*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Muốn gặp anh, nên tôi mới tới.

[1] Bắt nguồn từ câu Đuổi vịt lên giá (赶鸭子上架): theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người ta làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người ta.

Cô gái hàng xóm của tôi là một cô gái Đài Loan tốt bụng, thường chia sẻ món cơm thịt kho [2] mà cô ấy làm với tôi. Trước kia những chiếc bánh hay món ăn mà tôi làm trong tiết thực hành, một mình ăn không hết, đều chia một nửa cho cô ấy.

[2] Cơm thịt kho là một món cơm thường thấy ở Đài Loan và Nam Phúc Kiến, với cơm trắng được chan thêm nước sốt thịt được làm từ thịt băm và xì dầu.

Cô ấy chỉ có một điểm không tốt, là thích nghe nhạc. Nghe nhạc thì cũng được thôi, nhưng nghe bằng tai nghe đi có được không? Nhìn bình thường ăn mặc cũng là một girl thời trang, nhưng sao lại không bắt kịp xu hướng mua một chiếc tai nghe Magic sound Monster đi chứ? Mua một chiếc cũng không đắt lắm, ít nhất là rẻ hơn những chiếc túi Chanel kia. Chất lượng tai nghe của Apple cũng rất tốt, âm sắc hay hiệu ứng tốt, còn là phụ kiện đi kèm với mua điện thoại, không cần phải tiêu tiền.

Cô ấy nói rằng chỉ thích mở hết công suất.

Vậy mời bạn phân biệt rõ thời gian có được hay không?

Cô ấy cứ thích là mở hết công suất bất kể thời gian.

Girl tự do phóng khoáng chỉ cần muốn nghe, thì sẽ bật nhạc bất cứ lúc nào, nghe được một lát thì bắt đầu hát theo, hát theo rồi lại khóc lóc, khóc lóc kể lể về mối tình đã qua, khóc lóc thảm thiết cho người yêu đã rời đi của cô ấy.

Cô ấy cũng đã khóc thành như vậy rồi, tôi cũng không tiện đi gõ cửa nhắc nhở cô ấy đã quấy rầy nghiêm trọng giấc mơ đẹp của tôi.

Vấn đề là, bạn đừng nghe 《Vùng đất thất lạc》[3] nữa có được không? Bạn cũng đã không phải cố chấp muốn anh ta trở về rồi, thì làm sao anh ta có thể trở về chứ? Tôi cho bạn ý kiến, đổi thành 《Anh hãy mau trở về》[4] đi, để cho anh ta đem những nhớ thương của bạn quay về đây. Cũng đừng nghe《Em rất nhớ anh》[5] nữa, nếu quá khứ đã thật sự phai nhạt rồi, thì xin bạn hãy giấu trong lòng, đừng! có! hát! cho! tôi! nghe! nữa!

[3] Vùng đất thất lạc (失落沙洲): là bài hát được viết, sáng tác và trình bày bởi Từ Giai Oánh, trong bài hát có câu “Em không phải cố chấp muốn anh trở về…”. Mọi người có thể vào link này nghe trọn bài nhé: https://www.youtube.com/watch?v=Y_2n-Qlf7Cg

[4] Anh hãy mau trở về (你快回来): là một bài hát được hát bởi Tôn Nam, trong bài hát có câu “Anh hãy mau trở về, đem những nhớ thương của em quay về đây”. Mọi người có thể vào link này nghe bản Trương Kiệt hát nhé: https://www.youtube.com/watch?v=F-EozJxjhJk

[5] Em rất nhớ anh (我好想你): là một bài hát do Ngô Thanh Phong viết lời và sáng tác, được trình bày bởi Sodagreen, bài này mình cực thích luôn ý, đổi bao nhiêu cái điện thoại nhưng vẫn phải tải về. Mọi người có thể vào link này nghe bản của Sodagreen: https://www.youtube.com/watch?v=P_pyfLArjQg hoặc nghe bản của Từ Giai Oánh: https://www.youtube.com/watch?v=12K3LijRT4c

Hừ! Tôi sắp bị cô ấy ép đến nói giọng Đài Loan rồi.

Tôi phải đến trường trước đây, lúc trở về phải thật sự đổi bài cho tôi đấy.

Cẩn thận tôi khiếu nại với chủ nhà.

Lần này thật sự phải khiếu nại!

———o———

Tới trường thay đồng phục rồi ăn cơm trưa ở nhà bếp tầng dưới.

Bây giờ đang là giữa trưa, tôi không muốn đi ra ngoài đâu, ở lại trường thì ít nhất còn có máy điều hòa, nên làm sao đây? Dù sao cũng phải làm chút gì đó…

Làm cái gì tốt đây… Vậy thì… đi lên tầng ba sắp xếp lại các ngăn kệ đi, dù sao tôi cũng rảnh.

MOF tiên sinh đang dạy thực hành ở bên cạnh, nhìn thấy tôi liền đi vào, “Tô Diệc, em đang làm gì vậy?”

“Em đang sắp xếp các ngăn kệ, Chef.”

Thấy tôi sắp xếp có tốt không? Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ, tiểu chuyên gia gia chánh, sắp xếp cất giữ của cung Xử Nữ là nhất.

“Ừ.” MOF tiên sinh gật đầu một cái, “Em đã chuẩn bị đồ xong chưa? Có lấy khuôn đúc Soufflé [6] chưa?”

[6] Soufflé hay còn gọi là trứng rán phồng là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng đánh với lòng trắng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt.

Tôi sững sốt một chút, lấy cái gì?

“Chưa… chưa lấy.”

Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm lịch học sao? Tôi có lớp sao? Trời ạ! Tôi có lớp mà quên mất sao? Đây không phải là chuyện đùa đâu!

“Đi với tôi.” MOF tiên sinh nói, “Tôi nói cho em biết lấy ở đâu.”

“Chef, Chef, anh đợi một chút.” Tôi vội vàng gọi anh lại. Đây là tình huống gì vậy, để cho tôi rõ một chút, “Anh nói là lấy khuôn sao? Cái khuôn dùng cho lớp demo lúc 15:30 đó sao? Là lớp cao cấp thứ ba?”

“Đúng vậy, lớp đó không phải làm Soufflé à?” MOF tiên sinh cười như không cười nói, “Em không lấy khuôn sao?”

Tôi đã nói rồi mà, hôm nay là ngày nghỉ của tôi, lớp học ở đâu chứ, thiếu chút nữa đã cho rằng mình nhớ nhầm rồi.

“Ừm, Chef, lớp học này không phải của tôi.”

MOF tiên sinh buồn bã, “Vậy là ai lên lớp với tôi?”

“Hera?” Có phải cô ấy không? Tôi nghĩ một lúc, “Ừm, là Hera.”

MOF tiên sinh: “Hera là ai?”

Tôi: “Một cô gái Hàn Quốc, Chef.”

MOF tiên sinh: “Cô ấy ở đâu?”

Tôi: “Em không biết, Chef.”

MOF tiên sinh: “Cô ấy đã chuẩn bị đồ xong chưa?”

Tôi: “Không… biết ạ… Có lẽ chưa… Em không gặp cô ấy.”

Biểu hiện của MOF tiên sinh càng ngày càng kinh khủng, Tiểu Tô Diệc thật sự sợ hãi.

MOF tiên sinh: “Cô ấy còn chưa đến?”

Tôi: “…” (Rõ ràng còn chưa đến.)

MOF tiên sinh: “Biết khi nào cô ấy đến không?”

Tôi: “Em… không biết, Chef.”

MOF tiên sinh: “Đã mấy giờ rồi, gọi điện thoại cho cô ấy đi!”

Tôi: “Nhưng mà… em không có số điện thoại của cô ấy…”

MOF tiên sinh hít một hơi thật sâu, đi sang một bên gọi điện thoại nội bộ, chỉ một lúc sau Joanna phụ trách sắp xếp lớp học đi lên.

Chỉ nghe bọn họ giao tiếp nhanh bằng tiếng Pháp, trong lời nói xen lẫn rất nhiều “Hera” và “Suyi”.

Bọn họ nói thật sự quá nhanh, thân là người mới học tiếng Pháp, tôi cũng chỉ có thể thu thập được những thông tin này.

Tất cả đều vô dụng.

Đến khi MOF tiên sinh và Joanna cùng nhau bước vào, tôi đã lau đi lau lại bàn làm việc tám trăm lần.

Chỉ là tại sao hai người này lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc như này? Bọn họ định làm cái gì?

Nhìn đến khiến tôi sợ hãi…

Joanna dẫn đầu mở miệng trước: “Tô Diệc, hiện tại em không có việc gì phải làm nữa đúng không?”

“Hả? Không có…” Tôi có nên nói là có việc không?

“Lớp 15:30 đó, em có thể lên lớp với Chef không?” Joanna hỏi.

“Hả? Em sao? Vậy Hera thì sao?”

Tôi nhìn trộm MOF tiên sinh một cái, nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra anh cũng đang nhìn tôi.

“Hiện tại không liên lạc được với Hera, em còn có việc gì khác sao?” Joanna hỏi lại.

“À… Không có…” Tôi sợ một lát nữa Hera sẽ đến rồi trách tôi cướp lớp của cô ấy…

Có lẽ là thấy tôi trả lời có chút do dự, Joanna kéo tôi sang một bên, “Nếu em không muốn lên lớp với Chef, thì cứ nói thẳng, không sao cả.”

Hoàn toàn không như mọi người nghĩ đâu…

Còn chưa chờ tôi mở miệng giải thích, thì MOF tiên sinh cũng đi tới, “Tô Diệc, em không muốn lên lớp với tôi sao?”

“Không phải đâu…” Tôi có chút bối rối.

MOF tiên sinh chớp chớp đôi mắt màu xanh da trời tuyệt đẹp của anh, “Vậy tôi sẽ cho rằng em sẵn lòng nhé?”

Như này thì quá phhạm quy rồi, lại sử dụng mỹ nam kế! Tôi hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng, “Em… sẵn lòng lên lớp với anh.”

“Tô Diệc, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, em phải nhanh lên.” Joanna vỗ vai tôi một cái, sau đó quay sang MOF tiên sinh, “Vậy thì Chef em đi xuống trước đây, Tô Diệc giao cho anh. Nếu có việc gì thì lại gọi điện thoại đến văn phòng của em.”

MOF tiên sinh gật đầu với Joanna, sau đó cũng đi ra ngoài.

Lớp học sẽ bắt đầu sau hai giờ nữa, đây là đuổi vịt lên giá mà!

Tiểu Tô Diệc bị đuổi lên giá cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu trước 15 giờ, mệt mỏi rồi không muốn yêu nữa, hoàn toàn rã rời.

Đến trước phòng học demo ở tầng dưới gõ cửa, Chef Normandy đang dạy lớp demo món ăn Pháp, vẫn chưa kết thúc. Nhìn vào tình hình thì còn phải mất một lúc nữa mới kết thúc, đúng là họa đến dồn dập mà.

“Cô cứ đứng trước cửa lớp tôi có chuyện gì vậy?” Chef Normandy tức giận nói.

“Chef, em…” Tôi không dám hỏi Chef Normandy còn bao lâu nữa mới có thể kết thúc, “Đợi một lát nữa ở phòng học này sẽ có lớp, em có thể đi vào lấy nguyên liệu không, em muốn để bơ vào trong tủ lạnh.”

Bơ cần phải ướp lạnh mới tốt… Mà nhiệt độ hiện tại của căn phòng này giống như phòng tắm hơi vậy, bơ của tôi chắc chắn sẽ bị nóng.

Chef Normandy cáu kỉnh, “Em là ai hả, em lên lớp với Chef nào?”

“Em…”

“Cô ấy là trợ giảng của MOF.”

Người nói chuyện chính là MOF tiên sinh. Anh mang theo túi đồ nghề của mình đi tới đứng sau tôi, từ trên cao nhìn xuống quét mắt toàn bộ bàn làm việc, ánh mắt sắc bén, “Tô Diệc, là trợ giảng của MOF tôi. Trái lại là Chef, tôi muốn hỏi ngài, ngài nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?”

Ah! Tôi không nghe nhầm chứ? MOF tiên sinh dùng từ “ngài” kính trọng để nói với Chef Normandy?

Chef Normandy hơi sợ hãi nhìn MOF tiên sinh, không nói gì.

“Tô Diệc! Nói cho ông ấy biết bây giờ mấy giờ rồi!”

“… 15:05, Chef.” Trái tim sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi, giọng cũng đang run run.

Thật là đáng sợ… Có cần phải đáng sợ như vậy không?

“Chef của tôi à, ngài nên kết thúc lớp học demo của mình vào lúc 15:00, bây giờ đã muộn 5 phút rồi. Trong phòng học đầy hơi nóng, tôi sẽ có lớp sau 25 phút nữa, trợ giảng của tôi vẫn không được đi vào chuẩn bị, thì ngài định bảo sinh viên của tôi đợi bao lâu? Tôi có thể mời bọn họ đến quán Starbucks ở góc phố để uống một tách cà phê rồi sau đó quay trở lại không? Đầu bếp thì không có ý thức về thời gian sao? Hay là chỉ có ngài, mới đặc biệt ngoại lệ?”

Giọng điệu của MOF tiên sinh rất đều đều, như thể đang nói về chuyện gì đó không liên quan đến anh vậy, nhưng cả lớp học đều chìm trong im lặng ngay lập tức. Chef Normandy không nói gì, tay phải cầm cái thìa dài, khuấy loạn trong nồi.

Cô trợ giảng dạy món ăn Pháp Tương Tương Tương Tương đứng ở một bên cũng tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.

“Tô Diệc!”

Tôi rùng mình, da đầu tê dại, “Có!”

MOF tiên sinh ra lệnh, “Cầm đồ đi vào!”

Thật là đáng sợ, dáng vẻ này của nam thần thật là đáng sợ.

Đợi một lát nữa phải cách xa anh một chút, sợ rằng đuôi bão sẽ quét tới mất.

Lá gan của tôi rất nhỏ, xin đừng hù dọa tôi.

Lớp đang học được một nửa, thì Hera đến. MOF tiên sinh nghe thấy tiếng gõ cửa thì ra hiệu cho tôi đi mở, vừa nhìn thấy là Hera, thì đảo mắt bảo tôi đóng cửa lại.

Cô gái tốt, quay trở về thành kính cầu nguyện đi, Thượng đế sẽ phù hộ cho bạn như mọi khi.

Một lúc sau, MOF tiên sinh bảo tôi đi xuống bếp ở tầng dưới tìm cho anh một chai Cognac [7], cũng chính là rượu Brandi vùng Cognac.

[7] Cognac: là một dạng của rượu brandy sản xuất tại vùng Cognac của Pháp, được chưng cất từ loại rượu vang sản sinh trong tiến trình lên men nho quả, sau một thời gian ủ trong thùng gỗ sồi được đem ra đóng chai và bán khắp thế giới.

“Tô Diệc à, em có biết tại sao tôi lại bảo em đi lấy Cognac không?”

Hả? Trái tim bé bỏng của tôi vẫn chưa bình phục, đây là đang muốn phổ cập khoa học cho tôi trước mặt sinh viên sao?

Tôi lắc đầu một cái, “Em không biết, Chef.”

“Bởi vì tôi muốn thêm vào trong soufflé.” MOF tiên sinh nói, rồi trực tiếp đổ nửa chai vào.

Tôi trợn mắt há mồm. Cái này cái này cái này cái này cái này, cái này còn ăn được không?

MOF tiên sinh bị chọc tới điên rồi sao?

Người ta đều nói mượn rượu để giải sầu, anh đây là muốn mượn rượu để nguôi giận à? Nếu tức giận thì chi bằng đập thẳng chai rượu xuống đất còn đã hơn, đúng là không thể nào hiểu được cấu tạo não của người Pháp mà.

Hết giờ học MOF tiên sinh hỏi tôi: “Tô Diệc, em có biết Cognac ngon nhất đến từ đâu không?”

Cho nên đến cuối cùng vẫn là phổ cập kiến thức cho tôi rồi.

“Ở đâu vậy, Chef?”

“Ở vùng Champagne lớn và nhỏ.” MOF tiên sinh nói.

Champagne [8] còn chia thành vùng lớn và nhỏ sao? Tôi chắc chắn không đọc nhiều sách bằng anh, nhưng anh cũng không cần lừa tôi đâu.

[8] Champagne: là một tỉnh ở phía đông bắc của Vương quốc Pháp ngày xưa, ngày nay được biết đến là vùng rượu vang Champagne cho loại rượu vang trắng lấp lánh mang tên của nó ở Pháp ngày nay.

Kết quả là thật sự có một vùng Champagne lớn, Grande Champagne, một vùng Champagne nhỏ, Petite Champagne, đều ở đông bắc nước Pháp.

Là tôi đọc ít rồi.

“Tô Diệc à, em phải biết nhiều hơn về nước Pháp chúng tôi mới được.” MOF tiên sinh vỗ nhẹ vào đầu tôi, “Đúng rồi, Joanna ở văn phòng sinh viên nói hôm nay là ngày nghỉ của em sao?”

“Hả?” Sao chủ đề này lại chuyển tới đây rồi? Hoàn toàn không nghĩ tới MOF tiên sinh lại hỏi câu hỏi này, tôi giật mình lùi lại một bước.

“Tô Diệc, em cách xa tôi như vậy làm gì? Em sợ tôi sao?”

“Không… Không sợ…”

Không sợ mới là lạ, anh đã hỏi một câu hỏi mà tôi không muốn trả lời, vừa nãy tôi còn nhìn thấy một mặt khác của anh mà anh không muốn người khác biết, thì sao có thể không sợ được?

“Tô Diệc, tới đây, tới cạnh tôi.”

“… Vâng.”

Đại ma vương trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi, bây giờ muốn ăn thịt Tiểu Tô Diệc rồi.

“Hôm nay là ngày nghỉ của em?” MOF tiên sinh hỏi lại một lần nữa.

“Ừm…”

Tuyệt đối không nghĩ tới Joanna sẽ đem tôi bán đi. Lần này thì hay rồi, bảo tôi nói thế nào mới tốt đây?

Nói với anh tôi có một người hàng xóm không bình thường thích ca hát? Cô ấy hát ồn ào đến mức đánh thức tôi? Tôi lại cảm thấy ngoài trời rất nóng nên thà ở lại trường sắp xếp ngăn kệ, cũng bởi vì trường học có máy điều hòa sao?

“Hôm nay là ngày nghỉ của em.” MOF tiên sinh đổi thành một câu trần thuật nói lại một lần nữa.

“Hơ hơ…” Tôi chỉ đành phải cười khan hai tiếng.

Anh vậy mà lại không bị tiếng cười của tôi lừa, nghiêm túc nói: “Nói cho tôi biết, không có lớp thì em tới trường làm gì?”

Tôi giả vờ thoải mái, “Em tới trường để ăn trưa, ngồi máy điều hòa, Chef.”

Thật ra lý do đều là giả, hoàn toàn là bởi vì muốn gặp anh.

Muốn gặp anh, nên tôi mới tới.

Chỉ là bây giờ, tôi còn chưa dám nói với anh.

Bởi vì tôi còn rất nhiều điều chưa chắc chắn.

Không chắc chắc về anh, còn có chính tôi.

Tôi không dám mạo hiểm.

Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh nổi giận đáng sợ thật. =))))