“ Chát ” Cái tát giáng xuống mặt cô bất ngờ khiến Lục Hàm bất động, hai mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ,hai tay đang gắt gao nắm chặt đành buông thõng.Lúc này cô trông rất yếu ớt nhưng trước mặt anh và Tịnh Vân cô không thể gục ngã,vẫn kiên cường.

Ngược lại cô lại muốn mở to mắt để đối diện với anh.

Diệp Bắc Thần nhìn cô, bây giờ khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu giống như tu la địa ngục muốn đòi mạng vậy.

Bàn tay vừa đánh cô vẫn giơ cao nhưng khẽ nắm thành quyền.

Người phụ nữ này, hắn vốn dĩ đã nhân nhượng rất nhiều lần nhưng hết lần này đến lần khác làm tổn thương người phụ nữ mà hắn yêu.

Nếu không phải vì Tịnh Vân nhiều lần khuyên ngăn thì hắn nhất định sẽ không để cô tùy hứng như vậy.

Ánh mắt cô rõ ràng không còn nhu mì, ngoan hiền nữa, bây giờ đối diện với hắn, cô còn dùng cả cái ánh mắt này.

Không chịu đựng nổi nữa nên muốn phản kháng sao.

Hắn nhìn Tịnh Vân yếu ớt ngồi dưới sàn, hai mắt cô hơi phiếm hồng trông rất đáng thương.

Diệp Bắc Thần đột ngột nhìn sang khiến Tịnh Vân hơi.

cau mày, tỏ vẻ chột dạ nhưng biểu hiện của cô ta lại càng đáng thương khiến người khác không khỏi đau lòng.

Nhưng trong mắt Lục Hàm thì tràn ngập khinh thường, rõ ràng là cô ta không đi làm diễn viên thì hơi phí.

Nếu cô đã cất công bày trò thì tôi sẽ tác thành cho cô vậy.

Thấy cô khẽ nhếch môi, điệu bộ xem thường,Diệp Bắc Thần không khỏi tức giận, hắn lớn giọng nói:

- Lục Hàm, mau xin lỗi Tịnh Vân đi,nhiều lần em cố ý phá hoại Tịnh Vân, cô ấy lương thiện nên không mắng em, nhưng bây giờ em thật sự rất quá đáng rồi! Nếu không phải vì anh trai em nhờ anh bảo hộ em thì anh đã không quan tâm em rồi.

Xin lỗi,lời anh nói cũng thật tự nhiên,hơn nữa hóa ra là trước đây anh chưa bao giờ thật lòng đối tốt với cô,chẳng qua chỉ vì lời hứa với anh trai cô mà mới bảo hộ cô.

Bây giờ lại muốn vứt bỏ rồi sao.

Lục Hàm nhìn anh, cô nhếch môi cười nhẹ, điệu bộ trông rất ngạo mạn cùng thờ ơ.

- Anh nói tôi đi xin lỗi cô ta,trừ phi tôi chết.

Còn nữa, anh không cần đuổi, tự tôi sẽ rời đi.

Nói xong cô lạnh lẽo nhìn Tịnh Vân khiến cô ta không khỏi chột dạ.

Cô từ từ tiến lại phía Tịnh Vân ngạo nghễ nhìn xuống.

Lúc này Tịnh Vân giống như rất đáng thương, cô ta khẽ lùi về phía sau giống như sợ cô sẽ làm hại cô ta vậy.

Diệp Bắc Thần định tiến lại ngăn cản nhưng đã bị Lục Hàm giơ tay cản lại.

Cô cúi xuống nhìn thẳng vào Tịnh Vân, lấy tay bóp mạnh cằm cô ta lớn giọng hô:

- Anh mà tiến thêm một bước em sẽ giết cô ta.

Lời đe dọa của cô quả nhiên có tác dụng.

Diệp Bắc Thần không tiến thêm bước nào nữa, hắn đứng bất động, bóng dáng cao lớn của hắn che khuất ánh đèn tạo nên một mảng tối khiến cho hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt đang đau đớn của Tịnh Vân, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của cô che khuất.

- Lục Hàm em không nên làm thương tổn Tịnh Vân, nếu không hậu quả em tự chịu.

Chỉ cần em buông tay, anh sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.

Đối với lời nói của anh, Lục Hàm vốn không thèm quan tâm, cô cúi xuống thủ thỉ vào tai Vân Tịnh điều gì đó khiến cô ta vô cùng kinh hãi mà la lên.

Khiến Diệp Bắc Thần không thể đứng yên được nữa.

Hắn chạy lại phía cô, dùng sức đẩy mạnh cô ra sau đó cúi xuống hỏi han Tịnh Vân.

- Tịnh Vân em không sao chứ!

Lúc này, ánh mắt Tịnh Vân đỏ ửng, cô ta khóc lóc thảm thiết trông vô cùng đáng thương,hắn ôm cô ta vào lòng an ủi.

Còn cô ta giống như được cưng chiều nên càng khóc lợi hại hơn,đến mức không chịu được mà ngất đi.

Diệp Bắc Thần chỉ biết quan tâm Tịnh Vân mà quên mất Lục Hàm bị anh xô ngã, cô đập đầu vào bậc thang mà ngất đi,nhưng trong mắt hắn giống như cô đang giả vờ vậy.

Hắn lạnh lẽo nhìn cô, ngoan độc nói:

- Nếu Tịnh Vân có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.

Sau đó khom lưng nhấc bỗng Tịnh Vân lên chạy thật nhanh về phía cửa.

- Trợ lý Vũ, mau lái xe tới đây.

Vũ Nam Phong khẽ liếc về phía Tịnh Vân, chỉ thấy cô ta yếu ớt nằm trên tay Diệp Bắc Thần, nhanh chóng gật đầu.

Chiếc xe Maybach nhanh chóng rời khỏi hoa viên Diệp gia chạy thẳng tới bệnh viện Ôn Hân,bệnh viện dưới sự quản lý của Diệp gia.

Khẽ quan sát vẻ mặt của Diệp Bắc Thần qua gương chiếu hậu, Vũ Nam Phong không khỏi cau mày,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến tổng giám đốc tức giận như vậy.

Không lẽ Lục Hàm lại làm sai chuyện gì, chỉ sợ lần này cô lành ít giữ nhiều, biết thế anh đã không để cô tự ý hành động.

Đối với loại phụ nữ tâm cơ như Tịnh Vân, Lục Hàm căn bản không phải đối thủ.

- Sao lái xe chậm vậy, cậu chưa ăn sao, lái nhanh lên!

Bị Diệp Bắc Thần lớn tiếng quát, Nam Phong không khỏi chột dạ, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc độ lao vút trên đường lớn.

Chưa tới 20 đã có mặt tại Ôn Hân.

Sau khi đưa Tịnh Vân vào phòng cấp cứu, Diệp Bắc Thần mới lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế bên hành lang.

Hai tay mệt mỏi đan vào nhau,ánh mắt mong chờ nhìn vào ánh đèn phòng cấp cứu.

Lúc này, Vũ Nam Phong mới có cơ hội lấy điện thoại ra.

Anh đi đến phía cuối hành lang,nhanh chóng gọi cho cô.

Nhưng gọi mãi cũng không có ai bắt máy.

Sau khi bọn họ rời đi, tại Diệp gia, Lục Hàm cũng từ từ gượng dậy, cô cố gắng xoa đầu cho tỉnh táo.Chiếc điện thoại bị Diệp Bắc Thần giật ban nãy rơi vào một góc.

Lục Hàm căn bản không để ý,cô đứng lên cố lê từng bước nặng nề đi ra khỏi biệt thự.

Hai chân cô trống trãi, bên ngoài chỉ là cái áo khoác mỏng, dưới cái giá lạnh của mùa đông, Lục Hàm cứ bước đi như thế giống như không còn cảm giác được xung quanh nữa.

Gọi điện mãi mà không ai bắt máy, Vũ Nam Phong đành phải gọi cho Hạ Minh Triệt.

- Cậu Minh Triệt, tôi không thể liên lạc với Lục Hàm, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn, cậu mau tới Diệp gia xem cô ấy thế nào đi.

Hạ Minh Triệt nghe vậy không khỏi cau mày, Lục Hàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải Diệp gia là địa bàn của Bắc Thần sao, còn sợ Lục Hàm xảy ra chuyện.

Không lẽ....!

- Chuyện gì xảy ra vậy, cậu nói tiểu Hàm xảy ra chuyện, em ấy thì có chuyện gì được.

Bắc Thần đâu rồi, cậu ta lại đang ở cạnh Tịnh Vân đó sao.

Nghe vậy ,Vũ Nam Phong không khỏi rối ren hơn, cậu vội vã nói:

- Cậu Minh Triệt, tôi không đùa đâu, cậu mà còn không tới Diệp gia, Lục Hàm thật sự xảy ra chuyện đó.

Cái tên này, rõ là cậu nói thật mà sao nghe hắn ta nói lại thành nói giỡn vậy.

Hạ Minh Triệt chưa kịp phản ứng thì đầu bên kia đã lập tức cup máy.

Vội vàng lấy áo khoác mặc vào, Hạ Minh Triệt cũng nhanh chóng rời khỏi công ty lái xe tới Diệp gia.

- ----

“ Bíp...!Bíp ”

Chiếc xe phía sau ra sức bóp còi nhưng hình như người đi bộ phía trước giống như không quan tâm, Hạ Minh Triệt không khỏi mắng thầm một câu.

Người này bị làm sao vậy chứ, trời lạnh như vậy chỉ khoác mỗi cái áo mỏng như vậy, hai chân thì để trần như vậy.

Anh ta tức tối mở cửa xe, chạy xuống kéo mạnh cô gái kia đối diện với mình, bởi vì cô xõa tóc che nửa khuôn mặt, đầu hơi cúi xuống khiến anh ta không thể nhìn rõ.

Chỉ có thể cao giọng mắng:

- Cô gái này bị làm sao vậy, ngoài đường lạnh như vậy còn không ở nhà, cô có biết xe cộ đi lại nguy hiểm lắm không?

Đôi tai Lục Hàm giống như không nghe rõ, cô chỉ có thể cảm nhận được ai đó đang lảm nhảm gì đó, thật phiền phức, cô giằng mạnh tay Hạ Minh Triệt ra.

Sau đó lại tiếp tục bước đi, mặc kệ lời anh nói.

Bị phớt lờ, Hạ Minh Triệt không khỏi thẹn quá hóa giận, anh ta định nói thêm vài câu nhưng chưa nói gì thì người trước mắt đã ngã xuống.

Anh ta nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô.Thật phiền phức mà, ông đây đang gấp lại gặp bà cô này.

Lúc này Minh Triệt mới kịp nhìn kỹ,hóa ra lại là người anh cần tìm-Lục Hàm.

Lấy tay vỗ nhẹ lên mặt cô,anh khẽ gọi tên cô:

- Lục Hàm...!Mau tỉnh lại đi!

Nhưng Lục Hàm vốn không hề nghe thấy, cô chỉ có thể mơ hồ cảm nhận có người gọi tên nhưng không thể nào mà mở mắt được,mọi thứ xung quanh dần dần mờ đi, Lục Hàm đã rơi vào tiềm thức..