Tiết trời về đêm ngày càng lạnh, mình đứng giữa một nơi đìu hiu hút gió, trên chiếc cầu nhỏ bắt qua con sông. Bên dưới tối đen, gió cứ thổi hắt lên lạnh buốt, lờ mờ nhìn được những khóm lục bình trôi lúc nhúc thành từng mảng lớn.

Chuông reo vài tiếng thì ngừng, mình biết ba bắt máy rồi nhưng lại không lên tiếng, chẳng rõ bà nội đã báo ba biết chuyện này chưa?

Mình cố gắng ổn định tinh thần, hít một hơi thật sâu dằn cơn xúc động xuống, giữ cho giọng nói thật bình thường:

- Ba hả? Con đây.

- Ừ. Gọi ba giờ này có chuyện gì? - Ngữ khí của ba hơi khác lạ, như bình thường thì ba đã hỏi han hoặc la mắng, không thể thế này được.

Mình đều đều nói:

- Hiện giờ ba nói chuyện có tiện không? Con có chuyện này muốn hỏi ba!

Yên lặng một lát, ba khẽ bảo:

- Chút nữa ba gọi lại.

Thế rồi ba cúp máy. Có lẽ mẹ đang ở cạnh ba, ông sợ nói sẽ lộ ra chuyện gì đó phải không?

Mình dần thấy tuyệt vọng.

Mình đã vô cùng mong ba sẽ nói chuyện với mình bình thường như mọi khi, thậm chí la mắng mình thật nặng cũng được, còn hơn là trầm tĩnh thế này. Nó chẳng khác nào một sự thừa nhận, dù rằng mình vẫn chưa hề hỏi ba.

Vì mối quan hệ này, vì giấc mơ vun đắp một gia đình nhỏ hạnh phúc cùng chị, mình đã cắn răng vứt bỏ hết tất cả, vứt bỏ một gia đình khác lớn hơn rất nhiều, thậm chí gây tổn thương cho những người thân yêu. Nếu bây giờ mất luôn cả chị, mình còn lại gì đây? Còn mục đích nào để tiếp tục sống hay không?

Chưa bao giờ mình cảm thấy lạc lõng, đánh mất phương hướng như bây giờ, mọi thứ cứ trôi tuột đi thật xa mà chẳng thể nào níu lại. Dõi mắt nhìn ra xa xa ngoài cánh đồng tối đen, mơ hồ nhìn thấy những căn nhà nhỏ le lói chút ánh đèn trong đêm, có những gia đình nhỏ sống đơn giản mà thật hạnh phúc bên trong đó. Mình đã từng mơ về chút hạnh phúc nhỏ nhoi như thế, mơ thật nhiều để rồi giờ đây khi đứng trước bờ vực của sự đổ vỡ, mình không thể chịu nổi, cứ như bị ai đó tàn nhẫn bóp nghẹt trái tim.

Mình có thể bất chấp chuyện hai đứa là chị em họ hàng để đến với nhau, vì pháp luật bảo hộ điều đó, về lý mình đúng hoàn toàn. Mình cũng dựa vào đó để đấu tranh quyết liệt với gia đình hai bên nội ngoại. Nhưng nếu như mình và chị là chị em ruột cùng cha khác mẹ thì lại là vấn đề khác hoàn toàn, bọn mình buộc phải dừng lại, đau cách mấy cũng phải tách xa khỏi nhau, và có thể phần đời còn lại sẽ không bao giờ dám gặp lại nhau thêm một lần nào nữa, xem như chưa từng quen biết, chưa từng có những ngày yêu thương sâu đậm ngỡ như không gì chia lìa được.

Mình luôn biết mình yêu chị rất nhiều, nhưng đến tận lúc này, khi đứng trước sợi chỉ mong manh giữa có và không có được chị, mới nhận ra mình yêu chị nhiều đến thế nào, nó lớn hơn tất cả mọi thứ, thậm chí mình có thể chết và hy sinh tất cả mọi thứ vì chị.

Chị như một thứ gì đó đã len lỏi vào tâm hồn mình và cắm rễ quá sâu trong ấy rồi, chỉ cần khẽ lay động nhẹ cũng khiến mình tổn thương sâu sắc.

Mình bước khỏi xe, ngồi bệt xuống, vắt vẻo hai chân ra bên ngoài thành cầu, cúi đầu nhìn dòng sông đen ngòm bên dưới. Đêm nay trăng thật sáng, mà sao lòng mình u tối tột cùng, cứ nghĩ, nghĩ, nghĩ mãi như một cái vòng luẩn quẩn không cách nào tìm được lối thoát, nghĩ cho đến khi đầu óc chỉ muốn nổ tung vì bức bối dồn nén.

Giờ này chắc chị đang ở nhà, tâm trạng lo âu chờ đợi mình trở về, để được nghe mình an ủi rằng không có việc gì đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Chị làm sao biết được mình đang thẫn thờ ngồi đây như một thằng tâm thần trốn trại, suy nghĩ đủ thứ chuyện điên khùng, thậm chí là tự sát như thế nào để chết thật nhanh, để không phải chịu đau đớn quá nhiều.

Mới đó đã hơn một tiếng nặng nề trôi qua, chín giờ rưỡi tối, cuối cùng thì điều mình vừa mong đợi vừa không mong đợi cũng đến, ba gọi lại cho mình.

Từng tiếng chuông điện thoại reo lên nghe cứ như kẻ nào đó đang đòi mạng, khiến mình sợ hãi.

Khoảnh khắc người ta thấy sợ nhất, hẳn là khi sắp sửa phải đối diện với sự thật không mong muốn.

- Dạ. - Mình hồi hộp nhận cuộc gọi, cảm nhận được quả tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, máu nóng dâng hết lên mặt.

Giọng ba vọng sang:

- Rồi, con muốn hỏi gì cứ hỏi đi!

- Lúc tối con có ghé nhà nội...

- Ừ, nội báo ba biết rồi.

Chỉ một câu thật ngắn thôi, nhưng lại khiến cho chút hy vọng mỏng manh trong mình sắp nát vụn, run giọng:

- Vậy... chuyện chị Diễm...

- Con đang ở đâu, sao yên tĩnh quá vậy? - Ba ngắt lời mình, không đáp mà hỏi ngược lại, lo mình sẽ làm chuyện dại dột sao?

Mình cố gắng cười vài tiếng để ba an tâm:

- Con đang ở ngoài đường, và cũng đang rất bình tĩnh. Ba cứ nói con biết đi, chuyện chị Diễm là sao vậy? Có đúng như nội nói hay không, ba?

Lại im lặng, mình nghe được tiếng ba rít thuốc. Ba bỏ thuốc lâu rồi, tối nay lại hút.

Hồi lâu sau, ba chậm rãi nói:

- Con à, đời người ai cũng có lúc phạm sai lầm, đúng không? Quan trọng là giải quyết hậu quả như thế nào...

- Ba cho con một câu trả lời xác đáng được không ba? - Ba vòng vo lảng tránh vấn đề càng khiến mình thêm khó chịu.

- Ừ.

Tiếng ừ thật khẽ, nhưng tới tai mình chẳng khác gì tiếng sấm, chấn động hết thân xác lẫn linh hồn.

- Ừ là sao ba? Chị Diễm là chị ruột con thật sao? - Chả biết mình đang nói cái quái gì nữa, mọi thứ cứ như cơn ác mộng mãi không chịu kết thúc.

- Ừ.

Bàn tay cầm điện thoại run lên, cảnh vật trước mắt mình bỗng trở nên nhòe nhoẹt, suýt chút ngã cắm đầu khỏi cầu, một tay mình giữ chặt cứng thanh sắt chắn ngang, gắng gượng vớt vát chút hy vọng hão huyền:

- Ba chắc chứ? Ba có thử DNA lần nào chưa? Biết đâu ba tưởng vậy nhưng thực tế chị Diễm lại không phải thì sao?

- Thử rồi. Thời điểm nó lên nhà ở được vài hôm, ba có nhặt mấy sợi tóc của nó đem đi kiểm tra.

Ba bóp nát sự hy vọng của mình từng chút, từng chút một, nhưng mình vẫn không muốn tin:

- Ba còn giữ hồ sơ xét nghiệm không? Con coi được không?

- Chờ ba một chút.

Tiếng chân đi, rồi tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, có lẽ ba đang lục tìm hồ sơ xét nghiệm DNA.

Đúng là như vậy, lát sau ba gửi ảnh chụp qua cho mình, mấy tờ giấy đầy những ký hiệu chuyên môn, ghi chú khó hiểu, thế nhưng dòng chữ đánh giá dưới cùng in đậm, ghi thật rõ thì không thể sai lệch được, trên đó nêu rõ ba mình và chị Diễm có quan hệ huyết thống cha con. Phía dưới là con dấu, và cả chữ ký của hội đồng thẩm định, tiến sĩ giáo sư gì đó.

Mình chết lặng, trân trối nhìn mấy tấm hình thật lâu, nội tâm phẫn uất cực độ, chỉ muốn đập nát cái điện thoại. Cứ ngỡ những chuyện ngang trái này chỉ có trên phim ảnh, sách báo, thế mà giờ đây nó lại xảy ra với chính mình, chẳng còn gì nghiệt ngã tàn khốc hơn.

- T, T... con đâu rồi?

- Con đây. - Mình nói, tâm trạng trống rỗng, thậm chí chẳng còn cảm giác là mình đang nói.

Giọng ba thoáng run:

- Con đang ở đâu, ba ra với con!

- Không sao đâu ba. Con không việc gì hết, ba đừng lo!

- Ba... ba xin lỗi con, lẽ ra ba không nên để con Diễm lên sống cùng gia đình mình... Ba hối hận lắm con à, ba phạm sai lầm quá lớn rồi...

Hình như ba đang khóc, dù ông cố gắng kiềm lại nhưng mình vẫn nghe được những tiếng sụt sịt rất nhỏ.

Người đàn ông đứng tuổi, trải đời, luôn nghiêm nghị cứng cỏi, chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc trước mặt con cái, vậy mà lúc này lại khóc tu tu không thể ngừng. Hẳn là ba cũng đau lắm, đau không kém gì mình.

Còn mình, thật lạ là mình không khóc được, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dường như hết biết đau rồi. Mình chẳng muốn hỏi ba thêm bất kỳ điều gì, cũng chẳng muốn biết tại sao ba và dì Hai lại có quan hệ, và thật nhiều vấn đề trước đó mình rất muốn hỏi nhưng giờ có biết cũng trở nên vô nghĩa. Chỉ có thể chắc chắn một điều, chị Diễm đúng là chị ruột của mình, lâu nay người mà mình hôn, ôm ấp, yêu thương mỗi ngày, lại chính là bà chị cùng cha khác mẹ. Đảo điên thật, thế giới này thật điên rồ!

- Ba ngủ sớm đi, con tắt máy đây! - Mình nói.

- Con định làm gì? Đừng dại dột...

Mình gạt ngang:

- Con sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, ba yên tâm!

- Chừng nào con về? Con đang ở đâu? Mau nói cho ba biết!

Mặc cho ba hỏi dồn dập, mình không đáp mà tắt máy ngang, yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời với vầng trăng mọc xa xôi sáng rực, khi mờ khi tỏ phía sau những hàng tre cao cao liên hồi đung đưa theo gió.

Đêm nay biết đi đâu đây? Mình sẽ ngủ nơi nào?

Mình chẳng muốn về nhà, sợ phải đối diện với chị, sợ không kiềm được cảm xúc lại tiếp tục làm chuyện sai trái với chị.

Từ nay mình không còn được ôm cô gái đáng yêu như thiên thần đó vào lòng nữa rồi. Sẽ có người khác thay thế mình...

Nhưng liệu rằng người mới đó sẽ yêu thương chị, chìu chuộng chị, chăm sóc chị được như mình chứ?

Người ta có khiến chị buồn, có làm chị đau khổ không?

Mỗi khi tức giận, họ có chửi mắng hay đánh chị không?

Chị yếu đuối lắm, sẽ không thể chịu nổi đâu. Chị à...

Con người ta thật lạ, khi còn yêu mà biết không thể tiếp tục với nhau được nữa, lại cứ lo những chuyện xa xôi, cứ nghĩ mình là người đàn ông tốt nhất. Biết đâu người tới sau sẽ tốt hơn mình, sẽ đem tới hạnh phúc thật sự cho chị, sẽ mang cho chị được cuộc sống giàu sang đủ đầy, không phải lo lắng tính toán từng bữa ăn như khi còn ở với mình thì sao?

Nghĩ mà đau!

Mười giờ đêm, chị gọi, chắc là lo lắng mình bị gia đình gây khó dễ.

Mình cắn chặt môi, cố tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn:

- Em nghe nè!

- Sao T chưa về nữa? Trễ rồi, hay là xảy ra chuyện gì? - Giọng chị đầy bất an.

- Xin lỗi, nãy giờ lo chăm sóc nội, em quên báo chị! Chắc đêm nay em không về được...

- Sao vậy T? Nội bệnh nặng lắm hả?

- Cũng nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Tại em muốn ở lại với nội một đêm!

- Ừ, vậy T ráng chăm sóc nội nhen! Quên mất, mai T đi làm nữa đó, tính sao đây?

- Em xin nghỉ một hôm rồi. Chị khóa cửa nẻo cẩn thận rồi ngủ đi, có sợ không?

- Sợ chứ, mà chị ráng, hi hi. Thôi, T ngủ ngon hén!

- Ừm, chị cũng vậy!

Chị thoáng ngập ngừng rồi thì thầm:

- Chị nhớ T quá à, bữa nay trời lạnh, muốn ôm T...

Những lời này khiến bao cảm xúc dồn nén trong mình chực vỡ òa, gượng lắm mới có thể trả lời:

- Ừm. Em cúp máy nhen!

Chẳng mấy khi chị thổ lộ tâm tình, có lẽ mong đợi mình hồi đáp một lời thật ngọt ngào để ngủ cho ngon, rốt cục mình đã làm chị thất vọng, ngượng ngùng ừ khẽ rồi tắt máy.

Chị không thể biết được mình còn muốn ôm chị gấp ngàn lần hơn thế, nhưng mà được sao?!

Mình tiếp tục phóng xe đi lang thang, đánh một vòng hết cái thành phố, nhìn ngắm những đôi nam nữ ôm nhau trên đường, nói cười vui vẻ mà thầm ước ao. Mới lúc chiều thôi, mình vẫn có được niềm hạnh phúc giống họ, giờ thì mất hết tất cả rồi, mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Cái cảm giác có nhà, có người thương yêu đang chờ đợi mình, mà mình lại không thể về, thật sự rất khốn nạn!

Nếu được chết thì mình chẳng muốn sống thêm một giây một phút nào trên đời này nữa, chỉ là mình không thể làm như thế, mình còn gia đình, người thân. Mình không tiếp tục sống vì chính bản thân thì cũng phải sống vì gia đình, không có cái quyền ích kỷ ra đi thanh thản, để lại nỗi đau cho mọi người gánh chịu.

Mặc dù chả biết rồi đây mình sẽ sống vì cái gì nữa.

Gần mười hai giờ khuya, ma đưa lối quỷ dẫn đường mình tìm đến một quán hải sản còn mở cửa, gọi một két bia và ít món. Rất lâu rồi mình không nhậu nhẹt, đêm nay phải say bí tỉ một trận để quên hết sự đời, chỉ làm vậy mới có thể chịu nổi.

Khui rồi lại uống, uống xong lại khui, được bảy, tám chai mình đã say ngật ngưỡng, càng uống càng thấy sầu đời, bèn móc điện thoại ra, kéo danh bạ, nhìn lướt qua một cái tên thật lâu, sau đó lắc đầu vứt bỏ ý định, lại kéo tiếp, cuối cùng tìm đến thằng bạn thân.

Gọi thật lâu nó mới chịu bắt máy, giọng ngái ngủ:

- Gì gọi khuya vậy mày?

Mình cười:

- Không có gì. Nhớ mày nên gọi...

- Vớ vẩn! Ủa, đang nhậu hả? Biết mấy giờ chưa mày? - Thanh sida dần tỉnh táo.

- Còn sớm mà. Rảnh không, ra đây chơi với tao!

- Không được, sáng mai tao phải chở bà già đi chùa rồi. Mẹ, tiếc vậy, cũng đang thèm nhậu! - Nó tặc lưỡi tiếc rẻ.

- Ừ, vậy thôi, mày ngủ tiếp đi!

- Khoan, mày nhậu với ai mà im ru vậy?

- Một mình.

- Đậu, chị Diễm đâu? Gần một giờ sáng nhậu một mình, có chuyện gì rồi hả?

- Đâu có gì.

- Thật không đó mày? Nghi quá!

- Thật. Ngủ đi, tao nhậu thêm tí nữa rồi về đây!

- Ờ, về sớm đi! Trưa mai rảnh tao ghé chơi.

- Ừ.

- Mà có thật là không có chuyện gì không? Có cần tao ra với mày không?

- Thật mà. Không cần!

Thanh sida còn muốn nói, có vẻ lo lắng khi thấy mình hơi không được bình thường, nhưng mình đã tắt máy.

Tiếp tục uống thêm mấy chai, mắt sắp mở hết lên, chẳng thể chạy xe nổi nữa rồi, không lẽ ngủ luôn tại đây đêm nay.

Trong vô thức, và có lẽ là sâu trong tiềm thức thôi thúc, mình lần mò tìm lại cái tên đã bỏ qua khi nãy. Hơn một năm rồi...

Có thể sẽ làm phiền người ta, sẽ khiến cho ai đó đang ở bên cô ấy khó chịu, sẽ gây lục đục, song hơn bao giờ hết, mình cần ai đó vực dậy tinh thần đang chết dần chết mòn.

Đêm rồi, có lẽ cô ấy cũng đang ngủ say, mãi không nghe máy. Mà cũng có thể cô ấy không muốn trò chuyện cùng mình nữa, như đã làm hơn một năm qua.