“Oa nhi lo lắng ta?”

Nhìn ý cười trong mắt hắn , Sở Tiếu Tiếu nhu nhu khuân mặt của hắn ,

“Ta mới không lo lắng, lo lắng là người tìm ngươi phiền toái !”

“A......” Đang muốn nhấm nháp cái miệng ngọt nhỏ nhắn của nàng , ngoài cửa lại vang lên tiếng Minh Yên .

“Tiểu thư, lão gia bảo người đi đến tiền sảnh !”

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, nhìn Tử Minh Tà liếc mắt một cái,“

Sớm như vậy?”

Sở Ngự không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm nàng, xem ra thánh chỉ đã đến!

“Ô...... Tà......” Sở Tiếu Tiếu đột nhiên ôm Tử Minh Tà cọ tới cọ lui , bộ dáng đáng thương .

Tử Minh Tà ôn nhu ôm chặt lấy nàng, khẽ cười nói,

“Oa nhi luyến tiếc ta?”

“Ân!” Nhăn nhó một chút , nàng chính là luyến tiếc!

T

ử Minh Tà ôn nhu vỗ nhẹ khuân mặt nhỏ nhắn cảu nàng , dịu dàng nói ,

“Kia oa nhi gả cho ta được không?”

“Hảo!” ( Oa cầu hôn kìa !!!!!! )

Tử Minh Tà bật cười, thật sự quyết đoán nha ! Khẽ liếm cánh môi của nàng , nhẹ giọng nói,

“Chờ lần này sứ giả đi , chúng ta liền thành thân!”

Sau một lúc hôn môi sâu ơi là sâu ....., Tử Minh Tà nghĩ rất nhanh liền có thể ở hoàng cung gặp được nàng , nhịn xuống trong lòng , chuẩn bị về cung trước , nhưng là nhìn khuân mặt Sở Tiếu Tiếu ủy khuất , trong lòng mềm nhũn, mở miệng nói,

“Ta và ngươi cùng nhau tiến cung!” Mặc dù biết nàng giả bộ , nhưng là hắn không chịu được a !, làm cho hắn như thế nào cũng vô pháp bỏ nàng một mình rời đi.

Sở Tiếu Tiếu hoan hô nhào vào trong lòng hắn ,“Bẹp” Một tiếng, ở trên mặt hắn hôn một cái rất lớn ,

“Tà, ta yêu ngươi nhất !”

Tử Minh Tà trong mắt cũng lộ ra ý cười, sủng nịch cọ cọ khuân mặt nhỏ nhắn của nàng , ôm nàng xuất môn.

Nhìn Tử Minh Tà ôm Sở Tiếu Tiếu xuất hiện, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nháo , bởi vì hai kẻ phế vật này ở chung chỗ cũng không gây bất cứ uy hiếp gì với bọn chũng !

Bất quá Tử Tâm Vũ vẫn cố ý nói cho Sở Luyến Nguyệt đừng cho Sở Tiếu Tiếu tiếp cận Tử Huyền Diệp, tuy rằng nàng cũng không tin tưởng Tử Huyền Diệp sẽ coi trọng Sở Tiếu Tiếu, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn !

Tiếp chỉ xong , Sở Tiếu Tiếu cùng Sở Luyến Nguyệt liền đi theo Tử Minh Tà cùng Tử Huyền Diệp tiến cung, mà Minh Yên bị Sở Tiếu Tiếu bức lưu lại chiếu cố Viên Húc.

Trên xe ngựa , Sở Tiếu Tiếu thành thật oa oa ở trong lòng Tử Minh Tà , khó có được lúc nhu thuận , nhưng là có người lại dẫn xác tới cửa tìm nàng gây sự !

“Tiểu yêu nữ, cùng nam nhân ôm ấp thì ra thể thống gì nữa , cho dù ngươi không biết liêm sỉ ,nhưng đừng làm Sở gia mất mặt !”

Tử Minh Tà trong mắt hàn quang chợt lóe , Sở Tiếu Tiếu nhanh tay cầm lấy bàn tay to chuẩn bị động của hắn , khóe miệng giơ lên, cười đến vẻ mặt sáng lạn, hiện tại nếu giết người thì về sau không có cái gì đùa nha ! Nàng vẫn thích nhìn bộ dạng bọn họ sống không bằng chết cơ !

Tiểu Hỉ vô cớ mất tích, Sở Luyến Nguyệt bất quá cũng cho người đi tìm , tìm không thấy liền đổi một nha hoàn mới , giống như không có chuyện gì phát sinh , ngẫm lại , một cái nha hoàn mà thôi, sống hay chết có gì trọng yếu ? Nếu chết bỏ một chút tiền mua một đống về tha hồ mà chọn !

“Tỷ tỷ, ngươi không phải cũng muốn ôm Thái Tử điện hạ sao ?” Thanh âm ngọt ngào vang lên tràn đầy vô (số) tội .

Sở Luyến Nguyệt mặt đỏ lên hừng hực,

“Ngươi nói bậy!”

Tử Minh Tà đem bóng dáng nhỏ nhắn của Sở Tiếu Tiếu kham vào trong ngực , hai người gắt gao dính vào một chỗ , Sở Luyến Nguyệt nhìn hai người hành động ái muội mặt càng hồng , tuy rằng nàng cùng Thái Tử ca ca cũng sẽ có một chút hành động vô cùng thân thiết , nhưng hành động lớn mật như vậy chưa từng làm qua .

“Ta nào có nói bậy?” Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt “Ta bị oan uổng ” biểu tình ủy khuất , ngẩng đầu nhìn hướng Tử Minh Tà,

“Tà, ngươi xem tỷ tỷ có phải hay không rất nhanh sẽ ngồi vào lòng Thái Tử điện hạ ?”

Tử Minh Tà hé mắt nhìn hai người kia , sau đó tầm mắt khẽ duy chuyển lên tiểu nhân nhi đang ngồi ở trong ngực ,khẽ ậm ừ lên tiếng .

Sở Luyến Nguyệt mặt đỏ xê dịch thân mình, trừng mắt nhìn Sở Tiếu Tiếu một cái, khẽ kêu nói,

“Còn nói , Sở gia đều bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi !” Khinh thường liếc Tử Minh Tà , hai cái phế vật, một yêu nghiệt, một ma quỷ, thật đúng là trời sinh một đôi!

Sở Tiếu Tiếu nắm áo Tử Minh Tà , đáy mắt xẹt qua một chút nguy hiểm , ánh mắt của nàng ta làm cho nàng cảm thấy khó chịu !

Tử Minh Tà khóe miệng giơ lên, cúi đầu ở trên khuân mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một cái , nhìn đôi môi phảng phất ánh bạc đầy dụ dỗ , ánh mắt tối sầm lại, nhịn không được đua môi đi lên .

Tử Huyền Diệp mở mắt kinh ngạc , tiện đà nhíu mày, xem kỹ Tử Minh Tà, không rõ hắn có mục đích gì, nhưng rất nhanh lại dãn mày, bởi vì hắn căn bản không có năng lực uy hiếp đến hắn.

Sở Luyến Nguyệt mtawj đỏ bừng , bọn họ cư nhiên...... Lén lút ngắm Tử Huyền Diệp, lại vừa vặn chống lại tầm mắt của hắn , sợ tới mức vội vàng quay đầu, sắc mặt lđỏ hồng có thể nhỏ lấy máu , Tử Huyền Diệp nhìn nàng có chút đăm chiêu, trong lòng đã quyết định chờ lần này sứ giả đi rồi, hắn liền làm cho phụ hoàng tứ hôn cho hắn , dđảo mặt về phía hai con người không màng thế sự kia , không biết vì sao đáy lòng có chút bất an.

Tử Minh Tà buông Sở Tiếu Tiếu ra, bàn tay to nhẹ vỗ về khuân mặt nàng mang theo tia đỏ ửng , đáy mắt lộ vẻ ôn nhu, Sở Tiếu Tiếu nhìn hắn, trong lòng suy tư về, vẫn là nghĩ biện pháp lớn lên đi!

Nàng có thể cảm giác được thân thể của nàng cũng không phải là không lớn mà là bị cái gì hạn chế, giống như là phong ấn, chính là nàng không biết nên làm như thế nào đẻ cởi bỏ phong ấn .

Bạc môi nhẹ nhàng hôn ở chóp mũi nàng , thấy nàng nhíu mày, Tử Minh Tà ôn nhu hỏi ,

“Làm sao vậy?”

Sở Tiếu Tiếu lắc đầu, tay nhỏ bé vuốt khuân mặt tuyệt mỹ của hắn , ánh mắt lộ ra ý cười, lại mang theo một tia bất đắc dĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người , hơn nữa nguyện trầm luân !

Tử Minh Tà cũng không hỏi lại nàng, chính là thỉnh thoảng ở môi nàng liếm liếm cắn cắn, hai người không coi ai ra gì , hoàn toàn vứt bỏ hai người bên cạnh .

... ...... ...... ......

Lại nhìn thấy hoàng đế, Sở Tiếu Tiếu cũng không có nhiều cảm giác, đối nàng mà nói hoàng đế cũng chỉ là một sinh vật , lại là một lạo sinh vật nàng không thích , nhưng Sở Luyến Nguyệt lại khác không cao ngạo mà chở lên cẩn thận .

Nhìn Tử Huyền Diệp cùng Sở Luyến Nguyệt cung kính hành lễ , Tử Minh Tà lại ôm Sở Tiếu Tiếu vẫn không nhúc nhích, vừa vặn Sở Tiếu Tiếu cũng không tính phải quỳ , bất quá làm cho nàng kinh ngạc là Tử Kình Thiên cư nhiên không có chút cáu kỉnh .

Tử Huyền Diệp khóe mắt phiêu đến thân nảh đứng thẳng của Tử MinhTà trong mắt hiện lên một chút ghen tị, rất nhanh lại biến mất không thấy, nếu không phải phụ hoàng biết hắn là Thái Tử , mà Tử Minh Tà là phế vật, hắn sẽ lo lắng phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đé truyền cho hắn ta .

Từ nhỏ phụ hoàng đối với Tử Minh Tà đặc biệt dễ dàng tha thứ, làm cho hắn không cam lòng , nếu không mẫu hậu thường khuyên hắn bỏ nhỏ vì lớn , hắn thật sự muốn giết phế vật kia !

Tử Kình Thiên nhìn bốn người, trong mắt thần sắc đen tối không rõ, ôn hòa cười nói,

“Huyền Diệp, ngươi phải chiếu cố tốt Luyến Nguyệt, hảo hảo chuẩn bị một chút, đến lúc đó ngươi và Luyến Nguyệt sẽ tiếp đãi sứ giả !”

“Nhi thần tuân chỉ!” Tử Huyền Diệp trong lòng dễ chịu một ít, phụ hoàng coi trọng hắn , mẫu hậu nói đúng , phụ hoàng chỉ vì thương hại tên phế vật kia thôi , cho nên mới hành động như vậy để bồi thường hắn .

Cũng liền bởi vì biết Tử Kình Thiên cấp Tử Minh Tà đặc quyền vô ích mà Tử Minh Tà lại là một cái phế vật, cho nên hoàng hậu mới có thể thả lỏng cảnh giác, không đem Tử Minh Tà gây chuyện , một cái phế vật, mặc dù Tử Kình Thiên cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, hắn cũng tọa không được lâu , huống chi nàng xem , Tử Kình Thiên vẫn đối xử tốt với Tử Huyền Diệp , cho nên Tử Minh Tà không có bị hoàng hậu loại bỏ , đương nhiên nếu nàng muônbs hại sợ trộm không được gfa còn mất nắm gạo , chuyện này không phải là một chuyện sáng suốt!

“Đều lui ra đi! Minh Tà lưu lại!”