Một con đại điểu màu trắng lượn vòng trên không trung, há miệng phun ra một cột nước lạnh,xen lẫn những đốm sáng nhỏ không quy tắc màu bàng bạc.

Giang Vân Hạc ngẩng đầu lên nhìn,tới tận bây giờ hắn mới biết,thì ra Liễu Trạch cũng là yêu quái.

Mở Chân Thực Thị Giới ra quan sát, Giang Vân Hạc có chút sững sờ,tất cả số liệu trong cơ thể Liễu Trạch đều đan lại với nhau thành hình một con đại điểu,rất giống với ngoại hình của nàng hiện tại.

Không lẽ...

Giang Vân Hạc đưa mắt nhìn sang phía Kế Nguyên,nhưng lần này hắn chỉ thấy vô số xiềng xích cực lớn,tạo thành một quả cầu vây Kế Nguyên vào giữa.

Ngay lúc này hắn thấy mình nên tìm phương hướng nào để chạy cho an toàn.

Kế Nguyên là cao thủ Khí Hải Cảnh, như vậy mai phục hắn tám phần mười cũng là Khí Hải Cảnh.

Nhưng Giang Vân Hạc vừa mới nhấc chân lên,chưa kịp chạy,phòng ốc bốn phía từng cái từng cái đổ sập,bụi mù tràn ngập,lờ mờ lộ ra từng thân ảnh.

Một bên là mười sáu đại hán thân cao hơn hai thước cầm xích sắt.Một chỗ khác ngay ở trên không trung, mười mấy thanh niên nam nữ đều mặc áo đen,tay cầm vũ khí,một nhóm người lao thẳng đến vị trí Liễu Trạch, còn có ba người nhắm tới Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc trong lòng lập tức mắng to.

Ở đây tại sao lại có nhiều mai phục như vậy? Trước đó những người giám sát không phát hiện sao?

Các ngươi hướng tới ta làm gì? Ta đâu có trêu chọc ai?

Không nói nhiều, chạy.

Giang Vân Hạc chạy dọc theo đường cũ trở về.

"Ách!" Trên mái nhà cách đó không xa có một người nhìn thấy động tác của Giang Vân Hạc,phì cười một tiếng, nhìn thoáng qua xích sắt bọc thành hình cầu, lại đưa ánh mắt đặt ở trên người Liễu Trạch,vẻ mặt lộ ra thần sắc hứng thú.

"Cô Cô Điểu, còn là một mỹ nhân..."

"Tên nhát gan!" Trên không trung Liễu Trạch thầm mắng, nhưng rất nhanh nàng cũng không còn thời gian để ý Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc chạy hết tốc lực ra ngoài đường, thân thể hắn đột nhiên hướng về phía trước,lăn một cái sang bên cạnh, né tránh một kiếm từ bên hông đâm tới, trong lòng thầm mắng.

Các ngươi là cẩu sao? Đuổi ta dai như thế để làm gì?

Thân thể dừng một chút, lập tức hắn bị ba tên áo đen đuổi kịp.

"Còn coi trọng ta như thế? Dùng tới tận ba Dũng Tuyền Cảnh."

Không đúng,thực tế trong những người đó yếu nhất chính là Dũng Tuyền Cảnh, may mà mình đã đột phá, nếu không ngày hôm nay thực sự là ngay cả chạy trốn đều không có cách nào làm nổi."

Bỗng một người áo đen trong số đó hai tay bất ngờ ra một trảo, một sợi dây từ dưới chân hắn vọt lên.

Giang Vân Hạc sớm đã có chuẩn bị,hắn nhảy về phía sau,lộn nhào một cái tránh né song đao đột nhiên xuất hiện ở hai bên sườn.

Lại lùi thêm bước nữa,hắn né được độc thủy từ trong hồ lô phun ra...

Trong lúc nhất thời chỉ có ba người vây công Giang Vân Hạc, Giang Vân Hạc thì cứ lăn qua một cái, nhảy lên một cái, lại bò mấy vòng, mỗi lần sắp bị đánh trúng đều nguy hiểm lách qua.

Ba người vây công cũng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc,không nghĩ tới tiểu tử này lại nhanh như vậy.

Càng về sau,Giang Vân Hạc né tránh càng thành thạo,nhiều lần ba người kia dùng chiêu thức, mỗi lần số liệu trong cơ thể sáng lên, hắn đều biết đối phương chuẩn bị dùng pháp thuật gì, sau đó không cần lăn lăn bò bò cũng tránh thoát được.

"Tiểu tử này sao lại nhanh như vậy!" Một người áo đen nổi giận mắng,ban đầu hắn tưởng rằng bắt tiểu tử này dễ như trở bàn tay,nhưng qua nửa ngày ngay cả lông tóc đối phương cũng chưa động được một cọng.

"Một lũ lươn lẹo." Giang Vân Hạc không nhịn được nói.

"Muốn chết!" Một lồng thép trên không trung mở rộng,chụp về phía Giang Vân Hạc.

Bên trong lồng thép đều là răng cưa sắc bén, nếu bị úp trúng sợ rằng không thể giữ được toàn thây.

"Ta nhảy!" Giang Vân Hạc nhảy về phía sau hơn ba thước, né tránh hai thanh đao đâm ra từ hai người ở hai bên,tức giận nói:

"Các ngươi đừng có ép ta!"

Đũng quần lạnh căm căm, thiếu chút nữa thì...

Quá vô sỉ!

"Tiểu tử,cho dù ngươi là con cá chạch, ngày hôm nay ta cũng phải lột da ngươi đem đi nướng." Tên áo đen cầm đoản đao trong tay cười gằn nói.

"Có lẽ ngươi còn có thủ đoạn áp đáy hòm,mau dùng để huynh đệ chúng ta vui đùa một chút, coi như cho ngươi giãy dụa trước khi chết." Một

người áo đen khác nói.

"Mẹ nó, lão hổ không phát uy,khinh ta là mèo bệnh sao?" Giang Vân Hạc mắng to, trong mắt lóe lên hung ác.

"Các ngươi tưởng rằng ta... chạy không nổi sao?"

Chưa nói hết lời,Giang Vân Hạc đã quay đầu bỏ chạy.

Ba người phía sau đều ngẩn ra.

Đã thấy trong mắt Giang Vân Hạc hiện lên vẻ hung hãn,tưởng rằng hắn lấy ra thủ đoạn bảo mệnh, ba người liền đề cao cảnh giác, không nghĩ tới hắn lại xoay người chạy.

Phát uy đâu? Phát uy của hắn đâu?

"Đuổi theo mau,đừng để hắn chạy thoát."

Ba người vội vã đuổi theo, dù sao Giang Vân Hạc cũng cùng với Kế Nguyên ở một chỗ,chắc chắn thân phận có giá trị nhất định, nếu bắt được cũng là một phần công lao.

Tất nhiên,bắt con gà yếu nhược này so với đi đối phó Kế Nguyên cùng Liễu Trạch còn an toàn hơn nhiều,hơn nữa còn có thưởng.

Lúc xoay người chạy trốn,Giang Vân Hạc nhanh chóng móc ra cái cái chai trong người, tu ực một hớp,mắt trước mắt sau lưu ý sau động tĩnh xung quanh.

Dụ ba người phía sau quẹo qua mấy khúc cua,tới một con đường nhỏ hẹp, thầm nghĩ trong lòng cơ hội đã tới,Giang Vân Hạc đột nhiên dừng bước, xoay người, há mồm phun ra hỏa trụ(cột lửa)

Hỏa trụ phun ra được một thước,đường kính nhanh chóng mở rộng, giống như hỏa long trực tiếp làm ba người kia trở tay không kịp, bị ngọn lửa nuốt vào.

"Phù... Ợ!"

Giang Vân Hạc vỗ vỗ ngực, trong miệng ợ ra một làn khói xanh.

Mặt đất phía trước đã cháy đen sì, ba người kia,chỉ còn lại nửa thân dưới cháy đen,nửa thân trên đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.

"Mẹ nó,đã nói đừng ép ta!" Giang Vân Hạc không nhịn được nói tục, trong lòng hắn đầy ủy khuất,gần như sắp khóc.

"Ta không muốn giết người! Các ngươi cần gì phải ép ta!"

Thực sự quá ủy khuất.

Ngửa mặt lên trời thở dài, Giang Vân Hạc trở nên ủ rũ.

Đồ vật trên ba cỗ thi thể hắn không thèm chạm vào, không muốn chạm vào dù chỉ một chút.

"Làm sao bây giờ?" Giang Vân Hạc nhìn bốn phía,trên bầu trời ba vị hương hỏa thần vẫn đang chống đỡ địch nhân, trong thành khung cảnh hỗn loạn.

Kế Nguyên thì đang bị bao vây, tình thế trong thành bắt đầu mất khống chế.

"Nếu không, ta quay về xem?" Giang Vân Hạc trong lòng suy nghĩ một chút.

Không đợi hắn cân nhắc rõ ràng, một hỏa nha kỵ sĩ xẹt qua một đường vòng cung rơi ở bên cạnh hắn.

Mặt chạm đất.

Lúc rơi xuống đất đã tắt thở.

Phía đầu tường,một cô gái xinh đẹp mặc váy áo đen hồng nhìn Giang Vân Hạc,lưỡi liếm qua khoé miệng.

Nếu như phía sau nàng không có cái đuôi bọ cạp dựng đứng,chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nhân!

Giang Vân Hạc chân nhanh hơn não,nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt cô gái.

"Mẹ nó, liều mạng, hiện ở trong thành loạn như vậy,muốn chạy cũng không có chỗ để chạy, nếu như Kế Nguyên có thể thoát vây, nói không

chừng có thể thay đổi tình thế hỗn loạn." Giang Vân Hạc cắn răng, nửa đường đổi hướng tiến về phía chiến trường ban đầu.

Nếu địch nhân phí hết tâm tư đem Kế Nguyên vây lại,chắc chắn Kế Nguyên sẽ có năng lực cải biến thế cục.

...

"Tiểu mỹ nhân,từ bỏ chống cự đi, các ngươi đã không còn năng lực xoay chuyển tình hình. Có mười sáu đạo trấn hồn tỏa ở đây, Hỏa Nha sẽ không bao giờ chạy ra được." Một nam tử mặc trường bào màu lục đứng trên không trung, năm ngón tay mở ra chỉ xa xa về phía trước.

Lúc này Liễu Trạch đã hóa thành bạch điểu, máu chảy đầy đất, cả người đầy vết thương.

Về phần những người áo đen kia chỉ còn lại ba người,cách đó không xa nhìn chằm chằm nàng đầy cảnh giác.

Ngay cả hán tử cao lớn cầm xích sắt cũng chết ba người.

Mà ở trước mặt nàng, một viên hạt châu trong suốt tản ra khí lạnh đang bị ba thanh kiếm vây trên không trung.

"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Liễu Trạch nói tiếng người, nàng đã phát hiện những người này với người bên ngoài có mục tiêu không giống nhau,chính là nhằm vào Kế Nguyên.

"Sao?ngươi còn muốn truyền tin tức cho ai? Đừng có nằm mơ, không ai có thể tới cứu các ngươi đâu.Trước đó nếu ngươi có thể giết chết hai trấn hồn lực sĩ, nói không chừng Hỏa Nha còn có cơ hội chạy đến." Nam tử áo lục cười to nói.

Trong lòng Liễu Trạch đã hết hi vọng, bây giờ ba vị nương nương bị chặn lại, khắp nơi đều là rối loạn, ai có thể xuất hiện vào lúc này?

"Ta có chết cũng muốn kéo các ngươi chôn cùng!" Liễu Trạch trong mắt lóe lên kiên quyết, chuẩn bị cho nổ hàn châu.

"Chết? Không không không, ngươi cũng không thể chết, Cô Cô Điểu xinh đẹp như vậy đã rất khó gặp được, thật không nghĩ tới lần này còn có thu hoạch lớn như vậy." Nam tử áo lục cười to, mặt đất rung chuyển, một cái đầu rắn to như cái phòng ở đột nhiên từ lòng đất thoát ra, một ngụm nuốt hạt châu kia vào trong bụng.

"Làm sao có thể? Thanh thủ trưởng xà? Các ngươi là người của Đại Hàm Sơn!" Liễu Trạch kinh hãi, một là kinh ngạc thân phận của đối phương, mặt khác cũng là kinh ngạc Thanh thủ trưởng xà lớn như vậy làm sao lại xuất hiện ở đây? Trước đó không có ai phát hiện?

Nàng muốn sử dụng hàn châu,nhưng hoàn toàn không có phản ứng.

"Được rồi, thu thập ngươi, rồi đi thu thập Hỏa Nha." Nam tử cười ha ha một tiếng.

Liễu Trạch ánh mắt lộ vẻ hết hi vọng.

Nhưng vào lúc này, một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên kia chiến trường,điên cuồng chạy, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, dường như phía sau hắn đang có vật gì rất đáng sợ đuổi theo.

Nam tử áo lục chỉ nhìn lướt qua,nhận ra tên tiểu nhân vật chạy thoát lúc trước, liền không để ý nữa.

Liễu Trạch cũng thấy Giang Vân Hạc, trong lòng bi ai, hắn đến thì có ích lợi gì? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn,hình như là bị cái gì đuổi theo.

Nhưng hai người chưa từng để ý, phương hướng Giang Vân Hạc chạy, chính là vị trí mấy đại hán cầm trấn hồn tỏa.

Chỉ có hai người áo đen đi trước chặn giết.

Mắt thấy Giang Vân Hạc tiến gần về phía mấy đại hán,trong lòng nam tử áo lục dâng lên cảnh giác.

"Giết hắn!"

Không cần suy nghĩ,Giang Vân Hạc uốn mình thành hình xà,vọt lên trước,phía dưới đất,các dây leo liên tiếp vọt lên từ vị trí hắn sẽ chạy qua.

Hắn không để ý mấy thứ chặn giết mình, há miệng thổi hoả trụ ra, vừa vặn bao phủ hai đại hán cầm trấn hồn tỏa vào bên trong.

Biến cố này khiến nam tử áo lục phải nhíu mày.

"Tự tìm đường chết."

Lục bào nam tử có đủ tự tin, Trấn hồn lực sĩ được hương hỏa đạo thần cao thủ chúc phúc, lại có công pháp đặc thù, ở dưới ngọn lửa bình thường có thể chống đỡ trong chốc lát mà không bị tổn thương, thời gian ấy giết tiểu trùng này một trăm lần đều có dư.

Tuy nói như thế,nhưng lục bào nam tử vẫn giơ tay lên, chuẩn bị xử lí Giang Vân Hạc.

Liễu Trạch trong lòng cũng thở dài, trước đó lúc nàng động thủ đã phát hiện, những người này đều có chúc phúc trong người, thân thể rất mạnh mẽ.

Nếu nàng ở thời kỳ đỉnh phong xuất thủ, có thể giết chết hai đại hán trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng còn Giang Vân Hạc, chỉ là một thiếu niên vừa đột phá đến Dũng Tuyền Cảnh.

"Ngươi nếu đã chạy thoát,sao lại trở về..." Liễu Trạch lẩm bẩm nói.

Nàng biết nếu Giang Vân Hạc xuất hiện ở đây, nhất định phải chết.

Nhưng sau đó âm thanh của nàng liền hơi ngừng.

Nam tử áo lục mở to hai mắt nhìn, hình như thấy sự việc có chút sai lệch"

"Không có khả năng!"

Hỏa trụ qua đi,hai trấn hồn lực sĩ bị lúc trước giờ cả nửa người đều không thấy.

Giang Vân Hạc không để ý tới việc khác, sau khi thổi một ngọn lửa, uống thêm một ngụm nước,hắn lại thổi một ngọn lửa về phía hai trấn hồn lực sĩ khác

Sau đó thân thể hắn bị rút cạn sạch.

Móc ra bình nguyệt lộ nho nhỏ nhấp một ngụm, sau đó hắn lại như gió phóng qua mấy vị trí khác, cũng không quay đầu lại chạy mất.

Lục bào nam tử Khóe miệng đều run run.

"Làm sao có thể!"

Chỉ là tiểu tử Dũng Tuyền Cảnh, tại sao thổi một ngọn lửa có thể làm trấn hồn lực sĩ chết cháy?

Đây là lửa gì?

"Chết tiệt, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!" Lục bào nam tử vẻ mặt điên cuồng, hắn chẳng thể nghĩ tới,tình thế vốn đã hoàn toàn khống chế được lại bị một tiểu tử Dũng Tuyền Cảnh phá hủy.

"Ngươi muốn giết ai?" Một thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai hắn.

Trên trấn hồn tỏa bao vây Kế Nguyên hiện ra từng đường hồng tuyến, sau đó vỡ nát.

Một con Hỏa Nha hoàng kim xuất hiện ở nơi đó.

- ----------------