Bạch Nguyệt hưng phấn nhìn đội múa rồng phía dưới. Chín con rồng màu sắc rực rỡ , uốn lượn theo tay người điều khiển kỹ thuật cao siêu, làm Bạch Nguyệt nhìn không chớp mắt. Ở hiện đại , nàng cũng chưa từng được xem biểu diễn đặc sắc như vậy. Đoàn người múa rồng đang biểu diễn ‘Giao long dạo chơi’, từ đầu tới đuôi rồng được múa thật uyển chuyển , mềm mại như một con rắn .Mọi người xem hoa cả mắt, hò reo ủng hộ không ngừng.

Từ tiếng hò reo, lại có thêm vài con rồng nữa, biểu diễn trích đoạn Kim Long truy đuổi Bảo Châu, khi thì bay cao, khi thì hạ biển. Cùng tiếng nhạc, trống, vô cùng sôi động, con rồng cũng trở nên sinh động thật, đang múa lượn trước mắt mọi người.

Một lúc lâu sau, màn biểu diễn kết thúc.

Tiếp đó, các tửu lâu bày bàn tiệc chuẩn bị so tài . Ngửi mùi thơm bốn phía, Bạch Nguyệt kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt nhẹ nhàng bay xuống đất, còn Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà đi theo.

Các tửu lâu đều đem ra các món đặc sắc nhất của quán .

“ Làm sao để biết người thắng?” Bạch Nguyệt tò mò nhìn xung quanh.

“ Dựa vào số người đi mua , quán nào mà có số bát không nhiều nhất thì thắng.” Lê Ngạo Nhiên giải thích .

Bạch Nguyệt trong lòng thầm than, phương pháp này quả thật là rất trực tiếp nha. Cảnh tượng rầm rộ như vậy ở hiện đại nàng cũng chưa thấy qua bao giờ. Mùi thức ăn thơm nức mũi, Bạch Nguyệt cũng chịu nổi nữa rồi, lấy túi tiền đưa cho Thải Hà:“ Mua tất cả đồ ăn ngon về.”

“ Mua hết?” Thải Hà há hốc miệng, liếc nhìn con đường, chắc hẳn phải có trên 20 quán, làm sao mà ăn hết?

Bạch Nguyệt bĩu môi:“ Lăng Ngôn đi cùng.” Trừng mắt nhìn Thải Hà, nói.“ Đủ tiền.” Kiếp trước, chưa đến ngày lĩnh lương, đến ăn bát mỳ thịt bò cũng phải lưỡng lự, giờ có tiền thật tốt.

Thải Hà không để nàng nhắc lại, xoay người hòa vào dòng người hai bên đường. Lăng Ngôn nháy mắt với Lê Ngạo Nhiên rồi vội vàng đuổi theo.

Bạch Nguyệt tò mò đi dạo trên đường, thi thoảng dừng lại ở những quầy hàng lạ mắt, mỗi con đường đều bày bán những loại hàng khác nhau. Bạch Nguyệt thật sự bị hấp dẫn. Đột nhiên, Bạch Nguyệt dừng bước , ngây ngốc nhìn người bán chong chóng giấy đủ màu xoay tròn trong gió.

Ánh mắt Bạch Nguyệt mờ mịt thẩn thờ, đó là khi nào, nàng được cha mẹ dẫn đi chơi công viên, hai tay nắm chặt chong chóng vui đùa. Cha mẹ nhìn mình khanh khách cười to, cả gia đình hạnh phúc biết mấy. Sao mà xa xăm thế, đến mức chính nàng cũng không nhớ nổi hình dáng hai người khi ấy.

“ Sao thế?” Lê Ngạo Nhiên nhìn ra sắc mặt Bạch Nguyệt khác lạ, mở miệng hỏi. Giong nói chất chứa lo lắng kéo tâm tư Bạch Nguyệt lại.

“ Không, không có gì.” Bạch Nguyệt lắc đầu, cười.“ Chúng ta đi tiếp đi .”

“ Ừ.” Lê Ngạo Nhiên khẽ gật đầu.

Phía trước một quán trà sạch sẽ, một nam tử trung niên dáng vẻ giống lão bản đang đứng , phía sau là vài cái bàn trải thảm đỏ. Một người khác có lẽ là tiểu nhị đi ra phía trước la lớn :” Đến đây, đến đây, đối được câu đối của lão bản nhà ta có thể lấy được vật quý, ngoài ra chúng ta còn miễn phí phòng tốt nhất để xem hội đèn.”

Lời rao lập tức làm nhiều người chú ý. Bạch Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn về phía này. Vừa thấy tiểu nhị rao xong, lão bản bèn đưa ra một cái khay được lót vải đỏ. Mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng. Một ngọc bội xanh trong suốt, được điêu khắc hoa văn cực kì tinh sảo, nổi bật và sống động . Kể cả Bạch Nguyệt không hiểu biết gì về ngọc cũng biết miếng ngọc đó nhất định là rất quý.

Lão bản cầm miếng ngọc cho mọi người xem, cao giọng:” Ta tin là ai cũng nhận ra ngọc bội này cực kỳ quý hiếm. Nó chính là Lăng Tiêu vân ngọc bội, dùng phương pháp chạm trổ tinh xảo tạo nên, hoa văn mềm mại, xinh đẹp, sống động như thật. Trong thiên hạ chỉ có 3 khối ngọc, một trong Hoàng cung, một ở ngoại vực, còn lại chính là đây.”

Tiếng xì xào bàn luận càng lớn hơn.

Lão bản ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cất ngọc bội về, nói tiếp.” Chắc mọi người cũng đã nghe rõ lời tiểu nhị, chỉ cần mọi người có thể trả lời được hết các đề bài ta đưa ra , sẽ trở thành chủ nhân của nó. Hơn nữa, bổn tiệm còn miễn phí nhã gian tốt nhất để xem hội đèn vào buổi tối.”

Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán . Lê Ngạo Nhiên nhìn khối ngọc bội, trầm ngâm.

“ Hiện tại bắt đầu. Phải trả lời hết mới được lấy, dù không thể cũng sẽ có phần thưởng khác. Giấy bút ở bên kia. Mời. ” Lời nói của lão bản đã lôi kéo được rất nhiều người tham gia.

Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn sang các dãy bàn, trên đó giấy, bút , nghiên mực đã được chuẩn bị sẵn, hơi nhíu mày. Mục đích là gì? Thiên hạ không có gì cho miễn phí? Muốn có được cái gì cũng phải trả một cái giá ngang bằng thậm chí cao hơn nó. Ánh mắt Bạch Nguyệt lại dời đến miếng ngọc bội.

Nhếch miệng nở nụ cười. Nó rất hợp với Ngạo Nhiên.

“ Đề thứ nhất, vế trên: Phong thanh thủy thanh trùng thanh điểu thanh phạm bái thanh, tổng hợp tam bách lục thập thiên kích chung thanh, vô thanh bất tịch ” Lão bản lớn tiếng đọc.

Bạch Nguyệt suy ngẫm một chút , cầm lấy bút bắt đầu viết. Vừa cố gắng viết, vừa rủa thầm, sao cổ nhân lại dùng bút lông viết chữ. Lê Ngạo Nhiên thong thả đến bên cạnh Bạch Nguyệt, vừa nhìn muốn cười lại không dám cười. Chữ viết thật sự không dám khen tặng. Bạch Nguyệt liếc Lê Ngạo Nhiên đang cố nhín cười, tức giận nhỏ giọng mắng:“ Bút không tốt.” Lê Ngạo Nhiên nhìn vế đối, sắc mặt trầm xuống, đây là vế đối của Bạch Nguyệt?

Có vài người cầm bút, nhưng có người lắc đầu, bỏ qua. Nhưng đều không rời đi, cố ý nán lại xem người chiến thắng sau cùng.

“ Đề hai. Vế trên: Hoa hoa diệp diệp, thúy thúy hồng hồng, duy ti hương úy trứ ý phù trì, bất giáo vũ vũ phong phong, thanh thanh lãnh lãnh.”

Lão bản vừa đọc xong, mọi người lại xì xào bàn luận, có người vừa nhận giấy bút từ tiểu nhị, rồi trả lại ngay, ý muốn bỏ cuộc.

Lão bản nhìn nhìn số người còn lại ít ỏi, khẽ nhíu mày. Ánh mắt dừng lại chỗ Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên, khi nhìn thấy đôi mắt ngọc lục, lão giật mình. Hắn cũng ở đây? Người bên cạnh hắn là ai? Dáng người nhỏ nhắn, da trắng nõn, mịn màng. Lão bản trong lòng càng kinh hãi hơn, từng tiếp xúc vô số người, ông cũng nhìn ra được , đó là một nữ nhân! Còn là mỹ nhân tuyệt sắc! Cùng người kia ở chung một chỗ, có quan hệ gì với hắn đây? Xem ra, nên lập tức thông tri một chút với gia.

Lão bản cố gắng trấn tĩnh bản thân, tiếp tục cao giọng đọc đề thi kế tiếp.” Đề cuối. Vế trên: Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định.”

Bạch Nguyệt lại suy nghĩ một lát, nâng bút, viết một hàng chữ. Bởi vì nàng xuyên đến đây, nên hiểu biết hơn nhiều so với những người cổ đại, nhưng Bạch Nguyệt cũng không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ. Bởi vì, thực tế chính là như vậy tàn khốc, có lúc, vận số cũng là một loại thực lực. Không có gì tuyệt đối công bằng!

Tiểu nhị đi tới, đem giấy của những người còn sót lại, đưa cho lão bản. Lão bản lật từng trang xem hết, đến tờ của Bạch Nguyệt thì vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi. Lập tức tuyên bố người thắng cuối cùng là Bạch Nguyệt. Có người không phục, lão bản đem tờ giấy đưa cho người đó, y đọc xong, không dám lên tiếng.

“ Hai vị công tử mời lên lầu, ta lập tức sẽ mang phần thưởng đưa lên, xin lên trước ngồi uống ly trà.” Lão bản khách khí chắp tay, hành lễ.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên gật đầu. Hai người đi theo lão bản vào trà lâu. Lên lầu hai, đi vào một nhã gian ,Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường , nơi này vị trí rất tốt để xem đèn .

Xa xa, một đôi mắt ưng sắc bén đang quan sát Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn.

Bạch Nguyệt cúi đầu tìm Thải Hà, Lăng Ngôn, đột ngột, có tiếng xé gió vun vút, sắc nhọn truyền đến . Bạch Nguyệt lập tức ngẩng đầu, một chiếc phi tiêu nhỏ, sắc bén hướng thẳng đến mặt nàng.

“ Nguyệt!” Giọng Lê Ngạo Nhiên lo lắng, kinh hoàng thốt lên.