Chạy ra mở cửa trước tiên chính là Thái Bạch Thái Hắc, hai bé dùng cây cuốc nhỏ móc lấy cánh cửa cố sức kéo về hai bên, cánh cửa nặng nề ‘cọt kẹt’ một tiếng, mở rộng.

“Khách quan mời vào trong.” Tạo hình nông dân, ngữ điệu tiểu nhị, hai bé mập vô cùng nhiêm trang dẫn đường phía trước, “Chủ nhân nhà ta đang kể một câu chuyện xưa vô cùng thú vị.”

Liễu sinh tự nhiên không muốn cùng hai bé mập giao lưu tâm đắc về những câu chuyện chuyên dụ dỗ trẻ con, không nói một lời đi theo phía sau. Đến khi vào trong sân mới phát hiện Thương Tứ thực sự là đang kể chuyện, năm con tiểu yêu quái một bên viết chữ một bên nghe, mực nước lan lên trên mặt từ lúc nào cũng không biết.

Bởi vì câu chuyện Tứ gia gia kể quá thú vị rồi, nhân loại và yêu quái cùng nhau trải qua khảo nghiệm gian nguy tầng tầng, sau đó rốt cục cũng tìm được Kiến mộc trong truyền thuyết, những chi tiết trong đó còn hấp dẫn hơn cả quãng đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Bọn họ cùng nhau chém gió lướt sóng giữa hồng thủy ngập trời, cùng nhau tìm kiếm phương hướng giữa chốn hoang dã mênh mông vô bờ, trong một mảnh thiên địa thượng cổ đó, có Côn Bằng đón gió mà bay, có Phượng Hoàng chao cánh lượn vòng, vỗ cánh một cái, đốm lửa rơi xuống như nở hoa trên mặt nước. Phượng Hoàng dùng vô số hỏa hoa đốt nóng hồng thủy, cả thiên địa đều bị sương trắng bốc hơi khiến cho mông lung, mà giữa màn sương trắng đó, cành lá Kiến mộc khẽ run, mang đến thanh âm của chúng Thần.

Liễu sinh lẳng lặng nghe, hắn có loại cảm giác —— câu chuyện này Thương Tứ là đặc biệt kể cho hắn.

Câu chuyện kết thúc trên một con thuyền lớn được kết bằng lá của Kiến mộc, con thuyền đó lái vào sông rộng, chậm rãi tiến vào mặt biển sóng biếc cuộn trào.

Thế nhưng hướng đi của con thuyền kia cũng không phải vấn đề Liễu sinh quan tâm, đợi sau khi Thương Tứ đã nói xong, hắn liền hỏi: “Đô nghiễm chi dã là nơi nào?”

“Đó là Thành Đô xưa kia.” Thương Tứ nói, lại quay đầu phất nhẹ tay, bài tập của năm đứa trẻ đều tự động bay vào tay hắn. Hắn nhìn lướt qua một lần, nói: “Hôm nay chỉ học đến đây, tuần sau nghỉ ngơi, các ngươi tạm thời không cần tới.”

“Dạ, Tứ gia gia.” Mấy đứa trẻ nghe được có thể nghỉ thì vô cùng hài lòng, thế nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính chào từ biệt cùng Thương Tứ, bất quá tâm tư không biết đã bay đến tận phương nào.

Thương Tứ nhìn bọn họ rời đi, phất nhẹ ống tay áo một cái, cửa lớn đóng lại.

“Ngươi đã cân nhắc rõ ràng?” Hắn hỏi Liễu sinh.

“Đã nghĩ xong.” Liễu sinh trịnh trọng gật đầu.

Thương Tứ nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như muốn xuyên thấu qua đôi mắt này quan sát những góc tối bí ẩn nhất trong lòng hắn. Ánh mắt đó mang theo một loại lực lượng khiến Liễu sinh run sợ từ sâu thẳm linh hồn, “Liễu sinh, nhớ cho rõ, tất cả mọi chuyện tiếp theo đều do ngươi tự chọn, chẳng thể trách trời cũng chẳng thể trách đất. Nếu như ngươi có một tơ hào ý niệm xằng bậy gì, ta đều sẽ lập tức đem ngươi tru diệt.”

Liễu sinh tự hỏi: Trong lòng hắn có từng hối hận, có từng sợ hãi?

Có.

Thế nhưng hắn đã đứng ở đây, hắn đã từ địa ngục trở về nhân gian, cam nguyện trú ngụ trong cơ thể của một con mèo hoang, tất cả không phải vì muốn sống nhiều thêm một ngày mà là vì muốn tìm lại Thải Vi.

Vậy hắn vì sao không dám bước ra bước này?

Khi hy vọng cuối cùng đã ở ngay trước mắt, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn buông tha.

Thương Tứ thấy hắn tâm ý đã quyết, cũng không phí miệng lưỡi thêm nữa, trực tiếp cắt vào chính đề, “Nếu như thật sự muốn tìm Kiến mộc, chúng ta không phải chỉ cần trực tiếp đi Đô nghiễm chi dã, còn cần phải chờ một người. “

“Phải đợi bao lâu?” Liễu sinh hỏi.

“Yên tâm, y hẳn là đang trên đường trở về.”

Người mà Thương Tứ nói tên gọi Cửu Ca, nhiêm chỉnh mà nói y cũng không phải một người, mà là con Phượng Hoàng cuối cùng còn lại trên nhân gian. Bất quá con Phượng Hoàng này bình thường chỉ cần nổi hứng liền đi du lịch, khắp thế giới chạy vòng quanh. Lúc Thương Tứ vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài, y đang ở trên một hòn đảo nhỏ nam Thái Bình Dương lười biến phơi nắng.

Cửu Ca muốn trở về, người vui vẻ nhất không ai ngoài Ngô Khương Khương.

Cổ ngữ có câu: Phượng Hoàng gặp nạn chẳng bằng gà.

Lần đầu tiên Ngô Khương Khương gặp được Cửu Ca, khi ấy Ngô Khương Khương đã có lông đuôi xinh đẹp, mà Cửu Ca vừa vặn trụi lông, điều này khiến cho Ngô Khương Khương và Cửu Ca thành công kết một hồi hữu nghị thâm hậu, tuy rằng đây chỉ là do Ngô Khương Khương đơn phương cho rằng.

Rất nhiều năm trôi qua, chứng trụi lông của Cửu Ca đã sớm được Nam Anh chữa trị, Ngô Khương Khương cũng đã học được nghề làm tóc, chỉ là hai người một trời nam một biển bắc, bất quá đều có kết bạn với nhau trên mạng xã hội.

Cửu Ca chính là loại yêu quái ba ngày hai lần liền khoe khoang mình đã đi đâu chơi, lại ăn được cái gì ngon trên mạng xã hội, không cần làm việc mỗi ngày đều có thể sống được phóng túng, tiêu diêu tự tại.

Y chính là một câu đố không có lời giải, một truyền thuyết sống, một dịch vụ mua hộ không quá chuyên nghiệp.

Nếu nhờ y mua một thứ gì đó, bình thường bạn phải đợi tám năm mười năm sau mới có thể thu được hàng hóa của y gửi tới.

Còn nhớ, lần trước Ngô Khương Khương từng nhờ y hỗ trợ mua một bộ thời trang mùa thu hàng hiệu cao cấp, kết quả không biết qua bao nhiêu năm, Đông Phong mới nhận được hàng ký gửi của Cửu Ca.

Mở ra xem xét, vẫn là mặc vào. Vì sao?

Bởi vì thời trang lần nữa luân hồi nha!

Tuần trước lúc Ngô Khương Khương nói chuyện phiếm với Cửu Ca, người này còn đang ở Wien nghe opera, khi hỏi y có định trở về hay không, y liền ngược đầu bốn mươi lăm độ ưu tư nhìn trời, trả lời: “Phượng Hoàng cô độc là không thể dừng chân, phù thủy nước Anh còn đang chờ ta, ta có thể dùng một mồi lửa Phượng Hoàng đổi về một khối đá mắt rồng thuần chất nhất.”

Cửu Ca đã thật lâu chưa trở về, Ngô Khương Khương nghĩ, đại khái cũng chỉ có Tứ gia mới đủ năng lực dùng một cuộc điện thoại triệu hồi con Phượng Hoàng kia về.

Lục Tri Phi chưa từng gặp Cửu Ca, cậu chỉ thỉnh thoảng nghe được Ngô Khương Khương đề cập vài lần đến ‘Tiểu Cửu tử’, biết đối phương một mực bay qua bay lại giữa các hòn đảo nam Thái Bình Dương, đây vẫn là lần đầu cậu biết được hóa ra người nọ là một con Phượng Hoàng.

“Anh ta khó được trở về một lần, có cần chuẩn bị gì đó không?” Lục Tri Phi hỏi.

“Không cần.” Thương Tứ lắc đầu, kéo nhẹ bàn tay của Lục Tri Phi, nói: “Y sẽ trực tiếp đến Thành Đô hội họp với chúng ta, huống hồ hiện tại em là người của ta, là y cần đưa quà gặp mặt cho em mới đúng.”

“Chúng ta?” Lục Tri Phi bắt được điểm then chốt, ngồi trên salon ngửa đầu nhìn đối phương, “Anh định dẫn em đi cùng sao?”

“Đúng, kỳ thực lần này Viên Viên nhà ta mới là nhân vật chính, Liễu sinh chỉ là tiện thể.” Thương Tứ cười nói.

“Em?” Lục Tri Phi nghi hoặc.

Nhưng bất luận cậu hỏi thế nào Thương Tứ cũng không đưa ra lý do cụ thể, chỉ chớp mắt vài cái, thân mật hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Tin tưởng ta, sau khi đến nơi em sẽ có đáp án.”

Vì vậy, Lục Tri Phi ôm theo loại tâm tình vừa chờ mong vừa có chút nghi ngờ này, lần nữa xin nghỉ phép với trường học, bước lên hành trình tìm kiếm Kiến mộc cùng Thương Tứ.

Ngày nghỉ là cậu dùng mười bảng thiết kết đổi về, chứng minh bản thân vẫn rất chăm chỉ, không hề lười biếng. Sau khi giảng viên xem thiết kế xong, lại nghe cậu thề thốt muốn ra ngoài để tìm kiếm linh cảm, vậy nên liền một mắt nhắm một mắt mở để cậu đi.

Lần này bọn họ chỉ dẫn theo Thái Bạch Thái Hắc và một con mèo, tự lái xe từ Bắc Kinh đến Thành Đô.

Liễu sinh hoàn toàn không có thói quen ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn hai người ân ân ái ái, cố tình trong xe còn bật ca khúc ‘Anh ấy nhất định rất yêu em’ của A Đỗ. Nhưng hắn lại thực sự không muốn cuộn người dưới gầm xe, vậy nên Liễu sinh thích nhất là ngồi một mình trên mui xe, đón gió, tự hỏi nhân sinh.

Thái Bạch Thái Hắc cũng rất thích ngồi trên mui xe, nghe gió thổi vù vù bên tai, từng lớp mỡ trên mặt bị va đến lan thành từng đợt sóng.

Mỗi khi Thương Tứ lái xe đến buồn chán sẽ trêu đùa bọn họ, đem dây diều mình làm buộc vào người Thái Bạch Thái Hắc, vừa lái xe vừa chơi diều, hai bé mập còn phối hợp đặc biệt tích cực, ôm lấy diều cá vàng tròn trịa, đón gió cười vang khanh khách.

“Chuẩn bị xong chưa?” Thương Tứ lái xe lên một con đường quốc lộ giao thông tương đối vắng vẻ, bốn phía đều trống trải, tầm nhìn khoáng đãng.

“Được rồi!” Trên mui xe truyền đến tiếng trả lời giòn giã, Thương Tứ liền mỉm cười thật rộng, chân dẫm lên bàn ga chuẩn bị gia tốc, “Ba, hai, một, thả!”

Tốc độ phóng đãng mang đến làn gió phóng đãn, Thái Bạch Thái Hắc thả tay cho diều bay thẳng lên trời, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy diều kia thoáng cái lao vút lên không, cái bụng cá vàng tròn trịa, mập mạp.

Đến lúc này bọn họ mới nhìn, rõ, hóa ra đó là nguyên hình của bọn họ nha!

“Lục Lục, Lục Lục! Thái Bạch/Thái Hắc đang bay trên trời nha!” Hai bé mập kích động vỗ mui xe, nhưng mà Lục Tri Phi vừa mới lộ đầu ra khỏi cửa thông gió thì cuộn dây đã tuôn ra vòng cuối cùng, Thái Bạch Thái Hắc cũng theo đó vèo một tiếng bị diều đưa lên không.

“A nha ——!”

Lục Tri Phi vội vàng vươn tay bắt lấy, thế nhưng cái gì cũng không bắt được, cậu duy trì tư thế giơ tay lên cao sửng sốt vài giây, sau đó mới khôi phục tinh thần gọi Thương Tứ cứu người.

Kết quả vừa nhìn lại thấy Thương Tứ cười đến vô cùng vui vẻ, không cần phải nói, vừa rồi khẳng định là người này làm chuyện xấu.

Nhưng mà lúc này, con diều đã ổn định.

Diều cá vàng, à không, thật ra là cá chép kia vẫy vẫy đuôi, mang theo Thái Bạch Thái Hắc bay trên không trung, khoảng cách rất gần, Lục Tri Phi còn có thể nghe được thanh âm lúc thì kinh hô khi lại cười khanh khách của hai bé mập.

Liễu sinh lại bình tĩnh ngồi trên mui xe, ngửa đầu nhìn. Nhìn lâu một chút, hắn chợt nhớ đến cái ngày mà mình luyện ngự kiếm dưới sự giám sát của sư phụ, trong đôi mắt mèo hiện ra vài tia hồi ức.

Hắn đã từng cách bầu trời rất gần, rất gần.

Hôm nay lại thử một lần chạm đến, đưa tay, đệm thịt hồng nhạt.

Hay là thôi đi, ta chỉ cần lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh.

Lục Tri Phi cũng không tiếp tục quản Thương Tứ và Thái Bạch Thái Hắc hồ đồ, tựa người lên cửa thông gió, ngẩng đầu chào hỏi với Thái Bạch Thái Hắc, xe chạy vun vút, gió mơn trớn lên da, mặt, vô cùng thoải mái.

Nhưng mà trời không chiều người, cả ngày nắng đẹp không có nghĩa sẽ không có giông tố. sắc trời đột ngột tối xuống, mây đen bắt dầu hội tụ, tuy rằng mưa còn chưa rơi xuống nhưng trên tầng mây đã nghe sấm rền.

Lúc này, một chiếc xe điện nhanh chóng vượt qua bên cạnh, người lái xe đại khái là do đang mặc áo mưa, vội vàng về nhà nên từ đầu cũng không để ý đến chiếc ô tô bên cạnh.

Đợi đến khi Thương Tứ ngộ ra mình vừa bị một chiếc xe điện qua mặt thì phi thường khó chịu, lần nữa nhấn ga muốn vượt mặt đối phương. Tài xế xe điện mới có chút cảm giác liếc nhìn về phía bên này.

Đây quả thật là một cái liếc mắt đủ để ghi vào sử sách.

Má ơi, thằng điên này từ đâu chạy ra vậy! Ngày giông tố còn đi chơi diều, là sợ sét không đánh tới sao?!

Bởi vì sắc trời dần tối, bác gái trên xe điện không nhìn rõ Thái Bạch Thái Hắc, thế nhưng có thể rõ ràng có thể trao đổi ánh mắt cùng với Lục Tri Phi.

Một bên là sự kinh khủng khi gặp phải kẻ điên.

Một bên là bình tĩnh không chút bận tâm.

Bầu trời đánh xuống một đạo sấm sét, bác gái càng khẳng định cái xe chạy bên cạnh mình là một lũ điên rồ.

“Ây da, Tiểu Cửu tử!” Lúc này, tiếng gọi bất ngờ của Thái Bạch Thái Hắc kéo lại sự chú ý của Lục Tri Phi.

Thương Tứ bắt đầu tăng tốc độ, trên tầng mây u ám cũng chậm rãi hiện ra một tia lửa đỏ. Ngưng mắt nhìn kỹ, trong ánh đỏ rực nọ còn mang theo một chút ánh vàng kim, mây đen vừa đụng phải ta vàng kim này liền lập tức bị đốt cháy rồi tan biến.

Phía trên là cái gì? Là một con Phượng Hoàng đang tung cánh sao?

Lục Tri Phi nhìn đến ngẩn người, Thương Tứ một tay cầm lái một tay cầm điện thoại trò chuyện, “Ngươi còn tìm được đường sao? Có đáng tin cậy hay không?”

Người bên kia nhanh chóng trả lời: “Không phải Tứ gia dẫn đường cho ta sao?”

“Cút.” Thương Tứ cúp điện thoại, vươn tay đeo dây an toàn cho Lục Tri Phi, “Ngồi vững.”

Lời nói vừa dứt, khóe miệng của Thương Tứ hơi vẽ ra một nụ cười, chân phải mạnh mẽ giẫm ga, tăng tốc quá nhanh khiến cả chiếc xe trong nháy mắt gần như bay lên, bất quá Lục Tri Phi hoàn toàn không sợ, thậm chí còn cảm thấy có chút kích thích, cậu nhìn chằm chằm chằm những hàng gây dài ngút mắt ven đường, bên tay đột nhiên nghe được tiếng phượng hót lanh lảnh.

Trên không sóng gợn nhộn nhạo, Lục Tri Phi nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực ánh kim từ nơi xa xôi đáp xuống, gợn sóng trong suốt nọ lập tức theo đó hòa tan.

Tất cả mây đen đều bị thiêu đốt không còn, nền trời ánh dương trải rộng.

Chiếc xe đang lao nhanh trên đường nhựa lại đâm thẳng vào gợn sóng vừa lan ra nọ, hợp với con diều đang bay lượn trên mui xe, cùng nhau biến mất không thấy.

Đợi một chút, diều quá mập, có hơi kẹt lại.

Thái Bạch Thái Hắc nhảy lên mui xe, dùng sức lực từ lúc bú sữa tới giờ cắn răng lôi kéo, phịch một tiếng, cuối cùng cũng vào được.

Xe dừng lại bên đường, tắt máy.

Lục Tri Phi mở cửa xe đi xuống, nhìn khoảng không mênh mông vô bờ trước mặt, gió, từ bốn phương tám hướng mà đến.

Trong làn gió này mang theo hương vị của nước suối và cỏ xanh, còn có vô số tiếng dã thú kêu gọi, của gần của xa, hoặc như thành kính triều bái, hoặc như tức giận khiển trách.

Cậu ngẩng đầu, một bóng Phượng Hoàng đỏ rực lượn quanh, lông đuôi dài thướt tha đẹp đến không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Cậu thấy Thương Tứ vươn tay, con diều cá chép kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, giống như một mặt trời to lớn treo trên không gian. Cũng chính lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra nơi này không có mặt trời.