Edit: Xuki

Sau khi anh em Lập Hành ở nhà trọ Tiểu Mạch, sinh hoạt từng bước theo quy luật. Tiểu Mạch mỗi sáng sớm rời giường nấu cháo, có khi Lập Hành sẽ giúp cô cùng nhau chuẩn bị thức ăn sáng. Có khi, anh chỉ dựa vào cửa phòng bếp nhìn hình dáng bận rộn của Tiểu Mạch, vẻ mặt thỏa mãn bình thản. Ăn sáng xong, ba người thường sẽ cùng ra ngoài, Tiểu Mạch sẽ lái xe đưa Lập Ngôn đến công ty trước, sau đó đến bệnh viện, đưa Lập Hành đến trung tâm tập luyện, còn mình thì đi làm. Trước đây Lập Hành đi tập luyện đều do Tiểu Trương phụ trách đưa đón, hiện tại Tiểu Trương thường tới trung tâm trước, Tiểu Mạch đưa đến liền đi làm, Tiểu Trương sẽ cùng Lập Hành nơi tập luyện, sau đó lại cùng Lập Hành chờ Tiểu Mạch đến đón. Nếu Tiểu Mạch có phẫu thuật, Tiểu Trương sẽ trực tiếp cầm chìa khóa Tiểu Mạch lái xe đưa Lập Hành về nhà.

Buổi trưa bình thường là Lập Hành cùng Tiểu Mạch về nhà trọ làm cơm ăn, từ nhà trọ Tiểu Mạch đến bệnh viện chưa tới 10 phút lái xe. Lúc đầu Lập Ngôn tự giải quyết cơm trưa, sau Tiểu Mạch lại lo lắng em ấy ăn không tốt sẽ làm bệnh tim nặng thêm, dù sao tim của em ấy cần phải chú ý. Vì vậy, sáng sớm sẽ làm nhiều thêm đồ ăn, cho Lập Ngôn ăn trưa dễ dàng.

Bữa cơm là thời gian của gia đình, ba người cùng nhau làm cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng rửa bát, sau khi ăn xong có khi cùng xem tivi hoặc đĩa phim, có khi Lập Hành cùng Lập Ngôn nói chuyện công ty, Tiểu Mạch rúc vào bên người Lập Hành nghe nhạc. Có đôi lúc Tiểu Mạch có cảm giác đời này cứ trôi qua như vậy thì thật tốt, bình an trầm lặng, nhân gian khói lửa.

Lập Hành tuổi còn trẻ, tố chất thân thể tổng thể mà nói không tệ lắm, tập luyện hơn một tháng, hai cánh tay và đùi phải đều có sức mạnh. Cho nên sau 5 tuần, Tiểu Mạch đến hỏi trung tâm về tình hình lắp đặt chân giả của Lập Hành, trung tâm cho rằng thân thể Lập Hành bây giờ đã có thể lắp chân giả rồi, kiến nghị họ mau đi lắp đặt. Lập Hành đối với việc này rất hưng phấn, anh đã sớm muốn đi làm, nhưng Tiểu Mạch sợ ảnh hưởng đến việc tập luyện nên không đồng ý, cộng thêm phía đối tác Đặng Hoa cũng nói anh ở nhà làm các sản phẩm thiết kế, anh cũng liền ở lại nhà làm việc. Cho nên anh rất hy vọng sớm cài đặt chân giả, mau đi làm.

Trung tâm đề cử vài loại chân giả, Tiểu Mạch so sánh tỉ mỉ trên web vài ngày, vẫn chưa quyết định chắc chắn được. Vì vậy cuối tuần cùng Lập Hành đi cửa hàng xem chút. Lập Hành sớm đã tiếp nhận việc mình bị cưa chân, đối với việc nhân viên bán hàng hỏi tình hình chân của anh, anh trả lời rất thản nhiên. Lòng Tiểu Mạch lại thấy đau đớn, mỗi lần nghe thấy đều đau lòng. Cuối cùng Tiểu Mạch chọn một loại chân giả bên Đức, hẹn với trung tâm tập luyện cuối tuần tiến hành đo đạc cùng cố định chân giả, thuận lợi, giữa tháng có thể tiến hành lắp đặt.

Ngày lắp đặt chân giả, Lập Hành vừa chờ đợi vừa khẩn trương. Tiểu Mạch, Lập Ngôn đều đi cùng anh đến trung tâm, dưới sự chỉ đạo của kỹ sư chuyên nghiệp đeo chân giả. Chân giả cố định ở phần còn lại của chân trái, kỹ sư giúp Lập Hành đeo ra sau, Lập Hành ngồi trên ghế nhìn thẳng mắt Tiểu Mạch, sau đó nháy mắt mấy cái, vẫy tay với Tiểu Mạch:

“Tiểu Mạch, qua đây”.

Tiểu Mạch đi tới đứng trước anh, Lập Hành đỡ gậy đứng chậm rãi đứng lên, sau đó hai tay nhấc một cái, ném cây gậy xuống, đứng thẳng tắp, dùng sức kéo Tiểu Mạch, ôm vào ngực mình.

Tiểu Mạch ngẩn ngơ, cảm giác được lồng ngực Lập Hành phập phồng, đầu Lập Hành chôn vào tóc cô, Lập Hành giọng buồn buồn:

“Tiểu Mạch, em xem, anh lại có thể đứng ôm em rồi”.

Mắt Tiểu Mạch đỏ hoe, nói nhỏ: “Dạ” một tiếng, ôm chặt thắt lưng gầy gò của anh, đem đầu tựa vào ngực anh.

Sau khi lắp đặt chân giả còn phải cần một khoảng thời gian luyện tập mới có thể tự nhiên khống chế chân giả. Cho nên Lập Hành vẫn cần phải đi luyện tập mỗi ngày 2 giờ. Bởi vì khoa gây tê có một bác sĩ nghỉ thai sản, lại thêm một bác sĩ mang thai, Tiểu Mạch gần đây đặc biệt bận rộn, cho nên việc đưa Lập Hành đi tập luyện đều do Lập Ngôn đảm nhận.

Đại khái một ngày sau đó nửa tháng, Tiểu Mạch phẫu thuật xong, đã là 7 giờ tối, Tiểu Mạch mệt mỏi xuống lầu, đi tới bãi đậu xe dưới đất. Thời điểm đi đến xe mình, Tiểu Mạch ngẩn người, người đàn ông kia một thân áo sơ mi cộc tay màu trắng, quần thường màu vàng nhạt, thái độ rảnh rỗi dựa nghiêng vào xe cô, vẻ đẹp thanh thản khó diễn tả. Tiểu Mạch dừng đi bộ, nheo mắt lại, say mê nhìn người kia, trong lòng có chút kiêu ngạo, xem đi, người đàn ông đẹp trai như thế, anh ấy là của mình nha.

Lập Hành nhìn thấy Tiểu Mạch, khẽ mỉm cười, tai trái vịn gậy, từng bước đi tới Tiểu Mạch. Anh đi rất thong thả, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra chân trái có chút tập tễnh, thế nhưng mỗi bước đều ổn định, trên mặt của anh ấy, phát ra nụ cười từ nội tâm, tự tin mà thong dong.

“A, Lập Hành, Lập Hành”.

Tiểu Mạch hưng phấn hét lên, đi nhanh chạy đến hướng Lập Hành, đến trước mặt ôm lấy anh:

“Lập Hành, Lập Hành, anh thật tuyệt vời”.

Lập Hành một tay nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mạch, nhẹ nói:

“Tiểu Mạch, cảm ơn em”.

Tối về nhà, Lập Hành cởi chân giả, Tiểu Mạch mới phát hiện, phần chân trái còn lại của anh có chút sưng đỏ. Tiểu Mạch đau lòng không thôi, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa phần chân trái đó:

“Tên ngốc, hôm nay anh luyện tập bao lâu thế, anh xem đây này!”

Lập Hành cười ha ha.

“Không có gì, Tiểu Mạch, anh vui vẻ, rất cao hứng”.

Tiểu Mạch giúp anh cởi quần xuống, lấy một chậu nước nóng, giặt sạch khăn lông chườm nóng lên chân trái, một mặt chườm khăn, một mặt đau lòng lải nhải:

“Gấp cái gì chứ, nhìn đi, đều sưng lên”.

Lập Hành nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong lòng mềm mại:

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch”.

“Cái gì?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi em”.

“Ừm”.

“Tiểu Mạch”.

“Ừm”.

“Tiểu Mạch”.

“Ừm”.

Lập Hành rất vội vàng luyện tập, vẫn là có chút ảnh hưởng xấu. Nửa đêm, Tiểu Mạch ngủ mơ cảm giác được giường đang run nhè nhẹ. Tiểu Mạch mở mấy liền thấy Lập Hành cuộn người lại, thân thể run rẩy, hai tay đang kiệt sức đè xuống phần chân trái còn lại, phần chân ấy không ngừng rung lắc.

“Lập Hành, sao vậy, chân đau?”

Tiểu Mạch sợ hãi, vội vàng ngồi dậy nhìn chân anh.

“Tiểu Mạch…”

Lập Hành đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, chân mày nhíu chặt, hít vài hơi, chật vật nói:

“Giúp anh… đè nó lại”.

Tiểu Mạch vội vàng đem hai tay đè xuống phần chân trái đó, ánh mắt lo lắng nhìn Lập Hành. Lập Hành co ro, thở gấp, cắn chặt hàm răng, thân thể căng cứng, Tiểu Mạch nhìn mà lòng đau như cắt. Qua một hồi lâu, phần chân trái đã không rung lắc nữa, Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, Lập Hành đã kiệt sức, thở dốc trên giường.

Tiểu Mạch đứng lên lấy chậu nước nóng, dùng khăn mặt thấm ướt, nhẹ nhàng đỡ đầu Lập Hành, tỉ mỉ xoa mặt anh ấy, lau tóc. Sau đó cởi đồ ngủ, lau chùi thân thể một chút, cẩn thận dịu dàng. Một lát sau, Lập Hành tỉnh táo một chút, an ủi cô:

“Tiểu Mạch, đừng lo lắng, anh không sao”.

“Không có anh luyện tập quá sức, anh xem đi, rất đau mà!”

“Không sao thật, em đừng lo”.

“Đau đã bao lâu, tại sao không gọi em dậy”.

Tiểu Mạch đau lòng nói, việc mình ngủ không quá say mới đúng lúc phát hiện có chút ảo não.

Không nghe được giọng của anh, Tiểu Mạch quay đầu nhìn chút, người kia đã nhắm mắt lại, hô hấp bình thường, đúng là đang ngủ. Nhìn thấy lông mi dài của anh rũ bóng, vẻ mặt hồn nhiên như đứa trẻ, Tiểu Mạch đã cảm thấy ngọt ngào.

Cuối tuần, là ngày nghỉ đầu tiên sau khi cô đi làm liên tục hơn nửa tháng nay, Tiểu Mạch hô to nói muốn ngủ thật lâu tới khi tự động tỉnh. Trong mờ mịt, cảm giác được một cái gì nhẹ nhàng đặt trên môi mình, đầu tiên là nhẹ nhàng hút hút, sau đó như chó nhỏ gặm cắn môi cô. Tiểu Mạch mở mắt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, mũi dán mũi, ánh mắt đen láy, lông mi dài phất qua gò má cô, mà anh đang dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn môi của mình. Tiểu Mạch nhẹ khẽ đẩy anh một cái, nghiêng khuôn mặt, lầm bầm một cái: “Khốn”. Lập Hành lướt sang mặt cô, hôn một cái:

“Tiểu Mạch, đứng lên, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi”.

Tiểu Mạch lập tức có tinh thần, quay đầu, trừng mắt to nhìn anh:

“Đi ra ngoài, đi đâu?”

“Công viên có được không? Anh muốn cùng em ngồi vòng xoay cao chọc trời”.

Giọng Lập Hành rất trong sáng, mang theo niềm hưng phấn.

Không khí khá nóng, nhưng công viên vẫn có rất nhiều người, mỗi trò chơi đều phải xếp hàng. Tiểu Mạch mua vé nhóm, Lập Hành hỏi cô thích chơi gì, Tiểu Mạch nghiêng đầu nói:

“Xem biểu diễn cá heo, đường trượt nước, vòng xoay thẳng hàng, vòng xoay cao chọc trời”.

Lập Hành suy nghĩ một chút:

“Dường như anh có thể cùng chơi với em được hết, vừa khớp luôn”.

“Tuyệt đối là”.

Hai người nhìn nhau cười ha ha.

Lập Hành đi đường có chút tập tễnh, hơn nữa còn chống một cây gậy màu đen, dọc đường có không ít ánh mắt nhìn tới, có tò mò, có đồng tình. Lập Hành không được tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mạch:

“Anh có phải làm em mất thể diện?”

Tiểu Mạch thấy anh đẹp trai như thế, híp mắt thành hình dạng hoa đào:

“Đừng nói giỡn, anh đẹp trai như vậy, đi bên cạnh em không biết có bao nhiêu cô gái ước ao đâu”.

Lập Hành xoa tóc Tiểu Mạch, khóe miệng cười có chút tự giễu:

“Chỉ có em thấy anh tốt, còn có ai ngốc như vậy”.

Tiểu Mạch cười to, ôm lấy cổ Lập Hành, hôn lên mặt anh một cái:

“Em đây gọi là con mắt tinh đời, anh hiểu không?”

Hai người chơi hết các trò Tiểu Mạch muốn, vì lúc xếp hàng Lập Hành đều ngồi ở một cái ghế chờ, cho nên ngược lại không phải là đặc biệt mệt mỏi không chịu nổi. Ngoại trừ lúc từ trên cao rơi xuống, sắc mặt hai người đều trắng bệch, những mặt khác đều khỏe, có chút kích thích, cũng không quá khó chịu. Cuối cùng, hai người đi đến vòng xoay chọc trời. Thời điểm xoay đến điểm cao nhất, Tiểu Mạch nhìn ra ngoài, Lập Hành sau lưng cô, ôm cô, Tiểu Mạch nói:

“Lập Hành, em hát anh nghe một bài nha!”

Lập Hành khẽ gật đầu.

“Sao đêm kết thành một chuỗi, ánh trăng khẽ nở nụ cười.

Một lòng ngây ngốc dõi theo người, mãi cũng không mệt mỏi.

Yêu bản thân mình ít hơn một nửa, tâm đã chuyển đến cạnh người.

Chỉ cần người được hạnh phúc, em có thể đánh đổi tất cả.

Trên đời này chỉ có ánh mắt anh mới làm em yên lòng.

Chỉ cần có anh thôi, những thứ khác em không quan tâm.

Trên thế giới này chỉ có bờ vai anh ấm áp nhất, cho em cảm giác bình an.

Không có anh, em biết làm sao?

Hứa với em, xin đừng rời xa em.

Càng quyến luyến vui sướng, em càng không thể quen việcthiếu mất anh.

Càng hạnh phúc, không có anh em càng cô đơn.

Không có anh, em biết làm sao bây giờ.

Không có anh, em biết làm sao bây giờ.

Hứa với em đừng rời xa nhau”.

(Lời bài hát Luyến Trứ Đa Hỉ Hoan- Lương Tịnh Như)

Đầu Lập Hành chôn ở tóc cô, giọng buồn buồn.

“Tiểu Mạch, chúng ta sẽ không xa nhau, anh bảo đảm”.