Ăn cơm xong, Lăng Ngôn thanh toán, mọi người cùng rời đi. Nhìn hai tỷ muội dẫn hai con ngựa trắng, Lăng Ngôn giật mình, đáng lẽ nên đoán ra ở đây chỉ có hai người này mới có thể sở hữu loại ngựa này.

“ Lăng đại ca, mọi người đi mướn xe ngựa sao?” Nhiễm Tử Du nắm dây cương ngựa , mở miệng hỏi thăm.

“ Ừ, nửa giờ sau gặp ở Tây Môn.” Lăng Ngôn cười, Nhiễm Tử Du nhìn mà ngẩn ngơ, nụ cười này, thật ấm áp.

“ Được.” Nhiễm Hồng Phượng trả lời.“ Vậy, tỷ muội ta trước đi mua một ít đồ dùng, nửa canh giờ sau gặp tại Tây Môn.”

Mọi người chào từ biệt, Lăng Ngôn quay lại hỏi tiểu nhị nơi có thể thuê xe ngựa rồi rời đi.

Nhiễm Hồng Phượng nhìn theo bóng dáng ba người rời đi thật lâu . Nam nhân kia, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói chuyện với nàng. Đôi mắt lạnh như băng như nhìn xuyên thấu tất cả.

“ Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Nhiễm Tử Du nhíu mày, bất mãn hỏi .“ Chúng ta phải mua cái gì sao?”

“ À? Hả?” Nhiễm Hồng Phượng lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn ngựa đi về phía trước.

“ Đại tỷ, tỷ có chuyện gì hả? Sao cứ thất thần vậy , lúc trước chẳng bao giờ thế cả.” Nhiễm Tử Du ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Hồng Phượng, gọi với theo.“ Đại tỷ, chờ muội với.”

——

Ba người mướn xe ngựa xong, đang chuẩn bị lên xe, Lê Ngạo Nhiên đột nhiên lại dừng lại , rồi đi vào một ngõ nhỏ, khi trở lại thì cầm theo một chiếc roi, rồi đưa cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt còn chưa nhận lấy liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, không thể tin nổi, cầm lên quan sát.” Thơm quá!” Chất liệu tuyệt vời, phía trên tay cầm có một khối hình bách hoa, mùi hương đúng là phát ra từ đấy.

“ Đây là cái gì?” Bạch Nguyệt vuốt ve khối bách hoa hỏi.

“ Ta đã ngâm nó vào thuốc, có tác dụng toả mùi hương, khi quất cũng tăng thêm lực đạo.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt cười, sủng nịnh hỏi.“ Thích không?”

“ Thích, thích.” Bạch Nguyệt mỉm cười, cầm roi vung vài cái, chất liệu tốt, lướt gió vù vù, mỗi lần vung đều toả hương thơm.

“ Thích thì tốt rồi.” Lê Ngạo Nhiên gật đầu.“ Chúng ta nên khởi hành.”

“ Ừ.”

Mọi người lên xe ngựa, thẳng tiến Tây Môn.

Đến Tây Môn, hai tỷ muội Nhiễm Tử Du đang đứng chờ sẵn. Lăng Ngôn vẫy tay gọi hai người. Dừng xe ngựa, hàn huyên vài câu, mọi người cùng lên đường.

Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt nhàm chán ngồi nhấm nháp đồ ăn vặt mua trên phố, ngẩng đầu hỏi Lăng Ngôn về Diêm thành, về hội đèn lồng và cuộc thi tuyển chọn hoa khôi.

“ Cứ cách ba năm, Diêm thành sẽ tổ chức hội đèn lồng một lần. Đến lúc đó sẽ cực kỳ náo nhiệt, người ở khắp nơi đều muốn đến tham dự. Sẽ có phố ẩm thực, đầu bếp ở nhiều nơi đến đây để trổ tài cạnh tranh nhau . Còn có tổ chức bán đấu giá nhiều vật phẩm quý hiếm khó tìm. Về phần tuyển chọn Hoa khôi, các danh kỹ nổi danh từ các thanh lâu trên cả nước sẽ tề tụ về đây để thi tài, dĩ nhiên đều là những mỹ nhân đa tài đa nghệ, và đều là bán nghệ không bán thân. Người ta sẽ bỏ tiền chuộc thân cho họ, và đem về làm thiếp.” Nghe Lăng Ngôn nói đến đây, Bạch Nguyệt trợn tròn mắt. Hội đèn lồng này được tổ chức quy mô thật, còn có nhiều nội dung nữa, mà hoa khôi tranh tài, chính là chỗ để cô nương kỹ viện tìm đường lùi. Trong lòng Bạch Nguyệt lại thêm mấy phần mong đợi .

Dọc đường đi, Lăng Ngôn vẫn nhiệt tình trò chuyện hai tỷ muội, thỉnh thoảng Bạch Nguyệt cũng nói vài câu góp vui, nhưng Lê Ngạo Nhiên thì chẳng thèm để ý, liếc mắt cũng không, chứ đừng nói đến mở miệng. Đối với thái độ cư xử lạnh lùng của Lê Ngạo Nhiên, Nhiễm Tử Du rất bất mãn, Lăng Ngôn cũng chỉ có thể cười nói cho qua, khẳng định tính tình hai người kia vốn như vậy, không phải chỉ đối với các nàng mới như vậy. Nghe Lăng Ngôn dùng lời ngon tiếng ngọt giải thích dùm họ, Nhiễm Tử Du mới bĩu môi , không thèm so đo tiếp. Mà, ánh mắt Nhiễm Hồng Phượng rất thường xuyên dừng lại trên gương mặt tinh xảo nhưng không có một chút biểu cảm gì của Lê Ngạo Nhiên, trong lòng cảm giác thật phức tạp .

Đêm nay, mọi người nghỉ lại ở một trấn nhỏ. Trên bàn ăn, Lăng Ngôn cười nói cùng Nhiễm Tử Du, Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau, điều này khiến Nhiễm Hồng Phượng rất kinh ngạc, chưa bao giờ thấy hai nam tử nào đối xử với nhau như thế. Lăng Ngôn cảm giác ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Hồng Phượng nhìn hai người Lê Ngạo Nhiên, biết đó là hiểu lầm, ho nhẹ, giải thích:” Hai người này vẫn luôn như vậy, thấy đồ ăn ngon thường sẽ gắp cho nhau.”

“ Ân.” Nhiễm Hồng Phượng nhẹ nhàng thở ra, thì ra là hiểu lầm.

Lê Ngạo Nhiên và Bạch Nguyệt tiếp tục dùng bữa. Ăn xong, Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói:“ Mọi ngừơi cứ dùng tự nhiên.” Liền cùng Lê Ngạo Nhiên rời đi.

Nhiễm Tử Du nhăn mặt, bất mãn hừ lạnh:“ Cái gì chứ, không phải là bộ dáng đẹp mắt một chút thôi sao, nhưng tính tình thì chẳng ra sao cả, không bằng một nửa Lăng đại ca.” Lăng Ngôn bất đắc dĩ cười, không bình luận. Ngược lại là Nhiễm Hồng Phượng lên tiếng trách cứ:“ Tiểu muội, nói gì vậy! Không thể vô lễ.”

“ Dạ.” Nhiễm Tử Du cong môi, đương nhiên không phục, nhỏ giọng thì thầm.” Người ta nói thật mà.”

Lăng Ngôn cố nín cười, Nhiễm Tử Du là một cô nương có gì nói đấy.

—————–

Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên đi ra hậu viện, Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm :” Còn sớm, đi tập tiên pháp.”

“ A! Thật sao?” Bạch Nguyệt nhảy nhót về phòng lấy roi.

“ Ừ, cứ từ từ, ta ở đây chờ nàng.” Lê Ngạo Nhiên cười sủng nịch.

“ Ừ.” Bạch Nguyệt vui vẻ trở về lấy roi, rồi nhanh chóng chạy ra hậu viện.

“ Đi thôi.” Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng ôm Bạch Nguyệt, hai chân điểm nhẹ một cái, hai người liền bay khỏi sân. Bạch Nguyệt dựa vào Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên đưa hai tay ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, cảm thụ hơi ấm trên người hắn. Ánh mắt Bạch Nguyệt chợt lóe sáng, nở nụ cười tinh quái , nàng đột ngột vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên giật mình, cả người cứng đờ ,lảo đảo nhảy xuống mái nhà gần đó , cáu giận nói:“ Tiểu yêu tinh, nàng muốn hại chết chúng ta sao?”

Bạch Nguyệt cười khúc khích, thì thầm bên tai Lê Ngạo Nhiên:“ Chỉ mới thế mà đã chết, nếu để người ta biết đường đường Cung chủ Vô Ưu Cung dễ mất bình tĩnh như thế, uy vọng Vô Ưu Cung còn đâu?”

“ Tiểu yêu tinh.” Lê Ngạo Nhiên không tiếp tục nói lời vô nghĩa , cúi đầu hôn lên môi Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt ngỡ ngàng, nhưng liền lập tức đáp lại. Hai người liều chết quấn quít triền miên, hồi lâu sau mới tách ra. Bạch Nguyệt cảm giác mặt mình thật nóng, vùi mặt vào ngực Lê Ngạo Nhiên, không nói gì thêm nữa. ( công nhận phương pháp chặn miệng này luôn hữu hiệu)

Lê Ngạo Nhiên cười nhẹ, ôm Bạch Nguyệt, nhảy lên nóc nhà khác.

Ở một chỗ tối xa xa , một đôi mắt ưng mạnh mẽ đem tất cả những cảnh vừa rồi đều thu vào mắt. Trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.