Chị trách:

- Sao T bất cẩn quá vậy? Làm việc phải cẩn thận chứ!

Nghe chị trách, nội tâm mình dâng lên sự vui mừng. Chị vẫn còn quan tâm mình, không như mình cứ nghĩ.

- Tại lúc đó em vừa làm vừa nghĩ lung tung nên không để ý...

- Nghĩ gì? T làm thì lo tập trung làm thôi, lúc nào cũng chểnh mãng.

- Em nghĩ tới đám hỏi của chị. Nghĩ tới cảnh mọi người đông đủ dưới này đang vui vẻ chúc mừng...

Mắt chị đang nhìn mình chợt cụp xuống, bờ môi mím chặt, khẽ nói:

- Vậy ra T bị tai nạn là do chị hả? Biết trước chị đã không gọi điện cho T rồi.

Thấy chị tự trách, mình không đành lòng:

- Em giỡn thôi, không phải vậy đâu. Mà nè, chị không mời em vào nhà hả?

Chị lắc đầu:

- Không được.

- Sao không được?

- Chị giờ là gái đã có chồng rồi, trong nhà không có ai, sao dẫn T vào được.

Câu nói của chị đánh thức mình tỉnh khỏi giấc mơ, nãy giờ câu chuyện êm đềm quá khiến mình vô tình mơ mộng, tưởng hai đứa vẫn còn như trước kia. Thực tế tàn nhẫn hơn nhiều!

Mình gượng gạo:

- Dì dượng không có nhà hả? Rồi còn thằng... chồng chị đâu?

- Ba mẹ chị tiễn mấy người bà con về rồi, còn anh Quang vừa về Thị Xã sáng nay có việc.

- Anh Quang...

Mình lẩm bẩm lặp lại rồi bật cười, tâm trạng thật khó chịu.

Chị không phản ứng gì, chỉ lặng thinh đứng đó, cúi mặt mân mê vạt áo, thói quen đáng yêu của chị mỗi khi gặp chuyện khó xử.

- Không cho em vào nhà cũng chả sao, vậy mình kiếm chỗ nào nói chuyện được không? - Mình nói.

Chị ngẩng mặt lên:

- T muốn nói chuyện gì? Nếu nhanh thì mình nói ở đây cũng được.

- Dài lắm, không nhanh đâu. - Mình tìm cái cớ để được ở gần chị lâu hơn một chút, dù làm vậy có thể lại tự khiến mình thêm đau lòng.

Chị còn ngần ngừ, mình đề xuất:

- Ra bờ sông hén. Chỗ hồi trước chị dắt em đi bắt ốc đó, nhớ không?

- Chỗ đó hả? Hơi vắng...

- Chứ sao chị mới chịu? Vô nhà không được, ra bờ sông cũng không được, còn biết đi đâu nữa đây?

- Ừm, thôi ra đó cũng được. T đi trước đi, lát chị ra sau! - Rốt cuộc chị cũng đồng ý, dù có vẻ miễn cưỡng.

- Sao không đi chung? À, thôi vậy cũng được. Chị ra sớm sớm, đừng để em chờ lâu quá nhen!

Nghĩ chị ngại người ta dị nghị, mình gật đầu rồi chạy đi, hỏi thăm lòng vòng một hồi cũng ra tới bờ sông.

Giờ này ở đây rất vắng, lâu lâu mới có một chiếc ghe nhỏ chèo ngang, nhưng cũng cách bờ khá xa, lục bình cao cao nở rộ mặt sông hầu như che kín tầm mắt. Ngó quanh trông thấy bụi tre già thật to xa xa, nơi đó là nơi lần đầu mình tỏ tình với chị, sau đó hai đứa hôn nhau nồng nàn dưới cơn mưa giông, hoài niệm thật.

Lần thứ hai mình quay lại chốn này, mọi thứ đã khác tới mức chóng mặt, chỉ có cảnh vật là vẫn như xưa. Giờ mới thấm thía câu nói "cảnh còn người mất", thấm tới xương tủy.

Mình không phải đợi quá lâu, chừng mười lăm phút sau, chị đội nón lá đi tới, gương mặt bị nắng chiếu vào ửng hồng lên một nét đẹp tinh khôi thanh thuần như giọt sương sớm.

Chị từng bước đến gần mà mình ngỡ như trông thấy nàng tiên cổ tích từ trong sách truyện bước ra. Cảm giác mất mát dâng tràn, nàng tiên này không còn thuộc về mình nữa rồi.

Vừa tới, chị nói ngay:

- Có chuyện gì thì T nói nhanh đi, chị không ở lâu được đâu, còn phải về nấu cơm nữa!

- Gấp vậy hả? Lâu lắm mình mới có dịp gặp nhau, nói chuyện thêm một chút cũng không được sao?

- Lúc chị quen T, chị có bao giờ gặp hay nói chuyện riêng với người nào khác đâu, huống chi giờ chị có gia đình rồi...

- Ừm, em hiểu rồi, nói xong em đi ngay thôi!

Lần thứ hai chị nhắc cho mình nhớ rằng chị đã có chồng, từng lời thốt ra luôn hàm ý đuổi khéo mình, không cho mình nán lại. Biết là không thể trách chị, mà sao vẫn thấy bị tổn thương.

- Chắc chị cũng thừa biết ý định của em khi xuống đây mà.

- Chị không biết. T nói đi!

Che giấu nỗi buồn vào sâu trong lòng, mình nói:

- Chị đừng lấy nó được không? Em biết, em biết chị tính nói gì. Đúng là mình chấm dứt rồi, em không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của chị. Nhưng với tư cách là người cũ, dù gì mình cũng từng yêu nhau, em muốn tốt cho chị không lẽ không được? Chị không thể có được hạnh phúc với nó đâu, em tin chị cũng hiểu được điều đó mà, tại sao chị cứ nhắm mắt lao vào vậy? Em nghĩ hoài mà không sao hiểu nổi chị muốn gì khi làm vậy...

- Chị muốn lấy chồng, có vậy thôi.

- Không thiếu người để chị lấy làm chồng, đâu cứ phải là nó?

- Chị thích, cần phải có lý do sao?

Mình sững người, trông chị hiện giờ ương bướng kinh khủng, ẩn sau nét ngoan hiền thùy mị đó, mình cảm nhận được sự ương bướng như đang thách thức mình. Chị càng như vậy lại càng làm mình không thể rời mắt, cái suy nghĩ "cùng huyết thống không thể tới với nhau" hiện lên dày vò mình từng phút từng giây. Mình dịu giọng:

- Chị đừng vậy được không? Em đang nói chuyện nghiêm túc mà.

- Chị đang rất nghiêm túc!

- Chị bướng thì có, đừng bướng cũng đừng cố chấp nữa! Hạnh phúc tương lai của chị là quan trọng nhất, chị...

- Nếu thực sự T biết lo nghĩ tới hạnh phúc của chị, T đã không đối xử với chị như vậy. Đằng này... T đã làm rồi, bây giờ lại mở miệng nói lo cho tương lai chị, có cảm thấy kì cục lắm không?

Chị nhoẻn miệng cười, mắt long lanh.

Đang tìm cách thuyết phục chị, không ngờ chị nhắc chuyện cũ làm mình không thể phản ứng. Sau cùng, mình khó xử nói:

- Em có nỗi khổ tâm mà, chị không hiểu được đâu...

- Ừm, chị hiểu chứ. T còn phải gánh vác trách nhiệm với bé Uyên nữa, khổ tâm lắm!

Mình hết biết đối đáp thế nào. Bao nhiêu dự định ấp ủ khi xuống đây, rốt cuộc chẳng cách nào nói được.

Hơn nửa năm rồi, chị vẫn còn giận mình, tâm lý như vậy làm sao chịu lắng nghe mình nói gì. Trong lòng chị hiện giờ hẳn mình chỉ là một thằng quá mức ích kỷ, chia tay chị để chạy theo Uyên, bây giờ nghe tin chị lấy chồng là tình địch cũ thì chạy xuống đây mặt dày mày dạn yêu cầu chị chấm dứt với cái lý do lo lắng cho chị đến nực cười.

Ngẫm cũng đúng, nếu mình là chị có lẽ mình cũng nghĩ như vậy, thậm chí có khi không còn giữ được bình tĩnh mà quát tháo chửi mắng rồi, chẳng nhẹ nhàng được như chị đâu. Thế nên mình phải bình tĩnh, không thể trách chị, trong chuyện này hai đứa mình chỉ là nạn nhân thôi.

Mình ráng nhũn nhặn thuyết phục:

- Chị giận em, ghét em sao cũng được, em chịu hết. Sáng nay em xuống đây chỉ hy vọng khuyên chị suy nghĩ lại, đừng vì bất kỳ lý do gì mà lấy người chị không yêu hoặc biết trước sẽ không hạnh phúc. Em thật lòng nghĩ vậy. Em luôn mong chị được hạnh phúc, may mắn trong cuộc sống sau này!

- Ừm. T nói xong chưa? Chị đi được rồi chứ?

Chị không có vẻ gì là xúc động hay mảy may dành ra dù chỉ một giây để suy nghĩ về những gì mình nói, nét mặt bình thản đến lạ, vô cảm với mọi thứ.

Bất lực thật, hình như mình có nói gì làm gì cũng không thể nào đánh động tâm trí chị. Nói chị căm hận mình và Uyên thì hơi quá, nhưng đúng là chị vẫn nhớ hoài chuyện đó, chưa bao giờ quên đi.

Càng nghĩ càng uất ức, mình ức đến nỗi muốn phun ra hết sự thật cho chị biết, để chị hiểu được mình đã phải khổ sở thế nào khi cắn răng che giấu cái bí mật chết tiệt này một mình, để chị nhận ra là chị đã trách lầm mình.

Nhưng nói ra thì sao chứ, liệu có thể thay đổi được gì không, hay chỉ gieo thêm nỗi đau vào lòng một người mà mình yêu thương?!

Hậu quả của việc hé lộ sự thật quá lớn khiến mình sờn lòng, ngần ngừ mãi rồi cuối cùng vẫn quyết định chôn chặt trong lòng, chán nản nói:

- Chị đừng như vậy nữa được không? Chị đang phụ lòng em đó, em buồn lắm!

Đáp lại, chị lắc nhẹ đầu:

- T luôn cho rằng T hiểu chị, thực ra T chẳng hiểu gì cả. Trời chuyển mưa rồi, chị về nhen, T cũng về đi kẻo mắc mưa!

Nói rồi chị quay người đi ngay, không hề ngoái nhìn lại dù chỉ một lần. Mình đứng nhìn thật lâu, tới khi dáng chị khuất hẳn sau những hàng tre già cỗi, muốn đuổi theo mà không thể vì biết làm vậy chỉ vô ích.

Những lần trước dù giận nhau cách mấy, chỉ cần mình chạy xuống thì chị đều giữ mình lại ăn bữa cơm. Lần này khác rồi, chị rất dứt khoát, dứt khoát đến tuyệt tình, câu chuyện lạnh nhạt, cũng chẳng hề có giọt nước mắt nào như mình mơ mộng. Bọn mình bây giờ chỉ còn đơn thuần là chị em họ, thằng em chưa vợ và cô chị họ sắp lấy chồng.

Như vậy cũng tốt, cho mình tỉnh ra. Lâu nay dù biết hai đứa không còn hy vọng nhưng mình vẫn mong đợi một điều gì đó mơ hồ xa xăm, thậm chí là ảo tưởng những thứ không có thật. Lần này thì hết thật rồi, chuyến đi thật vô vị, chẳng mang lại chút cảm xúc gì, chỉ tràn ngập giận dữ và hụt hẫng, kèm theo nỗi thất vọng to lớn.

Thôi, nếu chị đã muốn như thế, mình còn cách nào khác ngoài chấp nhận. Mình đã cố gắng hết sức rồi, tay đau vẫn ráng lết xác xuống tận đây, vứt bỏ hết sĩ diện...

Nhìn bầu trời chuyển mưa vần vũ, lại lần nữa bồi hồi nhìn bụi tre lớn xa xa, ước ao thêm một lần được dầm mình trong cơn mưa quá khứ ấy cùng chị, dù phải đánh đổi tất cả mình cũng chấp nhận mà.

Nán lại thêm một lúc, mình thiểu não lên xe chạy về, vòng vèo qua những con đường nhỏ quanh co tràn ngập cây lá ẩm ướt.

Tâm trạng rất buồn nhưng mình không khóc, nước mắt cạn rồi. Mình cũng đã đoán được kết cục này trước khi xuống đây, chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là mình vẫn muốn cố nốt một lần để mai sau không phải hối tiếc nói hai chữ "giá như".

Trời mưa lắc rắc, cái cảm giác cô độc một mình trên con đường quen thuộc quá khứ vẫn khiến mình chạnh lòng, mọi thứ sao mà thân quen quá, chúng cứ thi nhau xát muối vào vết thương lòng chưa bao giờ lành.

Sáng đi gấp nên mình không mang theo áo mưa, lỡ mắc mưa chỉ có nước dầm mưa chạy về thôi chứ biết làm sao. Mải đắm chìm trong mớ suy tư hỗn độn, mình ra đến đường lớn lúc nào chả hay, giật mình ngó lên chợt nhìn thấy dì dượng hai đang từ hướng ngược lại quẹo vào. Nghĩ tới một chuyện, mình gọi lớn:

- Dì ơi!

Mình gọi đúng lúc hai bên lướt ngang qua nhau, dì hai giật mình rồi thấy mình liền vỗ vai dượng hai dừng xe lại. Chờ mình vòng qua, dì hỏi:

- T hả? Con đi đâu đây?

- Con... - Toan nói xuống tìm chị Diễm, bỗng nhớ ra chị vừa làm đám hỏi hôm qua khiến mặt mình sượng trân, ấp úng - Con có chút chuyện muốn nói với dì dượng...

- Chuyện gì vậy con? Quan trọng lắm không? - Dì hai ngó quanh quất - Kiếm quán nước nào vô rồi dì cháu mình nói, trời đang mưa đứng giữa đường không tiện.

Mình định từ chối, chỉ muốn nói vài câu rồi đi, nhưng nghĩ lại chuyện quan trọng cần phải nói rõ ràng đầu đuôi mới mong thuyết phục được dì dượng, bèn gật đầu:

- Dạ, bên kia có quán nước kìa dì, mình qua đó đi!

Chờ hai người gật đầu đồng ý, mình chạy thẳng qua bên kia đường lớn trải nhựa, dừng xe trước quán nước nhỏ mái lá, có cả võng chuyên dành cho khách đi đường nán lại nghỉ mệt ngả lưng.

- Dì dượng dùng gì ạ? - Mình lễ phép nhìn hai người già khắc khổ suýt tí đã trở thành cha mẹ vợ của mình.

- Gì cũng được, con kêu đại đi! - Dượng hai sảng khoái khoát tay.

Mình gọi ba trái dừa. Dì hai hỏi:

- Có chuyện gì con cứ nói dì dượng nghe!

- Dạ.

Mình sắp xếp lại lớp lang mọi thứ trong đầu rồi lên tiếng:

- Chuyện con nói có liên quan tới hôn nhân của chị Diễm.

- Ừ, sao con? Con cứ nói thẳng đừng ngại, không cần rào trước đón sau đâu. - Vẫn là dì hai lên tiếng, dượng hai chỉ im lặng lắng nghe.

Mình hít sâu một hơi, lấy hết dũng cảm nói:

- Con biết nói ra có khi làm dì dượng nghĩ con không tốt, đi nói xấu sau lưng người khác, nhưng sự thực là chồng sắp cưới của chị Diễm không tốt đâu. Con không hiểu sao chị Diễm ưng người này, con sợ sau này chị sẽ khổ...

Dì dượng hai đưa mắt nhìn nhau, dì nói:

- Là sao con? Thằng Quang chồng sắp cưới của con Diễm có vấn đề gì hả?

Thái độ hai người làm mình khấp khởi mừng thầm. Mình chỉ sợ dì dượng đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn đồng ý cho thằng Quang lấy chị, nếu như dì dượng chưa hay biết gì về chuyện này, vậy có hy vọng rồi.

- Dạ. Chuyện này hơi tế nhị, nếu con nói có gì không phải thì mong dì dượng bỏ qua cho con!

- Con cứ nói, dì dượng hiểu mà.

- Dạ, hồi trước có lần chị Diễm suýt bị cưỡng... cưỡng hiếp, không biết dì dượng nghe chuyện này chưa?

Ánh mắt dì dượng đang nhìn mình chờ đợi liền trố lên ngỡ ngàng lẫn kinh hãi. Dượng hai chồm tới chộp lấy tay mình bóp mạnh, hỏi dồn dập:

- Con nói vậy là sao T? Có chuyện đó hả, sao dì dượng chưa từng nghe nói tới? Lâu chưa?

Dượng hai bóp ngay bàn tay đau làm mình nhăn mặt, thấy vậy dượng hết hồn vội giật tay về:

- Chết, con có sao không? Dượng lo quá nên không để ý...

- Không sao đâu dượng. Dì dượng đừng lo, kỳ đó chị Diễm không bị làm sao hết. Chuyện lâu lắm rồi, lúc chị mới lên ở nhà con được một thời gian là xảy ra chuyện đó.

- Vậy mà không nghe con Diễm kể gì, ba mẹ con cũng chưa bao giờ nói tới chuyện này. - Nét mặt hai người không vui. Cũng phải thôi, chuyện động trời như vậy mà nhà mình và cả chị giấu nhẹm đi, giờ mới biết ra thì làm sao vui cho nổi.