Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đi theo đệ tử của Vũ Sơn phái đến khách phòng, chờ họ rời đi, Lăng Ngôn vươn tay đóng cửa, xoay người định nói chuyện, Lê Ngạo Nhiên đã vươn tay ngắt lời:” Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta không nói giỡn, ta chọn nàng.”

Lăng Ngôn cười, ngồi xuống nói:“Vì sao?”

“Thú vị.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ.

Lăng Ngôn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lê Ngạo Nhiên, cho đến khi Lê Ngạo Nhiên cảm thấy mất tự nhiên:“Ngươi nhìn cái gì thế?” Lê Ngạo Nhiên cảm thấy ánh mắt của Lăng Ngôn lúc này rất giống con chó đang nhìn khúc xương mình yêu thích.

Lăng Ngôn không có hảo ý, cười:“Thật đúng là hiếm thấy, Lê đại Cung chủ của chúng ta lần đầu tiên có hứng thú với nữ nhân đây.”

Lê Ngạo Nhiên đương nhiên nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói ấy, thuận tay nắm lấy quân cờ trên bàn, nhẹ nhàng phóng ra liên tiếp, Lăng Ngôn vươn tay ra đỡ , đau đến nhe răng ” A! Làm thật sao!?” , dđlqđ nhưng miệng vẫn tươi cười :“Chậc chậc, bị ta nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi.” Lăng Ngôn chật vật trốn tránh , nhìn quân cờ cắm sâu vào đồ vật chung quanh, mồ hôi lạnh ứa ra.” Nhẹ tay ..a… Xem, làm hỏng phải đền đấy.” Các quân cờ liên tiếp hướng về Lăng Ngôn, hắn vừa kêu thét, vừa không ngừng tránh né.

Từ xa, đệ tử Vũ Sơn phái nghe tiếng kêu thát từ trong phòng, nhưng chẳng ai dám tiến đến.

——–

Bạch Nguyệt cùng sư phụ, còn có Chưởng môn ngồi ở nhà gỗ nói chuyện, Bạch Nguyệt cũng không phải là đèn cạn dầu, bị chèn ép cả ngày vội vàng phủi mông đi trước, để lại hai lão Hồ Ly bàn chuyện.

Tâm tình vui sướng, Bạch Nguyệt mang theo một đống đồ rời khỏi rừng túc, thầm nghĩ phải đi tìm Tô Vũ, có đồ vật muốn tặng nàng. dđlqđ.Vừa ra khỏi cánh rừng, ở một góc tối gần đó, một đôi mắt ngoan độc vẫn dõi theo Bạch Nguyệt, cho đến khi bóng hình nàng biến mất.

Trở về phòng, Bạch Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong , liền đi tìm Tô Vũ.

Tô Vũ vui mừng gặp lại Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lập tức kéo Tô Vũ chạy về phòng mình. “Bạch sư muội, làm cái gì vậy?” Tô Vũ phân vân, muốn hỏi nhưng Bạch Nguyệt không trả lời, chỉ kéo Tô Vũ chạy đi.

“Tô sư tỷ!” Về phòng, Bạch Nguyệt ấn Tô Vũ ấn ngồi xuống ghế, mới lấy vòng ngọc Phỉ Thúy từ trong ngực, không để Tô Vũ phản đối, đeo vào.

Tô Vũ cúi đầu nhìn chiếc vòng trên tay, mặt trên chạm trổ hình Ngọc Lan Hoa rất sống động, cảm giác chạm vào da thịt mát lạnh, cũng biết không phải vật phàm, vội vàng cởi ra trả lại.” Đồ quý như thế, tỷ không thể nhận.” Bạch Nguyệt cười:” Quý gì? Chỉ là đồ trang sức mà thôi, chỉ tốn 5 lượng bạc, Tô sư tỷ không cần khách sáo với muội. Đây là tâm ý của muội”.dđlqđ. Thật ra, đây là cái vòng Bạch Nguyệt cố ý lấy ở chỗ Nạp Song.

Tô Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn chiếc vòng lóng lánh trên tay, 5 lượng? Bạch Nguyệt xoay người, lục lọi trong bao hành lý, lấy ra một thanh kiếm.”Tô sư tỷ, bộ kiếm pháp kia tỷ luyện tới đâu rồi?”

Tô Vũ không ngừng gật đầu, tán thưởng:“Quả thật rất huyền diệu.”

“Ha ha. Lúc trước, muội nhờ có nó mà khiến Mộc Mẫu Kê (Mẫu: Con cái, kê: gà => Mộc gà mái~~~) phải chịu thua.” Bạch Nguyệt cười, rút kiếm trong tay, kiếm phong lóe lóe, chỉ nhìn cũng biết là bảo kiếm.

Nghe Bạch Nguyệt xưng hô Mộc Xảo Hề, Tô Vũ bật cười, lo lắng nhìn Bạch Nguyệt, cúi đầu nói:“Mộc sư tỷ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, ngươi nên cẩn thận.”

“Ân, ta biết.” Bạch Nguyệt đưa kiếm cho Tô Vũ, nói.“Kiếm này sư tỷ mau giữ lấy, không cần khách khí.”

Tô Vũ há hốc miệng:“Thanh bảo kiếm này cũng là mua? Cho ta?”

“Bảo kiếm gì? Là do ta lấy của người khác, không dùng sẽ mốc meo, sư tỷ cứ dùng, đơ lãng phí.” Bạch Nguyệt khoát tay.

Tô Vũ do dự, nhìn Bạch Nguyệt, chỉ vài ngày không thấy, vì sao người trước mặt này lại cho nàng cảm giác xa lạ. dđlqđ Đây là vị cô nương bị thương mà nàng đã cứu sao? Đây là người ngày ngày phải ở hậu viện chẻ củi sao?

“Lấy.” Bạch Nguyệt nhét thanh kiếm vào tay Tô Vũ, ngắt lời Tô Vũ.“Đã tặng cái gì thì không bao giờ lấy lại, hoặc là sư tỷ lấy, không muội sẽ hủy nó.”Khiến Tô Vũ muốn từ chối lại thôi.

“Lúc muội không có ở đây, con gà kia có làm khóì tỷ không?” Bạch Nguyệt nhớ tới tính cách của Mộc Mẫu Kê, rất có khả năng ra tay với những người ở quanh nàng.

Tô Vũ giật mình, lắc đầu:“Không có.” Ngẫu nhiên gặp được, chỉ châm chọc vài câu, chắc không tính là gây khó khăn.“Nhưng thật ra, muội mới ần phải cẩn thận.”

Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ lo lắng, thật ấm áp , nở nụ cười, đột nhiên cởi xiêm y, dọa Tô Vũ kinh ngạc, nhìn thấy Bạch Nguyệt cười, chỉ vào chiếc áo lót màu trắng.“Có cái này, chẳng sợ con gà mái kia làm gì.”

Tô Vũ không để ý Bạch Nguyệt nói cái gì, đi lên, sờ cái áo.” Đây là cái gì? Nó lạnh thế?”

Bạch Nguyệt cũng sờ sờ ngực, nói:“Đây làm là bộ da của Bạch Cự Mãng đã trăm tuổi (Con rắn lớn da trắng ), rất chắc chắn, cũng mát mẻ. Phòng ngừa tiểu nhân đánh lén.”

Tô Vũ líu lưỡi, cảm thán:“Vật này thật quý? Ở đâu ra?”

Bạch Nguyệt đắc ý nheo mắt, đây cũng là ấy từ hai Lão Hồ Ly kia xảo trá. Nói theo một cách hoa lệ thì— Đồ cưới. Lần trước bị Mộc Mẫu Kê kia đánh lén, không thể không phòng được mà nàng lại không có võ công, cũng chẳng có nội lực. Chỉ một chưởng, đã khiến náng nằm trên giường 10 ngày nửa tháng, có khi nghẻo luôn.

“Đây là người khác tặng cho.” Bạch Nguyệt cười. Tô Vũ vuốt ngực nói:“Vậy thì tốt, ngươi không có võ công, có cái áo này thì tốt.” Tô Vũ không chút ghen tị, thiệt tình vui vẻ.

Trong nhà gỗ ở khu cấm địa, hai lão nhân ngồi đối diện.

“Ta lo lắng.” Sư phụ thầm thì.

“Ta hiểu.” Chưởng môn thở dài,“Hi vọng điều chúng ta lo lắng sẽ không phát sinh.”

Hai người cúi đầu nhìn quẻ tượng trên bàn, không thể nhìn được gì. Trên quẻ tượng nhìn ra cát hung khó liệu, đây là lần đầu tiên có.

Bạch Nguyệt tiễn Tô Vũ về, vuốt ngực tự đắc, hoàn toàn không bieát có hai người đang lo lắng cho nàng.