Edit: Mèo Không Mông

Beta: An Ju

*    *    *

” Gien nhà cậu quả thật không tệ.”

Đây là Đông Điều sau khi quan sát xong Mạc Tử Ca mới cho ra tổng kết.

Liên ấn ấn trán, chỉ vào Đông Điều. “Đây là…”

” Đông Điều Ngô.” Danh tự này nhưng là xuất từ miệng Mạc Tử Ca.

Liên nghi hoặc mà nhìn về phía Mạc Tử Ca, đối phương chỉ đáp trả bằng một cái mỉm cười thơm ngọt ngào. “Bạn anh mà, em biết.”

“Được rồi, này là em trai tôi – Mạc Tử Ca.”

“Em trai, xin chào ~” Đông Điều cười lễ phép, Mạc Tử Ca lại nhìn chằm chằm bàn tay duỗi ra 2 giây, cười nhạt, vẻ mặt không thèm đoái hoài tới.

Đông Điều không thể làm gì hơn là vẫy vẫy tay liền thu hồi, giương mắt nhìn Liên, biểu thị chính mình đã tận lực bày tỏ thái độ hữu hảo.

Liên coi như không thấy, đứng lên nói: “Tôi đi rửa tay, hai người cứ ăn trước đi.”

Chờ bóng lưng của hắn biến mất sau khúc quanh, Đông Điều không khách khí đem thực đơn ném tới Mạc Tử Ca, Mạc Tử Ca nhất thời không có phòng bị chật vật tiếp được, lại mạnh mẽ trừng mắt với Đông Điều một cái.

Đông Điều lơ đễnh thay đổi tư thế thoải mái, nghiêng người trên ghế salon, tiện tay từ bên trong túi quần móc ra bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi đốt. Một loạt động tác được làm liền một mạch, tất cả đều là thái độ phóng khoáng không kể hết, khiến cho nữ phục vụ đang đứng đối diện thu dọn bàn ăn vừa vặn thấy, nhất thời quên mất động tác. Đông Điều hé mắt, xa xa ném ra một nụ cười, mị lực mười phần, dẫn đến nữ phục vụ kia hai gò má ửng đỏ, vội vàng cúi đầu tiếp tục dọn bàn.

Mạc Tử Ca đem tình cảnh này thu hết vào đáy mắt, từ trong cổ họng phát một tiếng xem thường lạnh lẽo mà cười nhạt.

Đông Điều lúc này mới quay đầu lại nhìn Mạc Tử Ca.

“Được rồi, hiện tại anh cậu không có ở đây, cậu có thể đem nanh sói nhỏ lộ ra rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Mạc Tử Ca cũng không giả vờ nữa, đem thực đơn hướng trên bàn ném tới. “Đông Điều Ngô, tôi biết anh, tôi đã từng xem qua anh cùng anh trai tôi đóng, đóng….”

Nói tới chỗ này, mặt hắn đỏ lên, rốt cuộc là từ nhỏ được tiếp thu phương thức giáo dục hoàn mỹ, luôn cảm giác những thứ này nói ra thật xấu hổ.

Đông Điều tao nhã nhả ra một vòng khói thuốc. “Không nhận ra, còn có cái gì không tiện nói, thật không hiểu nổi suy nghĩ gia đình nhà cậu.”

Mạc Tử Ca vỗ bàn một cái. “Kỳ thực anh tôi sẽ không bao giờ đi đóng mấy thứ đó, chắc chắn đều là bị anh dẫn dụ.”

Đông Điều tuy rằng còn không đến mức đem khói thuốc nuốt vào, nhưng đến cùng vẫn là bị sặc, hắn đỡ bàn ho khan nửa ngày, liền một hơi uống nửa chén trà, lúc này mới ngừng lại.

Thầm nghĩ, Liên à, thì ra hình tượng này của tôi đều là do cậu phá huỷ.

Trong miệng bất đắc dĩ nói: “Anh trai cậu thông minh như vậy có lý nào lại dễ bị dẫn dụ chứ?”

Mạc Tử Ca suy nghĩ một chút “Cũng đúng, mà ai biết anh dùng biện pháp gì chứ.”

“Xin nhờ, đều là chuyện anh tình tôi nguyện, anh cậu không muốn, tôi còn vác dao lên cổ, ép hắn làm theo sao.”

Mạc Tử Ca bĩu môi một cái. “Biết đâu được.”

Đông Điều chỉ cảm thấy bó tay toàn tập. “Từ đầu tới giờ vẫn là cái tình tiết huynh luyến (yêu anh ruột quá mức) này.” Sau đó mới giật mình tình ngộ nói: “Cậu là đang ghen tị với tôi sao?”

Mạc Tử Ca bị nói trúng tâm tư, cũng không phản bác. “Tôi sẽ nguyền rủa vật kia của anh sớm một chút bị hư thối.”

Đáng tiếc hắn nhìn lầm cái con người Đông Điều này.

Đông Điều vừa vặn là loại người cứng rắn, gặp mềm mỏng thì lại mềm mỏng, mà gặp cứng rắn thì cững rắn đáp trả. Bạn nếu là dịu giọng cầu hắn, dù cho không hợp lý, hắn cũng sẽ để ý cân nhắc; thế nhưng nếu bạn dùng âm thanh cứng rắn đến uy hiếp hắn, kia nhất định chỉ sẽ đưa tới kết quả cực kỳ đau đớn, thê thảm.

Kết quả là một bạn học nhỏ thuần khiết nào đó chỉ thấy trên mặt con sói xám lớn là vẻ cười như không cười, một tay ưu nhã dập tắt tàn thuốc, một tay kia chống đỡ bàn, gương mặt tuấn mỹ tùy tiện khuếch đại, lại khuếch đại, cuối cùng kề sát ở bên tai bạn học nhỏ, không nhanh không chậm phun ra câu chữ ác độc.

“Bị như vậy ở trong cơ thể của cậu, tôi cũng nguyện ý.”

Mạc Tử Ca đỏ mặt, đột nhiên đứng lên, nổi giận nói: “Hạ lưu.”

Sau đó, khi con sói nào đó tràn đầy nụ cười đưa mắt nhìn xuống dưới, cấp tốc thoát đi hiện trường.

Đương nhiên con sói nào đó đắc ý cũng không có kéo dài bao lâu.

“Hạ lưu?” Trên mặt Liên mang nụ cười xinh đẹp hiếm có, tràn đầy dịu dàng, nhẹ giọng lặp lại hai chữ kia. “Có lẽ anh nên giải thích một chút, trong khi tôi không có ở đây, anh đã làm những gì với em trai yêu quý của tôi.”

“…”

Đông Điều trong lòng tràn đầy đau đớn mà nhìn Liên dùng dao cắt miếng gan ngỗng trên chiếc đĩa sang trọng, mỗi một dao tựa như cắt ở trên da thịt chính mình, đối với chuyện nhất thời hứng khởi đùa giỡn Mạc Tử Ca vừa nãy, cảm thấy vô cùng hối hận. Tuyệt đối không nên tại thời điểm chính mình mời khách lại đắc tội người được mời; câu nói này Đông Điều từ đó về sau khắc sâu trong tâm khảm, phía sau còn đặc biệt thêm vào một câu, đặc biệt khi người đó là Liên.

“Đúng rồi, em trai cậu tới tìm cậu làm gì?”

“Nói ba bị bệnh, tới gọi tôi về nhà.”

“Vậy cậu phải đi về sao?”

“Trở về làm gì, kế thừa gia nghiệp?”

“Nếu không trở về, cậu sau này có tính toán gì? Không quay lại diễn GV, quyết định làm diễn viên sao?”

Liên dừng lại động tác trong tay, suy nghĩ một chút nói: “Tôi cũng không biết.”

Đông Điều thở dài. “Trở về đi.”

“Tôi không thích bầu không khí trong căn nhà đó.”

“Cậu có thể thử thay đổi nó.”

Liên ngẩng đầu nhìn Đông Điều, Đông Điều nói tiếp: “Nếu cậu kế thừa gia nghiệp, sau này không phải chính là gia chủ sao? Cậu sẽ có năng lực khiến nó thay đổi, mà không phải giống như bây giờ một mực trốn tránh.”

“Đông Điều.”

“Cái gì?”

“Anh giống như ông bố vậy.”

“…Cậu chán sống rồi hả?”

“Không.” Liên cười nhìn về phía khoảng không ngoài cửa sổ. “Thế giới tốt đẹp như thế, tôi làm sao cam lòng.”

Thế giới tốt đẹp như thế, Because of you.

“Đang nghe cái gì vậy?” Lâm Vũ xem xong báo cùng tạp chí được chuẩn bị sẵn trên máy bay, nhìn bên ngoài một chút, lại nhàm chán tháo xuống tai nghe của Ngụy Thanh.

“Because of you.” Ngụy Thanh đoạt lại tai nghe, nghiêng người liếc hắn một cái.

“Không phải là Because of Lotus (Liên) sao?” Lâm Vũ điếc không sợ súng trêu đùa.

Hắn không đề cập tới Liên thì coi như xong, nói ra lại khiến Ngụy Thanh nghĩ tới tối hôm qua, thực sự là giận không chỗ phát.

“Lâm Vũ, anh còn nhớ tiểu thư Isabella ở LOS ANGELES không?”

Nói đến Isabella ở LOS ANGELES, kia đối với Lâm Vũ mà nói quả thực là ác mộng, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, muốn quên cũng không quên được…

Lâm Vũ trong lòng cảnh giác, cẩn thận dè dặt hỏi: “Vị tiểu thư kia, có chuyện gì sao?”

Ngụy Thanh khóe miệng khẽ gợi, cười một cái phong đạm vân kinh (nhẹ nhàng như mây, dịu dàng như gió): “Thực ra, trước khi lên phi cơ, tôi cùng ‘vú nuôi’ của vị tiểu thư kia có liên hệ qua, đối phương nói người quản lý thứ N kia không thể chịu nổi dày vò, rốt cục vứt bỏ cô ta mà đi.”

“Đó là bình thường, trên đời này có thể chịu đựng cô nàng xác thực hiếm có.”

“Còn nói, trên đời này chỉ có Lâm tiên sinh có thể khắc trụ vị tiểu thư kia, hỏi tôi trong lúc đi LOS ANGELES có thể hay không cho mượn Lâm tiên sinh mấy ngày.”

“Đương nhiên không.”

“Nhưng là tôi đã đáp ứng rồi, haizzzz~” Ngụy Thanh nghiêng nghiêng đầu, gương mặt vô tội.

“…” Lâm Vũ biết rõ Ngụy Thanh là vì hôm qua chính mình cố tình quấy rối mà ghi hận trong lòng, có ý định trả thù, chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm cách chạy trốn, giọng nói Ngụy Thanh lại giống như ác ma tiếp tục theo đuôi.

“Không cần phải gấp, vị tiểu thư kia đã tự mình đến sân bay chờ, một khi anh xuống máy bay nhất định có thể nhìn thấy cô nàng.”

“…” Lâm Vũ rất muốn nói hắn sẽ đi đặt ngay một tấm vé máy bay về nước, bất đắc dĩ trên máy bay không thể dùng điện thoại di động, tất cả truyền tin đều bị cắt đứt, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết …

Ngụy Thanh tâm tình sung sướng, đeo tai nghe lên, lúc này Kelly Clarkson đang hát đến khúc cao trào, Ngụy Thanh không nhịn được khẽ hát.

“… Because of you

I never stray too far from the sidewalk

Because of you

I learned to play on the safe side so I don t get hurt

Because of you

I find it hard to trust not only me, but everyone around me

Because of you

I am afraid….”

Không thể không nói, đây vốn dĩ cũng không phải là một bài về tình yêu, tuy rằng phần Ending tốt đẹp, nhưng toàn bộ đều là đắm chìm trong tâm tình bi thương, Ngụy Thanh lúc này có thể cảm nhận được thông điệp mà bài hát muốn truyền tải đến cho người nghe.

Because of you

Liên

Từ nay về sau, anh nên làm thế nào cho phải? Ngụy Thanh nhắm mắt lại bi ai nghĩ, chẳng qua mới cách nửa ngày, anh lại bắt đầu thấy nhớ em rồi…

Hết chương 19