Càng về khuya, quán dần vắng khách, chỉ còn lại bọn mình và một bàn khác.

Hai đứa cứ thế cưa sạch két bia, mình không nhớ nổi bản thân đã uống bao nhiêu, chắc là không tới nửa két, số còn lại đều chui vào bụng Uyên cả. Mình say quắc cần câu rồi, Uyên thì vẫn còn khá tỉnh, không đến mức như mình.

Lúc này điện thoại đổ chuông, mình quờ quạng móc ra xem, nhìn thấy tên chị hiển thị trên máy mà lòng se thắt, tần ngần hồi lâu chẳng dám nghe máy.

Uyên hơi nhướn đôi mày bảo:

- Nghe đi! Cũng khuya rồi, T nên về!

- Không muốn về.

- Vậy thì tìm lý do gì đó để chị Diễm tạm yên tâm, rồi mai về nói gì thì nói!

Nói được gì với cái giọng nhừa nhựa lè nhè bây giờ đây chứ, mình có cái bệnh là uống chút rượu bia vào lập tức giọng bị khàn đi ngay, rất quái đản. Nhưng không nghe cũng không được, chuông cứ đổ dồn dập như tiếng lòng chị hối thúc mình mau về nhà. Giờ này ở trong căn nhà thuê xa lạ đó có một mình, hẳn chị sợ lắm. Nhưng chị nào hiểu cho tâm trạng mình lúc này chẳng khác gì mớ bòng bong.

Mình vớ ca trà đá nốc ừng ực cho tỉnh táo phần nào, toan bắt máy thì cuộc gọi kết thúc. Mình hít sâu mấy hơi mới lấy được bình tĩnh gọi lại cho chị.

Chị lo lắng nói:

- Gần 12h rồi, T có về không để chị biết mà chờ cửa?

Khốn nạn thật, lẽ ra mình nên báo sớm để chị khỏi phải chờ. Mình rầu rĩ bóp trán, cố tìm lý do:

- Chắc đêm nay em ngủ lại đây rồi sáng mai đi làm luôn, nội với chú út kêu ở lại chơi...

- Ừm, không sao. Chị ngủ một mình cũng được! Mà... T xỉn hả, nghe giọng khác quá?

Mình giật nảy, cười vài tiếng khỏa lấp:

- Ừ, chú út buồn nên mua mấy chai bia về hai chú cháu nhậu tí đó mà.

- T uống ít thôi, mai còn đi làm nữa! - Chị ân cần dặn dò, sau đó nói thêm - Cũng ngủ sớm đi, trễ lắm rồi, đừng thức khuya quá hại sức khỏe lắm!

Mắt mình chợt cay, đau lắm, mà sợ Uyên cười nên vờ sờ sờ lên trán che đậy, đầu cúi thấp xuống:

- Em biết rồi. Chị cũng ngủ sớm đi! Còn nhức mỏi không?

- Còn một chút, hi hi! Mốt tụi mình đi chơi nữa hén! Hôm qua chị thấy vui lắm, ước gì mỗi cuối tuần mình đều có một chuyến đi thư giãn như vậy ghê!

Nhắc tới chuyện này chị rất vui, nói cười tíu tít không ngừng nên không hề để ý thái độ khác lạ của mình. Càng thấy chị như vậy, mình càng buồn, cõi lòng nặng trĩu, nghĩ đến viễn cảnh ngày mai phải nói ra những thứ chua chát với chị sao thật khó khăn. Mình như thằng mù mò mẫm đi trong bóng đêm, bị lạc mất phương hướng chẳng biết phải làm gì.

- Chị nè...

Không nhịn được, mình đột ngột chùng giọng làm chị khó hiểu hỏi lại:

- Gì vậy T?

- Lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, chị cũng phải ráng mạnh mẽ lên hén! Em...

Nói tới đây mình nghẹn giọng, không tài nào nói tiếp được.

- Sao tự nhiên T nói vậy? Có chuyện gì hả?

Lúc này, Uyên chồm người qua đánh mạnh lên vai mình. Mình ngẩng đầu, cô nàng trợn mắt, tay ra hiệu loạn xạ, ý bảo mình không được nói những chuyện này qua điện thoại. Mình không có ý đó, cho nên gượng cười với chị:

- Không. Tự nhiên em tưng tưng nói vậy thôi, xỉn rồi.

Chị yên lặng giây lát rồi nói:

- Mấy bữa nay T lạ lạ sao đó... làm chị thấy lo!

- Không có gì đâu. Chị ngủ ngon hén, giờ em cũng ngủ!

- Ừm, T ngủ ngon!

- Khoan...

- ...

- Em yêu chị lắm!!!

Đột nhiên nghe mình bày tỏ, chị thoáng bất ngờ, phì cười:

- Chị cũng vậy. Chờ ngày mình không còn gọi nhau là "chị em" nữa, mà lâu ghê!

Lời nói chị vô tình chạm đúng vào nỗi đau trong lòng mình. Chị em sao? Có lẽ bọn mình mãi mãi vẫn chỉ là chị em đến hết kiếp này thôi.

Tâm tình xúc động như con sóng lớn đột ngột dâng cao, mình vội tắt máy, không dám nói thêm lời nào nữa, sợ sẽ bộc lộ ra hết.

Vừa tắt máy, Uyên liền nói với vẻ tức giận:

- T điên hả? Lúc này chỉ có một mình chị Diễm ở nhà, lỡ nghe T nói vậy chị ấy tự tử thì biết làm sao? Ai ở đó cản được?

- T có định nói đâu.

Mình chống chế một câu xong lại vơ ly bia uống, đầu hơi nhức rồi, cứ uống bia rượu vào là vậy.

- T có suy nghĩ ngày mai nói sao chưa? - Uyên hỏi.

Nãy giờ tụi mình chủ yếu uống bia và nói lảm nhảm đủ chuyện trên trời dưới đất, tránh nhắc tới chuyện không vui. Giờ cũng đến lúc bàn vào việc chính rồi, không thể trốn tránh được mãi.

- Chả biết. - Mình cộc lốc.

- Chả biết là sao? T cần tính kĩ, tránh nói lung tung lòi ra quan hệ huyết thống giữa hai người là lớn chuyện đó!

- Uyên nghĩ giùm T đi, được không? - Mình cố nhướn mí mắt đã nặng trịch lên nhìn Uyên - T mệt lắm rồi, không nghĩ được gì nữa!

- Nghĩ giùm thì được, nhưng quan trọng là ý T thế nào.

- Cứ nói nghe rồi tính! - Mình gục gặt.

- T cũng không muốn nói ra sự thật đúng không, vì chuyện này ảnh hướng tới gia đình cả hai bên?

- Ừ. Không nói ra được. Phải tính cách khác.

- Được rồi.

Uyên cúi đầu trầm tư. Mình thì vẫn lặng lẽ uống từng ngụm bia đắng nghét, chưa bao giờ thấy thứ này ngon, chỉ là lúc này nó giống như một liều thuốc tiên có thể giúp xoa dịu tâm hồn mình, dù chỉ đôi chút.

Khá lâu, Uyên ngẩng lên nói:

- Không cần tính chi xa xôi, T cứ nói không vượt qua được áp lực của gia đình nên muốn từ bỏ. Dù sao thì lý do này cũng rất gần với lý do thật sự, T sẽ dễ nói hơn.

Mình xoay xoay ly bia trong tay, nhìn những giọt nước lạnh lẽo đọng đầy bên ngoài thành ly:

- Chị Diễm sẽ tin à? Không đâu. Ngay từ đầu khi T ngỏ lời yêu, chị Diễm đã e ngại chuyện này nhưng T cứ luôn gạt đi, bây giờ lại lôi nó ra làm lý do, nghe miễn cưỡng lắm!

- Không tin cũng phải tin. Còn nếu như chị ấy vẫn không chịu, T cứ nói ra chuyện giữa Uyên và T...

Mình hết hồn, lập tức nhìn qua chỗ Uyên. Cô nàng không né tránh, kiên cường nhìn lại mình, đôi mắt phiếm hồng, cảm tưởng như hai hàng răng đang nghiến chặt:

- Thà đau thật đau một lần rồi thôi, còn hơn dây dưa hoài! Uyên đóng vai phản diện cũng được, dù có thể chị ấy sẽ hận Uyên suốt đời...

Mình bật cười. Nói với chị Diễm rằng mình đã ngủ với Uyên, đã làm chuyện đó với Uyên sao? Chuyện này quá mức tàn nhẫn, làm sao chị có thể chịu được đây?

Như biết mình nghĩ gì, Uyên nói:

- Uyên không kêu T phải nói vậy, trừ khi hết cách. Chị Diễm cứng cỏi hơn T nghĩ nhiều, làm cho chị ấy căm hận tụi mình đôi khi cũng là một cách tốt để quên đi mà sống tiếp. Điều quan trọng là có thể ngay lúc đó chị ấy sẽ bị sốc, cần phải có ai đó giữ chị ấy lại, không để làm điều dại dột. Sau khi cú sốc đi qua, tỉnh táo trở lại, Uyên tin chị Diễm sẽ tự biết nên làm gì.

- Nói luôn dễ hơn làm mà! - Mình thiểu não - Nếu Uyên là chị Diễm, Uyên sẽ thế nào?

Hỏi rồi mình mới hối, bởi vì vừa chạm vào vết thương cũ của Uyên. Trước kia, cô nàng cũng vì bị thằng Khang và cô bạn thân quan hệ lén lút sau lưng mà phải bỏ xứ đi vào đây, để rồi gặp mình.

Uyên cắn nhẹ môi, đôi mắt long lanh:

- T đang mỉa mai Uyên đó hả?

- T không cố ý. Coi như Uyên chưa nghe gì hết đi!

Im một hồi, cô nàng hỏi:

- Hỏi thật, T cảm thấy Uyên hay chị Diễm mạnh mẽ hơn?

Mình cười cười:

- Ngoài mặt thì Uyên mạnh mẽ hơn...

- Nghĩa là thật sự thì Uyên yếu đuối hơn, phải không?

- Không chắc nữa. Có thể vậy, cũng có thể không phải. T đâu phải là Uyên hay chị Diễm mà biết rõ được.

- Là vậy đó. Nên dù Uyên đã rất cố gắng không trở thành người thứ ba, chỉ đứng từ xa dõi theo hai người, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được.

Gương mặt cô nàng chợt phủ đầy nét ảm đạm, buồn bã nâng ly uống một hơi cạn sạch.

Đột nhiên Uyên nhắc tới chuyện này, mình nói:

- Ý Uyên là đêm hôm đó?

- Ừ.

- Lúc đó Uyên đã biết T và chị Diễm không thể tới với nhau mà. Bởi vậy chuyện đó mới xảy ra...

Cô nàng lắc đầu quầy quậy, có vẻ hơi say rồi:

- Không. Lúc đó Uyên đã nghĩ tới khả năng T bị gia đình gạt và kết quả xét nghiệm DNA là giả, dù khả năng này rất thấp nhưng vẫn có thể. Nhưng Uyên không nói, cứ như bị ma xui quỷ khiến lao vào T dù trong lòng đấu tranh rất nhiều...

Hóa ra là vậy, bây giờ say cô nàng mới chịu hé lộ.

- Từ đêm đó tới giờ, Uyên cứ bị ám ảnh hoài không thoát ra được. Hình như trong mối quan hệ sai trái, người ta lại càng bị hấp dẫn, cứ điên cuồng bất chấp hết vậy. Uyên không còn trách thằng Khang, cũng không dám trách Nhung. Vì Uyên đâu khác gì hai người đó, đều rẻ tiền như nhau thôi...

Nước mắt chợt rơi xuống, Uyên vội vàng ngoảnh mặt đi, song càng cố lau lại càng tuôn ra nhiều hơn. Cô nàng cúi đầu, hai tay ôm mặt, những giọt nước long lanh tràn qua kẽ tay.

Thế này là thế nào đây, rốt cuộc ai mới cần được an ủi đây?

Mình lấy một mảnh khăn giấy ướt đưa Uyên, sang ngồi bên cạnh tìm cách dỗ dành:

- Khờ quá! Uyên không phải là người thứ ba, T và chị Diễm cũng sắp chia tay rồi mà.

Mặc mình nói gì, cô nàng vẫn cứ lắc đầu:

- T không hiểu được đâu, Uyên hận bản thân mình khi chạy lên đây làm gì, sao không ở yên dưới Cần Thơ luôn cho rồi.

- Đừng nói vậy. Hôm đó nếu không có Uyên biết đâu T đã làm bậy, giờ chết rồi cũng nên...

- Không...

Cô nàng bỗng ngẩng lên, gương mặt ướt nhòe càng thêm đẹp não nùng, nó khiến cho tâm hồn mình mềm nhũn đi, bao nhiêu lời vừa ra tới miệng đều quên sạch. Khi một cô gái kiêu kỳ bật khóc, rất khó thằng đàn ông nào kháng cự lại được.

- T nghe Uyên, đưa chị Diễm đi nơi khác sống đi! Rồi hai người sẽ thật hạnh phúc, tin Uyên đi! - Uyên đột ngột nắm chặt tay mình.

Mình giật bắn, theo phản xạ cố rút tay ra mà không được:

- Làm sao được? Tụi T là chị em, sao được chứ?

- Chị em thì sao? - Uyên kích động nói - Hai người đi thật xa, ra miền Bắc cũng được, ở đó chẳng có ai biết T và chị Diễm là ai cả.

Mình trợn mắt gạt đi:

- Thằng Thanh điên rồi, sao Uyên cũng điên giống nó? Chị em ruột đi ăn ở với nhau, trời đánh chết đó! Chưa kể lỡ sau này chị Diễm biết được sự thật thì sao đây?

- Lúc đó cũng là chuyện đã lỡ rồi, hơn nữa chắc gì chị Diễm sẽ biết? T không nghe Uyên, làm cho chị Diễm phải đau khổ, sau này T sẽ hối hận...

- Đừng nói nữa! Tóm lại là T không làm vậy được, Uyên đừng nói nữa! Chuyện giữa T và chị Diễm không thể giải quyết bằng cách đó!

Mình nạt làm Uyên im bặt, chỉ giương đôi mắt ướt nhòe nhìn mình thật sâu, nước mắt từ đâu cứ tuôn ra không ngớt, giống như tích tụ mấy chục năm tới lúc này mới vỡ òa.

Thật lâu, cô nàng nhếch môi:

- Uyên thương chị Diễm! T thì không.

- Nói điên gì vậy?

Cô nàng không thèm đáp, rót bia định uống tiếp, mình ngăn lại:

- Uyên say rồi, đừng uống nữa!

Cô nàng gạt đi:

- Kệ Uyên! Đứa say mới là T, say tới mức không còn phân biệt được gì nên làm. Uyên nói cho T biết, trách nhiệm của T là bảo vệ che chở chị Diễm chứ không phải làm tổn thương chị ấy. Hiểu chưa?

Mình dở khóc dở cười. Chẳng lẽ bất chấp hết tất cả, cuốn gói đi thật xa, sống cùng người chị ruột như vợ chồng, vậy mới là điều nên làm ư?

Thật sự, mấy hôm nay hết bị Thanh sida tới Uyên đầu độc khiến cho nhân sinh quan trong mình lung lay chao đảo dữ dội, sắp không còn biết điều gì đúng và điều gì sai nữa rồi. Nhưng mình vẫn còn đủ tỉnh táo để hiểu được rằng chị em ruột mà lấy nhau thì chẳng khác gì súc vật cả, nó giống như mấy con chó gần nhà mình, chó con quan hệ với chó mẹ, sinh ra một bầy chẳng biết nên gọi là gì, và đủ thứ dị tật...

Nghĩ Uyên say nên mình không thèm chấp, mặc dù mình cũng lơ mơ lắm rồi, bỏ về chỗ cũ ngồi xuống. Mình không uống bia nữa, thay vào đó là trà đá. Một đứa say là đủ, mình cần phải tỉnh để tránh chuyện không hay xảy ra.

Thế nhưng Uyên nào chịu buông tha mình, uống thêm vài ly bia, cô nàng tiếp tục bĩu môi khinh khỉnh:

- T ngu lắm! Lúc nào cũng tưởng là mình thông minh, thực ra T ngu lắm...

- Ngu chuyện gì mới được? T ngu nhiều chuyện lắm! - Mình chán chường thở ra.

- Chị Diễm... là người con gái tốt nhất trên đời, biết không hả? T từ bỏ chị ấy thì không ngu là gì? Rồi đây T sẽ hối hận cho xem! Không tìm được ai khác tốt hơn đâu...

- Vậy còn Uyên thì sao? - Mình lè nhè.

- Uyên hả? - Cô nàng vỗ vỗ vào vùng ngực căng đầy của mình, cười lên đầy giễu cợt - Uyên tự hào mình đẹp hơn chị Diễm một chút, ngoài ra thì không còn gì so sánh được hết. T nghĩ Uyên chấp nhận bỏ đi, nhường T lại cho người không xứng đáng bằng sao? Lầm rồi! Uyên là người có tính chiếm hữu rất mạnh, tuyệt đối sẽ không nhường bất cứ thứ gì mình thích cho ai khác. Chỉ có chị Diễm thôi, chỉ có người tốt như chị Diễm, hiền thục như chị ấy mới buộc được Uyên phải làm điều đó. T không hiểu gì hết...

- Ừ, hiểu. Hiểu rồi. - Mình gật đầu lia lịa, chỉ mong cô nàng đừng nói nữa.

- Bởi vậy, Uyên nói T ngu không có sai đâu. Ngu!!!

- Ừ, ngu luôn. Chấp nhận!

Sỉ vả một hồi chắc là nhìn bản mặt đần thối nói gì cũng chịu của mình làm Uyên chán tới cổ rồi, cô nàng chả thèm nói nữa, cứ rót bia uống, uống hết lại rót, uống liên hồi không ngừng nghỉ.

Biết có cản cũng không được nên mình chỉ im lặng ngồi nhìn, hiện mình cũng chẳng đứng vững nữa rồi, cố gắng lắm đầu óc mới còn được chút thanh tĩnh. Tình trạng hai đứa như vầy chẳng biết làm sao về. Xe mình gửi ở quán nước rồi, không lẽ giờ gửi luôn ô tô của Uyên lại đây rồi gọi taxi chở tới khách sạn? Mình đâu còn nơi nào khác để đi với bộ dạng bây giờ.

Khách sạn.

Hai chữ này vừa hiện lên trong đầu mình, nhìn sang Uyên đã say khướt song mang sức quyến rũ tột độ, khiến mình vô thức nhớ lại dư vị ngọt ngào mê hồn đêm đó. Liệu rằng đêm nay...