Yêu Như Bốn Mùa

Chương 4: Mùa đông – Tàn lụi

Hạ Thuần hai mươi mốt tuổi, Đổng Thu mười bốn, chênh lệch bảy năm không tính là lớn, chỉ là cô bé ở thời điểm này thoạt nhìn vẫn còn nhỏ, giống như một đứa bé chưa trưởng thành, mặc dù suy nghĩ của cô đã chín chắn, thế nhưng mọi người chỉ tin vào những gì chính mắt mình trông thấy, lại chưa từng để ý đến những gì được nhìn thấy bởi đôi mắt của mình có bao nhiêu phần trăm chính xác.

Cho nên trong mắt mọi người, Đổng Thu vẫn chỉ là một cô bé, mà không để ý đến chuyện cô bé này là một thiên tài có tư duy của một người trưởng thành. Thế nhưng khi buộc cô học tập thì họ lại nhớ rất rõ cô là một thiên tài, mà quên mất cô chỉ là một đứa bé mới mười bốn tuổi.

Chỉ mỗi Hạ Thuần biết, cô không những là một thiên tài, mà còn là một cô bé con.

Đổng Thu nghĩ, chúng ta có thể gặp được người hiểu rõ bản thân mình trong cuộc đời này, bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi.

Kỳ thật lúc ấy Hạ Thuần chỉ cho rằng Đổng Thu đang nói đùa mà thôi, với tâm lý ở lứa tuổi này, những cô bé mới lớn thường hay có vài trò đùa dai.

Ngay cả cậu lúc ấy còn thấy mơ hồ, rốt cuộc là cậu coi cô như một người trưởng thành hay vẫn là một cô bé. Nếu cậu xem cô là người lớn, như vậy không thể xem nụ hôn kia là trò đùa được, còn nếu xem cô là một cô bé, như vậy cậu không nên tiếp cận cô, cứu vớt cô, xem cô là bạn thậm chí còn là tri kỷ.

Cậu mơ hồ không hiểu rõ bản thân mình.

Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu thì mùa hè cũng đến, thành phố miền nam nóng bức lạ thường.

Hạ thuần và Đổng Thu về thành phố mà họ gặp nhau lần đầu tiên, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi, mà lại giống như đã thay đổi rất nhiều.

Hạ Thuần thầm nhủ với chính mình rằng Đổng Thu là một cô bé, là người bạn, cho nên hãy xem chuyện hôm đó là trò đùa. Mà khi cậu nói như vậy, Đổng Thu chỉ cười trừ, chẳng nói gì cả, nhưng điệu bộ của cô lại rất lạ, ngay cả Hạ Thuần đã được học qua tâm lý cũng không thể thấu hiểu được vì sao.

Về tới nhà, ba mẹ Đổng Thu nhanh chóng phát hiện ra điều khác lạ của con, cô bé đã không còn ngồi lỳ trong phòng đọc sách như con mọt sách nữa, cũng không lơ là không ý kiến với bất kỳ chuyện gì nữa, thật ra sự thay đổi này chỉ đưa cô bé trở lại làm một người bình thường, mà con người bình thường của cô bé lại làm cho ba mẹ hoảng sợ.

Vì thế ba Hạ Thuần lập tức tìm đến trấn an Đổng Thu, theo những biểu hiện của cô bé thì chỉ số thông minh của cô không hề có bất cứ dấu hiện biến đổi nào, chẳng qua là do tâm lý và tình cảm có sự biến đổi, mà những biến đổi này giúp cô càng thêm chín chắn.

Càng thêm thành thục.

Ba mẹ cô vốn đang lo lắng cũng vui vẻ cười, con gái đã mười bốn tuổi, lại thành thục chín chắn, đương nhiên họ rất vui.

Cho nên họ cảm thấy để cho con gái tiếp xúc nhiều với Hạ Thuần cũng không phải chuyện xấu, huống chi ba Hạ Thuần là nhà tâm lý chịu trách nhiệm chính cho con gái họ.

Mà mùa hè này, Đổng Thu dường như không rời khỏi Hạ Thuần.

Hạ Thuần không ngừng tự nhắc nhở bản thân, Đổng Thu chỉ là một cô bé, nhưng cô bé này đã không còn là một cô bé nữa rồi. Cô là Đổng Thu, thiên tài có chỉ số thông minh cao chót vót. Cô không những thông minh, đáng yêu mà cô còn cần cậu, một khi mất đi cậu, cô cũng mất đi chính mình.

Đây cũng là điều khiến Hạ Thuần do dự, lý trí nói cho cậu biết Đổng Thu là một cô bé, nhưng về mặt tình cảm thì cậu không thể xa rời được cô. Không biết là có tình cảm đối với cô hay là không thể mặc kệ người vẫn luôn ỷ lại vào mình.

Đổng Thu nói với Hạ Thuần, thật ra anh cũng yêu em. Nếu có ngày anh xa rời em, em sẽ rơi xuống địa ngục......

Hạ Thuần tự nói với mình, cậu không thể cự tuyệt được Đổng Thu, nhưng cậu vẫn cố trấn an mình rằng đây không phải tình yêu, bởi vì cậu biết, hai người họ thuộc hai thế giới, cậu có thể cứu vớt cô nhưng không thể cứu cô cả đời.

Bước ra khỏi bóng tối, cô sẽ có một vùng trời rộng mở, mà vùng trời này chỉ thuộc về mỗi cô, không có vị trí cho cậu.

Kỳ thật, Hạ Thuần cũng nghĩ tới, chuyện cậu cứu vớt Đổng Thu chưa chắc không phải xuất phát từ ý nghĩ ích kỷ của bản thân. Lúc nhỏ, cậu thấy chán ghét cái vẻ thông minh của Đổng Thu, cảm giác chán ghét này xuất phát từ vị trí cao cao tại thượng của cô. Sau lại phát hiện ra những mặt khác của cô, sau đó lại là đồng tình, mà sự đồng tình này cũng chưa chắc không phải là để thỏa mãn bản thân.

Tuy rằng những suy nghĩ này chỉ có khi mới bắt đầu, có hay không, cũng là cho chính cậu nghĩ đến, mà có suy nghĩ như thế ngược lại có thể khiến cậu tỉnh táo hơn một chút.

Sự tình thoạt nhìn rất mơ hồ, thế nhưng mơ hồ rồi cũng qua đi.

Cho đến khi khai giảng, rồi kỳ thi nghiên cứu sinh cũng kết thúc, mọi thứ mơ hồ cũng dần dần hiện rõ hơn.

Đổng Thu không có tên trong danh sách trúng tuyển, không phải cô thi không đậu mà là cô không đi dự thi.

Đổng Thu nói, chẳng phải cô không cố gắng học tập cũng không phải thi cử không tốt, chỉ là có những việc, đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, một khi mất đi ý nghĩa, bất kể là tốt hay xấu thì cũng chẳng sao cả.

Mà lúc cô nói những lời này, đôi mắt sáng lên rất lanh lợi, khiến Hạ Thuần nhìn nhìn đến ngây ngẩn. Những lời cô nói luôn chứa đầy ẩn ý cao thâm như thế, cho dù tuổi của cô vẫn còn rất nhỏ.

Tư duy của cô luôn không giống người bình thường, có lẽ là do chính bản thân cô đã không giống người bình thường, cho nên tất cả mọi việc đều khác xa với thực tế bao gồm cả quyết định của cô.

Ba mẹ Đổng Thu gọi điện thoại lên vặn hỏi lý do vì sao, cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, cô không ngờ chuyện này lại khiến cho ba mẹ nổi giận lôi đình. Hai người đã háo hức chờ đợi thế nhưng niềm mong mỏi của ba mẹ lại không phù hợp với mong muốn của con cái, nhưng đây là quyền lợi của ba mẹ, cũng giống như Đổng Thu có quyền được phản đối.

Họ nói, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con.

Đổng Thu cãi lại, nếu ba mẹ nói đó là tốt vậy rốt cuộc là tốt cho con, hay tốt cho ba mẹ, hay tốt cho ai? Nếu như muốn tốt cho con, vậy chỉ có con mới biết mình muốn gì, nếu như tốt cho ba mẹ, thì đó chính là cưỡng cầu, còn tốt cho người khác, con chẳng cần phải nghe theo.

Ba mẹ cô không nói được câu nào để phản bác, tuy nhiên điều đó không có nghĩa họ không thể làm được gì.

Đổng Thu xem mình như một người lớn, tất cả mọi người đều xem cô như một người lớn, bao gồm cả Hạ Thuần, nhưng chung quy cô vẫn chỉ là một cô bé, một cô bé mới mười lăm tuổi, cho nên ba mẹ có quyền giám hộ, họ mang Đổng Thu đi.

Mang cô quay về nhà, chính là cái nơi khi cô một tuổi đã học tính, ba tuổi thì học thơ ca.

Mà khoảng thời gian này, Hạ Thuần không thể cùng đến được, cậu phải chờ đợi ở trong trường, đây là điểm khác biệt giữa người bình thường và thiên tài. Còn có một nguyên nhân nữa là ba cậu đã nói, cậu hại Đổng Thu, tuyệt đối đừng làm hại cô thêm nũa.

Đổng Thu là thiên tài, cô phải đi theo lộ trình đó, lúc nào cũng có thể làm ra chuyện khiến người khác kinh ngạc, tuyệt đối không thể quay trở lại, cũng không được phép dừng lại.

Hạ Thuần nhớ lại những lời Đổng Thu từng nói, cậu không biết cô có thật sự rơi xuống địa ngục hay không, mà địa ngục của cô, là cái gì?

Khi Đổng Thu không ở đây, Hạ Thuần mới phát hiện, cái gì là luyến tiếc, cái gì là yêu thương, nếu không có luyến tiếc thì sao có yêu thương, nếu đã không thể yêu thương thì chẳng qua cậu đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi.

Mà khi cậu hiểu rõ được điều này thì Đổng Thu đã rơi vào địa ngục.

Khoảng thời gian nghỉ đông, Hạ Thuần vội vã đến nhà cô, cậu muốn nói cho cô biết, có lẽ nàng đã đúng, cậu thật sự yêu cô. Suốt mấy tháng này, kể từ khi cô quay trở về nhà mà cậu không có một chút tin tức gì từ cô, cho dù cậu có hỏi ba, thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời rằng cô đang tham gia một khóa điều trị tâm lý, uốn nắn lại một vài suy nghĩ loạn lạc của cô quay trở về đúng đường của nó.

Suy nghĩ nào là loạn lạc, mà suy nghĩ nào là đúng đắn?

Cậu không thể hiểu được tiêu chuẩn của họ.

Khi đến nhà Đổng Thu, Hạ Thuần mới phát hiện mọi việc đã chậm rồi, Đổng Thu đã bị đưa đến bệnh viện, khoa thần kinh.

Sao lại là khoa thần kinh, cậu muốn biết, cậu càng muốn tìm hiểu khi không có cậu ở bên cạnh, Đổng Thu đã trải qua những chuyện gì, thế nhưng những chuyện này cậu vĩnh viễn không thể biết được.

Lúc nhìn thấy Đổng Thu, cô đang mặc đồ của bệnh viện, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cậu liền cười nói, “Hạ Thuần, anh có biết địa ngục là gì không?”

Hạ Thuần khựng người lại, cậu cảm nhận được chua chát trong lòng mình, đôi mắt dần ướt.

Cô lắc lắc đầu, y chang một cô bé hoạt bát ngây thơ.

Hạ Thuần nghĩ, đây chính là địa ngục của cô.

Nhưng có lẽ lại là thiên đường......

Không còn những đau buồn, cũng không còn ai ép buộc cô phải làm những chuyện cô không muốn làm, cô đã được tự do.Nhưng, cuộc sống tự do này lại không có cậu.

Cô hỏi cậu, anh là ai?

Hạ Thuần nói, anh là bốn mùa, bốn mùa trong một năm...... Xuân hạ thu đông......

Cô nói, bốn mùa mãi mãi không có tận cùng sao.

Cậu gật đầu, đúng vậy, vĩnh viễn không có tận cùng, tựa như anh yêu em.

Cô nói, hóa ra tình yêu chính là bốn mùa à.

Hạ Thuần sờ sờ đầu của cô, đang nhớ lại lúc nhìn thấy cô, cậu nói, anh sẽ luôn ở bên em, tựa như bốn mùa vậy.

Thật sao? cô chớp mắt, em ở một mình trong phòng bệnh, rất là chán!

Ừ, cậu gật đầu, anh bảo đảm.

Là giống như bốn mùa!

Đúng vậy, giống như bốn mùa.

Hai năm sau.

Hạ Thuần khoác lên người chiếc áo Blue trắng của bác sĩ đi lại trong khu bệnh viện, đứng trước một căn phòng, bên trong phòng có một cô bé mười bảy tuổi, trông cô giống như con bướm nhỏ cười nói với những bệnh nhân khác.

Cậu đưa tay gõ cửa, cô bé lập tức chạy ra mở cửa, nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, “Anh Hạ, anh đến rồi à?”

Cậu đưa tay vuốt mái tóc cô, “Hôm nay em có vui không?”

“Rất vui!” Cô cười nói, “Có điều… khi nào em mới được ra ngoài vậy, chú Tôn nói thế giới bên ngoài rất vui.”

“Sắp rồi.” Cậu gật đầu, “Em sẽ nhanh khỏi thôi, chẳng mấy chốc sẽ được ra ngoài chơi.”

“Thật không?” Cô vui sướng nói.

Cậu nhìn dáng vẻ vui sướng của cô cũng nở nụ cười, “Đương nhiên, sắp rồi.”

Cậu tin chắc rằng, trong tương lai, nhất định sẽ có tương lại, tựa như bốn mùa vậy, luôn luôn ở bên nhau.

Hết