Đúng 5h chiều, chuông reo tan ca. Mọi người kéo nhau ra ngoài vòi nước rửa ráy sạch sẽ rồi lấy xe chạy về. Giống như hồi sáng, mình lại chở Mừng nhóc về nhà. Vừa tới đầu ngõ, nó đã tót xuống xe, phẩy tay đuổi:

- Rồi, ông về đi!

- Tao còn phải thay đồ, đâu mặc bộ này về được mày? - Mình chưng hửng.

- Ờ, quên. Vậy vô thay đi rồi về, lẹ!

Vừa tới cửa, nó quay đầu nhắc:

- Nhớ là khóa cửa đàng hoàng, đừng để xảy ra chuyện như hồi sáng nữa à!

- Biết rồi.

Thằng này có tật nói dai như đỉa, gái trong nhà máy thì nó ngó chằm chằm, chảy nước miếng các kiểu, riêng nhỏ em gái nó thì giấu như vàng bạc kim cương, phát mệt thật.

Vẫn như khi sáng, nhà chả có ai. Mình thấy hơi lạ, ba mẹ nó đi làm gì mà từ sáng sớm tới tận bây giờ chiều rồi vẫn chưa về. Tính hỏi mà nghĩ lại thôi kệ, chuyện riêng của nó, mình chỉ ghé đây thay đồ mỗi ngày rồi về, không nên nhiều chuyện.

Lần này mình khóa cửa cẩn thận, thay đồ suôn sẻ, chẳng có ai thình lình tông vào nữa. Tính ra cẩn thận hơi thừa, tới lúc mình lên xe về vẫn chẳng thấy ai, kể cả em gái nó cũng không có, mình vui vẻ vừa huýt sáo vừa chạy đi. Ngủ được một giấc nên thấy trong người đỡ khá nhiều, không còn buồn ngủ nữa, chỉ hơi ê ẩm mình mẩy, vài hôm sẽ quen thôi. Công việc coi như ổn, không nhẹ nhưng cũng không quá nặng, mình có thể làm được. Thôi thì trước mắt cứ cố gắng mà làm vậy, chờ tới khi có bằng cấp tìm được công việc khác rồi tính.

Về tới nhà cũng đã sáu giờ, trời nhập nhoạng. Nhác thấy bóng mình, chị từ trong nhà chạy ra mở cổng ngay, vui vẻ hỏi:

- Đi làm sao rồi? T mệt lắm không?

- Cũng hơi mệt!

Nhìn mặt mình bơ phờ là biết rồi, có giấu cũng chẳng được. Vừa cất xe xong, không để chị kịp hỏi thêm, mình nói ngay:

- Em đi tắm đã, chút nói sau!

Sự thật là người mình hôi như cú rồi, vận động cả ngày trời mà, dù là ở trong máy lạnh cũng đổ đầy mồ hôi, đứng lâu chẳng may chị ngửi được sẽ nghi ngờ, tốt nhất vẫn nên tránh đi thì hơn.

- T tắm đi rồi ăn cơm. Chị lấy đồ cho!

Chị không mảy may nghi ngờ, líu lo chạy đi lấy khăn, quần áo đưa vào cho mình.

Tắm xong công nhận sảng khoái hẳn ra, tinh thần cũng thoải mái hơn. Ngồi nghỉ một chút, bọn mình ăn cơm.

Ngó mình ăn nhanh không kịp nuốt, chị cười:

- Đói lắm hả? Bộ trưa ở trển T không ăn cơm sao?

- Có, mà cơm hơi dở nên em ăn ít, bởi vậy đói quá trời!

Bữa trước mình có nói với chị là đi làm xa, trưa không tiện chạy về nên chắc sẽ ăn cơm tiệm.

Chị tỏ ra lo ngại nói:

- Ăn ít vậy sao có sức mà làm? Hay T thu xếp buổi trưa về ăn cơm với chị đi!

- Không được đâu, xa lắm!

Đúng là xa thật, hơn nữa nhà máy không cho ra ngoài giữa buổi, đành chịu thôi.

Nghe mình nói vậy, chị có vẻ hơi buồn, nhoẻn miệng cười một cái rồi lặng lẽ ăn cơm. Mình hỏi:

- Sao vậy? Ăn một mình buồn hả?

- Ừm. Suốt ngày ở nhà không biết làm gì, ăn cơm trưa cũng chỉ có một mình, chiều tối T mới về. - Nói tới đây, chị thu nét mặt dàu dàu lại, cười - Mà thôi, không sao. T đi làm cả ngày mệt rồi, không nói chuyện này nữa. Có gì vui kể chị nghe đi!

Chị nói ra mình mới để ý, đúng là mình đi làm rồi thì chị chỉ thui thủi một mình ở nhà suốt ngày, thật tội. Nếu là mình thì cũng không chịu được, xem ra phải tìm việc gì cho chị làm rồi, không cần kiếm ra tiền, miễn là chị có việc để giết thời gian và có người trò chuyện là được. Hơn nữa nếu chị đi làm thì sẽ không còn nhiều thời gian để quan sát mình, mấy chuyện mình giấu sẽ khó bị lộ hơn.

Ngẫm nghĩ một hồi, mình đề nghị:

- Tạm thời chưa có tiền mở tiệm riêng, hay là chị xin làm lại ở chỗ chị Ánh đi!

Hình như chị chỉ mong đợi mình nói thế, cặp mắt long lanh bừng sáng:

- T cho chị đi làm hả?

Mình nhăn nhó:

- Đừng nói vậy, em có quyền gì đâu mà cấm đoán chị! Tụi mình đã bàn trước rồi mà, chỉ làm những gì tốt nhất thôi, đâu phải em không muốn cho chị đi làm!

- Hi hi! - Chị cười duyên - Thì T không cấm, nhưng nếu T không muốn, chị cũng đâu đi làm được. Vậy... chút nữa chị gọi điện xin chị Ánh nhen!

- Ừ, làm như sợ em lắm không bằng!

Cơm nước xong, chị Diễm vui vẻ gọi điện cho chị Ánh. Không biết hai người nói gì mà cúp máy xong, chị buồn thiu. Mình hỏi:

- Sao vậy? Không được hả?

- Ừm. Chị Ánh không chịu nhận chị!

- Sao không nhận? Đủ người rồi hay thế nào?

- Không. - Chị ngần ngừ giây lát mới nói - Chị Ánh nói ba T tới nhà tìm bác Quang, căn dặn không được nhận chị, bới vậy chị Ánh muốn giúp mình mà không dám, kêu chị thông cảm!

Biết ngay mà, chuyện này mình đã mơ hồ đoán trước được từ đầu. Bác Quang ba chị Ánh là bạn thân của ba mình, dễ gì ba mình không tác động. Mình hiểu suy nghĩ của ba, muốn triệt hết mọi con đường sống của tụi mình, để mình không kiếm được tiền, đói nhăn răng sẽ phải mò về. Nhưng ba mình tính toán vậy là sai rồi, với thằng cứng đầu cứng cổ như mình, một khi mình cảm thấy mình không hề sai, vậy thì càng ngăn cấm mình sẽ càng tìm cách làm cho bằng được. Mình sẽ sống cho ba mẹ thấy, thậm chí là sống thật tốt bằng chính khả năng lao động của mình.

Chị bỗng quay mặt đi nơi khác, dù rất nhanh nhưng mình vẫn kịp thấy được hai dòng nước mắt vừa lăn xuống.

Mình hiểu tâm trạng chị hiện giờ, bởi mình cũng đang có tâm trạng như vậy, uất ức và bất lực. Thậm chí mình thấy ba làm vậy thật không đáng mặt đàn ông, đáng mặt người lớn. Ba có thể đuổi tụi mình đi, có thể từ mình, không cho tiền sinh hoạt, mình chấp nhận. Nhưng ba mình không thể cứ xen vào, nhăm nhe cắt đứt công việc của tụi mình được, hành động này đã xâm phạm quá sâu vào quyền cá nhân của tụi mình rồi.

Mình nhích tới ôm chị, ôn tồn vỗ về:

- Đừng khóc nữa, từ từ để em tìm cách khác!

Chị lén lút lau thật nhanh nước mắt, cố tươi tỉnh nói:

- Chị có khóc đâu, hơi buồn chút thôi à!

- Ừ, không khóc thì tốt! - Chị không muốn nói, mình cũng làm như không biết, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai chị kể chuyện - Để em kể chị nghe chuyện này vui lắm!

- Kể đi!

- Hồi trưa ở chỗ làm, mấy thằng cùng phòng với em rủ cuối tháng lãnh lương đi mát xa...

- Hả? Thôi nhen, T không được đi vô mấy chỗ đó đâu à! - Chị giật nảy người, quay lại nhìn mình nghiêm túc.

Cắn câu rồi, phải nói vậy mới đánh lạc hướng để chị không buồn bã nữa. Mình vờ ngơ ngác:

- Sao vậy? Vô đó mát xa thôi chứ có làm gì đâu?

- Hứ! T biết rành quá còn giả bộ! - Chị liếc mình sắc hơn cả dao cạo.

- Là sao? Nào giờ em chưa vô đó bao giờ, nghe nói được ta mát xa đã lắm chứ có gì đâu. Bộ chị vô rồi hả?

- Thôi đừng giả bộ ăn nói lung tung, chị là con gái vô đó làm gì? - Nhắc tới chuyện này, thái độ chị cứng rắn hẳn lên - Chị nói rồi đó, T mà để chị phát hiện đi vô mấy chỗ bậy bạ, chị bỏ nhà đi T đừng hối hận!

Mình mắc cười lắm rồi mà ráng nhịn, gãi gãi cằm:

- Không đi thì không đi, nhưng mà nhiều lúc em đi làm về mệt mỏi, nghe mấy thằng đó nói đi mát xa khỏe người lắm...

- Mệt hơn thì có. T mệt thì về nhà chị mát xa cho cũng được vậy!

Nói đi nói lại, chủ yếu mình muốn nghe câu này, chộp ngay:

- Ui da, nhắc mới nhớ, em mỏi vai quá, bữa nay ngồi cả ngày mà!

Chị liếc:

- Chỉ giỏi giả bộ là hay! Giờ muốn gì đây, ăn vạ hả?

- Muốn được mát xa, có được hông?

Ngó bản mặt mình cười he he không thèm che giấu, chị bặm môi giơ tay muốn đánh nhưng rồi hạ xuống, vùng vằng:

- Lên phòng nằm trước đi, chị dọn dẹp xong rồi phục vụ T sau!

- Phụ vụ hả? Là sao? - Mình không có ý gì, nghe xong câu này chợt nóng người.

- Là mát xa cho T đó. Khổ quá, suốt ngày chỉ biết nghĩ bậy là giỏi!

Chị Diễm bực bội mà không nhịn cười được, vừa mím môi vừa đẩy mình đi lên trước.

Để chị ở lại dọn dẹp, mình đi lên trên nhà, nhưng không tới phòng khách như chị kêu mà lẻn chui tọt vào phòng chị.

Chà, phòng con gái có khác, vừa bước vào đã nghe mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu rồi, mùi hương từ mỹ phẩm, nước hoa, và cả mùi hương cơ thể của chị bám lấy xung quanh nữa.

Gian phòng tuy không rộng và đẹp gì cho cam, nhưng từ khi có chị quét dọn bày biện, trông trang nhã sạch sẽ hơn trước nhiều. Mình buông người xuống nệm, thoải mái quá, đúng là chẳng nơi đâu bằng nhà mình, à không, phòng chị thì đúng hơn. Ước gì mình được nằm đây mỗi ngày, ôm chị ngủ, trước khi ngủ có thể ngắm chị thật lâu, khi thức dậy nhìn thấy chị ngay bên cạnh thì còn gì tuyệt hơn.

Nằm chờ một hồi chưa thấy chị xong việc, mình ngủ quên lúc nào không hay, cơ thể mệt mỏi quá rồi.

Trong giấc ngủ, hình như mình nghe được tiếng bước chân đi vào, đến cạnh mình, rồi một lớp chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên người mình, tiếp theo có tiếng bật máy quạt lạch cạch, sau đó tiếng chân đi ra ngoài xa dần. Thần trí mơ màng, mình đoán chị thấy mình ngủ nên không kêu, muốn mở mắt ra gọi chị nhưng không thể, vì vậy tiếp tục ngủ vùi.

Khi mình giật mình tỉnh dậy, xung quanh tối đen, chỉ có bóng đèn ngủ màu xanh lam dìu dịu tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt đủ để soi tỏ gương mặt cô gái đang kề sát bên mặt mình. Ngó màn hình điện thoại, 10h đêm rồi, mình ngủ quên vậy mà gần bốn tiếng đồng hồ, có lẽ không chờ được và cũng không nỡ đuổi mình ra ngoài nên chị lên giường ngủ cùng.

Bình thường chị đã vô cùng dịu dàng, khi ngủ trông gương mặt càng thánh thiện nhu mì đến lạ, chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến mình cảm thấy ấm áp và yên bình tận trong tâm hồn. Chị nằm nghiêng về phía mình, đôi mắt khép chặt, lộ ra những sợi lông mi dài thượt, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ, suối tóc xõa hờ hững về một bên.

Mình không định đánh thức chị, chỉ muốn ngắm chị một lúc rồi ngủ tiếp, sáng mai còn đi làm sớm. Hôm đầu tiên đi làm về mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không ngờ lại được ngủ cùng chị, có thể xem đây là món quà bất ngờ mà chị thưởng cho mình. Nhưng ngắm một lát, chị đáng yêu quá làm mình không nhịn được, nhè nhẹ đưa tay vuốt tóc chị, thật nhẹ, thật nhẹ...

Mình cực thích làm điều này, trước giờ không thể nhớ nổi đã vuốt tóc chị bao nhiêu lần.

Vài sợi tóc rũ xuống lòa xòa trên trán chị, mình khe khẽ vén chúng lên, mấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vầng trán thanh tú, rồi không kiềm được lại di chuyển mân mê khắp mặt chị. Đúng lúc này, chị giật mình bừng tỉnh, hai mắt mở ra chạm phải ánh mắt mình sát bên. Cảm nhận được bàn tay mình không ngừng ve vuốt trên mặt, chị không phản ứng gì, chỉ nhỏ nhẹ nói:

- T không ngủ đi? Sáng còn đi làm sớm nữa mà.

- Tự nhiên giật mình tỉnh luôn rồi, chút mới ngủ lại được. Chị ngủ đi! - Mình nói trong khi mấy ngón tay vẫn không rời mặt chị, mịn màng thích ghê.

- Chị ngủ rồi T nằm đây làm gì?

- Có làm gì đâu, ngắm chị chút thôi.

- Hứ, ngắm bằng mắt hay bằng tay? - Chị lườm, đáng yêu chết được, chỉ muốn nhào tới mà hôn khắp mặt chị thôi.

Mình cười:

- Ngắm bằng mắt, tay để cảm nhận.

- Rờ mặt thôi nhen, chị không thích tay T "cảm nhận" lung tung đâu!

Tay lần tìm tới bờ môi mềm mại, khẽ bảo:

- Muốn hôn chị quá!

Mắt chị nhìn mình tỏ ý cười, vài giây trầm tư trôi qua nhanh chóng, bỗng nói:

- Từ bao giờ mà T muốn hôn chị phải xin phép vậy?

Chị đột nhiên nhích tới, chiếc miệng nhỏ hé mở chủ động dâng hiến, trao cho mình nụ hôn thật sâu và ngọt ngào. Trong bóng đêm tĩnh lặng thanh mát, cơ thể mình như tan ra thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ đều bị hút vào trong nụ hôn kia.

Đoán mình đã bị kích thích, ngay khi vừa rời ra, chị liền chặn trước:

- T muốn thì chị chìu rồi đó nhen, không được đòi hỏi nữa!

Mình biết, nếu mình quyết liệt tấn công, có lẽ chị sẽ ưng thuận thôi, chỉ là mình không muốn nài ép chị, mọi thứ nên để thuận theo tự nhiên sẽ hay hơn. Mặt khác, mình cũng cần chuẩn bị sức khỏe thật tốt để làm việc, mình đoán sắp tới sẽ còn nhiều vấn đề xảy ra, không hẳn suôn sẻ như hôm nay. Vậy nên chỉ cần được ôm chị ngủ thôi, thế đã quá đủ rồi.

Mình mỉm cười, kéo chị vào lòng, ôm thật chặt:

- Chị nghĩ bậy thì có, em chỉ cần vầy thôi!

- Lâu lâu mới thấy được một bữa, làm như tốt lắm! - Chị bật cười, ngoan ngoãn rúc vào ngực mình.

- Thích em ôm ngủ thế này không?

- Thích!

- Vậy sau này em vào ngủ chung với chị nhen?

- Thôi, không được đâu.

- Sao không được?

- T hay táy máy tay chân lắm, mất công...

- Em hứa không táy máy nữa.

- Không tin.

- Đêm nay em sẽ chứng minh cho chị tin.

- Một lần bắt được, chín mười lần không mà. Đêm nay T nằm yên, không có nghĩa những lần khác T sẽ không làm gì.

- Chậc, thiệt tình! Nói đi nói lại cũng là không cho em ngủ chung chứ gì? Vậy sao bữa nay tự dưng tốt bụng đột xuất, không thấy đuổi em ra ngoài vậy?

- Thấy T đi làm về mệt, không nỡ!

- E hết mệt rồi nè, đuổi đi!

- Hi hi, thôi lỡ rồi, cho T ở lại đêm nay đó!

- Xì, tốt quá!

Im lặng một lúc, chị hỏi:

- Nay T đi làm gặp chuyện không vui hả?

- Hả? Đâu có chuyện gì. Sao chị hỏi vậy? - Mình hơi giật mình.

- Chị biết là có mà T giấu.

Biết là chị nhạy cảm lắm, nhưng mình vẫn không nghĩ nhạy cảm đến vậy, thậm chí mình đã giấu cảm xúc rất kĩ mà vẫn bị phát hiện, bèn nói:

- Thực ra cũng có, nhưng chỉ là chuyện nhỏ nhặt nên em không kể, vài người trong đó nói chuyện không hợp thôi.

- Ừm, họ không thích T hả?

- Chắc là vậy. Kệ đi, đâu thể làm cho ai cũng thích mình được!

- T cẩn thận nhen, chị từng đi làm trong tập thể rồi nên hiểu, người ta ghét mình sẽ hay nói xấu, có khi còn gây chuyện bất lợi cho mình nữa!

- Em biết mà, chị đừng lo! Miễn là số đông đồng nghiệp, và nhất là sếp không ghét em là được.

- Ừm. Tốt nhất là đồng nghiệp nữ ghét T, còn đồng nghiệp nam thích T. - Chị buông một câu.

Mình cười lớn:

- Hả? Nay chưa gì ghen nữa ta ơi, nào giờ mới thấy chị ghen đó!

- Hứ, chị giỡn thôi, không ghen!

- Nói chị nghe nè, công ty em nhiều gái đẹp lắm. - Mình chọc.

- Kệ chứ, không thèm quan tâm!

- Sao vậy? Không sợ em bậy bạ hả?

- Chị tin T mà!

Mình thở dài. Lạt mềm buột chặt là vậy, đối với những thằng đàn ông có lương tâm, khi nghe bạn gái hay vợ mình thật lòng nói câu này thì lòng dạ nào mà giở trò mèo mỡ bên ngoài được nữa.

Trong màn đêm tĩnh mịch, có hai người ôm chặt nhau, trao từng chút hơi ấm từ cơ thể. Câu chuyện không đầu không cuối cứ thế nối tiếp mãi, cho đến gần 12h đêm mới dần kết thúc, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng nhỏ và những tiếng thở đều.