Ngồi trong nhà hàng cao cấp, Mạnh Thiên Bình không được tự nhiên, không chỉ vì cô chưa từng tới những nơi như thế này, mà còn vì cô ăn mặc đơn sơ quá, ngay cả phục vụ bàn lướt qua cô cũng nhịn không được liếc mắt nhíu mày.

Nơi này làm cô thấy không được tự nhiên.

“Làm sao vậy?”. Phát hiện thấy cô cứ một chút lại đưa tay lên sửa quần áo, Dịch Tử Xá hỏi.

Cô lắc đầu, không muốn vấn đề của mình phiền tới anh, huống chi cô chỉ không được tự nhiên mà thôi, ai đến nơi mình chưa từng đến mà không khẩn trương như vậy, chờ thích ứng rồi sẽ hết.

Về phần quần áo đơn sơ bị người ta xem thường thì cô không hề tự ti hay hối tiếc, vì hiện tại trên người cô chỉ có thế này thôi, đều do cô dựa vào hai bàn tay mình cố gắng vất vả làm việc mua được, cô chẳng việc gì phải xấu hổ không ngẩng đầu nhìn đời.

Ngược lại, kẻ mặc quần áo hoa lệ mà phê phán người khác, đối nhân xử thế không ra gì mới nên tỉnh lại kiểm điểm bản thân.

“Tôi chưa từng ăn cơm ở nơi phải dùng dao nĩa muỗng nhiều như vậy, anh có thể nói cho tôi biết đồ này phải ăn thế nào được không?”. Nhìn mấy món ăn xếp ngay ngắn trên bàn càng làm cô thấy vấn đề phức tạp hơn. Cô không muốn làm trò cười cho người khác.

“Đương nhiên”. Dịch Tử Xá dịu dàng nói, sau đó đưa từng loại dao, nĩa, muỗng bày cho cô dùng.

“Đây là cái dùng ăn salad, ăn soup, ăn món chính, ăn món tráng miệng, tuy rằng chia ra làm 4 loại, nhưng không khác nhau là mấy, mỗi loại dùng với từng món riêng, tùy ý thích từng người nên mới có nhiều loại như vậy”.

Anh thuyết minh đơn giản, cô học tập nghiêm túc, biểu tình chăm chú, anh vừa lòng khẽ nhếch miệng.

Anh thích người có quyết tâm học, không ngại học hỏi kẻ dưới, ghét nhất loại người không biết còn cố chấp làm hỏng hết mọi thứ. Cô như vậy là rất tốt, thật sự rất tốt.

Phục vụ dọn đồ ăn cho họ, anh chú ý tới cách cô suy nghĩ cẩn thận trước khi chọn dao nĩa chính xác để ăn, rồi ngẩng đầu so sánh với anh, thấy mình chọn đúng thì cười vui vẻ, bộ dáng thuần khiết như đứa bé, chân thành và đáng yêu, làm người ta mê mẩn.

Khuôn mặt nho nhỏ, lông mi cong cong, ánh mắt tròn tròn, làn da không tì vết, nếu hai gò má gầy yếu có thể đẫy đà thêm chút nữa, sắc mặt có thể hồng hào thêm chút nữa sẽ giống hệt búp bê.

“Ăn ngon không?”. Anh hỏi.

Mạnh Thiên Bình nghe vậy lập tức gật đầu, vì cô không biết nên ăn gì, nên cứ ăn một món anh lại hỗ trợ thuyết minh một món. “Đúng là rất ngon”. Cô cường điệu.

“Ngon thì ăn nhiều một chút”. Anh mỉm cười.

Ăn nhiều một chút.

Cùng một câu giống mẹ từng nói, Mạnh Thiên Bình bất giác ngừng ăn.

Cô nhớ những lúc mẹ kiếm được một khoản tiền dư, sẽ mua ít đồ ăn sang, nhường cho hai chị em cô ăn, chính mình cũng rất muốn ăn thêm, nhưng vẫn giục cả hai ăn nhiều một chút.

Bây giờ mẹ đang làm gì, có khỏe không? Có ăn cơm, ngủ nghỉ bình thường không? Có lo lắng cho cô không?

“Sao vậy?”. Thấy cô ngừng ăn, Dịch Tử Xá khó hiểu.

Cô lắc đầu. “Chỉ đột nhiên nghĩ tới mẹ tôi thôi”.

“Cô muốn mua 1 phần mang đến cho mẹ ăn?”. Anh có chút đăm chiêu hỏi.

Mạnh Thiên Bình kinh ngạc tròn mắt, lập tức dùng sức lắc đầu.

“Không phải”. Da mặt cô có dày cũng không làm chuyện này được. “Tôi chỉ nghĩ tới không biết có phải mẹ đang lo lắng cho tôi hay không, lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô…”.

“Hôm qua cô nói với bà thế nào?”.

“Tôi để lại một phong thư cho mẹ, nói với bà tôi đã tìm được công việc nhưng công ty nằm ở phía Nam, cho nên chuyển đến ký túc xá của công ty ở”.

Dịch Tử Xá nhịn không được lộ ra nét mặt quái dị. Phía Nam? Ký túc xá công ty?

“Rõ ràng cô ở Đài Bắc, không sợ vô tình chạm mặt sao?”.

“Mẹ tôi chưa từng đi quá xa nhà, cuộc sống của bà vốn xoay quanh căn nhà chúng tôi ở”. Cô lắc đầu.

“Vậy em trai cô?”.

“Nó vừa học vừa vội vàng làm việc kiếm tiền, không có thời gian đi loạn bên ngoài”.

“Vạn nhất không cẩn thận gặp phải?”.

“Tôi sẽ tìm cớ qua loa, ví dụ như đi công tác”.

“Bọn họ tin cô đột nhiên đi làm ở phía Nam?”. Anh vẫn cảm thấy quái dị, vì nghe nói em trai cô học viện Y khoa mà, chẳng lẽ dễ lừa như vậy?

“Tôi không biết, tôi cũng sợ bọn họ không tin, cho nên chưa dám gọi điện về nhà”. Cô nhanh nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ u buồn.

“Tôi không ngại cô kể chuyện chúng ta cho họ biết, vì chúng ta là quan hệ hợp tác, không có gì ám muội cả”.

Dịch Tử Xá không biết vì sao mình lại nói như vậy, bởi việc này càng ít người biết càng tốt, khỏi phức tạp. Nhưng thấy nét mặt bất đắc dĩ u buồn của cô, anh thật không đành lòng.

“Tôi cảm thấy chuyện này tốt hơn nên giữ bí mật”.

“Vì sao? Lo lắng danh dự của cô bị hao tổn?”. Anh nhịn không được nhíu mày, đã quên bản thân 1 giây trước vừa nghĩ chuyện này càng ít người biết càng tốt. Thái độ của cô làm anh có cảm giác hình như mình đang làm chuyện ám muội.

“Đều đã kết hôn, còn lo hao tổn danh dự gì nữa”. Mạnh Thiên Bình nhìn anh kỳ quái, không hiểu vì sao anh nói vậy. “Tôi lo lắng vì mẹ tôi rất thích lo bò trắng răng, rồi cá tính luôn đứng ra bảo vệ tôi của em trai, nếu để họ biết chuyện này, bọn họ có khả năng sẽ làm hỏng kế hoạch của anh”. Cô nghiêm túc.

Dịch Tử Xá bừng tỉnh, đột nhiên nhận ra không biết nên nói gì.

“Nói đến kế hoạch của anh, chúng ta có cần bàn bạc gì về nó không?”.

“Chuyện gì?”. Anh hỏi.

“Rất nhiều nha, ví dụ như tư liệu cơ bản về đối phương và người nhà đối phương, rồi chúng ta quen nhau thế nào, quen ở đâu, kết giao bao lâu mới kết hôn, rồi thích nhất điểm nào ở đối phương, chuyện khó quên nhất của hai người là gì, vân vân, có rất nhiều chuyện cần phải nói trước, nếu không bị người ta hỏi thì phải làm sao?”. Cô phòng ngừa chu đáo, vẻ mặt hoàn toàn thành thật.

Anh đăm chiêu suy nghĩ một chút. “Đây đều là chuyện bên ngoài thôi, không quan trọng, căn bản không cần tốn thời gian vào nó. Việc chúng ta cần bàn không phải chuyện này”.

“Chuyện gì?”. Cô khó hiểu.

“Chúng ta ăn no rồi bàn lại”. Anh nhìn thoáng qua dĩa thức ăn còn bỏ dở của cô.

Anh đã nói vậy, Mạnh Thiên Bình cho dù còn rất nhiều nghi vấn vẫn ngoan ngoãn ăn cơm xong trước, chờ phục vụ dọn dĩa, đưa món tráng miệng, đồ uống rồi, mới hỏi lại –

“Vừa rồi chuyện anh muốn bàn là gì?”. Cô nhìn anh hỏi.

Thời vận của cô tuy không đỏ, lúc nào cũng gặp khó khăn, thật vất vả giải quyết từng chuyện từng chuyện, nhưng may mắn cô có đủ kiên nhẫn, nghị lực và quyết tâm để giải quyết vấn đề, cho nên tới bây giờ dù đã trải qua khốn cảnh áp lực cơm áo gạo tiền mấy năm liền, rồi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cô vẫn chưa bị bức chết.

“Dù có thể đáp chính xác đáp án, cô biết cách nói dối, chẳng lẽ người ta không biết cô nói dối?”. Anh khổ sở nhìn cô không đáp mà hỏi lại.

Mạnh Thiên Bình ngẩn ngơ. Cô không nghĩ tới điểm này.

“Cô nhìn đôi nam nữ đang ngồi ăn ở gần cửa ra vào đi”. Anh đột nhiên nói như vậy.

Cô quay đầu lại nhìn.

“Cô nghĩ quan hệ giữa hai người họ là đồng nghiệp, bạn bè bình thường, tình nhân hay vợ chồng?”.

“Muốn tôi đoán?”.

Anh gật đầu.

“Tôi đoán là bạn bè bình thường”. Cô nhìn đôi nam nữ trong chốc lát, rồi đoán.

“Vì sao cô nghĩ như vậy?”.

“Cảm giác. Đồng nghiệp thì phải bàn chuyện công việc, vẻ mặt sẽ nghiêm túc hoặc tức giận linh tinh. Nếu là người yêu, phải có cảm giác yêu đương ngọt ngào, nhưng họ không có. Về phần vợ chồng, tôi không biết, chỉ thấy không giống”. Cô nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ.

“Cô đã nhận ra cảm giác giữa hai người khi ở chung rất quan trọng, không cần phải nói ra thì người ngoài mới biết quan hệ giữa bọn họ chưa?”.

Mạnh Thiên Bình xoe tròn mắt, im lặng một chút, nhất thời hiểu ra. “Ý anh là thay vì nói ra, không bằng trực tiếp chứng minh cho người kia thấy, cảm giác được quan hệ giữa chúng ta, cô ấy sẽ biết khó mà lui?”.

“Trẻ ngoan dễ dạy lắm”. Dịch Tử Xá gật đầu khen ngợi. “Cho nên tôi mới muốn cô chuyển tới nhà tôi ở, vì cảm giác này nọ không thể cứ diễn là thành được, chúng ta phải mau chóng quen với sự tồn tại của đối phương, phải có những động tác đụng chạm nho nhỏ mới được”.

“Động tác đụng chạm nho nhỏ?”. Cô không nhịn được lặp lại chỗ khó hiểu. “Có ý gì?”.

“Đây chính là chuyện tôi muốn bàn với cô”. Vẻ mặt anh nghiêm túc, nhìn cô không chuyển mắt. “Vì phải làm cho mọi thứ nhìn rất thật, có một số việc chúng ta phải diễn giả làm thật”.

“Diễn giả làm thật?”. Mạnh Thiên Bình vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.

“Đúng”.

Đầu cô quay lòng vòng, sắp xếp lại vài câu chữ – chuyện trên giường!

Ánh mắt của cô trong nháy mắt trợn to, chứa cả kinh hoàng, sợ hãi và lùi bước trong đó.

“Cô đang nghĩ gì?”. Anh hỏi.

“Dịch tiên sinh à…”. Cô do dự, không biết làm sao đã mở miệng, vừa mở ra đã vội ngậm lại.

Mày muốn nói gì? Ngay lúc quyết định bán mình lấy tiền, mày đã phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận những chuyện này chứ, vì sao còn hoảng sợ? Chẳng lẽ mày nghĩ anh ta không làm vậy?

“Dịch tiên sinh cái gì?”. Dịch Tử Xá nhíu mày. “Gọi như cô ngay lập tức sẽ bị người ta vạch trần quan hệ. Còn nữa, biểu tình trên mặt cô là sao? Đang nghĩ gì? Tôi nói là nắm tay, ôm, quá lắm là hôn môi, cô cho là cái gì? Chẳng qua coi như ôm sào trúc hay bàn giặt quần áo thôi!”.

Lời lẽ chính nghĩa thanh minh từng chữ một. “Tôi, và, cô, có, hay, không, cũng, được!”.

Mạnh Thiên Bình không nói gì, đáp lại ánh nhìn trừng trừng của anh, hoàn toàn không biết nên cao hứng hay khổ sở, nên cảm ơn anh ta hay mắng anh ta, anh ta dám ám chỉ người cô như sào trúc và bàn giặt quần áo.

Thân thể của cô kém như vậy à? Ngực cô ít nhất cũng cup B – được rồi, tệ hơn cup B, nhưng vẫn phồng lên nha, không hề giống bàn giặt quần áo.

“Sao trừng tôi?”. Anh biết rõ còn cố giả mình vô tội.

“Không có trừng”. Cô cố dời mắt đi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Vậy đi, chuyện diễn giả làm thật này cô có ý kiến gì không? Đồng ý không?”. Anh hỏi.

“Không đồng ý chẳng lẽ không cần làm?”.

Không nghĩ tới cô trả lời như vậy, Dịch Tử Xá kinh ngạc sửng sốt, nhướng cao mày nhìn cô.

“Cô nói gì?”. Anh hỏi lại.

Cô hít sâu một hơi rồi thở ra. “Thật ra anh chỉ cần nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì là đủ rồi, anh giúp tôi giải quyết khó khăn, tôi cũng giúp anh giải quyết khó khăn, đây là nội dung giao dịch của chúng ta đúng không? Cho nên mặc kệ anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ phối hợp”.

Vấn đề giải quyết, thảo luận chấm dứt.

Ăn trưa xong rời khỏi nhà hàng, Mạnh Thiên Bình nghĩ Dịch Tử Xá sẽ đưa cô về nhà rồi trở lại công ty làm việc, không ngờ anh lại chạy xe thẳng tới tháp Taipei 101, dẫn cô vào cửa hàng thời trang quốc tế nổi tiếng.

Đây là cửa hàng thời trang cho nữ nên anh không cần nói cô cũng biết họ tới đây để mua đồ cho cô.

Trên thực tế vừa rồi sau khi thấy quá nhiều người nhìn cô dè bỉu trong nhà hàng, cô cũng hiểu quần áo của mình không hơn khăn trải bàn của người ta là bao, vì không thể làm hỏng kế hoạch của anh, cô xác thực cần thêm vào món “đồ diễn”.

Dịch Tử Xá nhờ nhân viên chọn cho cô vài bộ, muốn cô mặc thử.

Cô biết nghe lời, vui đến cực điểm nghe lệnh “làm việc”, dù sao cô cũng là con gái, có con gái nào lại kháng cự được sức hấp dẫn của quần áo đẹp? Mặc thử cũng đâu tốn tiền, hơn nữa quan trọng nhất là, nói không chừng đây là cơ hội duy nhất ở kiếp này cô được mặc đồ hiệu.

Cô vui vẻ thử đồ, mặt bất giác mỉm cười, không hề nhận ra anh rất vừa lòng với vẻ mặt tươi cười của cô, định mua toàn bộ quần áo, làm cô không thể không nghẹn họng, nhìn trân trối, kêu to ra tiếng –

“Chờ một chút!”.

Mọi người trong cửa hàng đồng loạt nhìn về phía cô.

“Chờ một chút”. Mạnh Thiên Bình lại kiên định lặp lại. “Tôi còn chưa quyết định xong, các chị đừng vội tính tiền”.

Cô kéo Dịch Tử Xá qua một bên.

“Anh điên rồi sao?”. Cô thì thào.

Dịch Tử Xá nhướng cao mày.

“Anh mua nhiều quần áo vậy làm gì?”. Cô hỏi anh.

“Mua quần áo đương nhiên là để mặc, chẳng lẽ lấy ăn?”. Anh xem thường nói.

“Anh muốn mặc?”.

Anh liếc cô.

“Anh không mặc thì không cần mua nhiều như vậy, chỉ cần mua hai, ba cái, để dự tiệc cao cấp hay trong mấy trường hợp quan trọng là được”.

“Đầu cô có vấn đề sao?”. Anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Lại mắng cô, lúc này cô đâu có làm gì ngu xuẩn, người làm chuyện ngu xuẩn là anh ta!

“Đầu anh mới có vấn đề đó, anh biết quần áo này giá bao nhiêu không, mỗi bộ đều năm con số đó!”. Cô buồn bực cãi lại, cũng không quên nhỏ giọng để nhân viên cửa hàng khỏi nghe thấy.

“Vô nghĩa, quần áo hiệu này vốn có giá như thế”. Anh tức giận nói.

Trừng mắt nhìn anh, Mạnh Thiên Bình quả thực không còn gì chống đỡ. Ý anh muốn nói cô biết là đại gia anh có nhiều tiền? Biết nó mắc như vậy còn đưa cô tới, định mua cả mớ quần áo như thế, trong đầu kẻ có tiền rốt cuộc có suy nghĩ gì hả trời?

“Trong đống quần áo đó, tôi chỉ thích cái này, cái này, đó, hai bộ thôi, cái tôi không thích anh đừng mua, có mua tôi cũng không mặc”. Cô dùng cách khác ngăn anh lên cơn điên.

“Cô không cần tiết kiệm dùm tôi”. Anh liếc mắt đã nhìn thấu mưu kế của cô.

“Cái anh này…”. Cô nên nói gì? Tự đại, không biết đời khó khăn, vất tiền qua cửa sổ?. “Anh nhiều tiền sao không đi làm việc thiện, cứu người nghèo khổ đi!”. Cô nghiến răng lầm bầm.

Anh trừng mắt nhìn, đột nhiên nhếch mép. “Tôi hiện giờ không phải đang làm đó sao?”.

Cô thiếu chút nữa nhịn không được giơ chân đá anh ta một cước. Hung hăng liếc anh một cái xong, cô xoay người muốn bỏ chạy, bị anh nắm tay kéo lại.

Hai người lần đầu tiên nắm tay, tuy rằng không cố ý, nhưng lại có cảm giác điện giật bất ngờ, làm cả người bọn họ trong nháy mắt nóng lên.

Tay anh thật lớn, thật ấm áp, đầy đặn, thô ráp.

Tay cô thật nhỏ, thật tinh tế, cảm giác mềm mại không xương.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cảm thấy một sức hút kỳ quái từ đối phương.

Đây là cảm giác gì? Chắc chắn có liên quan đến chuyện anh muốn “diễn giả làm thật” ở nhà hàng, cho nên mới biến thành quái dị như vầy.

Hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ, sau đó quyết định bỏ qua cảm giác lạ lùng này.

“Cô đúng là ngu ngốc, có người tự nguyện bỏ tiền ra mua quần áo cho cô, cô chỉ cần vui vẻ mở lòng đón nhận là tốt rồi, không nên nói nhiều, ý kiến nhiều quá, người tốn tiền đâu phải cô!”. Anh khó chịu nói.

“Người mặc quần áo đâu phải anh!”. Cô cũng có chút khó chịu, hơn nữa anh ta lại mắng cô ngu ngốc. “Cố chấp mua cả đống quần áo không cần thiết cho tôi, anh bị gì? Nhiều tiền quá hả!”.

“Sao lại không cần thiết? Quần áo đó cô mặc vào rất đẹp, mặc kệ trong nhà hay ngoài đường đều có thể mặc, vì sao không cần thiết?”.

“Ai mặc quần áo đáng giá mấy trăm vạn trong nhà?”.

“Rất nhiều người”.

“Nhưng không phải tôi”.

“Cô đúng là không biết tốt xấu”.

“Anh cũng vậy”.

“Cô muốn làm tôi tức chết?”.

“Yên tâm, người tốt không dài mạng”.

“Ý cô tôi là kẻ xấu”.

“Đó là anh nói, tôi không có nói à”.

Dùng sức trừng cô, Dịch Tử Xá kì thật không cảm thấy tức giận, ngược lại còn rất thích thú.

Anh rất ít gặp những cô gái dám cãi tay đôi với mình, các cô phần lớn không phải đoan trang, mềm mại, thì cũng bị anh lớn giọng dọa tới tái mặt, câm như hến, chỉ có cô là khác thường dám làm trái ý anh.

Nhưng nói trở về, ngay từ đầu cô đã không giống người thường rồi, có người thường nào sau khi nghĩ chính mình bị bắt cóc còn nói cướp làm ơn bán mình đi, phải bán cho được 100 vạn?

Cô có điểm hữu dũng vô mưu, nhưng rất chân thật, tinh thần trả giá vô điều kiện vì người nhà làm người ta cảm động, cho nên anh mới không kềm được giúp đỡ cô mọi thứ. Ai biết được cô đần đến thế, hoàn toàn không biết mình rơi vào lưới, đúng là một đứa ngốc mà.

“Quên đi, tùy cô, cứ nói với nhân viên cô mua cái gì vừa mắt cô, cái gì không cần, tôi mặc kệ”. Anh buông tha.

Vẫn tiếp tục liếc cô, anh rút trong ví da ra thẻ tín dụng đưa cho cô. “Cầm, tự đi tính tiền, mắt tôi nhìn không rõ”.

“Không phải anh cần ký tên sao?”.

“Không cần”.

“Không cần?”. Cô kinh ngạc trợn to hai mắt. “Vậy không phải ai cũng có thể dùng? Nếu làm rớt thì biết sao?”. Nói xong lại ngẩn ra. “Không buồn cười chút nào”. Dứt lời chính cô cũng phụt cười.

“Ngân hàng sẽ được thông báo để phong tỏa tài khoản ngay, không mạo hiểm đâu”. Dịch Tử Xá bất giác dịu dàng nói với cô.

“Đúng là đáng tiếc, tôi còn đang định thần không biết quỷ không hay trộm nó đi cà sạch tiền”. Mạnh Thiên Bình thu hồi nụ cười, nói giỡn với anh.

“Không cần phải trộm, tôi sẽ làm một thẻ cho cô”.

“Hả?”. Cô ngây người, cứng họng nhìn anh. “Anh nói gì?”.

“Nhanh đi tính tiền đi, người ta còn đang chờ”. Anh thúc cô.

Chắc là cô nghe lầm. Cô liếc anh cái nữa, tự đoán, không hề hỏi nhiều.

Tính tiền xong, tổng cộng cô mua hai bộ âu phục và mấy cái áo khoác.

Vốn cô chỉ cần mua 1 bộ âu phục, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn thuyết phục, nói bộ âu phục kia rất hợp với cô, nếu cô mua cả 2 thì sẽ được giảm giá. Cô nghĩ giảm giá cũng vẫn đắt hơn mua 1 bộ nên tìm cớ thoái lui.

Kết quả cả hai giằng co một hồi, Dịch Tử Xá “mắt nhìn không rõ” đột nhiên nhảy vô nói một câu. “Lấy cả 2 đi”. Sau đó cứ như vậy mà định.

Lên xe rồi, Mạnh Thiên Bình ôm khư khư cái túi quần áo mà không ăn không uống làm việc hùng hục 2 tháng cô cũng không kiếm đủ tiền để mua, cảm xúc phức tạp, cực kỳ hưng phấn, thỏa mãn, đau lòng, không muốn, ngũ vị trộn lẫn.

Mấy bộ quần áo này thật sự rất đẹp, cô thật sự rất thích, rất thích, nhưng lại nhịn không được nghĩ, nếu có thể đổi mấy bộ đồ này thành tiền thì tốt hơn biết bao, có thể trả tiền nhà, mua chút thức ăn ngon cho mẹ, cũng có thể phụ Sĩ Ngạn trả tiền học phí. Nhưng cô biết không có khả năng, vì đây là “đồ diễn”.

Bất đắc dĩ, cô khẽ thở dài một hơi.

“Sao mà thở dài?”. Bên cạnh lập tức truyền tới giọng của Dịch Tử Xá.

“Tôi chỉ thử nghĩ 2 bộ đồ này bán được bao nhiêu tiền? Có được 1/3 giá gốc không?”. Quần áo 1 vạn mà bán lại chắc chỉ khoảng 3 4 ngàn? Cô tiếp tục đoán.

Dịch Tử Xá quả thực bó tay.

“Cô thiếu tiền đến vậy à?”.

“Ừm”. Cô thở dài.

“Vậy vừa rồi cô nên mua toàn bộ quần áo kia, lên mạng bán đấu giá, cho dù nâng giá gấp 9 lần, trong nháy mắt người ta vẫn sẽ tranh nhau không còn một mẩu”.

Lúc này tới lượt Mạnh Thiên Bình bó tay.

Anh ta đang trêu chọc cô, hay đang nói nghiêm túc?

“Cho nên tôi mới nói cô ngu ngốc”. Anh đột nhiên chêm thêm 1 câu, làm cô không biết chống đỡ sao.

Anh ta nói thật? Thật là có người nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu như vậy sao? Có người thích bị người ta biến thành kẻ ngốc, vậy cô sẽ thành toàn!

Cô nâng cằm khiêu khích, cô thề với anh. “Anh cứ chờ đó, lần sau tôi sẽ vét sạch cái thẻ của anh cho coi”.

Anh liếc cô nửa con mắt, tiếp chiêu.

“Được, tôi chờ xem”.