Nam Sở Quốc, Khôn Châu, Thiên Hương Lâu.

Chuyện làm ăn ban đêm của Thiên Hương Lâu vô cùng náo nhiệt, khách nhân nối liền không dứt, tiếng cười, tiếng gọi tiếng quát, thậm chí còn có một ít lời nói cùng ấm thanh khiến người ta nghĩ xa xôi, cũng làm cho các hộ gia đình gần đó không thể sống yên ổn.

Nhưng họ cũng chỉ giận mà không dám nói gì, ai chẳng biết Lâu chủ Thương Chỉ Âm của Thiên Hương Lâu này có giao tình rất lớn cùng quan viên Khôn Châu, nếu không thì cũng không dám mở một thanh lâu lớn như vậy.

Có điều Thương Chỉ Âm chưa từng tùy tiện gặp khách, mà đêm nay, có một vị khách lại làm cho Thương Chỉ Âm ra khỏi lầu các của nàng để gặp.

Người này là một công tử thanh tú, có chút nhãn lực đều sẽ biết người này thân phận bất phàm, mà người gặp hắn cũng sẽ biết hắn là ai.

"Thiếp thân bái kiến Tiếu Vương gia."

Thương Chỉ Âm một thân đỏ nhạt, trang dung tinh xảo, tuy rằng đang cười, nhưng từ trong cặp mị nhãn của nàng có thể nhìn ra một tia lãnh ý vô cùng sắc bén.

"Không biết chuyện làm ăn của Thiên Hương Lâu là gì vậy?"

Phong Tử Dạ đúng là không hề chú ý quy củ gì, cầm bình rượu lên liền uống, khóe miệng vương ra không ít, nhuộm cho môi hắn càng thêm hồng nhuận.

"Không phải vương gia thấy rồi sao, đều là chuyện làm ăn trên da thịt, kiếm lời đều là tiền mồ hôi nước mắt."

Thương Chỉ Âm cũng không để ý hắn vô phép, vẫn tiếp tục rót cho mình chén rượu, nhấp một ngụm.

"Đúng vậy, quả thực là chuyện làm ăn da thịt, làm ăn trên việc cắt da thịt của người khác, đúng không?"

Phong Tử Dạ nói như vậy, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, Thương Chỉ Âm lại chỉ yêu kiều cười thành tiếng, che miệng, mị thái bách sinh.

"Vương gia nói đùa rồi, những nữ tử vận mệnh phiêu bạt chúng ta, đều là kiếm miếng ăn thôi."

Thương Chỉ Âm cũng không phủ nhận, chỉ là ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo khiến Phong Tử Dạ cả người rùng mình, có thể thấy thực lực của nữ tử này tuyệt đối không tầm thường.

"Nói đi, các ngươi có mục đích gì?"

Phong Tử Dạ vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, một nữ tử dùng lụa mỏng che mặt đi vào, cặp mắt tím sâu thẳm lãnh ngạo, tuy không nhìn thấy dung mạo dưới khăn che mặt, nhưng mi mục xinh đẹp tuyệt trần mà âm lãnh kia đã sớm khiến người ta sợ hãi.

"Còn có thể có mục đích gì, lấy tiền tài của người để trừ tai hoạ cho người, Vương gia nên ngẫm lại xem mình đã đắc tội người nào."

Âm thanh lành lạnh, như ngọc châu rơi xuống, từng tiếng thanh thúy rơi vào trong tai, đâm vào trong lòng.

"Vị này là?"

Phong Tử Dạ còn chưa kịp suy nghĩ đây là người nào, Thương Chỉ Âm liền đứng lên, đem vị trí của nàng nhường cho Lãnh Mặc Ngôn, mà phía sau Lãnh Mặc Ngôn còn dẫn theo Lãnh Tiểu Ngũ mặc một thân trang phục cùng mặt nạ màu đen.

Nhìn hành động đã biết người này là thượng cấp của Thương Chỉ Âm, Thương Chỉ Âm đã là một nữ tử nguy hiểm, phía sau vị này còn dẫn theo một hắc y nữ tử, sợ là vị này, chính là kẻ người người e sợ, kẻ mà giang hồ xưng Tử Đồng Nữ Ma Đầu ba bước câu hồn của Tuyệt Âm Các, còn nữ tử theo ở sau lưng nàng, chính là xuất thủ tất tử* Tuyệt Mệnh.

*đã ra tay thì phải chết

"Tại hạ là Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ, chắc hẳn vị này chính là Các chủ của Tuyệt Âm Các rồi."

Nghe Phong Tử Dạ nói chuyện, Lãnh Mặc Ngôn ở dưới khăn che mặt dưới lộ ra một nụ cười lạnh, có điều nàng lại cảm giác được trên người Lãnh Tiểu Ngũ phía sau trong nháy mắt truyền đến sát ý, khiến cho nàng không khỏi nghi hoặc.

"Tiếu Vương gia đến đây, không biết là vì cái gì?"

Lãnh Mặc Ngôn không uống rượu, thân thể đoan chính, ánh mắt lại lộ ra mấy phần lười biếng, có một tia quyến rũ.

"Bản vương đến vì cái gì, không phải Các chủ cũng hiểu rõ sao?"

Phong Tử Dạ lại ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, trong nụ cười lộ ra mấy phần tà mị.

"Vương gia, mỗi công việc đều có quy tắc của công việc đó, ngươi phải biết."

Lãnh Mặc Ngôn lạnh giọng, mà Phong Tử Dạ nhíu mày, nói rằng: "Bao nhiêu tiền, ngươi mới khai ra người ủy thác?"

Lãnh Mặc Ngôn vừa nghe, lập tức bật cười, nói: "Vương gia, chúng ta làm ăn, quan trọng là một chữ tín, nếu chữ tín này có thể dùng tiền mua đi, sau này thiếp thân làm sao còn có thể làm ăn, ngài nói có đúng không?"

Phong Tử Dạ sững sờ, nụ cười vẫn không đổi, vốn tưởng rằng những kẻ gọi là sát thủ này đều là vì tiền, nếu như vậy, mục đích của Tuyệt Âm Các cũng không hề đơn giản.

"A, là bản vương hồ đồ rồi."

Phong Tử Dạ biết Lãnh Mặc Ngôn chắc chắn không hé miệng, lúc đang suy nghĩ xem làm sao để tìm ra được kẻ đứng sau này, Lãnh Mặc Ngôn lại mở miệng.

"Chỉ là, nếu Vương gia muốn đàm luận một chuyện làm ăn khác cùng thiếp thân thì cũng có thể, còn nếu không, vậy liền mời trở về!"

Lãnh Mặc Ngôn giang tay ra chỉ vào cửa phòng, mà tâm tư Phong Tử Dạ vừa xoay chuyển, nói: "A, được, đúng là bản vương có một giao dịch muốn đàm luận cùng ngươi."

Lãnh Mặc Ngôn nhíu mày, thu tay về, đầy hứng thú mà nhìn Phong Tử Dạ.

"Không biết là chuyện làm ăn gì?"

Phong Tử Dạ cười cười, nói: "Không biết Các chủ có biết Quỷ phù không?"

Lãnh Mặc Ngôn nhíu mày, nói: "Đã từng nghe qua."

"Quỷ phù này sau loạn thân vương được cho rằng đã tiêu hủy, nhưng bản vương biết, hiện tại Quỷ phù này vẫn còn trong tay Thái hậu của Nam Sở Quốc."

Lãnh Mặc Ngôn trực tiếp bỏ qua Quỷ phù, hỏi: "Vậy Vương gia muốn chúng ta làm gì?"

"Người trước kia bản vương phái qua đều bị Nam Thiển Mạch giết, nữ nhân kia cực kì lợi hại, rất nhiều chuyện đều chạy không thoát mắt của nàng, mà bản vương muốn nhờ các ngươi giúp bản vương lấy được Quỷ phù này."

Lãnh Mặc Ngôn hít vào một hơi, nói: "Không biết hình dạng của Quỷ phù này ra sao?"

Lúc này Phong Tử Dạ lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Bản vương cũng không biết."

Lãnh Mặc Ngôn cũng không bất ngờ, cõi đời này ngoại trừ Nam Thiển Mạch cùng tiên đế đã chết, sợ là cũng không ai biết hình dạng của Quỷ phù này ra sao.

"Chúng ta có thể thử xem."

Lãnh Mặc Ngôn cũng đồng ý, mà Phong Tử Dạ lại bắt đầu nổi lên nghi hoặc.

"Tự tin vậy sao?"

Lãnh Mặc Ngôn cười khẽ, nói: "Chúng ta có phương thức làm việc của riêng mình, Vương gia người cũng đừng quan tâm."

"Còn có một chuyện."

Phong Tử Dạ dừng lại một lát, lúc này mới lên tiếng: "Sau khi có được Quỷ phù, ta muốn nhìn thấy đầu của Nam Thiển Mạch."

Lúc này cơ thể Lãnh Mặc Ngôn di chuyển, nghiêng người dựa lên bàn thấp, nói: "Đầu của đương kim Thái hậu, Vương gia, ngươi có thể trả nổi cái giá này sao?"

Phong Tử Dạ ngửa đầu uống một hớp rượu, cười to nói: "Mỏ vàng núi bạc của Ly Thương Châu, cũng đủ cho ngàn người sống an ổn hết đời."

Lãnh Mặc Ngôn lắc lắc đầu, thở dài, nói: "Nhưng thiếp thân không muốn mỏ vàng núi bạc này."

Lúc này Phong Tử Dạ lại nghi hoặc, hắn cũng không đoán ra nàng đang suy nghĩ gì.

"Ngươi muốn cái gì?"

Phong Tử Dạ khoanh hai tay trước ngực, đây là hành động phòng bị người khác, Lãnh Mặc Ngôn lập tức đem thân thể đứng thẳng lên.

"Một vạn tấm giấy thông quan* từ Khúc Châu đến Thần Chỉ Quốc."

*giấy để qua cửa

Một vạn tấm giấy thông quan, chuyện này không phải có tiền là có thể làm được, hơn nữa một vạn tấm, số lượng này nếu không là trọng thần trong triều hoặc người trong hoàng thất, sợ là không có cách nào làm được.

"Ngươi muốn một vạn tấm giấy thông quan làm gì?"

Lãnh Mặc Ngôn lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Hôm nay Vương gia hẳn là có chút men say rồi? Nếu thiếp thân không hỏi tại sao người muốn có Quỷ phù, vậy Vương gia có thể cho thần thiếp có chút bí mật nhỏ không?"

Phong Tử Dạ nghiêng người qua, một khuỷu tay chống lên mặt bàn, khóe miệng nở ra một nụ cười, tràn ngập toan tính.

"Làm sao Bản vương biết, ngươi có phải là có lòng dạ xấu xa đối với Nam Sở Quốc không?"

Lãnh Mặc Ngôn che miệng cười một tiếng, nghiêng người cười nói: "Thiếp thân muốn giấy thông quan để rời khỏi lãnh thổ Nam Sở Quốc, nếu thiếp thân phạm vào chuyện gì mới rời đi, hoặc mang theo vật quý gì của Nam Sở Quốc, Vương gia đều có thể phái người đến Thần Chỉ Quốc lùng bắt thiếp thân."

Lúc này Phong Tử Dạ mới ngồi thẳng lên, nhìn Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh nói: "Thành giao."

Phong Tử Dạ rời đi, lúc này Lãnh Tiểu Ngũ vẫn mang mặt nạ đen lập tức ngồi xuống, cong miệng lên nói: "Mặc Ngôn, ta, không thích, tên điên."

Lời vừa nói ra, Thương Chỉ Âm mới nở nụ cười lên tiếng sửa lại: "Tiểu Ngũ, hắn là Phong Tử Dạ."

Lãnh Tiểu Ngũ khoanh hai tay trước ngực, quay đầu ra, nói: "Chính là tên điên."

Lãnh Mặc Ngôn xoay người sờ sờ đầu Lãnh Tiểu Ngũ nhưng không nói gì, Thương Chỉ Âm nhìn thấy cũng thức thời lui xuống.

"Tiểu Ngũ, ta cũng không thích hắn, nhưng lần này chúng ta cần hắn."

Nam Sở Quốc, bãi săn hoàng gia.

Lại đến thời điểm săn bắn mùa thu, mỗi khi vào lúc này, Hoàng đế của Nam Sở Quốc đều sẽ mang theo hậu cung của mình cùng các đại thần từ Ngũ Châu trở lên đến bãi săn hoàng gia săn thú.

Bên trong bãi săn hoàng gia, doanh trướng phân thành ba cấp.

Doanh trướng tam đẳng là doanh trướng của phi tần trong hậu cung.

Doanh trướng nhị đẳng là doanh trướng của đại thần trên triều.

Doanh trướng nhất đẳng chính là doanh trướng của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu.

Mà trước khi mọi người tới đây đã phái đã phái quan viên phụ trách tới nơi này chuẩn bị tất cả, bây giờ hết thảy đều đã được xử lí thỏa đáng.

Lúc Văn đế đến đã là buổi trưa, Văn đế sai người chuẩn bị yến hội, để cho tất cả mọi người ăn chút đồ ăn ấm áp cùng nước trà.

Có lẽ do thời gian diễn ra yến hội quá dài, phi tần trong hậu cung dồn dập trước sau rời tiệc, còn Cung Huyền Thanh lại ở lại đến cuối cùng, đôi mắt của nàng luôn nhìn kĩ người trước mặt kia, dù dưới ánh mặt trời vẫn luôn đoan trang tuyệt tục.

Nam Thiển Mạch quay đầu nhìn về phía Cung Huyền Thanh, người kia toát ra những giọt mồ hôi nhỏ, hai gò má có chút đỏ ửng, nhưng vẫn như cũ thản nhiên uống trà.

Lúc này Cung Huyền Thanh cũng nhìn về phía Nam Thiển Mạch, lúc ánh mắt chạm nhau, khóe mắt Cung Huyền Thanh cong lên, tựa như một con hồ ly đang cười.

Trong thoáng chốc, Nam Thiển Mạch dường như bị choáng váng đến hoa mắt.

"Ai gia mệt mỏi rồi, ai gia trở về trước."

Nhìn thấy Nam Thiển Mạch đứng dậy, Cung Huyền Thanh cũng thuận theo đứng dậy đi theo Nam Thiển Mạch.

"Thái hậu."

Cung Huyền Thanh gọi Nam Thiển Mạch một tiếng, Nam Thiển Mạch dừng chân lại, xoay người nói: "Dao phi đang đợi ai gia sao?"

"Thần thiếp vẫn luôn chờ người."

Âm thanh uyển chuyển triền miên, nhiều hơn mấy phần mềm mại, Vân Nhiễm ở một bên cả người run lên, muốn nổi da gà rơi đầy đất.

Nàng nhớ rõ ràng vừa nãy trên bàn yến hội là nước trà, không phải rượu, sao người này lại giống như đã say rồi.

"Có chuyện gì sao?"

Nhưng Nam Thiển Mạch lại không có một chút biểu lộ gì, bình thản ung dung nhìn Cung Huyền Thanh.

"Nghe nói phong cảnh của bãi săn hoàng gia rất tươi đẹp, đặc biệt là cảnh đêm, từ chỗ cao nhìn xuống có thể thấy được nhà nhà đốt đèn, trông rất đẹp mắt, thần thiếp nghĩ nếu như có thể mời Thái hậu cùng đi ngắm cảnh, vậy chắc chắn là rất tuyệt."

Đôi mắt hơi lộ ra chút quyến rũ của Cung Huyền Thanh thẳng tắp nhìn về phía Nam Thiển Mạch, tựa như yêu tinh câu người.

"Ai gia..."

Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh liền nói tiếp: "Hoàng thượng và Hoàng hậu mấy ngày nay đều không quan tâm tới thần thiếp, mà chư vị tỷ tỷ cùng thần thiếp cũng không thân cận lắm, thần thiếp chỉ muốn tới chỗ Thái hậu..."

Trong nháy mắt, cặp mị nhãn của Cung Huyền Thanh lại chuyển thành ảm đạm cùng u buồn, phảng phất vẻ vô cùng ủy khuất.

"Được."

Nam Thiển Mạch hít sâu một hơi, nói câu này xong, lúc này bàn tay đang nắm chặt mới nới lỏng ra, nàng phát hiện hóa ra từ lúc Cung Huyền Thanh tới đây mở lời, nàng đã nắm chặt nắm đấm, bây giờ nới lỏng ra mới thấy lòng bàn tay đều đã bị bấm ra dấu móng tay.