chưa đẫy giấc đã bị kéo dậy làm nó càu nhàu cả buổi. Mình phải dẫn đi ăn trưa, nốc thêm mấy ly sữa nóng mới chịu thôi.

Ăn xong, hai thằng cuốc bộ lại chỗ căn biệt thự. Nơi này cách khách sạn bọn mình ở chỉ mấy dãy phố, không xa lắm, đi bộ chừng mười phút là tới.

Mọi thứ vẫn vậy, không có gì đổi khác, cánh cổng trắng vẫn đóng im ỉm, khó mà nhìn rõ bên trong thế nào, chẳng biết chị còn trong nhà không hay đã đi ra ngoài từ sớm rồi. Chẳng may đi rồi mà tụi mình còn ngồi đây đợi như hai thằng ngốc thì khổ.

Mình không tiện gọi điện chị nữa, làm quá chỉ khiến chị ghét mình, mà có khi chị chặn luôn số điện thoại của Thanh sida rồi cũng nên. Nghĩ tới nghĩ lui, mình gọi cho dì hai, hy vọng chị đã liên lạc với dì, qua đó tìm hiểu được tin tức của chị thì hay.

Nhờ gọi dì hai, mình mới biết sáng nay chị vừa báo với dì là chiều chị sẽ về, không ở lại Đà Lạt thêm ngày nào nữa. Nghe được tin này khiến mình vui mừng kinh khủng, thầm nghĩ không biết đã xảy ra sự cố gì đó, hay nhờ lời cảnh báo tối qua của mình giúp chị quyết định về nhà sớm? Mà thôi, lý do nào cũng được, miễn chị chịu về nhà là mình vui rồi, giải tỏa được toàn bộ gánh nặng hai hôm nay, đồng thời không còn phải chịu cảnh lang thang vật vờ lâu hơn nữa.

Kể tin mừng này cho Thanh sida, nghe xong nó gật gù hỏi:

- Vậy rốt cuộc là chị Diễm có đang ở trong kia hay không?

Mình ngẩn người, hồi nãy quên béng hỏi dì chuyện này, nhưng có khi dì cũng không biết được đâu. Chị đâu phải trẻ con mà mỗi khi đi đâu hay ra ngoài làm gì một chút cũng báo cáo dì.

- Không biết. - Mình cụt hứng đáp.

Nó nghiêm túc cảnh tỉnh mình:

- Đừng mừng quá sớm, ba mươi chưa phải là Tết. Thử đặt mày vào vị trí thằng Quang xem, bỗng dưng chị Diễm đòi về sớm làm vỡ kế hoạch, nếu là mày thì mày sẽ làm gì?

- Ý mày là... tranh thủ hôm nay, lúc còn ở đây à? - Mình ngờ ngợ phỏng đoán.

- Ờ, mày cũng không đến nỗi ngu. Hoặc có thể nó sẽ tìm mọi cách kèo nài chị Diễm ở lại thêm, hủy bỏ ý định về nhà sớm.

Thanh sida lại làm mình lo, nhưng những gì nó nói không phải không có lý, đề phòng vẫn hơn. Chút vui vẻ trong lòng mình mau chóng tắt ngấm, nhường chỗ cho nỗi lo lắng không yên. Bây giờ làm thế nào để biết chị có nhà hay không đây?

Trên này đất khách quê người, lỡ như chị đã ra ngoài với thằng Quang, mình hoàn toàn không yên tâm chút nào, ai mà biết được nó sẽ bày ra trò khốn nạn gì.

Trong lúc Thanh sida còn ngẫm nghĩ, mình tìm được một cách khả dĩ, bèn kéo nó băng qua đường, đi tới gần ngôi nhà.

- Qua đây làm gì? - Thanh sida thắc mắc.

Mình không trả lời mà bấm chuông cửa mấy cái, sau đó mới giải thích:

- Chờ người nhà ra, mày hỏi thăm coi thằng Quang có nhà không là biết liền. Nếu nó có trong nhà thì tốt, còn không thì nhớ hỏi coi nó đi đâu.

Thanh sida vỡ lẽ:

- À, đù, tự nhiên mày thông minh đột xuất vậy? Mà sao mày không tự hỏi, kêu tao làm gì?

- Để tránh người ta miêu tả lại ngoại hình, nó nhận ra là tao lên đây chứ sao. Mất công chị Diễm giận tao nữa!

Thanh sida bật ngón cái tán thưởng, tiếp đó nghênh ngang đứng trước cửa chờ đợi, về phần mình đã chạy sang cổng nhà kế bên thụt vào nấp kín.

Chờ một lát, cổng lớn mở ra. Mở cửa là một người phụ nữ còn khá trẻ, trên dưới ba mươi, nhìn cũng có nhan sắc, khỏi phải nói mắt Thanh sida liền sáng rực lên như đèn pha ô tô.

- Em tìm ai? - Chị ta tò mò hỏi.

- À, có Quang ở nhà không em?

Thằng khỉ này rõ ràng nhỏ hơn chị kia không ít, vậy mà dám lên giọng kêu em ngọt sớt, sợ nó luôn.

Cô kia có vẻ ngạc nhiên:

- Anh tìm Quang hả? Tìm có việc gì không?

Phụ nữ là vậy, nghe gọi là em sẽ gọi người đối diện là anh, trừ khi hai bên chênh lệch tuổi tác quá rõ thì không nói. Đa phần đàn bà ai cũng thích thú với ý nghĩ mình trẻ trung trong mắt cánh đàn ông.

Thanh sida nói dối không hề chớp mắt lấy một cái, mặt tỉnh bơ:

- Ừm, có chút chuyện. Mà nó có trong nhà không em? Anh vào gặp một chút được chứ?

Mình nghe mà choáng, chả biết thằng điên này tính vào trong đó làm cái gì, đập lộn với thằng Quang chắc.

- Quang ra ngoài có việc rồi. Anh tìm Quang thì chịu khó chút nữa quay lại nhé! - Cô kia nhẹ nhàng nói.

- À, đi đâu em biết không?

- Cũng không rõ.

Thanh sida từ tốn gật đầu:

- Vậy nó có nói khi nào về không em?

- Không biết nữa. Tốt nhất là chiều anh hãy quay lại cho chắc.

- Chậc, vậy mất công quá! Hay là cảm phiền em cho anh số điện thoại được không? - Thấy cô kia ngần ngừ, Thanh sida đế thêm - Hoặc anh cho em số, khi nào Quang về cảm phiền em gọi báo giùm cho anh một tiếng nhé.

- Sao anh không trực tiếp gọi cho Quang? Quen biết mà?

- Anh mất số rồi, với lại anh muốn cho nó bất ngờ chút, gọi trước mất vui! - Nó cười hì hì.

Cô kia tần ngần giây lát, gật đầu:

- Được rồi, anh cứ đọc số đi.

Thanh sida đọc một dãy số mà mình nghe lạ hoắc, hình như đâu phải số nó. Thằng này đang làm cái gì đây?

Cũng may, cô kia chỉ lưu số mà không hề nháy qua.

Trong lúc cô gái cắm cúi bấm bấm điện thoại, Thanh sida lẻn quay qua nháy nhó với mình, miệng cười gian. Mình ra hiệu không hiểu, nó nhún nhún vai, môi trề ra, điệu bộ rất khốn kiếp.

Cô kia lưu số xong, vừa mở miệng chào, toan đóng cửa quay vào trong thì Thanh sida gọi giật:

- Khoan, em ơi...

- Dạ? - Cô gái dù rất khéo léo cũng biểu lộ đã hơi bực mình.

- Thôi, em gọi cho Quang giùm anh luôn đi! Anh mới nhớ ra là chiều nay còn có việc, không tới được nữa.

Cô gái cau mày, tuy vậy cũng gọi, chắc muốn làm nhanh cho xong để tiễn vong thằng cô hồn âm binh từ đâu trên trời rơi xuống này.

Chờ bên kia bắt máy, cô ta đưa điện thoại cho Thanh sida:

- Quang nghe rồi này.

Thanh sida cầm lấy máy, e hèm vài tiếng rồi nói:

- Nhớ tao là ai không?

Chả biết bên kia đối đáp thế nào, chỉ thấy nó cười nhạt, bắt đầu lớn tiếng:

- Bảy Hổ là đàn anh của tao. Ổng nói mày còn thiếu ổng năm tỷ chưa trả, kêu tụi tao qua đây đòi nợ. Ở đâu về đây giải quyết mau lên! Đm mày... Ai giỡn mặt với mày? Tao cho mày nửa tiếng, nếu chưa về tụi tao vô nhà nội mày thanh lý tài sản. Mười mấy thằng đàn em của tao đang chờ mày đó!

- Anh đang nói bậy bạ gì vậy? - Cô gái kia lắng nghe vài câu thì sắc mặt tái xanh, vội giật lấy điện thoại, đồng thời lớn tiếng quát hỏi.

Thanh sida ung dung cười nói:

- Nó thiếu ông anh của anh năm tỷ, mấy năm rồi không chịu trả, em coi giáo dục lại nó đi!

Cô kia lườm lườm Thanh sida, sau đó rối rít nói vào điện thoại:

- Không, cô thấy có một người thôi à. Nhìn mặt cũng được mà không biết sao ăn nói vô học vậy được. Ừ, con về liền đi!

Chờ cô ta tắt máy, Thanh sida dợm bước như muốn đi vào trong sân. Cô gái hết hồn vội giang tay cản lại, lớn tiếng:

- Anh làm gì vậy?

- Vô nhà chờ nó về trả tiền.

- Có gì thì anh chờ ở ngoài, lát nó về giải quyết. Còn làm bậy coi chừng tôi báo công an đó!

- Chậc, vậy thôi anh qua quán nước bên kia đường chờ vậy. Chút nó về mà anh không thấy thì cảm phiền em gọi cho anh một tiếng. Thật là... thiếu tiền người ta thì phải trả, gia cảnh đâu đến nỗi nghèo hèn mà làm cái trò đó coi không được.

Nói xong nó nghênh ngang đi qua đường. Cô gái ngó theo một hồi rồi đóng sầm cửa lại, mặt mày vẫn tái nhợt, không biết vì sợ hay giận.

Chờ cô ta vào trong rồi, mình mới lén lút băng qua đường, chạy tới chỗ Thanh sida. Vừa tới gần, mình nói:

- Khùng hả mày? Nãy giờ làm điên gì vậy?

- Điên gì? - Nó trừng mắt - Móa, không có cái đầu thông minh cỡ tao thì làm sao nghĩ ra được chiêu đó.

- Chiêu mẹ gì? Mày làm vậy thế nào cũng lớn chuyện, chẳng may lòi ra tao thì phiền lắm!

- Lòi sao được mà lòi, yên chí lớn! Mày không thấy chiêu "nhất tiễn xạ song điêu" này quá hay à? Không phải đang lo lắng nó đưa chị Diễm đi đâu bậy bạ sao? mày nói coi, giờ biết tìm nó ở đâu, không lẽ ngồi đây mòn mỏi chờ đợi trong lo lắng? Chi bằng tao kêu nó về, không tiện hơn à? Lại còn nhân dịp này làm mất uy tín của nó với gia đình bên nội và chị Diễm luôn. Móa, càng nghĩ càng thấy phục tao quá!

- Thiếu gì cách. Mày có thể nhờ cô nó gọi điện hỏi xem nó đang ở đâu cũng được vậy?

- Mày khờ quá, hỏi vậy nó nghi liền, dễ gì chịu khai, hoặc có khi còn đổi địa điểm khác nữa. Với lại tao thích làm vầy hơn, chơi nó một vố không sướng hơn à? Phải cho nó nếm chút đau khổ, bù đắp lại cho tụi mình lê lết qua giờ chứ! Hè hè.

Nhìn mặt nó nhăn nhở như khỉ đột, nhưng mình cũng không bác bỏ được, chiêu này tuy hơi đê tiện nhưng đúng thật là rất hay. Mình phục Thanh sida rồi, thô bỉ cỡ này chỉ có cái đầu của nó mới nghĩ ra thôi. Dù vậy, nhớ tới người cô trẻ của thằng Quang, mình vẫn thấy áy náy:

- Người ta nhìn có vẻ đàng hoàng, mày làm vậy hơi quá!

- Chịu thôi, vô độc bất trượng phu! Mày nhiều khi hiền quá mới bị nó chơi trên đầu trên cổ, lần này tao cho nó nếm mùi.