Một bóng đen nhảy ra khỏi Phong Lâm Sơn Trang, một bước xa đáp xuống trên mái một tòa lầu cao trong Yên Vũ Thành.

"Diệc Hàn, sao ngươi lại chẫm trễ thế?"

Cung Khúc Úc đã chờ ở chỗ này khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, lấy võ công của Cung Diệc Hàn, muốn giải quyết loại đối thủ kia chỉ là chuyện trong nháy mắt, làm sao lại còn chậm hơn thời gian nửa chén trà so với mình.

"Có chút cản trở, nhiệm vụ hoàn thành, đi thôi."

Cung Diệc Hàn hời hợt nói một câu, lúc nãy nàng phản ứng nhanh, nếu Phong Hồng Phi kia động tác nhanh hơn chút nữa, sợ là nàng muốn toàn thân trở ra cũng còn tốn chút thời gian.

Đêm hôm ấy, trong Phong Lâm Sơn Trang xuất hiện hai cỗ thi thể, thủ pháp gọn gàng, là sát thủ chuyên nghiệp gây nên, có thể nháy mắt giết chết đệ tử của Phong Lâm Sơn Trang, cũng chỉ có Tuyệt Âm Các mới làm được.

Khôn Châu, Thiên Hương Lâu.

Cung Khúc Úc cùng Cung Diệc Hàn đi tới Thiên Hương Lâu ở ngoài Yên Vũ Thành tám trăm dặm, dù ban ngày nhưng Thiên Hương Lâu lại giống như là đóng cửa, yên tĩnh đến đáng sợ, mà Cung Khúc Úc cùng Cung Diệc Hàn lại rất quen thuộc đi tới hậu viện Thiên Hương Lâu.

"Thương Chỉ Âm ~ "

Cung Khúc Úc ở Thiên Hương Lâu gọi lớn, Cung Diệc Hàn nhíu nhíu mày, mắt lạnh nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Cung Khúc Úc, thực sự là phù hợp tác phong của người này.

Lúc này trong một tòa lầu các ở hậu viện bay tới ba cái kim châm, Cung Khúc Úc nghiêng người một cái, những kim châm này xẹt qua nàng, thẳng tắp đâm vào tảng đá giả sơn phía sau nàng, chỉ thấy tảng đá kia cũng đã nứt ra mấy vết nhỏ.

"Lễ vật ra mắt này cũng không tồi a, kim châm Tế Vũ, bán đi có thể đáng giá mấy đồng tiền đây ~ "

Lúc này một nữ nhân mở cửa của lầu các ra, chỉ thấy nàng tú lệ tuyệt luân, minh diễm vô cùng, xinh đẹp không gì sánh được.

Hai cánh tay như ngọc, tóc dài đến eo, cười tươi như hoa, nhưng nụ cười kia lại mang theo mấy phần lãnh ý.

Nàng thân mang lụa mỏng đơn bạc, bên trong chỉ mặc một cái cái yếm cùng một cái tiết khố, nếu bị nam nhân nhìn thấy, sợ là máu mũi sẽ đều chảy ra hết.

Thương Chỉ Âm lạnh lùng nhìn Cung Khúc Úc, lại tiếp tục nhìn về phía Cung Diệc Hàn, trong lòng còn nghĩ hai cái người quăng tám sào cũng không tới cạnh nhau này sao lại cùng đi tới đây.

"Có nhiệm vụ thì mau mau giao ra, đừng quấy rầy lão nương ngủ."

Âm thanh mềm mại mà không chán, chỉ là có lẽ tâm tình không được tốt, ngữ khí ngược lại có chút lạnh lẽo.

Cung Diệc Hàn cũng không nói lời nào, trong tay vung lên trường kiếm của Liễu Sơn ném tới, trường kiếm kia thẳng tắp bay về hướng Thương Chỉ Âm, chỉ thấy Thương Chỉ Âm uyển chuyển đem trường kiếm đang bay tới đỡ lấy, sau đó nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt xinh đẹp rơi xuống hai chữ Liễu Sơn viết trên chuôi kiếm.

Cung Khúc Úc cũng đi lên ném một khối ngọc bội, mặt trên cũng viết tên.

Thương Chỉ Âm đem đồ vật thu lại cẩn thận xong liền muốn trở về trong phòng, lúc này Cung Khúc Úc cuống lên, lập tức mở miệng hỏi: "Chờ đã, Thương Chỉ Âm, tiền đâu?"

Cung Khúc Úc mở bàn tay ra hướng về Thương Chỉ Âm, mà Thương Chỉ Âm vẫn đi tiếp, tựa ở trên tay vịn, nói: "Từ tối hôm qua Cung Tuyết Tình đã đến lấy rồi, các ngươi có thể trở về đòi nàng."

Nói xong Thương Chỉ Âm liền trở lại bên trong phòng, bộp một tiếng hung hăng mà đóng cửa lại.

"Lại là Cung Tuyết Tình tham tiền kia!"

Cung Khúc Úc tức giận dậm chân, mỗi lần làm nhiệm vụ, lúc nào nàng cũng không lấy được tiền, vốn tưởng rằng lần này nàng nhất định sẽ nhanh hơn Cung Tuyết Tình, cũng không nghĩ vẫn là chậm một bước.

"Tam tỷ là người quản lí sổ sách, huống hồ nàng cũng sẽ không để chúng ta thiếu một phần, đi thôi!"

Cung Diệc Hàn xưa nay không thèm để ý những này, nhưng Cung Khúc Úc mỗi lần đều phản ứng rất lớn.

"Người ta muốn cầm nhiều hơn một chút mà..."

Cung Khúc Úc bĩu môi lầm bầm vài tiếng, toàn bộ đều rơi vào trong tai Cung Diệc Hàn, chỉ là Cung Diệc Hàn cũng không để ý tới nàng ấy, bây giờ nàng chỉ muốn trở về Tuyệt Âm Các ngủ một giấc.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

Cung Huyền Thanh như thường lệ đến thỉnh an, còn mang theo điểm tâm mà Nam Thiển Mạch thích ăn.

Nam Thiển Mạch cắn nhẹ xong, liền mở miệng nói: "Chuyện Lũng Châu đã giải quyết xong rồi."

Nam Thiển Mạch nói một câu như thế, Cung Huyền Thanh dừng một chút, tùy tiện nói: "Tạ ơn Thái hậu thông báo..."

Cung Huyền Thanh hướng về phía Nam Thiển Mạch khẽ gật đầu, mà Nam Thiển Mạch tiếp tục nói: "Ai gia nghĩ, Lũng Châu là quê hương của ngươi nên báo cho ngươi một tiếng."

Việc của triều đình, hậu cung vốn cũng không cần biết, chỉ là Nam Thiển Mạch nghĩ đến quê hương của Cung Huyền Thanh chính là Lũng Châu nên nói với nàng một tiếng để cho nàng an tâm.

"Tạ ơn Thái hậu."

Cung Huyền Thanh hạ thấp mắt, trong mắt có chút ảm đạm.

Nam Thiển Mạch chỉ nghĩ nàng ấy sầu não chuyện người nhà của mình đều chết bởi nạn hạn hán này, vừa mở miệng muốn an ủi, hé miệng, nhưng lại phát hiện mình không biết nên làm gì để an ủi người này.

"Hôm qua Lệ phi ở trong Thanh Nguyệt Cung đã thắt cổ tự sát."

Nam Thiển Mạch lại nói một chuyện khác, Cung Huyền Thanh ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, như thể tất cả đã ở trong dự liệu của nàng, mà nàng cũng chỉ đáp lại một tiếng.

"Xem ra Dao phi cũng không kinh ngạc?"

Nam Thiển Mạch cười khẽ hỏi Cung Huyền Thanh, nhìn xem rốt cục nàng sẽ nói cái gì.

"Chết rồi không tốt sao?"

Một câu này của Cung Huyền Thanh nói ra, đúng là khiến Nam Thiển Mạch cảm thấy bất ngờ, nàng còn tưởng rằng Cung Huyền Thanh sẽ nói chuyện mình đã đi tìm Lệ phi.

"So với việc phải ở nơi như thế chờ cả đời, còn không bằng chết dứt khoát một chút."

Lúc đầu Cung Huyền Thanh thật sự muốn cho Lệ phi chết, nàng không cách nào khoan dung được cho kẻ đã khiến mình phải chịu đựng thua thiệt như vậy.

Nhưng ngày ấy đi gặp nàng ta, Cung Huyền Thanh phát hiện, hóa ra trong cung này ai cũng là kẻ đáng thương, đặc biệt kẻ đã động chân tình lại càng đáng thương.

Trong nháy mắt lúc đó, nàng ngược lại lại cảm thấy Lệ phi chết như vậy chính là một loại giải thoát.

"Loại lời nói như vậy, đừng nên để Hoàng đế nghe thấy."

Nam Thiển Mạch nhàn nhạt mở miệng, hoàng gia bạc tình, ai cũng biết, nhưng lại không thể để người khác nói ra miệng.

"Vậy ở trước mặt Thái hậu, có thể nói không?"

Âm thanh của Cung Huyền Thanh nhu mị ngọt ngào, khi nói chuyện lại lộ ra một nụ cười yêu mị, khiến Nam Thiển Mạch vốn đang nhìn nàng nói chuyện cũng không khỏi giật mình, tại sao người này lại càng thêm quyến rũ rồi?

"Trước mặt ai cũng đừng nói."

Nam Thiển Mạch thở dài một hơi, có phải là gần đây mình đối đãi người này quá tốt, người này lại có chút càn rỡ rồi?

"Thái hậu, thần thiếp chỉ nói đùa, thần thiếp tất nhiên biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói."

Cung Huyền Thanh cười nhẹ, nhìn về phía Nam Thiển Mạch, trong mắt loé lên một tia nghi hoặc, lại đứng lên đi về phía Nam Thiển Mạch.

"Thái hậu, chỗ này của người..."

Cung Huyền Thanh càng dựa càng gần, khuôn mặt tuyệt tục mang theo mấy phần yêu mị kia càng thêm rõ ràng.

Nam Thiển Mạch chẳng biết vì sao tim đập càng nhanh hơn, vừa lúc muốn ngăn cản Cung Huyền Thanh, người kia lại dừng bước, đứng lại ở chỗ cách Nam Thiển Mạch khoảng một cánh tay.

Nàng đưa tay ra, vỗ vỗ tàn hương trên ống tay áo Nam Thiển Mạch, lúc cánh tay kia đưa tới, Nam Thiển Mạch thậm chí có thể ngửi thấy được hương thơm rất dễ ngửi trên người nàng ấy.

"Chỗ này bẩn rồi."

Đập tàn hương đi, nhìn thấy mặt Nam Thiển Mạch còn có chút chưa hoàn hồn lại, trong lòng Cung Huyền Thanh lại càng nhiều hơn mấy phần sung sướng.

"Hóa ra Thái hậu thích lễ Phật, sau này có thể gọi thần thiếp tới được không, thần thiếp muốn ở trước Phật suy xét lại lỗi lầm của mình."

Cung Huyền Thanh lui lại mấy bước, kéo ra một khoảng cách thích hợp.

Thấy dáng vẻ Cung Huyền Thanh khéo léo như thế, Nam Thiển Mạch cũng không cách nào trách cứ được gì.

"Dao phi đã làm gì sai sao?"

Nam Thiển Mạch nghe thấy Cung Huyền Thanh nói muốn suy xét lại lỗi lầm, cũng hiếu kì rốt cục người này thấy bản thân đã làm sai cái gì, dù sao ở chung lâu như vậy, Nam Thiển Mạch chỉ cảm thấy người này làm hết thảy mọi chuyện đều kín đáo không một lỗ hổng, tìm không ra chút sơ hở nào.

"Sai vì luôn cho rằng không đi gây sự thì sẽ không ai chọc tới mình, sai vì ngây thơ."

Khóe miệng Cung Huyền Thanh thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, Nam Thiển Mạch đem mỗi một biểu hiện của nàng đều giữ lại trong mắt.

"Thần thiếp xin cáo lui."

Cung Huyền Thanh không để lại chỗ trống cho Nam Thiển Mạch nói thêm gì nữa đã lui xuống, mà khóe miệng Nam Thiển Mạch cũng gợi lên một vệt ý cười.

"Thái hậu, nàng có thể gây chuyện hay không?"

Vân Nhiễm nghe câu nói cuối cùng Cung Huyền Thanh nói, đúng là cảm thấy có mấy phần sởn tóc gáy, như thể ở dưới mặt nạ nhu thuận kia, che giấu một con một con dã thú vẫn luôn ẩn núp.

"Ai biết được..."

Nam Thiển Mạch không thể chắc chắn Cung Huyền Thanh sẽ làm những gì, tâm nàng ấy, Nam Thiển Mạch nhìn không thấu.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Hoàng hậu Ca Thư Sính vốn định đi tìm Cung Huyền Thanh xem tình trạng gần đây của nàng, nhưng lại bị hồi báo rằng nàng ấy đi tới chỗ Nam Thiển Mạch rồi, trong lòng không khỏi mỉm cười, người này đúng là so với mình còn chịu khó hơn.

Giữa lúc Ca Thư Sính bước ra khỏi Thừa Thiên Cung thì liền nghe thấy từ Vũ Phi Cung cách đó không xa truyền đến tiếng đàn du dương.

Tiếng đàn này như gió mát từ trong rừng, làm cho tâm tình người ta thả lỏng, hai chân của nàng liền lơ đãng đi vào Vũ Phi Cung.

Cung nhân của Vũ Phi Cung nhìn thấy Hoàng Hậu đến, đang muốn lên tiếng nhắc nhở Vũ phi lại bị Ca Thư Sính ngăn cản.

Người kia quay lưng về phía mình, một thân cung bào màu vàng nhạt, ngồi ở trong đình, ưu nhã tựa như tiên nữ.

Lúc này, dường như phát hiện cung nữ bên người kì lạ, Vũ phi ngừng lại động tác trong tay, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, nàng xoay người nhìn, phát hiện Ca Thư Sính vừa vặn đứng ở trước cửa.

Nhìn dáng vẻ say mê kia của nàng ấy, nàng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp nhếch lên, rất giống một con cáo nhỏ tinh ranh.

Ca Thư Sính hít vào một hơi, âm thầm nghĩ người này không phải tiên nữ, mà là yêu tinh.

"Hoàng hậu nương nương đây là nhớ nhung thần thiếp sao?"

Vũ phi đi xuống đình, đi tới trước mặt Ca Thư Sính thỉnh an, mà Ca Thư Sính lại cười cười, nói: "Cầm nghệ của Vũ phi thật tốt."

Đây là tán thưởng chân thành, chỉ là nàng thực sự không thích dáng vẻ một bụng ý nghĩ xấu kia của Vũ phi.

"Hoàng hậu nương nương, người vẫn chưa trả lời thần thiếp, Hoàng hậu có phải là nhớ nhung thần thiếp không?"

Vũ phi không buông tha, Ca Thư Sính mới phát hiện, mức độ khó chơi của người này vượt qua cả sự tưởng tượng của mình.

"Mỗi một phi tần trong hậu cung bản cung đều nghĩ tới, chỉ là không cách nào phân thân, không thể mỗi ngày tới thăm viếng, vì Hoàng thượng tận một phần tâm."

Ca Thư Sính xảo diệu hồi đáp, nụ cười của Vũ phi không giảm mà lại tăng, tiến lên nắm chặt tay Ca Thư Sính như là tỷ muội tình thâm.

"Hoàng hậu nương nương thực sự là hoa tâm, còn muốn học Hoàng thượng cùng hưởng ân huệ..."

Bị âm thanh ngọt ngào kia bắn trúng tim, chân mày Ca Thư Sính cau lại, cảm thấy có phải là người này uống nhầm thuốc không.

Thế nhưng bộ dạng nhu thuận mềm mại kia lại không để cho nàng có thể phát tác, còn không chờ nàng nghĩ cái gì, người nọ lại ôm tới, môi đỏ kia gắt gao tựa ở lỗ tai của nàng, thở ra hơi thở ấm áp.

Ca Thư Sính cả người cứng ngắc lên, Vũ phi cảm giác được biến hóa của Ca Thư Sính, trong lòng cực kì vui vẻ, nàng chính là muốn xem bộ dạng không biết làm sao của Ca Thư Sính, trả lại mối thù lần trước, ai bảo nàng là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi đây ~

"Nhưng mà Hoàng hậu nương nương...!Thần thiếp muốn người chỉ nghĩ đến thần thiếp thôi..."