Trên mảnh giấy chỉ có một hàng chữ.

Nếu muốn nàng sống, lập tức một mình đi tới ngôi miếu phía Nam cách đây mười dặm .

Bạch Nguyệt tay nắm chặt mảnh giấy, khẽ run. Không cần nghĩ cũng biết là ai bắt cóc Tô sư tỷ, tên nam nhân biến thái lạnh lùng kia! Nhất định là hắn!

Đem mảnh giấy vo nát , trong lòng Bạch Nguyệt lo lắng và tức giận không thôi .

Đều do nàng ! Chỉ lo chính mình vui vẻ, mà quên mất Tô sư tỷ. Bị tên biến thái kia thừa cơ. Nhắm mắt lại ,hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi mở mắt ra.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Đây là một cái bẫy. Chỉ là một cái bẫy.

Bạch Nguyệt cười khổ, dù biết rõ là một cái bẫy, nhưng nàng lại vẫn muốn nhảy vào, người còn sống quả nhiên sẽ có nhớ thương. Hay là bởi vì có nhớ thương mà sống ?

Phía trên viết rất rõ ràng, một mình đi trước. Lúc này đưa tin tới! Chắc là sớm có người lẻn vào khách sạn rồi. Nếu lúc này thông báo những người khác mình muốn rời đi, người ẩn ở chỗ tối nhất định sẽ biết và ra tay hành động .

Đáng ghét! Đáng hận! Bạch Nguyệt cắn chặt môi. Những người này thật biết chọn thời gian. Ngay lúc nàng rời đi kinh thành đã bị theo dõi. Lúc nàng còn ở kinh thành cũng sẽ không lấy chuyện này tới uy hiếp nàng , vì chắc chắn biết Lê Ngạo Nhiên tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi một mình . Xem ra, tên Thương Lang biến thái này rất hiểu rõ Ngạo Nhiên.

Cầm mảnh giấy bị vo thành cục trong tay đặt lên bàn, Bạch Nguyệt nhanh chóng mặc quần áo , cầm lên Bách Hoa tiên, từ cửa sổ lặng lẽ không tiếng động nhảy ra. Hi vọng buổi sáng khi mấy người kia phát hiện lá thư này sẽ hiểu.

Ngôi miếu phía Nam cách mười dặm sao? Bạch Nguyệt thi triển khinh công dưới ánh trăng cấp tốc bay đi.

Trong phòng Bạch Nguyệt , đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Nhẹ nhàng cầm lấy mảnh giấy bị Bạch Nguyệt vo thành cục trên bàn, khẽ nắm chặt tay, mảnh giấy liền biến mất. Đem tính toán cuối cùng của Bạch đều tiêu diệt.

Mười dặm nói xa cũng không xa, khinh công Bạch Nguyệt mặc dù không thật là tốt, cũng may có nội lực thâm hậu chống đỡ. Chưa tới một canh giờ, nàng cũng tới được ngôi miếu ghi trong mảnh giấy.

Ngay tại cửa ngôi miếu , một nam nhân đang đứng dựa cửa đợi sẵn, không phải Thương Lang còn có ai? Tóc dài màu đen cương quyết bướng bỉnh thả rơi trên đầu vai, gió thổi qua liền phiêu tán. Khóe miệng kia treo nụ cười lạnh có loại tàn khốc nhưng lại cực kỳ hấp dẫn.

"Tiểu mỹ nhân, ta chờ ngươi thật lâu." Thương Lang nhìn nữ nhân trước mắt, dưới ánh trăng càng lộ vẻ yêu mị động lòng người. Này gương mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng trong trẻo lạnh lùng để cho hắn không nhịn được suy nghĩ muốn phá hủy. Hả? Phá hủy thế nào đây? Phá hủy, để nàng ở dưới thân hắn mà thở gấp liên tiếp, phi hồng không dứt. Vậy nhất định càng thêm mê người.

"Nàng đâu?" Thanh âm Bạch Nguyệt lạnh lùng như băng .

"Ở bên trong , vào xem một chút, nàng cũng đang chờ ngươi đấy." Thương Lang cười nhiệt tình, nhìn Bạch Nguyệt phất phất tay.

Bạch Nguyệt theo bản năng nắm chặt Bách Hoa tiên trong tay. Tên nam nhân này, cho nàng cảm giác rất nguy hiểm, lông trên người đều bắt đầu dựng lên hết cả rồi.

Thương Lang nhìn vẻ mặt phòng bị của Bạch Nguyệt cười ha hả , khẽ tránh ra , đứng qua một bên.

Bạch Nguyệt chậm rãi đi vào, trong ngôi miếu đổ nát chỉ thắp một cây nến, mượn ánh sáng cây nến, Bạch Nguyệt nhìn ở góc có một người đang cắn chặt môi , nằm yên không nhúc nhích. Gương mặt tái nhợt đó chính là Tô sư tỷ! Nhưng giờ phút này nàng lại không mở mắt ra.

"Ngươi đã làm gì nàng?" Bạch Nguyệt xoay người tức giận nhìn Thương Lang, dáng vẻ sẵn sàng xông lên đánh với hắn .

"Đừng kích động a, mỹ nhân, nàng ta chỉ là bị điểm huyệt ngủ." Thương Lang vẻ mặt vô tội khoát tay áo.

"Ta đã tới, thả nàng ra!" Bạch Nguyệt đè nén cảm xúc muốn bùng nổ. Tên cầm thú này! Cư nhiên dám xuống tay với Tô sư tỷ.

" Cái này thì hơi khó làm a." Thương Lang khẽ cười lên, nhích tới gần Bạch Nguyệt, "Ta là muốn ngươi đi cùng ta, nàng lưu lại, huyệt đạo qua hai canh giờ liền tự giải. Nàng tự mình có thể đi trở về."

Bạch Nguyệt cắn răng: "Nơi này sẽ không có dã thú?"

"Không có, nơi này làm sao có thể có dã thú." Thương Lang cười vô tội, đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai điểm trúng huyệt đạo Bạch Nguyệt .

"Tuân thủ lời hứa của ngươi, thả nàng." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.

"Ngươi và ta có hứa hẹn gì sao?" Thương Lang cười giảo hoạt, nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt trong nháy mắt biến trắng mặt , càng cười vui vẻ hơn."Chỉ là, nữ nhân kia ta lấy cũng không dùng. Chúng ta đi thôi." Thương Lang hài lòng ôm Bạch Nguyệt biến mất trong bóng đêm.

Bạch Nguyệt trong lòng không ngừng than thở. Con người thật là một loại loài động vật kỳ quái a, biết rõ chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy, nhưng nàng vẫn tới đây , bây giờ có biện pháp nào đối phó tên nam nhân này đây.

Ôm Bạch Nguyệt phi thân một lúc, Thương Lang ngừng lại. Bạch Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đã chờ trên đường lớn . Đem Bạch Nguyệt nhét vào xe ngựa, Thương Lang cũng chui vào xe ngựa.

Khi xe ngựa bắt đầu khởi động, Thương Lang cười tà từ từ nhích tới gần Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt chán ghét nhắm hai mắt. Thương Lang khẽ cắn lỗ tai Bạch Nguyệt , hô hấp cực nóng phun bên tai Bạch Nguyệt : "Mỹ nhân, ta rất nhớ ngươi, bây giờ rốt cuộc đã nhìn thấy ngươi."

"Gặp nhau không bằng hoài niệm." Bạch Nguyệt hài hước nói, cũng không thèm mở mắt.

"Hả?" Thương Lang ngơ ngẩn, không nghĩ tới giờ phút này Bạch Nguyệt còn có thể trấn tĩnh như thế mà nói cười. Ngay sau đó hắn cũng cười nói, "Nói như vậy mỹ nhân đang cũng nghĩ tới ta sao?"

Bạch Nguyệt chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Thương Lang đang ngồi sát nàng, gương mặt tuyệt mỹ, đột nhiên nở nụ cười thật tươi , cười đến vô cùng xinh đẹp, đến rung động lòng người, nhưng câu nói nàng thốt ra lại làm cho Thương Lang nét mặt cứng đờ: "Đúng vậy a, hiện tại ta đang nghĩ tới ngươi, nghĩ tới ngươi …. chết."

Gương mặt Thương Lang cứng đờ, lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt: "Ngươi là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của ta sao?"

Bạch Nguyệt lần nữa nhắm nghiền hai mắt, khẽ nhếch miệng cười châm chọc: "Giáo chủ tại sao có thể nói là ta đang khiêu chiến đây? Ta chỉ nói lời thật. Cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta đều sẽ chết." Trong lòng vẫn đang suy nghĩ nếu là do tự nàng cầm roi quất cho tên Thương Lang máu me đầy người thì đó chính là**** chuyện sảng khoái đến cỡ nào . ( chị Nguyệt ưa bạo lực ghê )

Cằm bị nắm đau khiến Bạch Nguyệt phải mở mắt ra.

Trong mắt Thương Lang lúc này trừ lạnh lẽo tàn khốc đến ác liệt không còn tí cảm xúc nào : "Ngươi thật là một nữ nhân thú vị, nếu ta ở nơi này muốn ngươi thì sẽ ra sao nhỉ?"

Trái với mong muốn thấy Bạch Nguyệt hoảng sợ, nàng lại có thể cười nhạo hắn: "Thì ra là, ngươi cũng giống động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ . Cũng chỉ là thích làm pít-tông vận động thôi. Làm xong lại càng cảm thấy trống rỗng?"

Pít-tông vận động? Không thể không thừa nhận hình dung này rất thỏa đáng. Thương Lang giận tái mặt, cười lạnh, đột nhiên hôn lên môi Bạch Nguyệt . Đôi môi mềm mại ,hương thơm khác thường, khiến Thương Lang nhất thời say mê, lại càng cố gắng đẩy hai cánh môi nàng ra , muốn xâm nhập sâu hơn. Lại phát hiện Bạch Nguyệt gắt gao cắn chặt hàm răng. Thương Lang buông Bạch Nguyệt ra, nhìn gương mặt Bạch Nguyệt, lại phát hiện Bạch Nguyệt cái gì biểu tình cũng không có. Thương Lang nhăn mày, tay chậm rãi xoa mặt Bạch Nguyệt, đến môi, trượt đến cổ, tiếp tục đi xuống , Bạch Nguyệt không nói gì, ánh mắt nhạo báng của nàng lọt vào trong mắt Thương Lang .

"Hừ." Thương Lang nhớ tới câu nói vừa rồi của nữ nhân này, đột nhiên không còn hăng hái, nhắm mắt lại nặng nề tựa vào phía sau không nói thêm gì nữa. Nữ nhân này nói đến trọng điểm. Mỗi lần hắn cùng những nữ nhân làm xong, chỉ biết càng cảm thấy trống rỗng. Đáy lòng hình như thế nào cũng không thể lấp đầy.

Trong lòng Bạch Nguyệt cũng thở phào một cái. Nàng đánh cuộc đúng, nam nhân trước mắt này quá cương quyết , lại bướng bỉnh, không chịu nổi một chút xíu thất bại. Giống như chuyện năm đó chỉ thua Ngạo Nhiên một chiêu.

Cuối cùng có một ngày, chúng ta cũng sẽ chết. Thương Lang nhắm mắt lại, ở trong lòng nói thầm những lời này, Đúng vậy, mình cuối cùng có một ngày đều sẽ chết đi. Nhưng là, nàng câu này cuối cùng có một ngày"Chúng ta”, nàng là dùng"Chúng ta" , biết rõ không phải là hắn nghĩ ý đó. Tại sao hắn cảm thấy có chút kỳ quái và mong đợi.

Có người cùng ở bên mình, cùng chết, có phải hay không cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ?

Ngồi ở trong xe ngựa đi đường suốt đêm . Bạch Nguyệt trong lòng nóng nảy , người trong khách sạn có phát hiện nàng đã rời đi chưa, còn có Tô sư tỷ đã thoát hiểm chưa. Mặc dù vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt vẫn bất động, không hề gợn sóng. Bởi vì nàng hiểu, nàng càng lo lắng, tên nam tử biến thái này lại càng vui vẻ.

Đi được mấy ngày, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.

Đổi sang cởi ngựa tiếp tục đi .

Dọc theo đường đi, Bạch Nguyệt vẫn bị điểm huyệt, không cách nào điều khí, lại càng không thể vận công. Mà Bách Hoa tiên sớm bị Thương Lang thu mất.

Thương Lang ôm Bạch Nguyệt cùng cởi một con ngựa, cánh tay đem Bạch Nguyệt vòng trong ngực, trên mặt là nụ cười tàn khốc, rốt cuộc cũng bắt được nữ nhân này. Ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Bạch Nguyệt cùng với thân thể nhỏ nhắn nhu nhược như không xương của nàng , Thương Lang khẽ nhếch môi . Nữ nhân của người kia, bây giờ đang ở trong ngực của mình.

Bạch Nguyệt mở to mắt nhìn địa hình chung quanh, nhất định phải quen thuộc địa hình nơi này mới có thể tìm cách thoát đi.

"Tiểu mỹ nhân đang quan sát địa hình nơi này tìm cơ hội trốn sao?" Thương Lang đột nhiên cúi đầu, khẽ liếm vành tai Bạch Nguyệt , nói thật nhỏ.

"Đúng vậy, ngươi đây đều nhìn ra, thật thông minh." Bạch Nguyệt cũng không phủ nhận, thản nhiên trả lời.

Thương Lang lập tức đen mặt. Nữ nhân này vĩnh viễn đều là giọng điệu, coi hắn như ngốc tử! Hắn đối với thái độ của nàng hình như là càng thêm hứng thú. Như vậy trở về Thiên Ưng bảo từ từ chơi.

Hồi lâu, mọi người đi tới một cây cầu treo thì dừng lại, cây cầu không lớn chỉ vừa 2 con ngựa đi qua. Trên tấm bia đá ở đầu cầu có khắc ba chữ ‘Thiên Ưng bảo’. Tảng đá màu đỏ, dưới trời chiều chiếu xuống càng lộ vẻ dữ tợn.

Thương Lang xuống ngựa, đem Bạch Nguyệt ôm theo xuống, đem dây cương ném cho người phía sau, ôm Bạch Nguyệt đi qua cầu. Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn , bên kia cây cầu là cửa đá, xa xa là một tòa bảo sừng sững đứng vững vàng, phía sau dựa vào vách đá. Đia hình này dễ thủ khó công. Không ngờ Thương Lang cũng có chút đầu óc, đem hang ổ chọn ở đây.

"Giáo chủ trở lại, mở cửa nhanh." Theo một tiếng thét, cửa đá cao lớn từ từ mở ra.

Mọi người chậm rãi tiến vào Thiên Ưng bảo, cửa đá lần nữa chậm rãi đóng lại.

Thương Lang vui vẻ cười lớn, ôm Bạch Nguyệt trực tiếp vào viện của mình, lập tức có nha hoàn tiến lên đón.

"Đi, đem nàng tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến trong phòng ta ." Thương Lang đem Bạch Nguyệt không thể nhúc nhích giao cho hai nha hoàn. Hai nha hoàn nhìn thấy dung nhan Bạch Nguyệt cũng cả kinh, chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như thế. Ở trong bảo không có bất kỳ một nữ nhân nào xinh đẹp như nàng.

Bạch Nguyệt bị mang đến một hồ tắm lớn. Hai nha hoàn tuy không biết lai lịch của nàng, lại biết đây là nữ nhân mà Giáo chủ muốn , tự nhiên không dám chậm trễ. Đem y phục Bạch Nguyệt từ từ cởi hết ,lộ ra làn da trắng nõn bóng loáng.

"Cô nương, người thật đẹp." Hai nha hoàn thật lòng tán thưởng.

Bạch Nguyệt buồn cười thở dài, nghe lời này nàng cũng không biết là nên cười hay nên giận, cũng không nói câu nào, nghĩ xem một hồi làm thế nào ứng phó tên sói biến thái kia.

"Ah, thế nào, đã có người. Chủ tử nhà ta còn chưa có tắm đấy." Bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh của nữ nhân.

Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, mặc cho hai nha hoàn vì mình lau rửa thân thể. Mấy ngày nay vẫn cởi ngựa, quả thật có chút mệt mỏi, hiện tại ngâm mình trong nước nóng làm cho thân thể nàng thả lỏng không ít . Một hồi nên làm cái gì bây giờ?

Có tiếng bước chân người tiến vào, nhìn thấy Bạch Nguyệt trong hồ cùng hai nha hoàn bên cạnh, người tới dừng lại bước chân.

"Nữ nhân này là ai? " Một giọng nói kiêu ngạo cùng bất mãn vang lên, chính là một tiểu thiếp được Thương Lang sủng nhất —— Tần Thanh. Tần Thanh nhìn nữ nhân trong hồ , ghen tỵ đến nghiến răng. Nữ nhân xinh đẹp thế này nàng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là tân sủng của giáo chủ? Mới vừa rồi nghe nói Giáo chủ trở lại, nhưng không có nghe giáo chủ còn dẫn theo nữ nhân trở lại. Nếu quả thật là là Giáo chủ mang về quả thật không xong rồi, nữ nhân này nhất định sẽ dao động địa vị của nàng. Bởi vì nàng ta thật sự rất đẹp!

Hai nha hoàn lạnh nhạt nói: "Đây là cô nương Giáo chủ mới vừa mang về." Dứt lời, không để ý tới Tần Thanh nữa, tiếp tục giúp Bạch Nguyệt lau người.

Bạch Nguyệt nhắm hai mắt đem tất cả đối thoại đều nghe. Xem ra, địa vị hai người nha hoàn này không thấp, đối với thị thiếp kia cũng không thèm khách khí như vậy.

Tần Thanh tức giận nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì hai nha hoàn này. Hai nha hoàn này là người bên cạnh Giáo chủ, rất được xem trọng , nếu như gây mất hứng thua thiệt vẫn là nàng.

Lần trước cũng có một nữ nhân không có mắt, tự cho là mình được sủng ái liền loạn phát tỳ khí, ném ly trà lên người một trong hai nha hoàn này, làm nàng ta bị phỏng , liền bị Giáo chủ đánh một bạt tai văng ra cửa.

Nhưng là nàng cũng không cam lòng nhìn hai người này đi phục vụ nữ nhân kia, sợ rằng sau đêm nay Giáo chủ sẽ mê luyến thân thể nữ nhân này. Gương mặt này thật là khiến người ta oán hận, từ đầu đến cuối nữ nhân này cũng không có mở mắt nhìn qua nàng ta một cái. Làm sao bây giờ? Sờ sờ cây trâm trên đầu, Tần Thanh trong mắt lóe lên ý niệm oán độc, nếu như lúc này nàng không cẩn thận quẹt làm bị thương gương mặt nữ nhân này, như vậy thì có thể đem tất cả lo lắng đều bóp chết.

Nhìn vẻ mặt hai nha hoàn một chút cũng không thèm để ý tới nàng. Tần Thanh vẫn là buông tha cho cái ý niệm này. Hai nha hoàn này võ công cao cường, mình ở trong tay các nàng cũng không chiếm được gì tốt, vẫn là nên tắm xong trước, nhanh chân nghênh đón Giáo chủ.

Bạch Nguyệt lúc này cũng tắm xong, nha hoàn đem quần áo mới cho Bạch Nguyệt thay, đỡ Bạch Nguyệt đi ra ngoài. Tần Thanh kinh ngạc mà nhìn một màn này, nữ nhân kia chẳng lẽ là bị ép buộc? Phát hiện mấu chốt này, Tần Thanh khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Hình như chuyện không phải đơn giản như vậy.

Lúc Bạch Nguyệt được mặc tốt ,đưa đến trước mặt Thương Lang , Thương Lang nhìn người trước mắt thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Người trước mắt khiến cho hắn không thể hô hấp, cứ như tiên tử hạ phàm . Chỉ là trong ánh nàng nhìn hắn có tia chán ghét mới làm hắn thức tỉnh, nàng không phải là tiên tử. Là nữ nhân bị hắn bắt được.

"Các ngươi tất cả đều lui xuống." Thương Lang hài lòng phất phất tay, đợi hai nha hoàn thối lui, Thương Lang từ từ đứng dậy đến gần Bạch Nguyệt, tay khẽ xoa lên mặt Bạch Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày, lỗ mũi xinh xắn, rồi chậm rãi trợt ở trên môi Bạch Nguyệt.

"Nam nhân kia đã chạm vào ngươi sao? Ta còn tưởng rằng hắn là một quân tử đấy." Thương Lang cười tà, này ngón tay thô ráp vuốt ve trên môi Bạch Nguyệt . Một cái tay khác từ từ trượt xuống hông Bạch Nguyệt.

Chợt, một hồi đau đớn kịch liệt khiến Thương Lang nhăn mày. Bạch Nguyệt hung hăng cắn lên ngón tay của Thương Lang đặt trên môi nàng . Dùng tất cả sức lực mà cắn , mùi máu tươi tràn ngập trong miệng Bạch Nguyệt .

"Phi." Bạch Nguyệt nhổ một ngụm, đem trong miệng máu khạc ra, "Đừng đụng vào ta, ngươi đụng vào ta khiến ta cảm thấy thật ghê tởm."

Thương Lang bỗng nhiên nheo mắt lại, nhìn ngón tay đầy máu;"Ghê tởm. Ta đụng vào ngươi ngươi sẽ ghê tởm?" Thương Lang chợt dùng lực ôm lấy Bạch Nguyệt, "Xem ra ngươi còn không biết thế nào phục vụ nam nhân."

"Ngươi là nam nhân sao?" Bạch Nguyệt liếc mắt khinh bỉ nhìn nhìn Thương Lang.

Thương Lang nhếch mép cười tà .

"Ta không phải nam nhân, ngươi lập tức sẽ được biết ngay ." Thương Lang thế nhưng không tức giận chút nào , cười bên tai Bạch Nguyệt, khẽ cắn.

"Tham kiến Giáo chủ." Đột nhiên bên ngoài phòng truyền tới một giọng nữ nũng nịu.

Mặt Thương Lang lạnh xuống, nữ nhân này cũng quá không biết điều. Lúc này tới quấy rầy chuyện tốt của hắn. Bạch Nguyệt trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Thương Lang nhìn vẻ mặt khinh thường của Bạch Nguyệt, vốn định đi ra ngoài xử lý nữ nhân kia, lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hài hước lên tiếng nói: "Đi vào"

Ngoài phòng Tần Thanh cực kỳ cao hứng, vội đẩy cửa ra đi vào. Tiến vào, nhìn thấy Bạch Nguyệt, Tần Thanh chỉ hơi hơi ngẩn ra ,liền đi tới dựa vào người Thương Lang.

"Trước dạy ngươi thế nào phục vụ nam nhân." Thương Lang ác liệt ở bên tai Bạch Nguyệt thổi khí, tiếp theo xoay người, ngồi ở trên giường, hướng Tần Thanh nói " Tới đây ."

Tần Thanh mặt mày hớn hở nhanh chóng đi lên phía trước, lúc đi qua Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười khiêu khích , Bạch Nguyệt nhíu mày, lắc đầu cười khổ một tiếng, nữ nhân này cũng nhìn rõ tình cảnh hiện tại sao, là người đàn ông này quá tuấn mỹ hay là những nữ nhân này quá hoa si. Bạch Nguyệt nhìn rõ trong mắt nữ nhân trước mắt này là yêu say đắm đối Thương Lan, mà ánh mắt Thương Lang chỉ có lạnh lẽo. Nam nhân này căn bản không có tâm, thế nào yêu?

"Cởi xuống." Thương Lang nhàn nhạt khạc ra hai chữ.

Tần Thanh khó hiểu ,quay đầu nhìn Bạch Nguyệt vẫn còn ở trong phòng , hơi do dự, Giáo chủ là muốn ở trước mặt nữ nhân này cưng chiều mình? Này?

"Thế nào. Ngay cả lời nói ta cũng không nghe rồi hả ? Hay là đổi người khác." Thương Lang không nhịn được , lạnh giọng hỏi.

Tần Thanh vừa nghe, liền không thèm chú ý Bạch Nguyệt vẫn còn ở trong phòng nữa, nghe lời Thương Lang nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người.

Chốc lát, nam nữ áo tán lạc nhất địa, một phòng xuân sắc. Nam tử rũ xuống tiếng thở dốc trong căn phòng yên tĩnh rõ ràng khác thường, nữ tử càng thêm không cố kỵ chút nào phát ra một tiếng tiếp một tiếng, tiếng kêu tựa như khổ sở vừa tựa như vui sướng. Một bộ "Xuân Cung Đồ" sống ngay trước mắt Bạch Nguyệt .

Bạch Nguyệt chán đến chết nhìn tất cả trước mắt . Còn là trực tiếp trình diễn ngay trước mắt nàng . Thật đổ mồ hôi nha.

Hai người phấn đấu, Bạch Nguyệt mệt mỏi nhìn. Mấy ngày liên tiếp lên đường quả thật rất là mệt mỏi.

"A ~~~~" Bạch Nguyệt không nhịn được nhẹ nhàng ngáp một cái.

Tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của Thương Lang. Mặc dù hắn một mực vội cùng làm công việc ‘ vận động’, ánh mắt lại một mực quan sát nét mặt Bạch Nguyệt. Cho nên hành động vừa rồi của Bạch hoàn toàn chọc giận hắn.