Đây là chuyện phát sinh sau bảy ngày từ lúc Ngôn Thâm tỏ tình với hồ ly.

Hồ ly biếng nhác ghé vào trên ghế sa lon, bên cạnh Ngôn Thâm đọc sách nhìn đến ngủ, sách vở nửa đóng để ở trên đùi, đầu ngã qua một bên.

[Nè, nè, muốn ngủ thì về phòng ngủ!] Hồ ly dùng bàn chân nho nhỏ đẩy Ngôn Thâm, người sau bất vi sở động lâm vào ngủ say.

Hồ ly chú ý tới, quyển sách Ngôn Thâm trên tay, bìa cứng màu trắng, tiêu đề màu vàng, chỉ là bề ngoài đã đẹp mười phần. Nội dung là “Hoàng tử bé” của St.Exupéry, còn có hình minh họa.

[Khó được ngày nghỉ vậy mà còn đọc sách! Đáng giận! Ta muốn đi ra ngoài rồi!] Hồ ly nhảy lên đùi Ngôn Thâm, chân vỗ vỗ hai má Ngôn Thâm.

Nè, nè, ngủ cũng quá sâu đi!

Càng nhìn càng bất mãn, hồ ly bụp một tiếng biến thành nhân hình, dùng hai tay linh hoạt xoa nắn mặt Ngôn Thâm.

Chính cái miệng này, nói thích y sao?

Thật không biết hắn thích y điểm nào. Nếu coi trọng y mỹ mạo, y còn có thể lý giải. Nhớ năm đó, bằng diện mạo của y mê đảo chúng thần đều không thành vấn đề. Nhưng mà, Lục Ngôn Thâm từ nhỏ nhìn thấy y, đều là bộ dạng giống hắn như đúc.

Chẳng lẽ hắn nói thích y, là vì hắn rất tự kỷ?

Vừa nghĩ đến khả năng bị lừa, y liền nổi giận trong bụng, xoa nắn hai má Ngôn Thâm nặng thêm.

[Nếu ngươi gạt ta… ]

Ngôn Thâm tỉnh, đẩy tay hồ ly nhiễu loạn giấc ngủ của hắn.

“Ngươi đang làm gì?” Hắn mang theo ngữ điệu trầm thấp vừa tỉnh ngủ. Hắn ngáp một cái lớn, còn choáng choáng buồn ngủ.

[Không có.] Hồ ly nói, nhìn hắn ôm lấy eo mình dịch qua một bên, tựa hồ muốn tiếp tục ngủ. [Nè, nè, muốn ngủ thì về phòng!]

“Ân…” Ngôn Thâm đáp có lệ.

[Lục Ngôn Thâm!] Ở sô pha ngủ coi như xong, còn nắm y không buông. [Buông ra ta!]

“… Tuyệt không được…” Ngôn Thâm thì thào nói, ở trên người y tìm chỗ thoải mái nhất nằm xuống.

[Nè!] Hồ ly xoa hắn, đẩy hắn, cũng không phản ứng.

[Thật chịu không nổi ngươi a!] Hồ ly bất đắc dĩ đến cực điểm, thất bại buông tay đánh thức hắn, mặc hắn ôm, kỳ thật y có thể đẩy hắn ra.

[Ta nên bắt ngươi làm sao đây?] Hồ ly nói, cúi đầu nhìn Ngôn Thâm một đầu tóc đen, nhìn rất mềm mại, y đưa tay vuốt ve, tựa như Ngôn Thâm thường làm với y. Một cái rồi một cái, thẳng đến bị tiếng hít thở quy luật của Ngôn Thâm thôi miên, dần dần ngủ.

Ngôn Thâm tỉnh lại chính là tràng cảnh này, hồ ly bị mình áp không nhúc nhích được, duy trì nhân hình, duy trì cùng tư thế. Hồ ly pháp lực vô biên, cũng không thể động đậy một ngày.

Nghĩ đến mình là chính là nguyên nhân y không thể động đậy, nhịn không được đắc ý nở nụ cười.

Cố ý chơi xấu trên người y không đi, khó được hồ ly nhu thuận như vậy.

Hồ ly nhân hình cùng mình cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại khác biệt rất nhiều, giữ lại dã thú cuồng dã, ở bên cạnh y có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức nguy hiểm, cùng với đôi mắt hỏa diễm.

Thích từ ánh mắt của y, nhìn đến thiêu đốt chính mình.

Ngôn Thâm đẩy tóc che hai mắt y ra, xoa hai mắt y nhắm chặc.

Thích hồ ly, thích đôi mắt này.

Hắn lặng lẽ duỗi thẳng cổ, trên đôi mắt hồ ly khẽ hôn, rồi lặng lẽ rời đi.

Hồ ly mạnh mở mắt ra, dâng vào đáy mắt là Ngôn Thâm một chút áy náy cũng không có, chậm rãi lộ ra tươi cười nhàn nhã, y không khỏi nổi giận trong bụng.

Chẳng lẽ y chú định bị nhân loại bé nhỏ không đáng kể này ăn được gắt gao?

[Ta có thể kiện ngươi xâm phạm.] Hồ ly không cho là đúng nhìn hắn, rõ ràng cho thấy y đối loại hành vi này vô cùng không thích. Hừ!

Ngôn Thâm vô tình nhún nhún vai, gian trá nói: “Điều kiện tiên quyết là, ngươi là nhân loại.” Vốn muốn dựa vào một hồi, nếu hồ ly tỉnh, đành phải thôi. Đứng dậy, xem đồng hồ, thời gian là năm giờ rưỡi, chỉ còn 30 phút làm cơm chiều.

“Bữa tối muốn ăn cái gì?” Ngôn Thâm đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, tìm kiếm nguyên liệu nấu bữa tối.

[Tàu hủ chiên.]

“Không được.” Hôm nay không ra ngoài mua thức ăn, đâu ra tàu hủ chiên chứ!

“Trứng gà sống mười quả.”

[Không có khả năng.] Còn mười quả, hắn một quả cũng không cho!

Ý kiến vẫn bị bác bỏ, hồ ly ánh mắt bắn ra lửa.

[Thịt chuột.]

“Từ đâu có…” Nói nói Ngôn Thâm mặt đột nhiên chìm, nghĩ cũng biết thịt chuột trong miệng y nhất định là “vừa bắt”. Đáng sợ nhất là, hồ ly sẽ ăn sống.

Trước khi hắn còn chưa biết nấu ăn, hồ ly rất không thích trù nghệ của cha, phàm là hắn làm đồ ăn đều không ăn. Luôn bắt một ít “thức ăn”, ở trước mặt đứa trẻ người non dạ là hắn cắn ăn cực nhanh.

Thật là cắn ăn cực nhanh! So Discovery còn tả thực hơn!

“Không cho!” Ngôn Thâm rất thận trọng cự tuyệt y.

Không thể nhịn được nữa hồ ly bạo phát, y biến trở về nguyên hình, nhảy đến trước mặt hắn, ngữ khí không tốt nói: [Tùy ngươi!] Dù sao mỗi lần Ngôn Thâm hỏi muốn ăn cái gì đều là giả vờ, hắn căn bản không để y ăn thứ y muốn.

Thấy y tức giận, Ngôn Thâm hoãn hạ khẩu khí nói: “Ngươi có thể yêu cầu một ít thức ăn bình thường.”

[Đối ta mà nói, thịt chuột, trứng gà sống đều thực bình thường a! Ngươi xem qua động vật nào ăn thực phẩm chín a!] Hồ ly nổi giận đùng đùng nói.

Ngôn Thâm trầm mặc, đột nhiên nhói tim. Lời hồ ly nói như là một cây đao, cắt tim của hắn.

Y nói không sai, đối y mà nói, thịt chuột, trứng gà sống là thức ăn thực bình thường, hắn không nên đem hình thức đối đãi nhân loại sử dụng trên người y. Như vậy đối y tuyệt không công bằng.

“Là lỗi của ta, thực xin lỗi.” Ngôn Thâm thật rõ ràng giải thích. Hắn một hơi cầm ra nguyên liệu nấu bữa tối, đặt trên bàn bếp, cúi đầu, không để hồ ly phát hiện vẻ mặt của hắn.

Hồ ly sửng sốt, cũng không chú ý tới hắn không thích hợp. Y không nghĩ tới Ngôn Thâm sẽ giải thích dứt khoát như vậy, sững sờ hồi lâu.

“Trứng gà sống hay là thịt chuột cái gì, đều tùy ngươi, ta sẽ không ngăn cản ngươi… Chỉ là. Mời ngươi đừng ở nhà ăn, ta không thích nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa.” Ngôn Thâm làm ra nhượng bộ lớn nhất, hắn rửa bắp cải, vừa lột vừa nói.

[Không phải là giả vờ chứ?] Hồ ly hỏi, kinh ngạc hắn đột nhiên hào phóng.

“Ta là nói thật.”

[Ta đây phải đi bắt chuột.] Hồ ly đi ra ngoài, hô to, không thể tin được đây là thật sự.

“Ân.”

[Ta thật sự muốn đi bắt chuột.]

“Ân.”

[Ta nhìn thấy chuột.]

“Ân.”

[Ta muốn bắt a.]

“Ân, cố gắng.”

Thật sự là rất…quỷ dị.

[Ta bắt được, muốn ăn nha.] Hồ ly không sử dùng pháp thuật, chỉ tốn mười phút liền bắt được con mồi linh hoạt. Miệng y gặm con mồi đối phòng bếp hô.

“Ân, nhớ rõ đi ra bên ngoài ăn.” Ngôn Thâm ló đầu ra dặn dò.

[Ách, ta đây đi ra ngoài.] Hồ ly ra khỏi phòng, nháy mắt cửa vừa đóng, lập tức nhe răng trợn mắt nhanh chóng cắn ăn, lâu lắm không ăn được thức ăn mới mẻ, thật sự là mỹ vị.

Hồ ly thần thanh khí sảng trở lại trong phòng, Ngôn Thâm đã muốn nấu xong món cuối cùng.

“Nhớ rõ đánh răng súc miệng.” Ngôn Thâm dặn dò, hắn làm xong món ăn cuối cùng, liền chờ cha về nhà cùng nhau ăn.

[Ách.] Hồ ly ngoan ngoãn lên lầu đánh răng, trở về phát hiện Ngôn Thâm ngồi ở phòng khách xem tin tức. Không chút suy nghĩ liền đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn.

Ngôn Thâm theo bản năng dịch vị trí, cách y xa một chút.

[ Nèee ~ có cần rõ ràng như vậy sao!] Hồ ly dã tính rống giận.

Ngôn Thâm bất vi sở động nói: “A, cha cũng nên trở lại.” Hoàn toàn không nhìn hồ ly rống giận.

Hồ ly bị bỏ qua không được để ý loạn rống: [Ngươi luyến phụ tình kết!]

“Hồ ly!” Ngôn Thâm tăng âm lượng, khiển trách nói: “Ta nói qua không cho nói như vậy!”

[Hừ!] Hồ ly thở phì phì quay mặt qua, [Cái gì nha…]

Ngôn Thâm nhìn mặt y thở phì phì, không khỏi cười rộ lên, nhìn ra y hẳn là đang ghen đi. Hắn vỗ vỗ bắp đùi của mình nói: “Lại đây.”

Hứ~ ngươi cho ta là cún à! Hồ ly nội tâm hò hét.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa dồn dập, hoang mang rối loạn, từ âm thanh liền có thể tưởng tượng là một người hoang mang rối loạn tìm chìa khóa, lại hoang mang rối loạn mở cửa.

“Ngôn Thâm, Ngôn Thâm…” Lục Nhân hoang mang rối loạn xông tới, thần sắc khẩn trương hét tên con trai: “Ngôn Thâm, Ngôn Thâm…”

“Làm sao?” Ngôn Thâm quay đầu, thấy cha sắc mặt trắng bệch, vừa nói nói vừa phát run, trên tay hắn vẫn duy trì tư thế cắm chìa khóa, tựa như chim sợ cành cong.

Lục Nhân khủng hoảng nói: “Bên ngoài… có con chuột chết chỉ còn da xương… Không có thịt... Không có thịt…” Nói xong, kinh hách quá độ ngất đi.

Hồ ly cất tiếng cười to, cười đến ngã xuống đất, ôm bụng cười cười to.

“Hồ ly, ” Ngôn Thâm tức giận nói: “Một tuần không được ăn tàu hủ chiên!”

Lập tức, hồ ly cười to thành kêu rên.

Một tuần lâu lắm đó!            —— Toàn văn hoàn ——