(46)

Vào đêm,trời lại mưa

Một câu lạc bộ nằm gần Lâm Giang được bao phủ toàn bộ dưới màn mưa.

Cánh cửa từ một căn phòng cuối hành lang hé mở.

Diệp Bắc Thần đi ra,lảo đảo đi sang bên cạnh vị trí gần cửa sổ,tựa người vào đó.

Hắn hít thật sâu để cảm nhận không khí thấm đẫm mùi mưa,hơi lạnh làm người ta phần nào tỉnh táo hơn.

Vũ Nam Phong đi theo phía sau,mang theo đồ uống giải rượu cho Diệp Bắc Thần:

– Sếp,đêm nay anh uống hơi nhiều rồi.

Trong ấn tượng của cậu từ trước tới giờ,Diệp Bắc Thần luôn duy trì bộ dạng tao nhã,điềm đạm,mặc dù thường phải đối mặt với tiệc xã giao nhưng không đến mức say mèm như thế này.

Bình thường,Diệp Bắc Thần cũng sẽ không uống quá nhiều,nếu có cũng không để ngưởi khác phát hiện ra bản thân đang say rượu.

Nhưng từ khi Lục Hàm trở về,tình trạng này diễn ra như cơm bữa.

Đêm nay đột nhiên lại muốn chạy tới Lâm Giang,chẳng lẽ là vì dự án hợp tác với nhà họ Lâm.

Nếu thật sự chỉ là hợp tác đơn giản,Diệp Bắc Thần cũng sẽ không tự mình tới đây,e là sớm đã điều cậu đi rồi.

Diệp Bắc Thần uống một ngụm rượu,ánh mắt đen thẳm nhìn ra cửa sổ bên ngoài có chút mơ hồ.

Thế giới sầm uất trước mắt thật khiến con người ta buồn chán,khẽ nới lỏng carvat,rồi đưa tay xoa huyệt thái dương.

– Sếp,anh ngồi lên ghế nghỉ ngơi một lát đi ạ.

Vũ Nam Phong lo lắng nói.

Dường như Diệp Bắc Thần không quá để ý,cũng không có ý định tiến về ghế salon nghỉ ngơi.

Ánh mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại như đang chờ đợi điều gì đó.

Bàn tay khẽ gõ trên mặt bàn như đang ngâm nga một giai điệu nào đó,dáng vẻ hưởng thụ si mê đầy bất cần của Diệp Bắc Thần khiến Vũ Nam Phong có cảm giác kỳ lạ.

Trên màn hình ti vi ở góc phòng đang bật kênh OTC ( Over The Counter) chuyên phân phối dược phẩm,bản tin chủ yếu là thị trường quốc tế đang triển khai hợp tác chủ yếu thâm nhập vào thị trường nước M nhằm hợp tác phát triển ngành y dược,hiện nay đang lên kế hoạch thực hiện hợp tác cùng một Bệnh viện nào đó.

Tiếp đến là tin tức chủ tịch tập đoàn Hạ Thị xảy ra tai nạn nhập viện.

Cuối cùng màn hình dừng ở hình ảnh Lục Hàm ở bệnh viện chăm sóc Hạ Minh Triệt,ánh mắt của cô ân cần dịu dàng thật chói mắt.

Vũ Nam Phong thầm thở dài một hơi,tại sao Hạ Minh Triệt lại xảy ra tai nạn.

Còn nữa,vì sao Lục Hàm đang ở Lạc Thành lại đột nhiên chạy tới Lâm Giang chăm sóc Hạ Minh Triệt.

Một lần nữa,cậu lại hướng quan sát về Diệp Bắc Thần,chỉ thấy khoé môi hắn khẽ cong lên trông rất quỷ dị.

Vẻ dịu dàng của Lục Hàm như khảm sâu vào tâm trí Diệp Bắc Thần,mùi oải hương thơm ngát như còn vấn vương quanh đây.

Hạ Minh Triệt vì để dành tình cảm của Lục Hàm không ngờ lại có thể làm tới mức này.

Điểm này của anh ta,Diệp Bắc Thần hắn cũng phải khâm phục,vì một người phụ nữ ngay mạng của mình cũng không cần.

Xem ra,lần này Hạ Minh Triệt chính thức muốn công khai là muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của Diệp Bắc Thần.

Trong bóng đêm tràn ngập hơi thở lạnh lẽo,giọng trầm khàn khẽ vang lên:

– Cậu mau cho người điều tra mối quan hệ giữa Hạ Viễn cùng Lâm Thị,xem gần đây hắn ta tiếp xúc với những ai.

Còn có Tịnh Trung là do ai đưa hắn ra ngoài.

Sao tự nhiên lại điều tra Hạ Viễn,Hạ Viễn vốn thuộc thị trấn Đô Nam,chẳng lẽ!

Đô Nam hiện vẫn thuộc Lạc Thành nhưng chỉ nằm ở vùng ngoại ô,có nền tảng phát triển ngành dược với nhiều doanh nghiệp lớn.

Với vị trí mặt bằng rộng rãi hoàn toàn phù hợp phát triển trồng thêm dược liệu,Đô Nam cũng cam kết tạo thuận lợi cho các nhà đầu tư.

Nếu Lâm Giang được ví như một vương quốc thu nhỏ thì Đô Nam cũng là một mảnh đất màu mỡ không kém.

Sắp tới cũng là đối tượng nhắm đến của không ít nhà đầu tư.

Hiện nay,Trần Thị cùng Diệp Thị hợp tác cũng là một vấn đề đáng quan ngại đối với ngành dược trong nước,các doanh nghiệp khác cũng rục rịch muốn ngoi lên.

Cho nên Hạ Minh Triệt xuất hiện cũng không hẳn là vô cớ.

Với một bệnh viện lớn như Hạ Viễn,ngoài nhập khẩu một lượng lớn nguyên liệu thuốc từ nước ngoài thì tập trung mở rộng thêm phát triển trồng dược liệu cũng không có gì lạ.

Đặc biệt là trong tình hình dịch bệnh hiện nay,muốn nhập khẩu nguyên liệu qua cửa khẩu cũng là vấn đề.

Có điều Hạ Minh Triệt muốn cùng Lâm Thị hợp tác chẳng phải là điều bình thường hay sao.

Như nghĩ ra điều gì đó,Vũ Nam Phong liền nói:

– Sếp,anh đang nghi ngờ sự cố thuốc giả lần trước không phải một mình Tịnh Trung làm.

Ngẫm cũng đúng,Tịnh Trung mặc dù gian xảo nhưng lâu như vậy hắn cũng không kịp thời gây dựng lại thế lực,còn Lâm Mặc tuy là cáo già nhưng ông ta cũng là một kẻ nhát gan nên cũng sẽ không có khả năng thông đồng đánh tráo thuốc.

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy không đúng.

Hạ Minh Triệt quen biết Tịnh Trung từ khi nào đây là một câu hỏi lớn.

Hơn nữa giữa Diệp Thị cùng Hạ Viễn trước giờ cũng chưa từng xảy ra vấn đề,cớ gì Hạ Minh Triệt phải nhắm vào Diệp Thị.

Không lẽ còn có nguyên nhân sâu xa nào đó mà cậu không biết.

Hẳn là chung quanh hắn còn có rất nhiều người muốn nhằm vào Diệp Thị.

Mãi lâu sau,Diệp Bắc Thần mới tìm đến sofa,thân hình cao lớn tựa vào ghế,ánh mắt vẫn mãi miết nhìn chăm chăm vào màn hình kia,bây giờ đã chuyển sang kênh văn hoá thường nhật hàng ngày.

– Không hẳn là vậy.

Đột nhiên Diệp Bắc Thần lên tiếng khiến Vũ Nam Phong hơi giật mình,cậu giương đôi mắt lên:

– Tại sao? Chẳng lẽ vì tối qua Tịnh Trung đe doạ Lục Hàm.

Nghĩ tới tối qua Lục Hàm xuýt bị Tịnh Trung làm bị thương,ánh mắt sắc bén của Diệp Bắc Thần càng thêm nheo lại nguy hiểm.

Lý do gì hắn lại muốn hạ thủ với Lục Hàm chẳng lẽ vì hận chuyện năm xưa,còn nữa Tịnh Trung không có khả năng biết được Lục Hàm sẽ xuất hiện ở bữa tiệc,trừ phi có người cố tình báo cho hắn ta biết.

– Dạo gần đây bên chỗ Tịnh Vân có phát hiện cô ấy qua lại với ai không?

Ánh mắt Vũ Nam Phong sửng sốt,Tịnh Vân từ

trước tới giờ vẫn luôn được giám sát đặc biệt,cũng không có phát hiện bất thường.

Làm thế nào Tịnh Vân gặp được Tịnh Trung.

– Sếp,gần đây ngoại trừ quay phim và đóng một số quảng cáo,hầu như cô Tịnh không có thời gian tiếp xúc với ai.

Sinh hoạt gần đây cũng không có phát hiện gì bất thường.

Có khi nào,cô ấy cũng không biết Tịnh Trung được tại ngoại.

Nếu biết anh trai mình được thả ra cô ấy chẳng náo loạn muốn đi gặp hắn ta không chừng.

Tịnh Trung mặc dù đã làm nhiều việc sai trái,nhưng đối với Tịnh Vân lại một mực yêu thương,che chở.

Để Tịnh Trung được ân xá dễ dàng như vậy cũng rất bất công với những người xấu số đã ra đi vì chống lại những hành vi bất chính của hắn ta,một trong những nạn nhân xấu số đó còn có Lục Nghiêm,anh trai của Lục Hàm.

Diệp Bắc Thần cũng không hỏi thêm gì,cậu chỉ thấy anh một lần nữa lâm vào trầm tư.

Tối nay vì say rượu nên Vũ Nam Phong đành đưa Diệp Bắc Thần trở về Diệp gia.

Ngoài trời vẫn không ngừng mưa,chiếc ô cũng không thể che đi nước mưa đã thấm loang lỗ trên áo khoác ngoài.

Ánh đèn neon nhè nhẹ chiếu sáng trên phòng khách.

Giờ này,vợ chồng Diệp Thiên cùng Phong Thương Lan đã đi ngủ từ sớm chỉ còn dì Vu thức canh cửa.

Nhìn thấy Diệp Bắc Thần được Vũ Nam Phong dìu về trong bộ dạng say khướt,bà vội vàng đi tới để tránh tiếng ồn kinh động tới người khác,bà khẽ nói:

– Sao tự nhiên hôm nay cậu chủ lại uống nhiều như vậy?

Vũ Nam Phong vừa dìu Diệp Bắc Thần lên lầu vừa nói:

– Hôm nay có khách quý nên uống hơi nhiều một chút.

Dì Vu giúp cháu mở cửa đi.

Cánh cửa phòng bật mở,một cơn gió lạnh theo cửa sổ tràn vào.

Dì Vu liền đi tới đóng cửa sổ lại,căn phòng thoáng chốc trở nên tỉnh lặng chỉ còn tiếng thở đều đều.

Vũ Nam Phong đặt Diệp Bắc Thần xuống giường nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.

Xong việc,Vũ Nam Phong cùng dì Vu mới yên tâm rời khỏi.

Sấm sét thỉnh thoảng xẹt qua ngoài cửa sổ,thắp sáng cho căn phòng trong đêm tối chốc lát soi lên ánh mắt đen thẳm của Diệp Bắc Thần.

Từ trên đường từ Lâm Giang trở về Diệp Bắc Thần cũng đã tỉnh táo phần nào,chỉ là hắn vẫn luôn im lặng.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lục Hàm dịu dàng nhìn Hạ Minh Triệt,thoáng chốc bình hoa làm bằng pha lê đặt bên cạnh giường vỡ tan tành.

Cũng may,đây là phòng được cách âm nên dường như cũng không làm kinh động tới bên ngoài.

Ngắm nhìn màn mưa trước mặt,Lục Hàm vừa xoay người vừa nói điện thoại:

– Cũng may là em về kịp nên không có bị mưa.

Đầu dây bên kia lại khẽ cười,giọng trầm ấm lại vang lên:

–Được rồi,không còn sớm nữa,em nghỉ ngơi đi.

Ngày mai,anh nghe nói em phải quay phim rồi.

Còn nữa,sang tuần là anh được xuất viện rồi,em không cần lo lắng đâu.

– Vâng,vậy em cúp máy trước đây.

Tạm biệt!

Đợi Lục Hàm tắt máy,Hạ Minh Triệt mới an tâm.

Chỉ cần nghĩ tới nụ cười dịu dàng của cô anh bất giác nở nụ cười.

Nhìn tới một màn này,từ ánh mắt cho tới giọng nói,sự dịu dàng của anh cũng chỉ dành cho người đó.

Sáng nay nhìn thấy tin tức anh trên ti vi cùng Lục Hàm,cô ta chỉ hận mình không phải là Lục Hàm.

Mãi một lúc sau,Lý Minh Ngọc mới cầm túi xách đi vào:

– Anh Minh Triệt!

Ngay lập tức sắc mặt của Hạ Minh Triệt liền thay đổi,anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta:

– Sao đột nhiên lại tới đây!Chẳng phải anh đã nói với em là không được tự ý tới đây sao?

Lý Minh Ngọc cũng không khó chịu,cô ta mặt dày đi về phía Hạ Minh Triệt tự nhiên ngồi xuống mỉm cười nói:

– Còn không phải là vì em lo cho anh? Anh không biết là người ta sợ hãi thế nào đâu.

.