Hoành Dã là tên quán Bar có tiếng trên đất Bắc Kinh này, nơi dành cho giới thượng lưu và các thành phần thích vui vẻ náo nhiệt.

Âu Nhã Phi trong hình dạng tomboy thoạt nhìn cũng rất có tướng nam thần đấy chứ! Cô rảo mắt liếc quanh, các cô nàng trông thấy rần rần bao vây cô .

Nhã Phi hất cằm tự phụ: " Kaka! Đẹp trai cũng khổ nhỉ? "

Tiểu Khải đứng nhìn, anh ta bật cười: " Haha! Nhã Phi này thật là... làm mình đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác! Một cô nàng kì lạ! "

Chung quanh anh ấy cũng trong tình thế khốn đốn bởi những cô nàng chân dài ăn diện mát mẻ gợi cảm mọc lên như nấm. Một trong số đó có cô xinh nhất vuốt lên mặt anh thẹn thùng phán: " Anh đúng là hảo soái ca đó nhe! Đi chơi với em một đêm đi nhoa! "

" Haizz...Này cô em à! Anh không có hứng thú cảm phiền em tránh sang nơi khác!". Tiểu Khải bất lực thở dài từ chối.

" Hớ! Đẹp trai mà kiêu ngạo ớn! ". Cô ta nguýt dài bỏ đi.

Quay lại Âu Nhã Phi, anh thấy cô đang ôm eo một cô nàng đỏng đảnh nào đó tình tứ vô bờ bến.

" Haizz....Nhã Phi này... diễn sâu quá đấy! ". Tiểu Khải tay chống hông thán phục.

Âu Nhã Phi buông cô ta ra tiến gần Tiểu Khải dụng ý hỏi: " Sao rồi, phía anh có tóm được cô gái nào chưa? "

" Có mà toàn hàng lỗi thôi! ". Tiểu Khải hiểu ý Nhã Phi muốn nói đến nhiệm vụ nên đáp trả theo cách lố lăng nhất.

Nhã Phi giương điệu bộ nam tính nói: " Ờ hơ! Nản thế ông anh? "

Chợt bên ngoài xuất hiện vài con người bất hảo bước vào, trong nhóm này có một gã cột tóc râu chớp cằm, xăm trổ khắp người.

Gã ta hùng hổ miệng ngậm điếu xì gà phì phèo nhả khói, bọn đàn em khúm núm theo sau nịnh nọt hầu hạ. Tên tóc quăn queo thưa: " Đại ca à! Có cần vào báo một tiếng với chủ quán không ạ? "

" Không! ". Gã râu ria trông dáng có vẻ khoảng bốn mươi sắp sỉ vuốt râu nói chỉ một chữ.

Tên đó lui về đấm bóp vai cho gã. Từ bên quản lý Bar lộ diện, tên này cẩn trọng trong cách ứng xử. Tên quản lý lên tiếng chào: " Oh! Hổ Ca anh đến khi nào sao không báo trước để em kịp ra nghênh đón? "

" Hừ! Anh chỉ lo chú mày bận rộn công việc thôi! ". Lão Hổ hừ nhẹ nói.

Tên quản lý buông lời xu nịnh: " Ôi anh thật biết nghĩ cho em! Thế hôm nay anh đại giá quang lâm đến chỗ em có điều chi chỉ giáo ạ? "

" Thấy chú mày có lòng như vậy, anh đây cũng thương...nhân tiện anh có lô hàng mới nhập về, giao chú mày lo liệu hết đấy! ". Lão Hổ trợn đôi mắt ngầu đục nói nhỏ vào tai tên quản lý.

" Vâng ạ! Em biết phải làm gì rồi, anh cứ yên tâm! ". Tên quản lý nhỏ tiếng đáp.

Biểu hiện nghi vấn của hai nhân vật đó đã lọt vào tầm ngắm của hai tay nhà báo Tiểu Khải và Âu Nhã Phi.

Tiểu Khải khe khẽ ra ám hiệu, Âu Nhã Phi ngầm hiểu ý anh ta. Hai người quan sát tìm cách trà trộm vào những dân chơi đá cố tình tiếp cận lão ta cách sát sao nhất.

Phân chia nghiệp vụ xong, Tiểu Khải giả làm dân chơi hàng bắt chước hành vi thiếu ngủ gã thanh thiếu niên kia vờ nói với quản lý: " Anh gì ơi em...em...oáp...em muốn uống rượu! "

Gã quản lý quan sát cử chỉ hành động của Tiểu Khải thật kỹ rồi nói: " Được! Cậu theo tôi! "

Đến phiên Âu Nhã Phi, cô giả vờ đi đụng vào Lão Hổ gây sự chú ý. Lão ta quay phắt lại trừng mắt liếc cô: " Mày muốn chết hả thằng oắt con?

" Ôi! Xin lỗi chú! Chú làm rơi ví kìa! ". Cô tự móc ví lão rơi xuống đất rồi tự chỉ điểm luôn.

Lão ta lệnh: " Nhặt ví cho tao! "

" Dạ! ". Thằng đàn em sợ sệt cúi người nhặt lấy chiếc ví.

Thật ra cô làm như vậy với mục đích gắn thiết bị ghi âm vào người lão, hoàn thành phi vụ Nhã Phi nhanh chóng rời khỏi chỗ nguy hiểm. Trong khi đó, Tiểu Khải cũng đúng lúc thoát khỏi căn phòng chứa đầy hàng trắng mà tên quản lý dẫn vào.

Ra ngoài, cô tìm một nơi tạm an toàn kiểm tra lại máy ảnh của mình.

Những đoạn phim cô quay được hầu hết là những thanh niên, đôi trai gái thả mình hút hít mấy thứ bột trắng rồi lên cơn phê thuốc, không chỉ có thế cô còn vô tình quay trúng cảnh lão ta định rút khẩu súng trong túi quần ra nhưng đột nhiên thu lại.

" Wow! May quá! Suýt nữa thì ăn đạn! Haizz...Không biết tiền bối bây giờ thế nào rồi? ". Âu Nhã Phi thở phào.

Nơi mà cô gọi là an toàn chẳng qua chỉ là công viên nhỏ, cô ngồi trên ghế đá cất chiếc máy ảnh mini vào túi nhỏ cỡ chiếc ví bản to.

******

Mãi lúc lâu sau, Tiểu Khải đuổi kịp cô. Đây là điểm hẹn sau khi kết thúc nhiệm vụ mà hai người đã giao kèo trước đó.

" Em ok chứ? ". Anh ta thở không ra hơi ngừng lại hỏi.

" Good job! ". Nhã Phi giơ ngón tay cái lên nở nụ cười bán nguyệt nói.

Tiểu Khải phì cười: " Khì..khì! Em làm tốt đấy! "

" Tốt, chút nữa là em hi sinh vì tổ nghiệp rồi đấy! ". Nhã Phi trề môi phủi mồ hôi trên trán mình.

" Hả? Um...xong nhiệm vụ rồi, chúng ta trở về kiểm tra thành quả xem sao! ". Tiểu Khải nhún vai.

Âu Nhã Phi: " Ok! "

Cô leo lên chiếc xe cà tàng phóng vụt theo xe Tiểu Khải.

Phía sau họ, Lão Hổ trầm mặt sai: " Tụi bây theo dõi nhất cử nhất động của hai đứa nó cho tao! Phát hiện bất cứ thứ gì dù nhỏ nhất phải lập tức báo cáo! "

Dứt lời, bọn đàn em của lão thi hành mệnh lệnh ngay tức khắc. Thì ra Lão Hổ đó đã phát hiện ra điều mờ ám khi cô cố tình đụng chạm lão nhưng đối với một gã lão hồ ly, hẳn lão ta sẽ âm thầm theo dõi cho đến lúc câu trả lời xuất hiện lão sẽ thẳng tay khử người đó.

Xem ra, hai tay phóng viên này đang gặp nguy hiểm nhưng không hề hay biết.

Đúng là mối hiểm họa khôn lường đối với nghề báo, kẻ thù luôn ẩn sau bóng tối đợi thời cơ phục thù bất cứ lúc nào.

*******

Hai người đương phi trên đoạn đường bỗng nhiên Âu Nhã Phi cảm giác bất an, cô nhìn vào kính chiếu hậu và phát giác kịp thời có hai tên bịt mặt chạy chậm chậm theo đuôi mình.

Nhã Phi giảm tốc độ khẩn báo Tiểu Khải: " Này tiền bối! Hình như chúng ta có đuôi ấy! Hay chúng ta chia nhau cắt đuôi họ? "

" Không được! Làm vậy rất nguy hiểm, anh là người chủ động đề nghị sếp cho em đi cùng dĩ nhiên phải đảm bảo an toàn cho em! Vì thế không có lý nào lại tách riêng như vậy! ". Tiểu Khải bác bỏ ý kiến của cô.

" Nhưng...cứ thế này chúng ta sẽ bị tóm cả hai cùng lúc luôn đấy! Anh đừng lo cho em, em biết cách ứng phó mà! ". Âu Nhã Phi phân tích.

Chưa đợi Tiểu Khải đồng ý Âu Nhã Phi nhanh tay lách qua hướng khác khiến anh tức mình nhưng không làm gì được nữa đành phải mỗi người mỗi hướng đi.

Bấy giờ, Tiểu Khải đang đua tốc độ với tên bám đuôi. Anh càng chạy nhanh tên đó càng phóng nhanh hơn.

" Cứ thế này, có thể hắn ta theo mình về tận nhà, không được, phải cắt đuôi bằng mọi giá! ". Tiểu Khải vừa phi như bay vừa nhẩm tính.

Anh chợt nghĩ ra một kế sách có vẻ hữu dụng, Tiểu Khai vặn hết tốc lực nhanh chóng bỏ xa hắn đoạn khá dài qua khúc cua. Anh thực thi kế hoạch bỏ xe bên cạnh con sông gần bờ kè bỏ luôn đôi giày ở đó, còn bản thân anh núp ở góc khuất gần đó sau khi xác nhận tên kia hoàn toàn bỏ đi anh mới mò lên chạy về nhà mình.

Kể đến Âu Nhã Phi bây giờ tung tích không rõ chẳng biết cô lưu lạc nơi nào? Không biết còn bị mọc đuôi hay cắt hay chưa?

Nhã Phi và gã đó đang trong tình trạng mèo Tom vờn chuột Mickey! Xe cô nhích đi đâu là xe gã đó băng băng dí sát. Cô tuy là tay lái vững như kiềng ba chân nhưng khi đối mặt với những khúc cua khắc nghiệt cũng phải đổ mồ hôi căng thẳng vượt qua.

.........

Vì đã quá khuya mình không đủ thời gian viết tiếp nên chap này hơi ngắn.

😎😎😎😎😎 Tác giả Tôi: " Thiết Tử Vân "