*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MOF tiên sinh lắc đầu một cái, “Tiểu Tô Diệc của tôi vẫn còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa thể hiểu được.”

Thứ Sáu, trời lại sáng, tôi không muốn đi làm nữa.

Tay bỏng thì có thể xin nghỉ tai nạn lao động không? Có lẽ không thể rồi.

Chỉ đơn giản là không muốn đi làm thì có thể không? Có thể chứ, bây giờ gọi điện thoại cho Joanna xin nghỉ phép là được rồi. Trái đất sẽ không quay nếu thiếu ai sao?

Nhưng tôi không làm được.

Nghĩ đến MOF tiên sinh, thì tôi vẫn xoay mình đi xuống giường, bắt đầu rửa mặt.

Rửa sạch thuốc mỡ trị bỏng trên tay đi, bôi một lớp mới. Kể từ khi tay bị dầu nóng làm bỏng nổi đầy mụn nước trong tiết học món ăn kiểu Pháp, tôi đã cố gắng cẩn thận cẩn thận rồi lại cẩn thận, vốn cho rằng đời này tôi sẽ không bao giờ dùng đến thuốc mỡ trị bỏng nữa, thật là thế sự khó lường mà.

Đến Vitu bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thái độ của Chef Miệng to đối với tôi đã tốt hơn nhiều, mặc dù anh ấy vẫn không đề cập đến khi nào sẽ giúp tôi ký hợp đồng trợ giảng, nhưng tôi tạm thời cũng lười hỏi anh ấy.

Đến giờ thì tôi vẫn rất thích anh ấy, ít nhất anh ấy có cái gì thì sẽ nói cái đó, không giống như một số người, suốt ngày chỉ giấu trong lòng, hành hạ bản thân cũng hành hạ người khác.

———o———

Buổi chiều, Chef Miệng to cầm một túi đồ đưa cho tôi, nói là không cần đến, bảo tôi mang nó về trường cất đi.

Lại phải đến trường học à… Thật là…

Thay quần áo xong thì vào nhà vệ sinh gỡ gạc ra, rửa thuốc cao, tôi không muốn một lát nữa gặp ai cũng tới hỏi tay tôi bị sao.

Có một số thứ cần phải khóa lại trong ngăn tủ, mà bây giờ tìm ai để lấy chìa khóa mới là vấn đề…

MOF tiên sinh thì ở phòng bên cạnh, nhưng kết luận dựa trên quan sát của tôi khi mới vào lớp đã đi loanh quanh thì là: Anh không mang chìa khóa lên. Tôi lại không muốn tìm anh nói chuyện.

Chef Ông nội dễ thương ở tầng hai, chìa khóa của MOF tiên sinh cũng ở tầng hai.

Cho nên như thế nào? Đương nhiên là đến tầng hai, tìm Chef Ông nội dễ thương mượn chìa khóa rồi.

Chef Ông nội dễ thương thấy tôi thì rất bất ngờ, “Tô Diệc, sao cháu lại tới tìm ông mượn chìa khóa?”

Tôi cố ý tránh câu hỏi của ông ấy, kéo tay áo của ông ấy làm nũng nói: “Không phải ông cũng có chìa khóa sao? Cho cháu mượn dùng một chút.”

“Không phải MOF ở tầng ba sao? Sao cháu không hỏi mượn cậu ấy chìa khóa?” Chef Ông nội dễ thương nhìn mặt tôi, “Làm sao vậy, bây giờ Tô Diệc không thích MOF nữa sao? Hai người giận dỗi à?”

Tôi xụ mặt, “Nào có, không có việc gì cả.”

Chef Ông nội dễ thương không dễ dàng buông tha cho tôi, “Nếu không có việc gì, thì cháu sẽ bỏ gần tìm xa, tới hỏi mượn ông chìa khóa sao?”

Tôi… Những người Pháp này rốt cuộc có bao nhiêu suy nghĩ chứ, tôi chỉ mượn chìa khóa thôi, mà đã nói nhiều như vậy?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thật ra thì, có thể có khả năng là cháu đã nghĩ nhầm rồi hay không?” Chef Ông nội dễ thương có ý ám chỉ.

Tôi nghĩ nhầm rồi sao? Nhưng mà Chef Ông nội dễ thương biết tôi đang nghĩ cái gì sao?

Lúc ăn cơm tối gọi điện thoại trò chuyện với mẹ, bà ấy bất ngờ nói tới chuyện ông nội phải nhập viện cách đây không lâu.

“Thật hay giả vậy, con không biết gì cả. Bây giờ đã khá hơn chưa?” Tôi hỏi.

“Kiệt ca của con không nói cho con à?” Mẹ tôi dừng lại một chút, “Vậy chắc là không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của con rồi. Mới tuần trước, bây giờ đã xuất viện, về nhà chăm sóc rồi.”

“Ồ.”Tôi lúng ta lúng túng đáp lại, không biết phải nói gì nữa.

“Sao giọng con nghe có vẻ buồn bã vậy? Lo lắng cho ông nội con sao? Trách bố mẹ không nói cho con à?”

“Không phải.” Tôi phủ nhận.

Mẹ rõ ràng đã hiểu nhầm sự im lặng của tôi, định khuyên tôi, “Kiệt ca của con không nói cho con, không phải là không muốn để cho con biết, mà là sợ con biết sẽ lo lắng, huống chi con biết cũng không có ích gì, cũng không giúp được gì. Dù sao thì bây giờ cũng không sao cả, con yên tâm, con cứ ở nước Pháp thật tốt đi, ở trong nước có bố mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thật sự là sợ tôi lo lắng sao? Đợi một chút, tôi không có nói với mẹ tôi chuyện đã xảy ra gần đây của tôi, chẳng lẽ… chẳng lẽ MOF tiên sinh cũng đang có tâm trạng giống như vậy? Thật sự giống như những gì Chef Ông nội dễ thương đã nói, là tôi nghĩ nhầm rồi sao?

Nếu thật sự là như vậy, thì ngày hôm qua tôi còn…

Bỏ đi, đừng nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng loạn. Dựa theo tình hình hiện tại, thì Chef Miệng to có ký hợp đồng trợ giảng cho tôi hay không còn không biết nữa. Thời gian tạm trú đã sắp đến hạn rồi, mặc dù đã hẹn lịch đến đồn cảnh sát vào tuần tới ở trên mạng từ sớm, nhưng nếu như không cầm được hợp đồng thực tập, thì tôi không có bất kỳ khả năng gia hạn tạm trú nào.

Nếu như không thể ở lại…

Thì có một số việc cần phải tìm cơ hội nói rõ ở trước mặt MOF tiên sinh, vậy thì tôi mới có thể thoải mái rời đi.

Trước khi đi ngủ thì kiểm tra email như thường lệ, không ngờ phát hiện một cái email Joanna gửi tới, thời gian gửi email là… 5 phút trước?

Mở ra xem, cô ấy vậy mà lại hỏi tôi ngày mai có tiện đến trường đứng lớp với MOF tiên sinh hay không, bởi vì công việc của những người khác đều đã sắp xếp đầy rồi, chỉ có một mình tôi là rảnh vào ngày mai.

Bây giờ là mấy giờ rồi? 9 giờ tối!

Mặc dù biết cuộc sống về đêm của người Pháp chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng vào giờ này mà còn xắp xếp công việc thì thật quá đáng!

Nếu như tôi vừa khéo không nhìn thấy email thì sao? Ngày mai định để cho anh đứng lớp một mình không có trợ giảng sao?

Không biết gọi điện sao? Điện thoại để trưng bày sao?

Thật là tức chết tôi mà!

Nhưng mà như đã nói qua, dù sao thì từ trước đến nay anh cũng thích làm việc một mình, không dẫn theo trợ giảng, tôi không có đi, thì cũng không có ảnh hưởng gì đến anh.

Không đi không đi, ở nhà ngủ dưỡng thương.

Nhưng mà tôi vẫn là một trợ giảng xuất sắc… miệng nói không rảnh như cơ thể lại rất thành thật.

Mặc dù trong lòng cảm thấy khó xử, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời email của Joanna, sáng sớm ngày hôm sau dậy đi đến trường.

Chỉ thị công việc, không cách nào từ chối.

Mới là lạ.

———o———

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đi rồi mới biết, bởi vì đơn đặt hàng bị sai, mà trong nhà bếp ở tầng dưới tích trữ rất nhiều táo không dùng hết, cho nên nhà trường muốn MOF tiên sinh lấy “táo” làm chủ đề, chuẩn bị trà chiều cho các nhân viên đã làm việc vất vả hơn nửa năm.

Thật là đủ tùy ý, đủ tùy hứng.

Khi nói dùng táo làm chủ đề của món tráng miệng, thì chắc chắn không thể thiếu bánh tart táo truyền thống Tarte aux pommes [1] được, ngoài ra còn có bánh tart táo ngược Tarte tatin [2], bánh tart táo Normandy Tarte normande [3], và Chaussons aux pommes [4] cũng có trong danh sách trà chiều.

[1] Tarte aux pommes: là một loại bánh pie với thành phần chính là táo tây. Món này đôi khi được dùng kèm kem lạnh, kem tươi hoặc pho mát Cheddar phủ lên trên.

[2] Tarte tatin: là một loại bánh trái cây “ngược” với phần trái cây (thường là táo) được thắng trong đường và bơ trước khi phần vỏ được nướng.

[3] Tarte normande: là một biến thể làm từ bánh tart táo được làm ở Normandy với nhân táo, hạnh nhân cắt lát và đường, phủ kem trứng sữa và nướng cho đến khi phần trên cùng hơi caramel.

[4] Chaussons aux pommes: là món bánh táo nướng nổi tiếng với lớp bột ngàn lớp bên ngoài được Chef cán chung với bơ giúp cho vỏ bánh khô mềm mềm, béo béo. Đặc biệt nhất phải là lớp nhân, táo tươi nguyên chất cắt hạt lựu vẫn giữ nguyên được vị tươi mới.

Mười mấy giỏ táo chất đống trong phòng làm việc ở tầng ba, tất cả đều là loại táo vàng pomme Golden [5] nổi tiếng của nước Pháp, vỏ vàng, thịt mịn, độ ngọt vừa phải, vô cùng thích hợp làm món tráng miệng hoặc salad.

[5] Pomme Golden:

Nét mặt của MOF tiên sinh khi nhìn thấy tôi vẫn như thường lệ, tôi cũng giả vờ như không sao, chuẩn bị nguyên liệu theo chỉ thị của anh, hình ảnh Chef và trợ giảng làm việc cùng nhau một cách tốt đẹp.

Tôi vốn cho rằng sự im lặng này sẽ kéo dài đến khi công việc kết thúc, nhưng anh lại đột nhiên cầm một quả táo vàng hỏi tôi: “Tô Diệc à, đây là loại táo ngon nhất nước Pháp chúng tôi, em có biết nó được trồng ở đâu không?”

Lại phổ cập khoa học sao?

“Normandy.” Tôi trả lời một cách thờ ơ.

“Ồ, em vậy mà lại biết à.”

Này này, sao lại không biết chứ, Chef món ăn Pháp Normandy đó đến từ Normandie đấy, trước kia lúc dạy tôi món ăn Pháp, thì suốt ngày khoe khoang Normandie bọn họ giàu có như thế nào. Câu anh ấy thường xuyên nói nhất chính là: “Táo vàng mà các bạn thích ăn nhất đều được trồng ở quê hương Normandy của tôi!”

Nếu như có người chạm phải một thứ gì đó mà phải nói một câu “C’est Normandie” (Cái này là của Normandie) với bạn, thì tôi nghĩ bạn cũng sẽ nhớ Normandy.

“Ừm, Normandy trồng nhiều táo, nên mọi người đều biết rồi, he he”. Thật lúng túng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nhất là ngày hôm trước vừa xảy ra sự kiện đó với MOF tiên sinh…

“Normandy còn có gì nữa?” MOF tiên sinh lại hỏi.

Làm gì vậy? Đây là một buổi hỏi đáp kiến thức sao? Trả lời đúng có phần thưởng không?

“Calvados.” Không muốn phối hợp với anh một chút nào.

Calvados, một loại rượu táo mạnh của Pháp.

“Tiểu Tô Diệc em biết rất nhiều đấy, em từng uống sao?”

“Chưa từng uống.” Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, “Em không uống rượu, Chef.”

MOF tiên sinh trợn tròn mắt, “Em không uống rượu? Bị dị ứng rượu cồn sao? Trong rất nhiều món ăn Pháp đều có rượu, vậy là em cũng không thể ăn sao?”

Để ý rộng thật đấy, không muốn uống, không thích uống thì có thể không? Tôi chỉ thích uống Coca không được sao?

“Em không bị dị ứng rượu cồn, là em không… không ưu tiên chọn đồ uống có cồn.”

“Vậy thì còn tốt, không giống như một số người không uống được còn càng muốn uống, uống nhiều thì bắt đầu mượn rượu làm càn.” MOF tiên sinh nói.

Một số người?

“Ai vậy? Bạn gái của anh?”

MOF tiên sinh nhìn tôi, không lập tức tỏ thái độ.

Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận, hay chính là… Susanna?

Nghĩ đến cách mà Grace bắt chước dáng vẻ nói chuyện của Susanna trước đây, tôi không nhịn được mà bật cười.

“Tô Diệc, em cười cái gì?” Trong mắt của MOF tiên sinh tràn ngập dấu hỏi chấm.

“Không có gì.” Tôi thu lại nụ cười, “Chỉ là nghĩ đến Susanna thôi.”

MOF tiên sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Không phải tôi đã nói với em rồi à, Susanna không phải là bạn gái của tôi.”

“Ồ.” Vậy thì sao? Tôi cũng nhìn lại anh, “Muốn nói rõ cái gì?”

MOF tiên sinh lắc đầu một cái, “Tiểu Tô Diệc của tôi vẫn còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa thể hiểu được.”

Nhỏ! Cái! Đầu! Anh!

Thật là phiền chết, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì cần gì ban đầu lại buột miệng chứ.

Cũng may sau đó tôi và MOF tiên sinh đều đắm chìm trong công việc, cắt cắt cắt táo, lăn lăn lăn bột, vô cùng bận rộn. Đợi sau khi tất cả bánh tart đều bỏ vào trong lò nướng, MOF tiên sinh bảo tôi đi xuống lấy một ít Pomme Granny Smith [6] để cho anh trang trí.

[6] Pomme Granny Smith:

Táo xanh có nguồn gốc từ Úc, còn được gọi là táo bà cụ Smith. Nhưng nó hoàn toàn không thích hợp cho các bà cụ ăn, vừa chua vừa cứng.

Đi tới nhà bếp ở tầng dưới tìm Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nói MOF tiên sinh không đặt hàng trước, cho nên không có bà cụ cho MOF tiên sinh dùng.

“Cần bà cụ làm cái gì, đang tắm nắng ở Úc rồi.” Tiểu Hắc trêu chọc nói.

Ha ha, Tiểu Hắc anh thật là hài hước, tâm trạng tôi càng tệ hơn.

“Vậy cái khác thì sao, không có giống táo khác hay sao?”

Tiểu Hắc suy nghĩ một chút, xoay người đi vào trong kho lấy một quả táo đỏ đưa cho tôi, “Đây là Pink Lady [7].”

[7] Táo Pink Lady còn được biết đến với tên táo Cripps Pink được phát triển bởi một nhà nghiên cứu John Cripps thuộc Bộ Phận Nông Nghiệp Miền Tây Úc vào năm 1973 khi ông Cripps lấy cẩm hứng từ ý tưởng kết hợp hai loại táo là Golden Delicious và Lady Williams. Táo Pink Lady có vẻ ngoài đặc trưng lớp vỏ màu hồng đỏ với nhiều chấm nhỏ màu vàng xen kẽ, thơm và ngọt thanh, giòn và nhiều nước.

Này! Không có bà cụ thì tốt xấu gì cũng cho tôi loại táo xanh khác chứ!

Thấy tôi không nhận, Tiểu Hắc liền kiên quyết đưa cho tôi, nói: “Được rồi, cậu cầm lên đi, nói với MOF của cậu là bà cụ không phục vụ được anh ấy, tôi đưa cho anh ấy một cô gái hồng phấn coi như hời cho anh ấy rồi.”

“…”

Đang nói gì với gì vậy, Tiểu Hắc anh đang cố ý muốn chống lại tôi!

Tức chết tôi! Thật là tức chết tôi!

———o———

“Tiểu Tô Diệc à, em có biết Normandy còn có nguồn sữa rất dồi dào không?”

Có thể không tiếp tục hỏi đáp kiến ​​thức về Normandy nữa được không? Tôi thật sự muốn nổ tung.

“Chef, anh đến từ Normandy sao?” Tôi ngắt lời anh.

“Không có, tôi là người Bretagne [8].”

[8] Bretagne: là một vùng của nước Pháp, bao gồm bốn tỉnh: Côtes-d’Armor, Finistère, Ille-et-Vilaine và Morbihan. Thủ phủ của vùng này là thành phố Rennes.

“Hmm.” Vậy tại sao anh mở miệng ngậm miệng đều là Normandy vậy?

“Em đã đi chưa?”

“Ở đâu?”

“Bretagne đó, rất gần Normandy, chúng tôi cũng trồng táo ở đó.”

Chúa ơi, ai tới cứu con đi!

Đôi lời tâm tình của editor: Lâu lâu thấy MOF tiên sinh hài quá, muốn kiếm chuyện để nói mà thành giờ học phổ cập khoa học luôn.