- -- Biệt thự Diệp gia ---

Chiếc xe Audi rẽ vào biệt viện,cơn mưa vẫn không ngừng rớt dường như càng ngày càng nặng nề,nhìn người phụ nữ bất tỉnh nhân sự Diệp Bắc Thần hơi cau mày.

Cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô,Diệp Bắc Thần nghiêng người rồi ôm cô đi vào trong biệt thự.

Lúc này,dì Vu đang ngủ gật,nghe tiếng động liền giật mình tỉnh giấc.

Thấy Diệp Bắc Thần toàn thân ướt sủng,trên tay còn ôm một cô gái,bộ dạng này dì Vu cũng chưa từng thấy bao giờ nên có chút ngạc nhiên,bà vội vàng đi tới nói:

–Cậu chủ,sao giờ này cậu mới về.

Hôm nay,ông bà chủ ra ngoài rồi,chắc ngày mai mới về! Còn!.

Lời định nói cũng bị nghẹn lại,trông sắc mặt Diệp Bắc Thần có vẻ không được vui,dì Vu cũng không tiện nhiều lời.

Khuôn mặt cô gái bị áo khoác che khuất nhưng nhìn vóc dáng này bà đoán hẳn là cái cô Tịnh Vân gì đó đi.

Chẳng phải bà chủ đã đuổi cô ta ra ngoài rồi,giờ cậu chủ còn mang về bà chủ mà biết được nhất định sẽ tức giận.

Không khó để phát hiện ra dáng vẻ dối rắm của dì Vu,Diệp Bắc Thần khẽ ho:

– Dì Vu,lát nữa giúp con một ly sữa nóng.

– Vâng,cậu chủ.

Dì Vu nhìn bóng dáng cao lớn của Diệp Bắc Thần hướng cầu thang đi tới khẽ gật,mặc dù không ưa Tịnh Vân,nhưng dù sao cũng là người phụ nữ Diệp Bắc Thần xem trọng bà cũng không dám phản đối.

Chuyện của cậu chủ bà cũng không tiện xen vào.

Tia nắng sớm đầu tiên rọi vào rèm cửa,ánh nắng loang lổ chiếu vào tấm thảm màu xám.

Trên giường,một cơ thể nhỏ nhắn khẽ động đậy,bờ môi đỏ mọng phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Khi Lục Hàm mở mắt,phát hiện cửa sổ đã mở toang từ lâu,ánh mặt trời trực tiếp rọi vào khiếm cô có chút chói mắt.

Khẽ đưa bàn tay dụi dụi đôi mắt to tròn,bất giác nhìn chung quanh,cảm giác có chút xa lạ,cô bỗng nhiên tỉnh hẳn.

Lục Hàm vội vàng ngồi dậy, cơn đau đầu bỗng nhiên ập đến khiến cô có chút choáng váng,ơ khoan đã!

Cô đang ở đâu?

Cô còn nhớ có ai đó cầm dao uy hiếp cô,sau đó có người xuất hiện,cô mơ màng nhìn thấy một người đàn ông nhấc cô lên,sau đó cô ngất đi!.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ,chẳng lẽ hôm qua trời mưa sao.

Nhìn tán cây bên ngoài vẫn còn đọng mưa,thỉnh thoảng tụ thành một vũng lớn sẽ rơi xuống mái hiên tạo thành tiếng lộp độp.

Sau cơn mưa trời hiển nhiên đẹp hơn,đám mây cũng trở nên trong xanh,ánh nắng trong những ngày đầu mùa đông chiếu lên đôi má trắng nõn của người thiếu nữ càng thêm căng mịn,mái tóc dài lúc này đã được buông xoã.

Vội nhìn xuống người,gương mặt Lục Hàm thoáng trắng bệch.

Hôm qua là ai đã thay quần áo cho cô,nhìn căn phòng có chút xa lạ,cô căn bản không có một chút thân quen nào.

Ánh mắt cô rời khỏi vị trí cửa sổ,chuyển hướng sang phía tủ quần áo.

Cô đột nhiên phát hiện căn phòng này rất rộng,còn rộng hơn căn phòng của cô nữa,cô liền khẳng định,chủ nhân căn phòng này là người rất có tiền.

Cô không rõ mình đã rời khỏi bữa tiệc bằng cách nào? Cô nhìn quanh tìm điện thoại nhưng không thấy,chẳng lẽ cô làm rớt lúc đi vệ sinh.

Cô còn nhớ có ai đó cầm dao uy hiếp cô,sau đó có người xuất hiện,cô mơ màng nhìn thấy một người đàn ông nhấc cô lên,sau đó cô ngất đi!.

Lục Hàm muốn liều mạng nhớ lại,trong đầu hiện lên vài cảnh hoàn chỉnh!

Ở tiệc rượu,cô ngồi một góc bơ vơ không có ai bên cạnh,sau khi Tịnh Vân rời đi,thì có vài vị phu nhân tới chúc rượu.

Cô uống vài ly rượu vang,nhưng càng uống lại càng nhiều,sau đó dạ dày cô có chút quặn đau,cô kiếm cớ đi vệ sinh.

Vào nhà vệ sinh cô liền nôn thốc nôn tháo,cô nhớ có gặp một người phụ nữ cô ta cảnh cáo cô tránh xa Hạ Minh Triệt,khi cô ta rời đi thì cô lại bị một người đàn ông kề cổ uy hiếp.

Cuối cùng,một người đàn ông xuất hiện,anh ta cứu cô rồi đưa cô về đây.

Hoá ra là không phải cô say rượu rồi nằm mơ linh tinh,mà là thật sự có một người đàn ông đã ôm cô, cô còn mặc kệ để anh ta ôm.

Chết rồi,nếu anh ta nhìn thấy bộ dạng say sỉn lúc đó của cô,sẽ uy hiếp cô thì sao đây?

Dường như nghĩ tới điều gì đó,cô khẽ đưa tay nhéo lấy má mình.

Cô vội vàng nhảy khỏi giường,đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn gương mặt vẫn còn phấn trang điểm,cô không khỏi rùng mình.

Trời ạ,mascara bị nhoè hết rồi,còn son nữa bị lem hết ra ngoài,gương mặt cô lúc này có khác một con quỷ không cơ chứ.

Nếu Lâm Nhược Na nhìn thấy bộ dạng này của cô có khi sẽ trêu cô nửa ngày trời.

Cô vội vàng rửa sạch mặt bằng nước ấm.

Cô còn phát hiện có một bộ bàn chải mới bên cạnh,còn có cả trang phục nữ để cô thay nữa,trong lòng thầm nghĩ chủ nhân nơi này thật chu đáo,nhưng cô có thể cảm nhận được mùi xạ hương thoang thoảng đâu đây.

Mày thanh tú khẽ động,cô cảm thấy khó hiểu,cô vẫn không biết tối qua là ai đưa cô tới đây,còn ai thay đồ cho cô.

Một loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu,bỗng chốc gương mặt cô liền đỏ bừng như cái cà chua chín.

Lục Hàm thay chiếc váy màu trắng được chuẩn bị sẵn,mái tóc dài được cột một nửa,gương mặt không trang điểm trông rất trẻ khác xa với gương mặt trang điểm sắc tối qua,đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mím.

Cô định xoay người bước ra ngoài thì cánh cửa bên ngoài lại phát ra tiếng động.

Hình như có người bước vào,Lục Hàm chợt giật mình,cô có cảm giác như mình vào nhà người khác ăn trộm sau đó bị chủ nhà phát giác,không tự chủ được mà tim đập loạn xạ,cô không dám xoay người lại,khẽ nắm chặt áo trước ngực,hàng mi cong hơi run lên.

– Tiểu thư,cậu chủ mời cô xuống ăn sáng.

Người vừa bước vào là dì Vu.

Nhìn cô gái ăn mặc sạch sẽ trước mặt,khác xa với hình tượng say sỉn tối qua,bà có chút đánh giá.

Bà có thể nhận ra cô không phải Tịnh Vân,vì tối qua thay đồ cho cô,bà cũng nhìn gương mặt cô nhưng không giống với cách Tịnh Vân trang điểm,cô so với Tịnh Vân trang điểm có chút đậm.

Lục Hàm liền xoay người đối diện trực tiếp với người vừa bước vào,nhưng năm tháng cũng không khiến cô quên đi bà,chớp mắt nhìn dì Vu,cô liền nắm lấy tay bà thân mật làm dì Vu có chút hốt hoảng:

– Dì Vu,dì không nhớ con sao? Con là Lục Hàm đây!

– Con thật sự là tiểu Hàm sao!.

Mau mau xoay một vòng dì Vu xem nào.

Quá ngạc nhiên xen lẫn vui mừng,dì Vu có chút không tin vào mắt mình.

Bà vốn tưởng Lục Hàm sẽ không còn trở lại Diệp gia,bà luôn nghĩ tối qua là Diệp Bắc Thần đưa Tịnh Vân trở về nên lỡ nói với ông bà chủ,nhưng giờ nếu biết người tới là Lục Hàm có khi họ mừng còn không kịp.

Nghĩ tới bà vui mừng khôn xiết,trong ánh mắt già nua là sự hiền từ không thể che dấu:

–Tiểu Hàm,mau xuống nhà đi,ông bà chủ cùng cậu chủ đang đợi đấy! Ông bà chủ mà thấy con trở về nhất định sẽ rất vui.

Bà vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Hàm,nhưng cô lại như bất động,không muốn di chuyển.

Nếu như người tối qua thật sự cứu cô là Diệp Bắc Thần thì cô phải làm sao đây?Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ trở về nhà họ Diệp theo cách này.

Nụ cười trên môi có hơi cứng nhắc,cô nhìn dì Vu mỉm cười dịu dàng:

– Dì Vu,hôm qua là dì thay quần áo cho con sao?

Bà nghe vậy không khỏi bật cười,khẽ cốc đầu cô một cái,mắng yêu:

– Bằng không con nghĩ là ai? Không lẽ cậu chủ tự mình thay cho con sao,cái con bé này,cậu ấy trước giờ luôn giữ giới nghiêm,từ ngày con rời khỏi nhà họ Diệp thì Tịnh Vân kia cũng không ở đây được bao lâu liền bị ông bà chủ đuổi đi còn bắt cậu chủ cắt đứt quan hệ với cô ta,cho nên trước giờ ngoài ban ngày ở công ty,cậu ấy buổi tối sẽ về đây dùng bữa.

Lâu lắm rồi,con là người đầu tiên,cậu chủ đưa về đây,cho nên cả hôm qua xuýt thì loạn lên đấy.

Mắt cô cố gắng mở to hết sức như thể muốn tin vào lời dì Vu vừa nói.

Diệp Bắc Thần như vậy muốn người ta tin cũng khó,nếu anh ta không đưa phụ nữ về nhà thì cũng có thể ra ngoài qua đêm,nhưng mà buổi tối lại về nhà dùng cơm đúng giờ,cái này so với tính cách quái dị của anh ta trước đây,có phải hơi phản khoa học rồi không?

Dù sao,nhìn cảnh thân mật giữa Diệp Bắc Thần cùng Tịnh Vân tối qua,cô tin dì Vu nói thật nhưng không tin Diệp Bắc Thần thật sự nghe lời bác Diệp cắt đứt quan hệ với chị ta.

.