Cảnh Hạo Nhiên vuốt nhẹ lên gương mặt đáng yêu của nàng, một gương mặt thon gọn và nhỏ nhắn, bấy giờ hắn mới hận bản thân ngu si đần độn vô tình đem một bảo bối thiên tứ [1] dâng cho người khác. Ừ người hắn nói không ai khác ngoài Nhất Phong - hộ vệ thân cận nhất của hắn và hắn cũng xem y là bằng hữu duy nhất trong cuộc đời. Người xưa có câu ""tiền bạc cùng với đàn bà, nhớ đừng có gửi người ta giữ giùm"" thật có đúng chứ chẳng sai! Sự thật đã rành rành ra đấy còn chối đi đâu nữa.

Hắn nghĩ thế liền bật cười, người hắn cần trân trọng thì trước nay hắn ruồng bỏ, bây giờ hắn hối hận thì trái tim người ta đã trao cho người khác mất rồi vả lại còn là người tri kỉ hắn tin tưởng nhất. Cũng tại hắn cả thôi, trách ai được.

Trời bên ngoài đã khuya, màn sương mờ vây kín đặc cả bầu trời, hơi ẩm nhè nhẹ bốc lên mang theo cái lạnh của tiết trời mùa đông. Cái lạnh mà, ở đâu cũng thế, trong nhà hay ngoài ngõ đều lạnh lẽo như nhau, lúc ấy người ta ước có một chiếc chăn bông để mà trùm kín lại rồi ngồi đó, trò chuyện cùng nhau bên bếp than hồng.

Nam Cung Nhược Giai khẽ rùng mình vài cái, hai tay quơ loạn xạ tìm một chiếc chăn bông, Hạo Nhiên thấy vậy biết ngay nàng bị lạnh, hắn liền kéo chăn lại đắp nhẹ lên người nàng rồi vội tìm y phục định bụng sẽ mặc lại cho nàng tuy nhiên.. y phục.. đã bị tên cẩu huyết nào đó xé mất rồi còn đâu!

- Nhược Giai ta thật là.. thôi nàng cứ ngủ yên ở đây để ta tìm cho nàng một bộ y phục khác.

Nói rồi hắn bèn rời đi, ra hiệu cho A Phúc mở cửa. Không biết đây là lần thứ mấy hắn đến phòng của nàng nhỉ? Có lẽ là lần thứ hai! Số lần hắn gặp nàng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà chủ yếu gặp để mắng nàng, đánh nàng, hành hạ nàng, trút giận lên người nàng bởi trước kia hắn nghĩ nàng làm sai, nghĩ nàng không biết lễ nghĩa, nhưng giờ đây hắn hiểu ra mọi chuyện, áy náy là điều phải có nhưng bứt rứt lại là chuyện lớn hơn.

Hắn tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy được bộ y phục nào có thể hợp hơn với nàng đành chọn lấy đại một bộ mà hắn coi là ""tạm được""! Xem ra mắt thẩm mỹ của hắn cũng không tệ, hắn chọn cho nàng một chiếc áo may bằng loại tơ tằm thượng hạng, lại được nhuộm một màu vàng tươi tắn rất hợp với nét tinh nghịch vốn có của nàng. Lấy xong hắn định vội mang đi nhưng mắt thấy khe tủ của bàn trang điểm mở ra và bên trong là ""bất bại"" của hắn. Không nén nổi tò mò, hắn liền thuận tay cầm lên xem.

- Đây.. đây là bất bại của ta! Không.. Không phải nó đã bị rách vụn rồi sao? Tại sao?

Hắn thất thần nhìn chiếc roi giấy ngang dọc những đường chắp vá nhưng đường nào cũng rất tỉ mỉ, rất tinh tế và cũng rất đẹp, giống như người sửa nó đã đặt hết tâm quyết của mình vào đây.

- Lẽ nào.. lẽ nào là nàng đã sửa nó lại giúp ta? Nàng không hận ta dùng nó đánh nàng hay sao? Bất bại ơi bất bại.. ngươi hãy nói cho ta biết, có phải nàng đã giúp ngươi hồi sinh? Thì ra..

Ừ, nàng là thế đấy, cứ thích lo chuyện bao đồng! Nàng cực khổ, kỳ công lắm mới có thể đem bất bại của hắn sửa hoàn chỉnh và lành lặn lại như xưa, nàng chính là tốt bụng như thế, nghĩa khí như thế, mạnh mẽ như thế, cho dù bị hắn thương tổn bao nhiêu, nàng cũng nhất tìm ra sự thật và cho hắn một cơ hội sửa sai: mang Đạm Tiêu đến làm rõ sự tình, cho hắn một cơ hội để xin lỗi nàng, kết quả hắn làm nàng thất vọng và tức điên! Còn giờ là bất bại! Nhưng mà hắn nghĩ ít nhất hắn làm đúng một điều, đó chính là xé nát tờ hưu thư, giữ nàng lại bên cạnh mình.

Sau khi mặc cho nàng y phục, hắn liền rời khỏi căn phòng, không một tiếng động. Hắn tìm đến hầm rượu tiện tay lấy một hủ tám lượng uống một hơi, nhưng khổ nỗi càng muốn say tâm hắn lại càng tỉnh, càng áy náy và hối hận.

- Chiếu tướng!

- Trời ơi, Lệ tỷ tỷ lại thắng nữa rồi, muội không chơi nữa đâu! /_

- Á.. thôi mà thôi mà, lần này nhường muội thắng đó!

- Được! À, phải rồi trời sắp sáng rồi đó, tỷ.. Không tỉnh lại sao?

Trần Ngôn Lệ lắc đầu, bĩu môi:

- Ta không muốn gặp hắn, hắn là tên đáng ghét, đại bỉ ổi, đại xấu xa, đại ngốc! Hắn.. hắn.. như vầy ta.. ta làm sao nhìn mặt Nhất Phong đây?

Nam Cung Nhược Giai bất đắc dĩ lắc đầu một cái:

- Lệ tỷ! Muội không muốn tạt một gáo nước lạnh vào mặt tỷ đâu, có điều..

- Có điều gì hả?

Nam Cung Nhược Giai nắm nhẹ cổ tay của Trần Ngôn Lệ rồi kéo ra ba sợi dây màu đỏ:

- Tỷ nhìn xem, cái này của tỷ, cái này của Nhất Phong, cái này của Hạo Nhiên.

Ba sợi chỉ đỏ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là chúng có chung một mối buộc!

- Đây, đây chẳng lẽ là dây tơ hồng?

Nam Cung Nhược Giai gật đầu rồi lại đặt ba đầu sợi chỉ xuống bàn, nói:

- Tỷ nhìn xem, ba sợi chỉ này đều có một điểm chung, là cổ tay của tỷ, nhưng mà sợi nối của tỷ với Nhất Phong lại ngắn hơn so với của Hạo Nhiên.

Trần Ngôn Lệ tỏ vẻ hờ hững:

- Vậy thì sao?

Nam Cung Nhược Giai khẽ thở dài:

- Tỷ rõ ràng hiểu mà lại làm như không hiểu, tỷ, nên chấp nhận sự thật đi, tỷ với Nhất Phong, cả đời cũng không thể bên nhau được. Đây là ý trời.

- Ta không tin. Muội cứ chờ mà xem, ta sẽ bắt hắn phải kí giấy từ hôn!

***

Mặt trời đã lên cao ánh nắng càng thêm gay gắt. Mọi việc trong vương phủ vẫn diễn ra đều đều như thường lệ, chỉ có điều người nắm quyền cai quản lại là Cảnh Hạo Nhiên!

- Vương gia, tiểu thư tôi đâu? - A Lan cả đêm không thấy nàng về phòng nên rất là lo lắng, vừa sáng đã chạy đến tìm Cảnh Hạo Nhiên.

Hắn đưa tay nâng ly trà tới miệng nhưng chưa vội uống, A Lan thoáng thấy một nụ cười nhếch của hắn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an.

- Nàng đang ngủ, không nên làm phiền.

- Không lí nào! Thật ra người đã làm gì tiểu thư?

- Nàng ấy là, thê tử ta, ta có thể làm gì nàng ấy chứ?

Hai từ ""thê tử"" được hắn nhấn mạnh khiến A Lan bất giác rùng mình, giọng cô lắp bắp:

- Vương gia, người, người đã..

Cảnh Hạo Nhiên đứng phắt dậy xoay lưng lại không nhìn A Lan nữa, nói:

- Ngươi chỉ là hạ nhân, không cần thiết phải biết! Cút ra ngoài cho ta!

A Lan là nô tỳ thân cận sớm tối bên nàng, tuy nhiên nàng đã sớm xem cô là tiểu muội ruột thịt, cô cũng thật lòng lo lắng cho người tỷ tỷ này. A Lan làm sao mà không biết cái ý định cùng Triệu Nhất Phong cao bay xa chạy của nàng chứ, haiz, bây giờ thì thảm rồi! Nàng vừa rời đi vừa nghĩ.

Tiến không được mà thoái cũng không xong! Cũng không biết tiểu thư đã bị vương gia giấu ở nơi nào nữa. Không được, mình phải đi tìm Nhất Phong mới được!

[1] thiên tứ có nghĩa là trời ban