- Buông ra! Buông chị ra! Đừng đụng vào người chị...

Chị đang vô cùng kích động, vùng vẫy dữ dội, cố xô mình ra mà không được. Mình vứt con dao thái lan ra xa, hai tay ôm chặt lấy chị kéo lên phía trước, dưới này toàn mấy vật dụng nguy hiểm rất dễ xảy ra chuyện.

- Chị làm sao vậy hả? Chia tay em thì muốn tự tử à? ba mẹ nuôi chị lớn tới vầy để chị thất tình rồi tìm tới cái chết sao?

Vừa khênh chị lên nhà trước, mình vừa quát lớn cố gắng đề tỉnh chị. Chẳng hiểu sao cơ thể thường ngày yếu ớt mà lúc này mạnh kinh hồn, mấy lần mình suýt vuột tay ra, phải dùng hết sức mới kềm chị lại được.

Chị giãy dụa hét lên:

- T có tư cách nói câu này với chị sao? Chị đánh đổi hết mọi thứ để yêu T, giờ T muốn vứt bỏ chị là vứt sao? Chị là cái gì chứ? Chị là cái gì trong mắt T?

Mình gấp gáp tuôn một tràng dài:

- Chị nghe em nói! Chuyện tụi mình không được gia đình hai bên chấp nhận. Lúc trước chưa từng trải làm em lầm tưởng, giờ trải qua rồi mới biết không thể chịu nổi. Còn rất nhiều khó khăn khác, không phải chỉ bấy nhiêu là xong. Chị có bao giờ nghĩ nếu ba mẹ chị vĩnh viễn không nhìn mặt chị nữa, chị có chịu được không? Người lớn có sĩ diện của họ, không phải cứ qua vài năm tụi mình có vài đứa con là dễ dàng thay đổi được. Chị vẫn còn trẻ mà, chị đẹp mà, sợ gì thiếu người theo đuổi chứ? Tụi mình vẫn chưa ngủ với nhau, chưa từng vượt quá giới hạn, chị còn lo không lấy được chồng sao? Bây giờ mình dừng lại vẫn còn kịp, đừng cố đấm ăn xôi nữa, chỉ càng thêm thiệt thòi cho hai đứa thôi. Em nói vậy chị có hiểu không? Em đã suy nghĩ rất thấu đáo mới quyết định, không phải là nóng vội một sớm một chiều...

Mình nói trong khi hai tay vẫn ôm cứng không cho chị thoát ra, càng nói chị càng bớt vùng vẫy, cuối cùng mỏi mệt đứng yên, giọng buông xuôi:

- Hóa ra chị muốn tự tử chỉ vì sợ không lấy được chồng. T nghĩ vậy hả?

- Ý em không phải vậy, chị biết mà. Em...

- Buông chị ra! - Chị cắt lời.

- Em sẽ buông khi nào chị hứa không làm bậy nữa.

- Cái mạng chị là của chị, không phải của T. Chị muốn làm gì là quyền chị, T có tư cách gì cấm cản chứ? Thương hại chị à? Hay sợ chẳng may chị chết đi sẽ bị người đời nguyền rủa, sợ cắn rứt lương tâm cả đời?

Giọng chị trở lạnh khiến mình thoáng run, mỗi khi chị trấn tĩnh thế này mình lại càng thấy sợ. Cái này người ta thường gọi là điên tình, trong trạng thái đó có thể làm ra bất cứ chuyện gì ngoài sức tưởng tượng.

Chị khóc rấm rứt:

- T biết chị đang nghĩ gì không? Chị thấy hận lắm, chị muốn giết T rồi sau đó tự tử cho xong. Xưa nay đọc báo bao nhiêu vụ giết nhau vì tình, cứ nghĩ mấy người đó thật điên, giờ chị mới hiểu cảm giác này. Cái cảm giác tin tưởng trao hết yêu thương để rồi bị người ta phụ tình, coi thường vứt bỏ như thứ rác rến dơ bẩn gì đó chẳng có chút giá trị. Mà T yên tâm, chị sẽ không làm vậy đâu. Chị chịu ơn ba mẹ T, chị không có cái quyền đó. Kể cả khi chị biết mấy hôm trước, cái đêm T không về nhà đó, bỏ chị ngủ một mình trong sợ hãi, cái đêm mà có thể T đã ngủ với một ai đó, không phải chị...

- Chị... chị nói gì vậy, em không hiểu?

Mình bàng hoàng buông chị ra, thật sự không thể hiểu vì sao chị biết được chuyện đó. Chị còn biết những gì nữa?

Chị xoay lại đối diện mình, thật sát, mặt hai đứa chỉ cách nhau một chút, mắt rưng rưng, làn môi mím chặt đến tím tái:

- T có quyền chối, nhưng chị biết đêm đó T đã phản bội chị. Buổi sáng T đi về mặc một bộ đồ khác, mới tinh, không phải bộ quần áo mà chị chuẩn bị cho T, thái độ cũng rất lạ. Trực giác của chị không nhầm được đâu. T đừng bao giờ coi thường cảm giác của một đứa con gái, nhất là chị hiểu rõ T tới từng chân tơ kẽ tóc mà.

Mình không thể thở nổi trước từng câu dồn dập đề quyết từ chị, chỉ còn biết lảng tránh đi nơi khác, không dám nhìn lâu vào ánh mắt ai oán mà mình biết sẽ đi theo mình đến hết đời này.

Mình rất muốn chối bỏ, song lại nghĩ làm vậy để làm gì? Không phải mình đang muốn chia tay sao, đây sẽ là nguyên nhân nặng ký nhất để chị chấp nhận buông tay.

Thế nên mình giữ im lặng, cũng không lên tiếng thừa nhận, nhưng làm vậy chẳng khác gì thừa nhận cả.

Chị hiểu được, vì vậy cười trong nước mắt:

- Uyên phải không? Uyên lên đây đúng không?

Hết rồi. Đến đây là hết rồi, chẳng thể quay lại được nữa.

Mình thở dồn dập nhìn ra sân, ngoài đó mây giông đang kéo tới đen kịt, giống như tâm trạng bọn mình:

- Sao chị nghĩ là Uyên, mà không phải là một ai khác?

- Chị hiểu T. T sẽ không đơn giản phản bội chị như vậy, phải là người nào đó mà T rất có tình cảm.

- Em xin lỗi! - Mình nói thay cho lời xác nhận.

- Hóa ra tất cả đều là thật sao? Vậy mà chị cứ luôn mong mình nghĩ bậy, còn không dám hỏi T, sợ T giận trách chị ở không suy nghĩ lung tung nữa.

Mình lặng thinh.

- Thôi được rồi. Nếu T đã chán chị và cần người khác thì ngay từ đầu T cứ nói thẳng, chị sẽ không mặt dày níu kéo làm T khó xử đâu! T đừng bao biện là mệt mỏi vì gia đình...

Mặt chị trắng bệch, cơ thể hơi ngả nghiêng như khó đứng vững, mình sợ chị té vội bước tới muốn đỡ nhưng chị liền đẩy mình ra:

- Đừng đụng vào chị nữa! Coi như chị nhìn lầm người, giờ nói sao cũng phải ráng mà chịu! T không cần đi, chị sẽ đi, nhường nơi này lại cho một người khác!

Chị không đánh không chửi mình mà chỉ ôm mặt chạy về phòng, nước mắt rơi dài theo hành lang, thấm ướt những viên gạch lạnh lẽo.

Mình thẫn thờ đứng nhìn theo chị bước thấp bước cao về phòng thu gom đồ đạc, nội tâm trống rỗng, cảm giác khó tả như vừa đánh mất một thứ gì đó không thể thay thế được, cái thứ như máu như thịt đã ăn sâu vào tận xương tủy, bây giờ phải lóc ra, cắt bỏ, khiến cho hai phía cùng đau xé.

Tận lúc này, nước mắt mình mới từ từ chảy ra. Biết là khóc chả giải quyết được gì mà sao vẫn khóc, có lẽ để lòng nhẹ đi chút nào đó.

Có tiếng xe ngoài cổng, mình ngó ra thấy dì dượng hai đã tới. Hai người đứng lấp ló bên ngoài, nhìn vào trong thấy mình thì vui mừng giơ tay vẫy vẫy.

Mình lén lút lau nước mắt rồi đi ra mở cửa, nói với dì hai:

- Tụi con mới nói chuyện xong rồi, dì vô an ủi chị giùm con đi!

- Ừ, cứ để dì, dì hiểu tính con bé này mà!

Dì hai vội vã chạy vào trong tìm chị, còn lại mình và dượng hai đứng đó, dượng nói:

- Cảm ơn con!

Hôm trước dượng rất giận mình và chị, vậy mà bữa nay nghe tin lập tức chở dì chạy lên ngay, còn vui vẻ ngỏ lời cảm ơn mình nữa, thế mới thấy được tấm lòng cha mẹ. Mặc kệ con cái lầm lỗi thế nào, họ chưa bao giờ bỏ mặc, luôn rộng lòng tha thứ chờ đón chúng quay về.

Mình thầm hỏi dượng có biết chị Diễm không phải con dượng không? Nếu dượng biết ra sự thật thì sẽ ra sao đây? Mình bỗng thấy mặc cảm tội lỗi thay cho ba mình, cúi mặt nói:

- Con xin lỗi! Tụi con sai rồi!

Dượng vui vẻ vỗ vai mình:

- Biết sai là được, còn trẻ mà, nông nỗi cũng phải. Con không biết mấy bữa nay mẹ nó khổ sở thế nào đâu, cứ khóc hoài không khuyên nhủ gì được. Bởi vậy lúc con gọi điện, dì dượng mừng dữ lắm, bỏ hết chuyện đồng áng chạy lên đây liền!

Mình vâng dạ mà trong lòng nghĩ tới mẹ, có lẽ mẹ mình cũng không khác gì dì hai đâu. Và mẹ lại càng khổ hơn khi ông chồng đột nhiên có thêm một đứa con gái ngoài giá thú. Cuộc đời này đúng là bể khổ, chả có ai sung sướng đúng nghĩa, kể cả những người giàu nhất thế giới, nào ai hiểu được những chuyện thầm kín trong lòng họ.

Mình và dượng không nói nhiều vì nào biết nói gì, tầm mắt hai người luôn hướng vào bên trong nhà chỗ phòng chị Diễm, hồi hộp chờ chị đi ra.

Dì hai vào đó lâu rồi mà chẳng có động tĩnh, mấy lần mình muốn vào trong tìm hiểu nhưng dượng hai ngăn lại, nói mình cứ để cho mẹ con họ tâm sự. Mình nghe vậy cũng yên tâm phần nào, vả lại nếu chị có chuyện thì dì hai đã chạy ra tri hô rồi, không im lặng như thế được.

Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng hai người cũng đi ra.

Dì hai đi trước, mắt đỏ ửng chắc vừa khóc xong, tay cầm cái vali quen thuộc của chị Diễm.

Chị đi phía sau nấp vào lưng dì, đầu hơi cúi vẻ cam chịu, từng bước chậm chạp run rẩy cứ như vừa trải qua một cơn bạo bệnh mất hết sức lực. Tim mình bất chợt nhói lên như bị dao cứa, không hề suy nghĩ vội đi nhanh tới nói với dì hai:

- Dì cho con nói thêm một câu với chị thôi!

Dì hai chậm rãi gật đầu, cùng với dượng hai ra xe ngồi chờ, nhường lại chút không gian riêng cho tụi mình.

Mình cứ tưởng chị sẽ quyết liệt bỏ đi, không thèm nhìn mặt mình nữa, nào ngờ chị chịu đứng lại, mặt vẫn cúi thấp nhìn xuống đất, đôi bàn tay nhỏ nhắn bám chặt vào nhau.

- Chị...

Nhìn mái tóc đen nhánh buông xõa xuống lưng chị, mái tóc mà mình đã vuốt không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên mình khóc, không cách nào kiềm nén nổi nữa, lời vừa thốt ra liền nín bặt, bay đi đâu mất.

Chị ngẩng mặt nhìn mình, đôi mắt đẹp giờ đây đã sưng húp. Trước kia mỗi lần chị khóc, mình đều an ủi dỗ dành, giờ thì không được nữa rồi, chỉ có thể nhìn thôi.

Mình kiềm cơn xúc động, nói nhanh:

- Em ráng sống cho tốt! Anh xin lỗi, anh đã cố gắng chờ tới ngày được đổi tiếng xưng hô với em mà không thể. Anh không muốn tụi mình thành ra thế này đâu, em tin anh đi, nhưng sự thật là bọn mình không thể nào lấy nhau được! Anh chỉ biết nói xin lỗi em thôi, em đừng khóc nữa! Anh xin lỗi...

Đôi mắt ướt mọng khẽ chớp, lặng lẽ nhìn mình trân trân như cố gắng thu giữ trọn vẹn gương mặt mình lần cuối, lát sau mới thì thầm:

- Nếu còn có lần sau gặp lại, tụi mình sẽ thực sự trở thành chị em phải không? Lúc đó biết đâu T đã lấy vợ, còn chị... có lẽ cũng sẽ có con rồi...

Cảm xúc trong mình chực vỡ òa, thời khắc này trong đầu mình nảy sinh ý nghĩ điên rồ là cùng chị trốn khỏi đây, đi tới một nơi thật xa xăm. Chị em thì sao chứ, liệu nó có kinh khủng hơn sự đau đớn giằng xé thấu tận tim gan mà mình và chị đang phải gánh chịu hay không? Mình làm thế này có đáng không chứ?

Nghĩ tới cảnh chị ở bên người khác, sinh con đẻ cái với họ, mình phát điên lên, phải gồng cứng tất cả cơ bắp để tự ngăn cản bản thân làm ra chuyện điên khùng, hàm bạnh ra trong khi hai hàng răng nghiến chặt vào nhau thốn tận xương tủy.

Chị nhẹ lắc mái đầu, nở nụ cười đẹp mà thật thê lương ảm đạm tựa ánh chiều tà sắp tắt:

- Nhắn với Uyên... chị không trách! Coi như chị và T không có duyên... Chúc hai người hạnh phúc!

Dứt lời, chị quay đi, từng bước từng bước chông chênh dần xa khỏi mình.

Mình biết, lúc này một bước đi là một bước xa, chị đang dần rời khỏi tầm tay mình. Từ nay mình sẽ sống mà không còn chị bên cạnh.

Dì dượng đã gọi sẵn taxi. Chị và dì hai lên taxi, dượng hai chạy xe máy một mình. Trước khi xe đi khuất, dường như có một khoảnh khắc chị ngoái nhìn ra sau, hoặc cũng có thể mình đang rối trí nên nhìn nhầm.

Chị thật sự đi rồi, mình mới thất thểu vào nhà, té phịch lên ghế, không thể đứng nổi nữa. Nhìn quanh căn nhà ngày thường rất ấm áp mà bây giờ vắng lạnh khác thường, như nó vừa mất đi phần hồn vậy.

Cô chủ xinh xắn mỗi ngày vẫn luôn quét tước dọn dẹp, chăm sóc căn nhà này đã đi rồi. Cô gái mà mỗi ngày luôn tha thẩn ngồi ở chiếc võng bên hông mảnh vườn nhỏ ngóng đợi mình về, luôn cười đùa vui vẻ chạy ra mở cổng đón mình, hỏi han mình hôm nay thế nào, đi làm có mệt lắm không...

Chưa bao giờ nỗi nhớ mênh mang cồn cào đến vậy, chúng cứ thi nhau chui vào đầu mình, không để cho mình kịp thở.

Mình nằm trên ghế thật lâu, tay gác lên trán, mặt ngửa nhìn trần nhà mà nước mắt cứ chảy ra hai bên khóe nóng hổi, tự hỏi hiện giờ chị thế nào rồi, có đang khóc giống mình không? Thầm mong chị đừng khóc nữa, bao nhiêu đau khổ hãy để mình chịu hết.

Trong vô thức, mình lang thang vào phòng chị. Căn phòng nhỏ nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, cái nệm mới tinh, và cả cái gối mình vừa mua cho chị mấy hôm trước, chúng vẫn còn đó. Chị để lại hết, không lấy đi một thứ gì. Trên móc là bộ đồ mới tinh hôm nọ Uyên mua cho mình, chị thầm biết sự thật đằng sau nó, thế nhưng chị vẫn giặt sạch sẽ, ủi thẳng thớm treo sẵn cho mình.

Mọi thứ đều giữ nguyên như trước, chỉ có chị là không còn.

Đến lúc này mình mới nhận ra bản thân yếu đuối tới mức nào, khóc ầm lên như lúc nhỏ bị mấy thằng to con hơn bắt nạt, leo lên giường nằm ở nơi chị vẫn hay nằm, gối lên cái gối còn vương mấy sợi tóc mai thoang thoảng mùi hương thân quen.

Mình cứ tưởng mình có thể chịu đựng nổi, vì mình là con trai. Mình luôn tự hào mình đủ mạnh mẽ. Trên đời này chẳng có nỗi đau nào không thể chịu được, nhưng hiện giờ mình biết mình sai rồi. Cuộc sống này vô nghĩa khi không còn chị, dù là Uyên cũng không thể thay thế được, mình cần chị thôi.

Điện thoại reo liên hồi, tưởng là chị gọi về khiến mình mừng như điên chạy ra phòng khách tìm xem, rốt cuộc chỉ là nhà mình gọi, hết ba rồi tới mẹ, hai chị, có cả Uyên nữa...

Hẳn là dượng hai báo cho ba mình biết mọi chuyện, nên cả nhà mới xôn xao tìm mình thế này. Mình bấm tắt nguồn rồi thất thểu vào phòng chị tiếp tục nằm đó, mặc kệ ngoài trời chuyển mưa tối thui cũng không màng bật đèn lên.

Cảm giác rệu rã tận xương tủy...

Thật nhớ gương mặt chị, nhớ vóc dáng mảnh khảnh, nhớ nụ cười dịu dàng, nhớ cả những cái ôm ấm áp từ phía sau thường dành cho mình.

Trời mưa to.

Mình đi ra hành lang, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Vào những lúc thế này, mình thường cùng chị nhìn mưa qua khung cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng chị vui vẻ quay lại hôn vào má mình rồi cười lỏn lẻn. Giờ thì chỉ còn lại mỗi mình mình thôi, mình và cơn mưa nặng hạt cứ thốc nước mưa tạt vào lạnh buốt.

Từ nay mình tha hồ đi chơi, đi nhậu thật khuya, không còn phải nghe ai đó gọi điện tỉ tê dặn dò hỏi han, kêu về ngủ sớm nữa rồi.