Vốn là bác sĩ Điền Ngữ sẽ làm phẫu thuật này, phương án gây tê cũng đã chuẩn bị xong, nhưng không ngờ bác sĩ Điền lại đột nhiên ngấy xỉu, có thể do tụt huyết áp. May mà sáng nay cô không có giải phẫu, chủ nhiệm Triệu của khoa ngoại bảo cô chuẩn bị, mau đi theo tôi.”

Tiểu Mạch vừa nghe cũng gấp, tính mạng con người là quan trọng. Cô vội vàng đi theo Vương Hà vào phòng giải phẫu số 2, vừa nhận phương án gây tê: “Người nhà bệnh nhân đã đến chưa, có hỏi thăm về bệnh án cũ hay dị ứng không?”

“Người nhà bệnh nhân đã ở đây, là em trai của người bệnh, lúc tai nạn xe cô cậu ta cũng ở trên xe, nhưng may chỉ bị vết thương nhẹ. Tình huống người bệnh đã hỏi rõ, có hết trên bản ghi chép. Phương án này chủ nhiệm khoa cũng đã xem rồi, không có vấn đề gì, cô dùng phương pháp gây tê này là được. Vương Hà vừa thở gấp vừa trả lời.

Hai người chạy thẳng đến phòng giải phẫu số 2, thay đồng phục giải phẫu, sau khi làm công tác phòng độc thì đi vào phòng giải phẫu luôn. Tiểu Mạch đi tới bàn giải phẫu, vừa nhìn lướt qua người bệnh trên bàn giải phẫu. Đó là một gương mặt trắng bệch, có một vài vết thương sợt da đang chảy máu. Sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng trắng bệch. Đôi mắt nhắm chặt lại, chỉ có lông mày nhíu chặt, có lẽ đã mất ý thức.

Chỉ liếc mắt một cái, đầu Tiểu Mạch như nổ tung, mặt trắng không còn chút máu, trong đầu trống rỗng, người cũng đứng đơ tại chỗ.

“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm... Lâm Tiểu Mạch.” Không biết ai đứng bên đẩy cô. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn thoáng người chủ nhiệm Triệu Hồng Lôi đang nhìn cô chăm chú.

“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ, chuẩn bị gây tê.”

“A, tôi không sao, tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”

Tiểu Mạch nhắm mắt lại, tự nhủ: “Không phải anh ấy, nhất định không phải anh ấy, không phải là Lập Hành của mình.” Cô hít sâu một hơi, mở mắt ra, không dám nhìn gương mặt trắng bệch trên bàn giải phẫu, nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn xuống để xác định xem, người đang nằm kia, tính mang đang bị đe dọa cần phải cắt chân để kéo dài cuộc sống, người đó có phải là người mà cô luôn mong nhớ hay không.

Cô lại hít sâu một hơi, vừa tự nói phải tỉnh táo lại, ánh mắt từ từ nhìn qua đó. Mái tóc ngắn đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Trái tim cô run lên! Mặc dù không gặp bốn năm, mặc dù trên mặt anh đầy những vế thương và máu, nhưng Tiểu Mạch liếc một cái đã nhận ra, người không có sinh khí nằm trên bàn phẫu thuật, đúng là người cô đi tìm bốn năm, nhớ mong bốn năm, lo lắng bốn năm!

Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén dòng nước mắt, lại không thể kìm nổi đôi môi run rẩy.

“Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ? Nếu không thoải mái thì đừng miễn cưỡng, đây là chuyện sống còn, chúng tôi có thể lập tức tìm người thay thế.” Triệu Hồng Lội nhìn ra phản ứng khác lạ của Tiểu Mạch, lập tức hỏi thăm.

Cô hít sâu một hơi: “Không có việc gì, chủ nhiệm Triệu, tôi làm được.”

Tiểu Mạch nắm nắm tay, tự nói với mình, bây giờ mình là bác sĩ, đây là bệnh nhân của mình, mình phải tỉnh táo lại. Sau nhiều lần hít sâu, rốt cuộc cô cũng khống chế được tâm tình của mình, trở lại là bác sĩ gây tê tỉnh táo.

Tiểu Mạch đi lên trước, tiến hành gây tê theo trình tự, dùng tất cả sức lực ép mình tập trung để làm những thao tác đó, quên đi người trên bàn giải phẫu là ai. Sau khi gây tê xong thì tiến hành giải phẫu cắt chân. Phần phải cắt đi là trên đầu gối chân trái một chút, Tiểu Mạch đứng bên bàn mổ nhìn chằm chằm đôi tay Triệu Hồng Lôi, nhìn ông ấy cầm máu cố định trên đùi bệnh nhân, cứa làn da, cắt đứt động mạch, tĩnh mạch, cầm cưa điện...

Tiểu Mạch cho rằng mình sẽ té xỉu, nhưng mà trên thực tế, cô cắn chặt răng, nắm chặt tay, ánh mắt ngày càng mơ hồ. Cô không biết những cô gái khác tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị cắt da, cắt máu, nghe tiếng cưa điện cưa đi xương đùi của anh, sẽ có cảm giác gì, nhưng cô biết rõ, dù cho trước mắt đã mơ hồ, dù cho sợ hãi phá run, dù có trái tim cô đau đớn muốn hét lên, cô cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi tay kia, nhìn đôi chân của người cô yêu bị cắt đi.

Cô không dám ngất, đúng vậy, cô phải tận mắt nhìn phẫu thuật thành công, cô phải tận mắt nhìn thấy anh sống sót. Bây giờ cô chỉ muốn anh còn sống, anh phải sống. “Lập Hành, xin anh, anh phải chống đỡ, anh nhất định phải kiên cường lên, em xin anh đấy.” Tiểu Mạch nói thầm trong lòng, trái tim đau đớn và sợ hãi, Nỗi sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong cô.

Bốn tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cuộc giải phẫu cũng kết thúc, chủ nhiệm Triệu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạch, nhẹ nhàng nói một câu: “Giải phẫu rất thành công.”

Tiểu Mạch thở dài một hơi, trong nháy mắt, trước mặt tối sầm, cả người vùi trong bầu trời đen xì.